Bùi Nhược khóc lóc thảm thiết như mưa rơi, ôm Cường Tử đã hôn mê lay qua lay lại, máu từ khóe miệng Cường Tử không ngừng chảy ra, còn có… bong bóng nổi lên.
Cường Tử híp mắt thấy vẻ mặt đau buồn của Bùi Nhược thì trong lòng mừng thầm, mùi hương thân thể Bùi Nhược xông vào trong lỗ mũi, ngửi vào hết sức thoải mái, toàn thân thư thái, ngay cả thương tích trên người cũng không có cảm giác đau nữa.
Chu Bách Tước thật sự nhìn không chịu nổi nữa, khoanh tay đá vào mông của Cường Tử một cái.
- Đừng giả bộ, có chừng mực chút, cậu muốn dọa chết con nhà người ta sao? Bùi Nhược quay đầu lại trừng mắt nói với Chu Bách Tước:
- Chú muốn làm gì, hắn đã bị thương đến thành như vậy rồi.
Chu Bách Tước:
- ...
Cường Tử xì một tiếng bật cười, hắn thật sự đang hưởng thụ ngực của mĩ nữ, mềm mại êm ái ấm áp thơm tho. Sau khi bị Chu Bách Tước vạch trần trên mặt lộ ra chút hồng, cái này đã rất khó có được, khiến cho mặt Cường Tử hồng lên quả thật hết sức khó khăn.
Bùi Nhược nước mắt tuôn rơi nhoà hết mọi thứ xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy Cường Tử mở mắt ra nhếch miệng cười với nàng, vẻ mặt thật xấu xa.
- Lâm Cường...
Cường Tử nằm trong ngực Bùi Nhược, cái ót gối lên ngực mềm của Bùi Nhược, cảm thấy sướng thôi rồi.
- Chuyện....gì?
Cường Tử giả vờ rất thở ra yếu ớt, hơi thở mong manh, còn mượn cơ hội mà cọ qua cọ lại trên ngực Bùi Nhược.
Bùi Nhược mím chặt môi, nước mắt còn vương trên mặt, ánh mắt trìu mến nhìn khuôn mặt Cường Tử, trong ánh mắt đều là cực kỳ đau đớn. Cường Tử nhìn mà không khỏi có chút ngây dại, thật sự là rất đẹp, đẹp đến cực hạn. Vẻ mặt ủy khuất, đau thương đủ để làm bị thương các sinh linh. Bùi Nhược là một cô gái nhắm mắt vẻ đẹp chỉ trên trung bình tí chút, nhưng nếu là mở to mắt thì chính là tuyệt sắc khuynh thành.
Trong mắt của nàng vẫn còn ánh nước, làm người khác đau lòng.
Cường Tử thu lại lòng đùa cợt, chậm rãi vươn tay muốn lau đi vệt nước mắt. Ngón tay của hắn tiếp xúc khuôn mặt ngọt ngào của cô nàng thì tâm thần lay động.
Chu Bách Tước nhắm mắt lại, tự nhủ sắc loạn nhân tâm mà, ngươi là tên ngu ngốc.
Quả nhiên, Chu Bách Tước vừa mới nhắm mắt lại thì Cường Tử tru lên như heo bị giết. Chu Bách Tước híp mắt, bịp lỗ tai, không đành lòng xem lại càng không đành lòng nghe.
Bùi Nhược dùng toàn lực vặn lỗ tai Cường Tử, nghiến răng nghiến lợi.
Cường Tử mạnh mẽ từ trong ngực Bùi Nhược nhảy ra, xoa lỗ tai nói:
- Nha đầu cô quá độc ác, vặn gãy mất thôi.
Bùi Nhược chậm rãi đứng lên nhìn chăm chú mắt của Cường Tử nói:
- Không gãy là do tôi còn nhân từ, dám gạt tôi?
Cường Tử:
- Biết thế nào được, tôi vừa tỉnh lại. Đúng rồi, cô sao vặn tai tôi?
Chu Bách Tước nhỏ giọng nói thầm một câu:
- Ngươi thật vô sỉ.
Cuối cùng là Bùi Nhược vẫn không đành lòng, đau lòng dìu Cường Tử đi chậm rãi từng bước một. Chu Bách Tước đi ở phía sau, nhìn chăm chú bóng lưng run rẩy của Cường Tử, nhịn không được khen thầm một tiếng. Thân thể của Cường Tử quá mức chịu đựng rồi, anh ta nãy vừa quan sát, thương tích cả người kẻ kia không thể là giả được.
Chu Bách Tước lái xe chở cả hai quay về biệt thự Li Hồ, Cường Tử vừa bước vào nhà rốt cục không kiên trì nổi nữa té lăn trên mặt đất, lần này không thể giả được nữa. Xương sườn bị gãy không phải là trọng thương, vết thương nghiêm trọng nhất là trong nội tạng. Một cước của Phong Đao quả thật rất mạnh, làm chấn động thương tổn nội tạng của Cường Tử.
Chu Bách Tước vội vàng ôm lấy Cường Tử, chạy như bay lên lầu. Sau khi đặt Cường Tử lên giường thì từ trên lầu nhảy thẳng xuống, vội vã ra khỏi nhà. Bùi Nhược lần này thật sự sợ tới choáng váng, cô nàng quỳ gối ở mép giường, vuốt ve mặt Cường Tử không ngừng gọi tên Cường Tử, sợ Cường Tử sẽ không tỉnh lại nữa.
Tình cảm của Bùi Nhược với Cường Tử thật ra bây giờ cũng chưa nói được sâu đậm bao nhiêu, cũng chưa đến mức lấy thân báo đáp. Cảm tình của nàng đối với Cường Tử hẳn nên nói rõ là trong cảm động còn có hiếu kỳ, còn có một loại gần với tình yêu thương quan tâm của người mẹ. Trong lòng cô nàng, có thể tiếp nhận được Cường Tử nhưng vẫn không yêu thương đến mức chết đi sống lại, dù sao nàng căn bản vẫn là một cô gái bé nhỏ trong trắng chưa từng yêu đương, còn chưa thể hiểu rõ nội tâm của mình.
Nhưng vào tích tắc khi nàng thấy Cường Tử ngã xuống sàn nhà biệt thự, Bùi Nhược có thể cảm giác được lòng mình thật sự đau, đau đến tận tim phổi, đau đến nát ruột nát gan.
Cường Tử nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, cau mày, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
- Lâm Cường, cậu đừng giả vờ nữa được không? Cậu mở mắt ra có được không, mình không nhéo tai cậu nữa, thật đó.
Nước mắt Bùi Nhược chảy ra tự do như từ khe suối ngăn không được, trong cuộc đời mười bảy năm của cô nàng hôm nay là ngày rơi nhiều nước mắt nhất, từ trước tới nay cũng chưa từng rung động, rung động đến mức lòng cô nàng chịu không nổi.
Trước khi Cường Tử ngã xuống đã giơ tay về phíaBùi Nhược, ánh mắt thê lương. Động tác này trong ánh mắt của Bùi Nhược biến thành động tác rất chậm, ánh mắt kia làm cho tim người ta tan nát.
- Lâm Cường, cậu đứng dậy nha? Mình đáp ứng cậu được không nè, cậu làm bạn trai mình…
- Lâm Cường, cậu đừng làm mình sợ, mình thừa nhận mình thích cậu được không?
Bóng người của Chu Bách Tước thoáng hiện ra trước cửa, anh ta đẩy cửa ra, để người phía sau đi vào trong phòng. Một ông già đẹp lão, trên mặt có vài phần gấp gáp, hoàn toàn không thấy dáng vẻ chậm rãi khoan thai như ngày thường nữa.
Ngô lão gia tử.
Ngô lão gia tử bước nhanh tới mép giường của Cường Tử, nắm cổ tay Cường Tử lên, ngưng thần bắt mạch, lông mày lão gia tử nhăn càng ngày càng chặt, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Chu Bách Tước nhẹ nhàng đi đứng bên cạnh Ngô lão gia tử, anh ta không dám hỏi, lại nhịn không được muốn hỏi, vẻ mặt trên mặt rất lo lắng.
Ngô lão gia tử buông tay Cường Tử ra, lật xem thoáng qua mí mắt Cường Tử, cẩn thận nhìn chăm chú mắt Cường Tử, thần sắc lộ vẻ sầu thảm.
Chu Bách Tước cuối cùng nhịn không được hỏi:
- Lão gia tử, thế nào rồi?
Ngô lão gia tử dường như không đành lòng, lại tựa hồ chưa từ bỏ ý định, một lần nữa ông nắm cổ tay Cường Tử, cẩn thận bắt mạch. Cuối cùng bất đắc dĩ đành lắc đầu.
- Nội tạng vỡ nát, thần tiên khó cứu.
Tám chữ, tuyên bố rõ kết cục của Cường Tử.
Bùi Nhược kêu lên một tiếng bi thương rồi hôn mê bất tỉnh. Khóe mắt Chu Bách Tước lay động run rẩy, ánh mắt tan rã, trong nháy mắt mất đi y thức.
TrênTúy Tiên Lâu, Tử Khí Đông Lai Các.
Chu Lâm Nhã ngồi an tĩnh đoan trang trên ghế gỗ lê chạm khắc hoa văn, trước mặt đặt một bình Đại Hồng Bào. Hơi nóng trong chén trà bốc lên lượn lờ, phiêu diêu như tiên cảnh.
Trong tay nàng đang cầm một quyển sách, thoạt nhìn an tường nhưng tinh thần có chút không tập trung.
Trên mặt bàn để một cái hộp được đóng gói rất đẹp, thể tích không lớn, chỉ độ rộng hơn mười tấc, chỉ là mấy viên đá quý khảm trên ái hộp đã đóng gói, giá trị xa xỉ.
Trong hộp là một chiếc đồng hồ đeo tay sản xuất tại Thụy Sĩ.
Trước đến nay Chu Lâm Nhã khi đọc sách đều nhập tâm, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn nhưng lòng yên bình như nước, nhưng bây giờ thế nào cũng không an tâm được, trong lòng dường như có thứ gì đó đang chọc khuấy tính nhận nãi của nàng, từng chút từng chút càng ngày càng mãnh liệt.
Cuối cùng, Chu Lâm Nhã khép sách đang cầm trong tay lại, từ trong túi xách tinh xảo lấy ra điện thoại di động, vốn định gọi một cú điện thoại nhưng bỗng nhớ tới tên kia vốn không có điện thoại. Chu Lâm Nhã nhìn điện thoại đang mở nhịn không được tự cười với chính mình. Cô do dự một chút đặt điện thoại trên bàn, lần nữa mở ra quyển sách nhưng lại quên mất mình đã đọc đến chỗ nào.
Chuông điện thoại mạnh mẽ vang lên, tiếng chuông dễ nghe lại giống như một tiếng sấm đang nổ trong lỗ tai Chu Lâm Nhã. Cũng không biết tại sao nữa, trong nội tâm Chu Lâm Nhã bỗng nhiên cảm thấy có dự cảm bất thường.
- A lô? Cô Chu phải không?...Em….Em là Bùi Nhược.
Chu Lâm Nhã nhẹ nhàng thở ra, không phải hắn gọi tới.
- Bùi Nhược, có chuyện gì không?
- Lâm Cường…Lâm Cường bảo em nói cho cô biết, hôm nay cậu ta có chuyện không thể mời cô ăn cơm được.
Lòng Chu Lâm Nhã đập lên một cái thật mạnh mẽ!
- Bùi Nhược, em sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?
- Không có….không có, cô Chu thực xin lỗi, em còn có việc, tắt máy trước.
- Đợi chút!
Chu Lâm Nhã đứng phắt dậy, sắc mặt của cô trong nháy mắt trắng bệch.
- Bùi Nhược, nói cho cô biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải là Lâm Cường!
Trong điện thoại không có tiếng gì, không tiếng động càng làm cho Chu Lâm Nhã sợ hơn!
Một lát sau, tiếng khóc của Bùi Nhược lần nữa vang lên, là sau khi đè nén không được nữa phải xổ tung ra.
- Cô Chu, Lâm Cường cậu ta sắp chết!
Bịch một tiếng, Chu Lâm Nhã ngã ngồi trên ghế, điện thoại rơi trên mặt đất, bắn ra rất xa.
Cường Tử híp mắt thấy vẻ mặt đau buồn của Bùi Nhược thì trong lòng mừng thầm, mùi hương thân thể Bùi Nhược xông vào trong lỗ mũi, ngửi vào hết sức thoải mái, toàn thân thư thái, ngay cả thương tích trên người cũng không có cảm giác đau nữa.
Chu Bách Tước thật sự nhìn không chịu nổi nữa, khoanh tay đá vào mông của Cường Tử một cái.
- Đừng giả bộ, có chừng mực chút, cậu muốn dọa chết con nhà người ta sao? Bùi Nhược quay đầu lại trừng mắt nói với Chu Bách Tước:
- Chú muốn làm gì, hắn đã bị thương đến thành như vậy rồi.
Chu Bách Tước:
- ...
Cường Tử xì một tiếng bật cười, hắn thật sự đang hưởng thụ ngực của mĩ nữ, mềm mại êm ái ấm áp thơm tho. Sau khi bị Chu Bách Tước vạch trần trên mặt lộ ra chút hồng, cái này đã rất khó có được, khiến cho mặt Cường Tử hồng lên quả thật hết sức khó khăn.
Bùi Nhược nước mắt tuôn rơi nhoà hết mọi thứ xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy Cường Tử mở mắt ra nhếch miệng cười với nàng, vẻ mặt thật xấu xa.
- Lâm Cường...
Cường Tử nằm trong ngực Bùi Nhược, cái ót gối lên ngực mềm của Bùi Nhược, cảm thấy sướng thôi rồi.
- Chuyện....gì?
Cường Tử giả vờ rất thở ra yếu ớt, hơi thở mong manh, còn mượn cơ hội mà cọ qua cọ lại trên ngực Bùi Nhược.
Bùi Nhược mím chặt môi, nước mắt còn vương trên mặt, ánh mắt trìu mến nhìn khuôn mặt Cường Tử, trong ánh mắt đều là cực kỳ đau đớn. Cường Tử nhìn mà không khỏi có chút ngây dại, thật sự là rất đẹp, đẹp đến cực hạn. Vẻ mặt ủy khuất, đau thương đủ để làm bị thương các sinh linh. Bùi Nhược là một cô gái nhắm mắt vẻ đẹp chỉ trên trung bình tí chút, nhưng nếu là mở to mắt thì chính là tuyệt sắc khuynh thành.
Trong mắt của nàng vẫn còn ánh nước, làm người khác đau lòng.
Cường Tử thu lại lòng đùa cợt, chậm rãi vươn tay muốn lau đi vệt nước mắt. Ngón tay của hắn tiếp xúc khuôn mặt ngọt ngào của cô nàng thì tâm thần lay động.
Chu Bách Tước nhắm mắt lại, tự nhủ sắc loạn nhân tâm mà, ngươi là tên ngu ngốc.
Quả nhiên, Chu Bách Tước vừa mới nhắm mắt lại thì Cường Tử tru lên như heo bị giết. Chu Bách Tước híp mắt, bịp lỗ tai, không đành lòng xem lại càng không đành lòng nghe.
Bùi Nhược dùng toàn lực vặn lỗ tai Cường Tử, nghiến răng nghiến lợi.
Cường Tử mạnh mẽ từ trong ngực Bùi Nhược nhảy ra, xoa lỗ tai nói:
- Nha đầu cô quá độc ác, vặn gãy mất thôi.
Bùi Nhược chậm rãi đứng lên nhìn chăm chú mắt của Cường Tử nói:
- Không gãy là do tôi còn nhân từ, dám gạt tôi?
Cường Tử:
- Biết thế nào được, tôi vừa tỉnh lại. Đúng rồi, cô sao vặn tai tôi?
Chu Bách Tước nhỏ giọng nói thầm một câu:
- Ngươi thật vô sỉ.
Cuối cùng là Bùi Nhược vẫn không đành lòng, đau lòng dìu Cường Tử đi chậm rãi từng bước một. Chu Bách Tước đi ở phía sau, nhìn chăm chú bóng lưng run rẩy của Cường Tử, nhịn không được khen thầm một tiếng. Thân thể của Cường Tử quá mức chịu đựng rồi, anh ta nãy vừa quan sát, thương tích cả người kẻ kia không thể là giả được.
Chu Bách Tước lái xe chở cả hai quay về biệt thự Li Hồ, Cường Tử vừa bước vào nhà rốt cục không kiên trì nổi nữa té lăn trên mặt đất, lần này không thể giả được nữa. Xương sườn bị gãy không phải là trọng thương, vết thương nghiêm trọng nhất là trong nội tạng. Một cước của Phong Đao quả thật rất mạnh, làm chấn động thương tổn nội tạng của Cường Tử.
Chu Bách Tước vội vàng ôm lấy Cường Tử, chạy như bay lên lầu. Sau khi đặt Cường Tử lên giường thì từ trên lầu nhảy thẳng xuống, vội vã ra khỏi nhà. Bùi Nhược lần này thật sự sợ tới choáng váng, cô nàng quỳ gối ở mép giường, vuốt ve mặt Cường Tử không ngừng gọi tên Cường Tử, sợ Cường Tử sẽ không tỉnh lại nữa.
Tình cảm của Bùi Nhược với Cường Tử thật ra bây giờ cũng chưa nói được sâu đậm bao nhiêu, cũng chưa đến mức lấy thân báo đáp. Cảm tình của nàng đối với Cường Tử hẳn nên nói rõ là trong cảm động còn có hiếu kỳ, còn có một loại gần với tình yêu thương quan tâm của người mẹ. Trong lòng cô nàng, có thể tiếp nhận được Cường Tử nhưng vẫn không yêu thương đến mức chết đi sống lại, dù sao nàng căn bản vẫn là một cô gái bé nhỏ trong trắng chưa từng yêu đương, còn chưa thể hiểu rõ nội tâm của mình.
Nhưng vào tích tắc khi nàng thấy Cường Tử ngã xuống sàn nhà biệt thự, Bùi Nhược có thể cảm giác được lòng mình thật sự đau, đau đến tận tim phổi, đau đến nát ruột nát gan.
Cường Tử nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, cau mày, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
- Lâm Cường, cậu đừng giả vờ nữa được không? Cậu mở mắt ra có được không, mình không nhéo tai cậu nữa, thật đó.
Nước mắt Bùi Nhược chảy ra tự do như từ khe suối ngăn không được, trong cuộc đời mười bảy năm của cô nàng hôm nay là ngày rơi nhiều nước mắt nhất, từ trước tới nay cũng chưa từng rung động, rung động đến mức lòng cô nàng chịu không nổi.
Trước khi Cường Tử ngã xuống đã giơ tay về phíaBùi Nhược, ánh mắt thê lương. Động tác này trong ánh mắt của Bùi Nhược biến thành động tác rất chậm, ánh mắt kia làm cho tim người ta tan nát.
- Lâm Cường, cậu đứng dậy nha? Mình đáp ứng cậu được không nè, cậu làm bạn trai mình…
- Lâm Cường, cậu đừng làm mình sợ, mình thừa nhận mình thích cậu được không?
Bóng người của Chu Bách Tước thoáng hiện ra trước cửa, anh ta đẩy cửa ra, để người phía sau đi vào trong phòng. Một ông già đẹp lão, trên mặt có vài phần gấp gáp, hoàn toàn không thấy dáng vẻ chậm rãi khoan thai như ngày thường nữa.
Ngô lão gia tử.
Ngô lão gia tử bước nhanh tới mép giường của Cường Tử, nắm cổ tay Cường Tử lên, ngưng thần bắt mạch, lông mày lão gia tử nhăn càng ngày càng chặt, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Chu Bách Tước nhẹ nhàng đi đứng bên cạnh Ngô lão gia tử, anh ta không dám hỏi, lại nhịn không được muốn hỏi, vẻ mặt trên mặt rất lo lắng.
Ngô lão gia tử buông tay Cường Tử ra, lật xem thoáng qua mí mắt Cường Tử, cẩn thận nhìn chăm chú mắt Cường Tử, thần sắc lộ vẻ sầu thảm.
Chu Bách Tước cuối cùng nhịn không được hỏi:
- Lão gia tử, thế nào rồi?
Ngô lão gia tử dường như không đành lòng, lại tựa hồ chưa từ bỏ ý định, một lần nữa ông nắm cổ tay Cường Tử, cẩn thận bắt mạch. Cuối cùng bất đắc dĩ đành lắc đầu.
- Nội tạng vỡ nát, thần tiên khó cứu.
Tám chữ, tuyên bố rõ kết cục của Cường Tử.
Bùi Nhược kêu lên một tiếng bi thương rồi hôn mê bất tỉnh. Khóe mắt Chu Bách Tước lay động run rẩy, ánh mắt tan rã, trong nháy mắt mất đi y thức.
TrênTúy Tiên Lâu, Tử Khí Đông Lai Các.
Chu Lâm Nhã ngồi an tĩnh đoan trang trên ghế gỗ lê chạm khắc hoa văn, trước mặt đặt một bình Đại Hồng Bào. Hơi nóng trong chén trà bốc lên lượn lờ, phiêu diêu như tiên cảnh.
Trong tay nàng đang cầm một quyển sách, thoạt nhìn an tường nhưng tinh thần có chút không tập trung.
Trên mặt bàn để một cái hộp được đóng gói rất đẹp, thể tích không lớn, chỉ độ rộng hơn mười tấc, chỉ là mấy viên đá quý khảm trên ái hộp đã đóng gói, giá trị xa xỉ.
Trong hộp là một chiếc đồng hồ đeo tay sản xuất tại Thụy Sĩ.
Trước đến nay Chu Lâm Nhã khi đọc sách đều nhập tâm, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn nhưng lòng yên bình như nước, nhưng bây giờ thế nào cũng không an tâm được, trong lòng dường như có thứ gì đó đang chọc khuấy tính nhận nãi của nàng, từng chút từng chút càng ngày càng mãnh liệt.
Cuối cùng, Chu Lâm Nhã khép sách đang cầm trong tay lại, từ trong túi xách tinh xảo lấy ra điện thoại di động, vốn định gọi một cú điện thoại nhưng bỗng nhớ tới tên kia vốn không có điện thoại. Chu Lâm Nhã nhìn điện thoại đang mở nhịn không được tự cười với chính mình. Cô do dự một chút đặt điện thoại trên bàn, lần nữa mở ra quyển sách nhưng lại quên mất mình đã đọc đến chỗ nào.
Chuông điện thoại mạnh mẽ vang lên, tiếng chuông dễ nghe lại giống như một tiếng sấm đang nổ trong lỗ tai Chu Lâm Nhã. Cũng không biết tại sao nữa, trong nội tâm Chu Lâm Nhã bỗng nhiên cảm thấy có dự cảm bất thường.
- A lô? Cô Chu phải không?...Em….Em là Bùi Nhược.
Chu Lâm Nhã nhẹ nhàng thở ra, không phải hắn gọi tới.
- Bùi Nhược, có chuyện gì không?
- Lâm Cường…Lâm Cường bảo em nói cho cô biết, hôm nay cậu ta có chuyện không thể mời cô ăn cơm được.
Lòng Chu Lâm Nhã đập lên một cái thật mạnh mẽ!
- Bùi Nhược, em sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?
- Không có….không có, cô Chu thực xin lỗi, em còn có việc, tắt máy trước.
- Đợi chút!
Chu Lâm Nhã đứng phắt dậy, sắc mặt của cô trong nháy mắt trắng bệch.
- Bùi Nhược, nói cho cô biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải là Lâm Cường!
Trong điện thoại không có tiếng gì, không tiếng động càng làm cho Chu Lâm Nhã sợ hơn!
Một lát sau, tiếng khóc của Bùi Nhược lần nữa vang lên, là sau khi đè nén không được nữa phải xổ tung ra.
- Cô Chu, Lâm Cường cậu ta sắp chết!
Bịch một tiếng, Chu Lâm Nhã ngã ngồi trên ghế, điện thoại rơi trên mặt đất, bắn ra rất xa.
Danh sách chương