Thượng Quan Lăng cưỡi trên lưng Từ Tử Kì, mắt thấy một quyền sẽ đánh trúng mặt Từ Tử Kì, Từ Tử Kì nhẹ nhàng xoay tay đã nắm được hai tay của nàng. Đối một người nam nhân mà nói, khí lực của nữ nhân không đáng kể chút nào. Tức giận của nàng, chỉ là thêm tình thú.
Từ Tử Kì đem hai tay của nàng giao nắm đặt ở ngực, sắc mặt bình tĩnh nói: “Ngươi vừa rồi nghĩ về ta như vậy, không bằng chúng ta đến làm một lần?”
Rõ ràng biểu đạt ý tứ không chịu nổi như vậy, lại giả bộ lạnh nhạt!
Thượng Quan Lăng oán hận nói: “Tốt, ta vừa nghiên cứu chế tạo một loại thuốc, còn chưa tung ra thị trường. Không bằng chúng ta thử xem trước?”
Từ Tử Kì như trước lạnh lùng nói: “Tên gọi là gì?”
“Uyên ương tán.”
“Đừng có gạt ta. Ngươi biết ta có thể đọc tâm của ngươi bất cứ lúc nào.”
Từ Tử Kì buông tay ra, để cho Thượng Quan Lăng đi lấy dược.
Thượng Quan Lăng nội tâm mặc niệm: Không nên suy nghĩ bậy bạ, đi lấy uyên ương tán, đi lấy uyên ương tán.
Đưa dược ra, Thượng Quan Lăng nói: “Đây là thứ chuyên để cho nam nhân dùng. Dược tính mãnh liệt, ngươi xác định ngươi muốn thử?”
Từ Tử Kì ôm nàng vào trong ngực, môi dán trên môi của nàng, cười nhẹ: “Dược tính mãnh liệt, cuối cùng người khổ không phải là ngươi sao? Đến đây đi.”
Thượng Quan Lăng mỉm cười: “Ngươi đừng hối hận.”
Trong nháy mắt, Từ Tử Kì đọc được suy nghĩ chợt lóe qua của Thượng Quan Lăng, vừa muốn đẩy nàng ra. Đã chậm, uyên ương tán đã tung đến người hắn.
Dược tính dựng sào thấy bóng (có hiệu quả nhanh chóng), Từ Tử Kì ôm lấy Thượng Quan Lăng đem nàng đặt trên giường, cúi người hôn môi nàng. Thượng Quan Lăng cư nhiên không chút né tránh, bình thản đón nhận. Tay hắn uốn lượn xuống, tháo đai lưng của nàng ra.
Tay hắn vừa chạm trên tiết khố của nàng, bỗng nhiên như bị điện giật, bất động.
Thượng Quan Lăng thắt lại đai lưng, kéo vạt áo, đứng lên. Đừng quên, Liễu Diệc Thụ đã đọc qua kịch bản.
Trong phòng quanh quẩn một giọng nữ dễ nghe: “Thực xin lỗi, bản trò chơi ngăn cản XX. Thỉnh người chơi chú ý hành vi chính mình, một thời gian sau sẽ khôi phục tự do hành động.”
Từ Tử Kì dục hỏa đốt người, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Thượng Quan Lăng rời đi. Hai canh giờ, con mẹ nó thực dày vò!
Mà Thượng Quan Lăng liền nhân cơ hội này, tiến vào phòng Từ Tử Kì lấy lại Hóa Thi Thủy cùng Bách Hoa Hương của nàng, nhưng không tìm được cây sáo kia. Thậm chí Thượng Quan Lăng tìm trên ngựa của Từ Tử Kì cũng không thấy. Mắt thấy hai canh giờ sắp qua, Thượng Quan Lăng khẽ cắn môi, mang theo chủy thủ trở về tìm Từ Tử Kì. Nếu hắn không chịu giao ra cây sáo, giết hắn cũng chả sao!
Trong phòng, Từ Tử Kì vẫn như trước duy trì tư thế khuynh thân xuống phía dưới. Thắt lưng hắn co thực vất vả muốn sinh bệnh.
Thượng Quan Lăng tiến lên, không nói hai lời đem hắn đẩy ngã ở trên giường, xoay mặt, làm cho mặt hắn hướng lên trên, bắt đầu lục soát người.
Không có, không có, chỗ nào cũng đều không có!
Ngay cả trên người cũng không có, chẳng lẽ hắn lại nuốt nó vào trong bụng rồi? Thượng Quan Lăng càng nôn nóng, ánh mắt Từ Tử Kì nhìn nàng càng lạnh.
“Nhìn cái gì vậy?!” Thượng Quan Lăng hung hăng liếc mắt, lấy chủy thủ bắt đầu rạch quần áo của hắn.
Hắn không phải npc, hắn là người thật, muốn giết hắn, dù sao cũng phải cẩn thận.
Áo khoác đã bị cắt ra từng mảnh, bị Thượng Quan Lăng vứt bỏ trên mặt đất.
Tiếp theo rạch tới trung y, được một nửa, Thượng Quan Lăng đột nhiên ném chủy thủ, ngẩng đầu âm trầm nhìn Từ Tử Kì nói: “Ta đang nghĩ làm thế nào để giết ngươi? Trong số các khổ hình, không phải còn có một cách dùng giấy giết người sao? Ta vẫn muốn thử xem, có phải làm như vậy, người ta sẽ thật sự hít thở không thông mà chết hay không.”
Nói xong thật sự đi ra ngoài tìm giấy bản. Đặt chậu nước bên cạnh chỗ ngồi của mình, Thượng Quan Lăng bắt đầu động thủ.
Tẩm nước, phủ lên mặt……
Tiếng hít thở của Từ Tử Kì dần dần không nghe thấy.
Đến lần thay giấy thứ ba, bên dưới vang lên thanh âm lạnh như băng của Từ Tử Kì: “Đủ.”
Hắn nâng tay nhấc tờ giấy trên mặt ra, ngồi dậy, thanh âm trầm thấp mà âm ngoan: “Ngươi chơi đã rồi, nên đến phiên ta đi?”
Thượng Quan Lăng bị hắn gắt gao cầm cổ tay, trong đầu trống rỗng.
Hai canh giờ đã qua.
Hiện tại là Thượng Quan Lăng nằm trên giường, Từ Tử Kì tháo dây buộc trên đầu nàng xuống, trói hai tay nàng lại. Từ Tử Kì suy nghĩ chút, bắt tay vào việc tẩm ướt giấy bản, nói:“Ác độc nữ nhân, muốn ta đưa ngươi rời khỏi thế giới này hay không?”
Thượng Quan Lăng thành thật đáp một tiếng: “Không cần.”
“Không cần? Tốt lắm, giao uyên ương tán của ngươi ra.”
Thượng Quan Lăng mặt lập tức trắng bệch, nàng biết hắn sẽ dùng như thế nào.
Ngón trỏ thon dài của Từ Tử Kì nhẹ nhàng bật nắp bình, bột phấn màu trắng liền phiêu tán trên người Thượng Quan Lăng.
Dược hiệu, hai canh giờ.
Từ Tử Kì ác liệt đem ghế dựa ngồi ở bên giường, nhìn Thượng Quan Lăng khó chịu xoay tới xoay lui trên giường như con quay. Cho dù hắn muốn giúp, cũng có tâm vô lực.
“Cầu ngươi, cởi bỏ dây thừng cho ta.” Thượng Quan Lăng chịu không nổi, đầu đầy mồ hôi, đầy mặt xuân triều, vừa mở miệng liền dật ra tiếng rên rỉ. Có lẽ là thanh âm kiều mỵ tận xương của nàng làm động hắn, có lẽ là nghĩ nàng một thiếu nữ có chết cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, hắn quả thực cởi bỏ dây thừng cho nàng.
Thượng Quan Lăng giãy dụa xuống giường, chân mềm nhũn bổ nhào vào người Từ Tử Kì, Từ Tử Kì để mặc nàng ôm, ta cứ lù lù bất động.
Nhưng nàng tâm hung ác, đẩy Từ Tử Kì ra, lảo đảo đi ra ngoài. Chưa đi tới cửa, nàng liền gục xuống, toàn thân của nàng như nhũn ra, nóng lên, không có một chút sức lực nào, ngay cả kêu cứu cũng không thể.
Đây không phải là gieo gió gặt bão sao? Ác nhân còn có người ác hơn?
Từ Tử Kì đi đến trước mặt nàng, cúi người đem nàng ôm trở về giường. Thượng Quan Lăng ôm hắn, đột nhiên nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi.” Thực xin lỗi, vừa rồi ngươi hẳn là cũng khó chịu như vậy đi?
Từ Tử Kì chợt ngừng lại, buông nàng, từ trên cổ lôi ra một cây sáo trong suốt, cây sáo ngọc mà khi nãy Thượng Quan Lăng lục tìm không thấy. Kỳ thật là hắn nhét trong người. Lúc Thượng Quan Lăng soát người hắn, cũng chưa tới mức không biết xấu hổ cho tay vào áo trong của hắn. Khi đó hắn bị trúng dược, bất kỳ sự tiếp xúc làn da nào cũng làm hắn thống khổ gấp bội.
Từ Tử Kì thổi sáo, trong vòng ba giây, Thượng Quan Lăng lâm vào hôn mê.
Nhưng là rõ ràng hắn đã xem thường năng lực phối dược của Thượng Quan Lăng. Cho dù mất đi ý thức, dược hiệu cũng cuốn lấy Thượng Quan Lăng không thể yên ổn.
“Ngươi sao lại lợi hại như vậy chứ?” Từ Tử Kì than nhẹ một tiếng, ôm lấy Thượng Quan Lăng đi ra ngoài cửa.
Tới bên hồ nước, Từ Tử Kì ném Thượng Quan Lăng vào.
Tiếp xúc với nước lạnh, Thượng Quan Lăng vẫn cau mày cuối cùng giãn ra một chút. Nàng dần chìm xuống.
Từ Tử Kì ở bên bờ nhìn thấy, nguyên lai nàng không biết bơi! Hắn vừa muốn xuống nước ôm nàng lên, một bóng dáng lại bay nhanh qua hắn, lao xuống cứu Thượng Quan Lăng.
Thượng Quan Lăng thân nhiệt thật cao, Liễu Diệc Thụ trợn trừng mắt nhìn Từ Tử Kì: “Ngươi làm vậy là có ý gì?”
Nguyên lai vừa rồi tiếng Thượng Quan Lăng rơi xuống nước “Bùm” kinh động hắn cùng Lâm Bích Tiên.
Lâm Bích Tiên tiến lên sờ sờ mặt Thượng Quan Lăng, nhìn về phía Từ Tử Kì, ánh mắt có chút phức tạp, lại nói với Liễu Diệc Thụ nói: “Diệc Thụ, huynh đưa muội ấy tới phòng ta trước, lại mang một cái khăn mặt tới.”
Liễu Diệc Thụ còn muốn nói gì đó, bị Lâm Bích Tiên ngăn lại, chỉ có thể tức giận về phòng trước.
Lâm Bích Tiên đứng ở phía sau Từ Tử Kì nói: “Tử Kì, cho dù phương pháp của nàng không đúng, nàng chung quy vẫn là một cô gái, ngươi vẫn nên đối xử nhẹ nhàng.”
Từ Tử Kì gật gật đầu, trong thanh âm mang điểm hối ý: “Thực xin lỗi.”
Thực xin lỗi, cho dù ta ném nàng xuống nước, cũng không nên kinh động tới các ngươi.
Từ Tử Kì đem hai tay của nàng giao nắm đặt ở ngực, sắc mặt bình tĩnh nói: “Ngươi vừa rồi nghĩ về ta như vậy, không bằng chúng ta đến làm một lần?”
Rõ ràng biểu đạt ý tứ không chịu nổi như vậy, lại giả bộ lạnh nhạt!
Thượng Quan Lăng oán hận nói: “Tốt, ta vừa nghiên cứu chế tạo một loại thuốc, còn chưa tung ra thị trường. Không bằng chúng ta thử xem trước?”
Từ Tử Kì như trước lạnh lùng nói: “Tên gọi là gì?”
“Uyên ương tán.”
“Đừng có gạt ta. Ngươi biết ta có thể đọc tâm của ngươi bất cứ lúc nào.”
Từ Tử Kì buông tay ra, để cho Thượng Quan Lăng đi lấy dược.
Thượng Quan Lăng nội tâm mặc niệm: Không nên suy nghĩ bậy bạ, đi lấy uyên ương tán, đi lấy uyên ương tán.
Đưa dược ra, Thượng Quan Lăng nói: “Đây là thứ chuyên để cho nam nhân dùng. Dược tính mãnh liệt, ngươi xác định ngươi muốn thử?”
Từ Tử Kì ôm nàng vào trong ngực, môi dán trên môi của nàng, cười nhẹ: “Dược tính mãnh liệt, cuối cùng người khổ không phải là ngươi sao? Đến đây đi.”
Thượng Quan Lăng mỉm cười: “Ngươi đừng hối hận.”
Trong nháy mắt, Từ Tử Kì đọc được suy nghĩ chợt lóe qua của Thượng Quan Lăng, vừa muốn đẩy nàng ra. Đã chậm, uyên ương tán đã tung đến người hắn.
Dược tính dựng sào thấy bóng (có hiệu quả nhanh chóng), Từ Tử Kì ôm lấy Thượng Quan Lăng đem nàng đặt trên giường, cúi người hôn môi nàng. Thượng Quan Lăng cư nhiên không chút né tránh, bình thản đón nhận. Tay hắn uốn lượn xuống, tháo đai lưng của nàng ra.
Tay hắn vừa chạm trên tiết khố của nàng, bỗng nhiên như bị điện giật, bất động.
Thượng Quan Lăng thắt lại đai lưng, kéo vạt áo, đứng lên. Đừng quên, Liễu Diệc Thụ đã đọc qua kịch bản.
Trong phòng quanh quẩn một giọng nữ dễ nghe: “Thực xin lỗi, bản trò chơi ngăn cản XX. Thỉnh người chơi chú ý hành vi chính mình, một thời gian sau sẽ khôi phục tự do hành động.”
Từ Tử Kì dục hỏa đốt người, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Thượng Quan Lăng rời đi. Hai canh giờ, con mẹ nó thực dày vò!
Mà Thượng Quan Lăng liền nhân cơ hội này, tiến vào phòng Từ Tử Kì lấy lại Hóa Thi Thủy cùng Bách Hoa Hương của nàng, nhưng không tìm được cây sáo kia. Thậm chí Thượng Quan Lăng tìm trên ngựa của Từ Tử Kì cũng không thấy. Mắt thấy hai canh giờ sắp qua, Thượng Quan Lăng khẽ cắn môi, mang theo chủy thủ trở về tìm Từ Tử Kì. Nếu hắn không chịu giao ra cây sáo, giết hắn cũng chả sao!
Trong phòng, Từ Tử Kì vẫn như trước duy trì tư thế khuynh thân xuống phía dưới. Thắt lưng hắn co thực vất vả muốn sinh bệnh.
Thượng Quan Lăng tiến lên, không nói hai lời đem hắn đẩy ngã ở trên giường, xoay mặt, làm cho mặt hắn hướng lên trên, bắt đầu lục soát người.
Không có, không có, chỗ nào cũng đều không có!
Ngay cả trên người cũng không có, chẳng lẽ hắn lại nuốt nó vào trong bụng rồi? Thượng Quan Lăng càng nôn nóng, ánh mắt Từ Tử Kì nhìn nàng càng lạnh.
“Nhìn cái gì vậy?!” Thượng Quan Lăng hung hăng liếc mắt, lấy chủy thủ bắt đầu rạch quần áo của hắn.
Hắn không phải npc, hắn là người thật, muốn giết hắn, dù sao cũng phải cẩn thận.
Áo khoác đã bị cắt ra từng mảnh, bị Thượng Quan Lăng vứt bỏ trên mặt đất.
Tiếp theo rạch tới trung y, được một nửa, Thượng Quan Lăng đột nhiên ném chủy thủ, ngẩng đầu âm trầm nhìn Từ Tử Kì nói: “Ta đang nghĩ làm thế nào để giết ngươi? Trong số các khổ hình, không phải còn có một cách dùng giấy giết người sao? Ta vẫn muốn thử xem, có phải làm như vậy, người ta sẽ thật sự hít thở không thông mà chết hay không.”
Nói xong thật sự đi ra ngoài tìm giấy bản. Đặt chậu nước bên cạnh chỗ ngồi của mình, Thượng Quan Lăng bắt đầu động thủ.
Tẩm nước, phủ lên mặt……
Tiếng hít thở của Từ Tử Kì dần dần không nghe thấy.
Đến lần thay giấy thứ ba, bên dưới vang lên thanh âm lạnh như băng của Từ Tử Kì: “Đủ.”
Hắn nâng tay nhấc tờ giấy trên mặt ra, ngồi dậy, thanh âm trầm thấp mà âm ngoan: “Ngươi chơi đã rồi, nên đến phiên ta đi?”
Thượng Quan Lăng bị hắn gắt gao cầm cổ tay, trong đầu trống rỗng.
Hai canh giờ đã qua.
Hiện tại là Thượng Quan Lăng nằm trên giường, Từ Tử Kì tháo dây buộc trên đầu nàng xuống, trói hai tay nàng lại. Từ Tử Kì suy nghĩ chút, bắt tay vào việc tẩm ướt giấy bản, nói:“Ác độc nữ nhân, muốn ta đưa ngươi rời khỏi thế giới này hay không?”
Thượng Quan Lăng thành thật đáp một tiếng: “Không cần.”
“Không cần? Tốt lắm, giao uyên ương tán của ngươi ra.”
Thượng Quan Lăng mặt lập tức trắng bệch, nàng biết hắn sẽ dùng như thế nào.
Ngón trỏ thon dài của Từ Tử Kì nhẹ nhàng bật nắp bình, bột phấn màu trắng liền phiêu tán trên người Thượng Quan Lăng.
Dược hiệu, hai canh giờ.
Từ Tử Kì ác liệt đem ghế dựa ngồi ở bên giường, nhìn Thượng Quan Lăng khó chịu xoay tới xoay lui trên giường như con quay. Cho dù hắn muốn giúp, cũng có tâm vô lực.
“Cầu ngươi, cởi bỏ dây thừng cho ta.” Thượng Quan Lăng chịu không nổi, đầu đầy mồ hôi, đầy mặt xuân triều, vừa mở miệng liền dật ra tiếng rên rỉ. Có lẽ là thanh âm kiều mỵ tận xương của nàng làm động hắn, có lẽ là nghĩ nàng một thiếu nữ có chết cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, hắn quả thực cởi bỏ dây thừng cho nàng.
Thượng Quan Lăng giãy dụa xuống giường, chân mềm nhũn bổ nhào vào người Từ Tử Kì, Từ Tử Kì để mặc nàng ôm, ta cứ lù lù bất động.
Nhưng nàng tâm hung ác, đẩy Từ Tử Kì ra, lảo đảo đi ra ngoài. Chưa đi tới cửa, nàng liền gục xuống, toàn thân của nàng như nhũn ra, nóng lên, không có một chút sức lực nào, ngay cả kêu cứu cũng không thể.
Đây không phải là gieo gió gặt bão sao? Ác nhân còn có người ác hơn?
Từ Tử Kì đi đến trước mặt nàng, cúi người đem nàng ôm trở về giường. Thượng Quan Lăng ôm hắn, đột nhiên nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi.” Thực xin lỗi, vừa rồi ngươi hẳn là cũng khó chịu như vậy đi?
Từ Tử Kì chợt ngừng lại, buông nàng, từ trên cổ lôi ra một cây sáo trong suốt, cây sáo ngọc mà khi nãy Thượng Quan Lăng lục tìm không thấy. Kỳ thật là hắn nhét trong người. Lúc Thượng Quan Lăng soát người hắn, cũng chưa tới mức không biết xấu hổ cho tay vào áo trong của hắn. Khi đó hắn bị trúng dược, bất kỳ sự tiếp xúc làn da nào cũng làm hắn thống khổ gấp bội.
Từ Tử Kì thổi sáo, trong vòng ba giây, Thượng Quan Lăng lâm vào hôn mê.
Nhưng là rõ ràng hắn đã xem thường năng lực phối dược của Thượng Quan Lăng. Cho dù mất đi ý thức, dược hiệu cũng cuốn lấy Thượng Quan Lăng không thể yên ổn.
“Ngươi sao lại lợi hại như vậy chứ?” Từ Tử Kì than nhẹ một tiếng, ôm lấy Thượng Quan Lăng đi ra ngoài cửa.
Tới bên hồ nước, Từ Tử Kì ném Thượng Quan Lăng vào.
Tiếp xúc với nước lạnh, Thượng Quan Lăng vẫn cau mày cuối cùng giãn ra một chút. Nàng dần chìm xuống.
Từ Tử Kì ở bên bờ nhìn thấy, nguyên lai nàng không biết bơi! Hắn vừa muốn xuống nước ôm nàng lên, một bóng dáng lại bay nhanh qua hắn, lao xuống cứu Thượng Quan Lăng.
Thượng Quan Lăng thân nhiệt thật cao, Liễu Diệc Thụ trợn trừng mắt nhìn Từ Tử Kì: “Ngươi làm vậy là có ý gì?”
Nguyên lai vừa rồi tiếng Thượng Quan Lăng rơi xuống nước “Bùm” kinh động hắn cùng Lâm Bích Tiên.
Lâm Bích Tiên tiến lên sờ sờ mặt Thượng Quan Lăng, nhìn về phía Từ Tử Kì, ánh mắt có chút phức tạp, lại nói với Liễu Diệc Thụ nói: “Diệc Thụ, huynh đưa muội ấy tới phòng ta trước, lại mang một cái khăn mặt tới.”
Liễu Diệc Thụ còn muốn nói gì đó, bị Lâm Bích Tiên ngăn lại, chỉ có thể tức giận về phòng trước.
Lâm Bích Tiên đứng ở phía sau Từ Tử Kì nói: “Tử Kì, cho dù phương pháp của nàng không đúng, nàng chung quy vẫn là một cô gái, ngươi vẫn nên đối xử nhẹ nhàng.”
Từ Tử Kì gật gật đầu, trong thanh âm mang điểm hối ý: “Thực xin lỗi.”
Thực xin lỗi, cho dù ta ném nàng xuống nước, cũng không nên kinh động tới các ngươi.
Danh sách chương