Cường Tử dựa vào ghế chăm chú lắng nghe Mãi Mãi Đề giới thiệu tình hình săn bắn trái phép ở Nội Mông.
- Bọn săn trộm bình thường do hai loại người tổ chức thành lập, phụ trách thu thập tin tức hàng hóa để ra tay gọi là mã đầu, những người này đa số đều là người tại nơi này cũng có cả người Mông Cổ. Một loại khác chuyên môn dò tìm động vật săn bắn gọi là lang đầu, những kẻ này chẳng những săn bắn động vật độc ác tàn nhẫn, đối xử với con người cũng giống như vậy.
- Bọn săn trộm không cần nói đến đạo nghĩa gì, chỉ cần tiền. Cho nên những người này rất khó dựa vào lời hay ý đẹp khuyên bảo được bọn chúng hướng thiện, không ra tay độc ác bọn chúng căn bản không biết cái gì là sợ.
- Những người này bản chất đều là kẻ liều mạng, trên người bọn chúng đều vác nợ máu mạng người. Một khi bị bắt cũng chỉ có một con đường chết, cho nên giao thủ với bọn chúng là một việc rất nguy hiểm.
Mãi Mãi Đề nói.
Cường Tử chăm chú nghe xong hỏi:
- Nếu như những kẻ này đã không dễ đối phó, làm sao anh có thể một mình giết mười chín người bọn chúng? Mãi Mãi Đề cười nói:
- Điều này quả thật cũng không khó.
Gã nói:
- Tôi nhận ra nhóm săn trộm đầu tiên có tổng cộng bảy người, ngay lúc bọn chúng đang lúc tranh giành vấn đề chia của. Tôi quan sát một lát nhận ra bảy người này là do hai nhóm nhỏ tạo thành, người hai bên đều nhìn đối phương không thuận mắt. Bởi vậy buổi tối tôi vụng trộm mò vào khu trại của bọn chúng, dùng tạm một con dao giết chết một tên. Vừa tảng sáng hôm sau quả nhiên bên phía có người bị giết nghi ngờ ba người bên kia ra tay, bởi vậy hai bên đã đánh nhau.
Gã cười nói:
- Tôi thì ngồi xem kịch hay, không đến một giờ, người hai bên chỉ còn lại một người đang hấp hối, bị tôi dễ dàng thu phục. Về sau nếu như gặp được nhóm nhỏ hai ba người tôi lén giết một lần một người, gặp được nhóm có thực lực mạnh mẽ tôi nghĩ cách khiến cho chúng tự giết lẫn nhau, quả thật không khó.
Cường Tử cười nói:
- Anh là người xấu...
Mãi Mãi Đề nghiêm túc nói:
- Không đúng, ông chủ của tôi ơi, Chúa Trời có thể làm chứng tôi là một người lương thiện, một người tốt thật thà chân thật nhất.
Cường Tử:
- Anh gọi Chúa Trời tới để tôi hỏi thử xem ông ta có thật hay không.
Mãi Mãi Đề:...
Cường Tử cười hỏi Cáp Mô:
- Cáp Mô ca, tại sao không thấy Đại Hùng và Báo Tử ca?
Cáp Mô vừa vuốt mũi vừa nói rất mập mờ:
- Đại Hùng muốn đi leo núi, Báo Tử lên đó theo cậu ta rồi. Hai người tụi nó muốn bắt mấy con sói con về nuôi chơi, sáng sớm đã đi ra ngoài.
Cường Tử cười mắng:
- Hai tên ngốc này, không biết sói nuôi không sống được sao?
Mãi Mãi Đề sửa lại ngay nói:
- Quan điểm này là sai lầm, sói có thể nuôi sống được.
Cường Tử vừa nghe đến đây vui vẻ nói:
- Hả? Tôi nghe nói sói có phải không thể thu phục đi theo mình, hơn nữa không thể cột dây xích. Cho dù là bắt đầu nuôi từ khi là sói con, sau cùng cũng không thể nuôi sống được. Mọi người đều nói sói là một loại động vật yêu thích tự do, cho nên không có dùng sói là vật nuôi trong nhà được. Cho dù cột dây xích cho nó, nó cũng sẽ liều mạng muốn thoát ra chẳng sợ cổ của chính nó máu thịt bầy nhầy.
Mãi Mãi Đề nói:
- Vậy tôi hỏi cậu một câu.
Cường Tử:
- Sao nào?
Mãi Mãi Đề:
- Cậu nói chó là từ đâu mà có?
Cường Tử:
- Cái này... hình như là có chút chẳng hiểu ra làm sao. Đều nói sói không thể thu phục làm vật nuôi, nhưng lại nói chó là sói hoang thu phục nuôi dưỡng trong nhà dần tiến hóa thành, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Mãi Mãi Đề hắng giọng một cái nói:
- Cái này coi như cậu hỏi đúng người rồi, đối với sói và chó tôi cũng có nghiên cứu chút ít. Các nhà khoa học Mỹ gần đây phát hiện ra, cho dù là chó Yorkshire kích cỡ như chén trà, hay là giống chó săn Ái Nhĩ Lan kích cỡ như con ngựa con, tất cả các giống chó đều là do một loại "Sói Châu Á" tiến hóa nên.
Mãi Mãi Đề nói:
- Con người thuần hóa sói hoang thành người bạn trung thành, quá trình này cũng không phải một năm nửa đời. Căn cứ theo số liệu nghiên cứu khoa học, bắt đầu từ xã hội nguyên thủy của loài người đã thuần hóa sói rồi. Sau khi trải qua năm tháng dài lâu mới dần dần có chó không còn tính sói hoang dã trong người nó, mà sói bây giờ hầu như đã mất đi khả năng thuần hóa. Bởi vì không còn ai cần phải đi hao phí thêm vạn năm để tăng thêm một giống chó mới, muốn làm như vậy cậu chỉ cần mua hai con chó giống khác nhau giao phối thì được rồi.
Gã nói:
- Tất nhiên là, hai con chó đực hoặc hai con chó cái thì không được đâu à.
Cường Tử:...
Cáp Mô:
- Nghe người thông thái nói chuyện một buổi, bằng đọc hết mười năm sách vở.
Mãi Mãi Đề ngượng ngùng cười nói:
- Cái này đều là nhưng nhà khoa học của Hoa Kỳ kia nhàn rỗi đau trứng nghiên cứu như vậy, cụ thể có phải xảy ra chuyện như vậy không tôi cũng không rõ ràng. Chỉ có điều chó sói quả thật rất khó thuần hóa, dù sao tôi chưa có thấy qua một ai dẫn theo sói làm vật nuôi cả.
Cường Tử:
- Trong núi có thú dữ lớn nào không?
Mãi Mãi Đề nói:
- Có thì cũng có, chỉ có điều bình thường trốn hết ở trong núi sâu rất ít ra bên ngoài. Còn nữa bọn Báo Tử đều mang theo vũ khí, nghĩ rằng cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu.
Cáp Mô nói:
- Cậu cứ yên tâm đi, Báo Tử cũng không phải đứa con nít không cần lo lắng bọn nó. Hai người bọn Đại Hùng đều là lớn lên ở trong núi, bọn nó vào núi còn quen thuộc hơn so với đi nhà tắm nữ.
Cường Tử:
- Đúng ha, Cáp Mô ca anh và hai người họ đúng là tương phản nhau.
Cáp Mô không để ý tới hắn mà cườn ha hả hỏi Mãi Mãi Đề:
- Người anh em Mãi Mãi Đề thân yêu của tôi ơi, tôi gần đây luôn nhìn thấy anh đi cùng một cô gái Mông Cổ xinh đẹp, tôi nghe nói cô ta gọi là Châu Lan Kỳ Nhật Cách còn chưa có kết hôn phải không nà, nếu được anh giới thiệu cho tôi một tí nha?
Trong lòng Mãi Mãi Đề run lên, cái gì nên tới vẫn phải tới...
Cường Tử nhìn ra chỗ bối rối của Mãi Mãi Đề nói:
- Cáp Mô ca đây là anh không đúng rồi, Châu Lan Kỳ Nhật Cách người ta nếu như còn chưa có kết hôn chắc chắn là tầm mắt rất cao. Tôi tuy rằng vẫn luôn tin tưởng Cáp Mô ca đẹp trai phong độ không ai sánh kịp. Nhưng anh không thể cảm thấy người ta tốt liền cho rằng người ta vừa nhìn đã trúng tình của anh rồi chứ.
Cáp Mô:
- Thối lắm! Đẹp trai phong độ như lão tử lại không phải chỉ nhằm vào tình. Độ đàn ông của lão tử là theo nghĩa rộng lẫn nghĩa hẹp, là người an toàn với kẻ già em nhỏ, là hoàn toàn phù hợp với nhu cầu số đông chị em phụ nữ, là người thích hợp đoàn kết năm mươi sáu dân tộc toàn quốc.
Mãi Mãi Đề:...
Cường Tử:
- Phải rồi, đúng như vậy, toàn bộ Trung Quốc nói đến đẹp trai phong độ sức quyến rũ cũng chỉ có một người có thể so sánh được với anh.
Cáp Mô:
- Nói, là ai!
Cường Tử:
- Khang Sư Phó (một loại mì gói) a, hằng ngày đều có hàng vạn người thèm ông ta... hơn nữa chẳng phân biệt nam nữ già trẻ đều rất an toàn.
Cáp Mô:...
Lúc này bỗng một thành nhiên Liên minh chấp pháp Trung Hoa chạy vào nói:
- Ông chủ, Tào đại ca đến rồi.
Cường Từ ừ một tiếng, trong lòng tự nhủ Tào Liên tiểu tử này tại sao muộn như vậy mới đến. Trước khi đến đã để cho Tào Liên tìm người phụ trách một số chuyện của Chấp Pháp Đường rồi, không biết tại sao đã đến bốn năm ngày rồi y mới đến.
Tào Liên bước nhanh đi vào cửa chính nói:
- Ông chủ, tôi tới chậm, biết giải thích không cần thiết làm gì tự mình phạt mình trước.
Cường Tử còn chưa đi ra đã bị câu nói này của Tào Liên làm cho buồn cười, cái gã Tào Liên này quả thực đúng là một kẻ dở hơi, biết mình đã tới chậm không ngờ bày đặt tự phạt, việc này mới lạ. Hắn cất bước ra cửa cười ha hả nhìn Tào Liên hỏi:
- Tốt, tôi xem thử anh tự phạt thế nào trước, nếu như thấy đủ rồi thì tôi mới nghe anh giải thích rõ ràng.
Tào Liên đứng ở cửa ra vào cười hi hi, từ trong túi móc ra một bình Nhị Oa Đầu còn chưa khui nắp, vặn mở nút bình ngửa cổ tu ừng ực ừng ực hết nửa bình.
- Đã tới chậm tự phạt ba ly, đã uống nửa bình, nhiều hơn so với ba ly,...
Tào Liên cười khúc khích.
Cường Tử đổ một giọt mồ hôi, tự nhủ cái này Cáp Mô tự phạt còn nhiều hơn anh.
Cáp Mô:
- Điểm ấy thối lắm, nào lại đây, xem lão tử sạch cả bình cho anh xem.
Cường Tử:...
Tào Liên cười ngố hết sức từ trong túi móc ra hai viên kẹo lớn kín đáo đưa cho Cáp Mô nói:
- Ăn kẹo đi nha, rượu buổi tối uống tiếp, tôi mang theo nhiều lắm, cũng coi như đủ dùng!
Cáp Mô thu lấy viên kẹo hí hửng nói:
- Thứ này không tệ, ở chỗ này muốn mua cũng mua không được. Tôi lát nữa tặng cho Châu Lan Kỳ Nhật Cách, cô ta chắc chắn vui vẻ lắm!
Mãi Mãi Đề:...
Cường Tử cười nói:
- Trễ nãi vài ngày mới đến, đến rồi thì phát kẹo, nói thử xem, xem tôi có thể xóa tội lần này cho anh không.
Tào Liên nhăn nhó, đỏ mặt nói:
- Tôi... tôi cưới vợ rồi.
Cường Tử:
- Thật á?
Tào Liên:
- Tất nhiên là thật!
Cường Tử:
- Đúng thật vậy á?
Tào Liên:
- Đúng thật là vậy?
Cường Tử:
- Người đâu rồi, lôi tên này ra ngoài thiến! Băm con gà con cho chó ăn!
Tào Liên:
...
Cáp Mô cười ha hả nói:
- Đường này tôi phải ăn một viên, lây chút không khí ngày vui. Nói không chừng tôi thật có thể đổi vận lấy Châu Lan cô nương về nhà.
Mãi Mãi Đề:
- Tôi đi lấy đao...
Cường Tử cười hỏi:
- Nói thử xem, gây tai họa cho con gái nết na nhà ai rồi?
Tào Liên:
- Vợ tôi từ nhỏ đã sống với tôi chung một mái nhà, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Tuy rằng về sau chia cách một đoạn thời gian những ngược lại cảm tình sâu đậm, cha mẹ tôi hợp nhau lại tính toán, dù sao tuổi tác tôi đã quá tuổi kết hôn rồi nên trước khi để cho tôi đến Nội Mông làm chuyện hôn sự, vốn dự tính mời ngài uống rượu mừng, chỉ có điều tôi sợ làm trễ nãi việc quan trọng của ông chủ ngài, cho nên tôi chưa có nói.
Cáp Mô:
- Thanh mai trúc mã luôn khiến cho người ta rất khinh bỉ...
Mãi Mãi Đề:
- Đặc biệt nhất còn là nam thích nữ mến, thì càng khiến cho người ta xem thường.
Cáp Mô:
- Tình tiết không phập phồng lo sợ, không khúc chiết ly kỳ.
Mãi Mãi Đề:
- Chuyện xưa này nếu như viết thành tiểu thuyết mạng, chắc chắn bị vứt ra đường!
Cáp Mô:
- Cho dù xuất bản cũng sẽ không vượt quá ba mươi...
Cường Tử đổ một giọt mồ hôi, trong lòng tự nhủ đố kỵ chuyện người khác có vợ, Mãi Mãi Đề và Cáp Mô đúng là rất có tiếng nói chung. Thực ra từ việc hai người họ vừa nhìn thấy Châu Lan Kỳ Nhật Cách đã chung tình đã có thể nhìn ra, hai người họ đúng là cùng một tính cách. Nếu như Chu Bách Tước là đàn ông phong độ điển hình, vật Cáp Mô chính là tươi tắn điển hình...
Ở trong ánh mắt Cáp Mô, người khác lấy vợ là chuyện bất hạnh nhất...
Tào Liên nói:
- Hai người làm sao vậy, tôi cưới vợ cũng không cần đả kích tôi như thế chứ.
Cáp Mô:
- Cậu biết không? Hiện tại tỉ lệ nam nữ của Trung Quốc là năm mươi mốt so với bốn chín. Cậu nói cậu bây giờ đã cướp đoạt lấy một cô gái tốt đẹp, sẽ làm cho bọn đàn ông khắp nơi tăng thêm bao nhiêu áp lực gánh nặng tâm lý hả? Căn cứ theo số liệu đoán trước, tương lai Trung Quốc sẽ có ít nhất năm trăm vạn người ế vợ, cậu có đạo đức hay không?
Mãi Mãi Đề:
- Không có tính người, lẽ nào cậu không biết hiện tại cạnh tranh có bao nhiêu khốc liệt sao?
Tào Liên:...
Cường Tử vỗ bả vai Tào Liên nói:
- Không sao, anh để cho hai người họ trút hết ra một lần đi.
Tào Liên:
- Tại sao?
Cường Tử:
- Hai người họ đều là một trong năm trăm vạn người kia.
Tào Liên nhẹ gật đầu nói:
- Ngài nói như thế tôi đã có cảm giác rất kiêu ngạo rồi, hơn nữa còn rất mãnh liệt.
Cường Tử:
- An phận đi... học tập giống tôi.
Cáp Mô:
- Cường Tử! Ta bóp chết ngươi!
Khi màn đêm buông xuống Báo Tử và Đại Hùng trở về cùng nhau, vẻ mặt Đại Hùng rầu rĩ không vui, Cường Tử hỏi cậu ta sao lại như vậy, Đại Hùng hung hăng trợn mắt liếc nhìn Kim Tiểu Chu bực bội chúi đầu ăn cơm.
Kim Tiểu Chu cười ngượng ngùng nói:
- Cậu ta muốn nuôi sói con, tôi giúp cậu ta đi tìm.
Cường Tử:
- Không tìm được phải không? Vậy Đại Hùng cậu cũng không nên tức giận như vậy, lần sau tôi cùng vào núi giúp cậu tìm không phải được rồi sao.
Đại Hùng:
- Nếu không tìm được tôi sẽ không tức giận! Cậu hỏi anh ta đi!
Đại Hùng chỉ Kim Tiểu Chu nói.
Kim Tiểu Chu:
- Tôi không cảm thấy nuôi sói con nguy hiểm gì lắm, giúp cậu tìm cậu còn tức giận hơn cả sói.
Đại Hùng:
- Anh nếu như thật làm cho tôi không tức giận, anh quả thật đúng là sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi.
Cường Tử tò mò hỏi:
- Báo Tử ca, anh tìm thứ gì lừa gạt Đại Hùng vậy?
Kim Tiểu Chu cười ngượng ngùng nói:
- Thực ra vật kia cũng rất hiếm có ở đây, tôi ở trên núi không dễ dàng mới lấy được.
- Rốt cuộc là cái gì?
- Vịt hoang.
Đại Hùng giận dữ hét:
- Nói chỗ quan trọng!
Kim Tiểu Chu ngượng ngùng nói:
- Trứng vịt hoang...
- Bọn săn trộm bình thường do hai loại người tổ chức thành lập, phụ trách thu thập tin tức hàng hóa để ra tay gọi là mã đầu, những người này đa số đều là người tại nơi này cũng có cả người Mông Cổ. Một loại khác chuyên môn dò tìm động vật săn bắn gọi là lang đầu, những kẻ này chẳng những săn bắn động vật độc ác tàn nhẫn, đối xử với con người cũng giống như vậy.
- Bọn săn trộm không cần nói đến đạo nghĩa gì, chỉ cần tiền. Cho nên những người này rất khó dựa vào lời hay ý đẹp khuyên bảo được bọn chúng hướng thiện, không ra tay độc ác bọn chúng căn bản không biết cái gì là sợ.
- Những người này bản chất đều là kẻ liều mạng, trên người bọn chúng đều vác nợ máu mạng người. Một khi bị bắt cũng chỉ có một con đường chết, cho nên giao thủ với bọn chúng là một việc rất nguy hiểm.
Mãi Mãi Đề nói.
Cường Tử chăm chú nghe xong hỏi:
- Nếu như những kẻ này đã không dễ đối phó, làm sao anh có thể một mình giết mười chín người bọn chúng? Mãi Mãi Đề cười nói:
- Điều này quả thật cũng không khó.
Gã nói:
- Tôi nhận ra nhóm săn trộm đầu tiên có tổng cộng bảy người, ngay lúc bọn chúng đang lúc tranh giành vấn đề chia của. Tôi quan sát một lát nhận ra bảy người này là do hai nhóm nhỏ tạo thành, người hai bên đều nhìn đối phương không thuận mắt. Bởi vậy buổi tối tôi vụng trộm mò vào khu trại của bọn chúng, dùng tạm một con dao giết chết một tên. Vừa tảng sáng hôm sau quả nhiên bên phía có người bị giết nghi ngờ ba người bên kia ra tay, bởi vậy hai bên đã đánh nhau.
Gã cười nói:
- Tôi thì ngồi xem kịch hay, không đến một giờ, người hai bên chỉ còn lại một người đang hấp hối, bị tôi dễ dàng thu phục. Về sau nếu như gặp được nhóm nhỏ hai ba người tôi lén giết một lần một người, gặp được nhóm có thực lực mạnh mẽ tôi nghĩ cách khiến cho chúng tự giết lẫn nhau, quả thật không khó.
Cường Tử cười nói:
- Anh là người xấu...
Mãi Mãi Đề nghiêm túc nói:
- Không đúng, ông chủ của tôi ơi, Chúa Trời có thể làm chứng tôi là một người lương thiện, một người tốt thật thà chân thật nhất.
Cường Tử:
- Anh gọi Chúa Trời tới để tôi hỏi thử xem ông ta có thật hay không.
Mãi Mãi Đề:...
Cường Tử cười hỏi Cáp Mô:
- Cáp Mô ca, tại sao không thấy Đại Hùng và Báo Tử ca?
Cáp Mô vừa vuốt mũi vừa nói rất mập mờ:
- Đại Hùng muốn đi leo núi, Báo Tử lên đó theo cậu ta rồi. Hai người tụi nó muốn bắt mấy con sói con về nuôi chơi, sáng sớm đã đi ra ngoài.
Cường Tử cười mắng:
- Hai tên ngốc này, không biết sói nuôi không sống được sao?
Mãi Mãi Đề sửa lại ngay nói:
- Quan điểm này là sai lầm, sói có thể nuôi sống được.
Cường Tử vừa nghe đến đây vui vẻ nói:
- Hả? Tôi nghe nói sói có phải không thể thu phục đi theo mình, hơn nữa không thể cột dây xích. Cho dù là bắt đầu nuôi từ khi là sói con, sau cùng cũng không thể nuôi sống được. Mọi người đều nói sói là một loại động vật yêu thích tự do, cho nên không có dùng sói là vật nuôi trong nhà được. Cho dù cột dây xích cho nó, nó cũng sẽ liều mạng muốn thoát ra chẳng sợ cổ của chính nó máu thịt bầy nhầy.
Mãi Mãi Đề nói:
- Vậy tôi hỏi cậu một câu.
Cường Tử:
- Sao nào?
Mãi Mãi Đề:
- Cậu nói chó là từ đâu mà có?
Cường Tử:
- Cái này... hình như là có chút chẳng hiểu ra làm sao. Đều nói sói không thể thu phục làm vật nuôi, nhưng lại nói chó là sói hoang thu phục nuôi dưỡng trong nhà dần tiến hóa thành, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Mãi Mãi Đề hắng giọng một cái nói:
- Cái này coi như cậu hỏi đúng người rồi, đối với sói và chó tôi cũng có nghiên cứu chút ít. Các nhà khoa học Mỹ gần đây phát hiện ra, cho dù là chó Yorkshire kích cỡ như chén trà, hay là giống chó săn Ái Nhĩ Lan kích cỡ như con ngựa con, tất cả các giống chó đều là do một loại "Sói Châu Á" tiến hóa nên.
Mãi Mãi Đề nói:
- Con người thuần hóa sói hoang thành người bạn trung thành, quá trình này cũng không phải một năm nửa đời. Căn cứ theo số liệu nghiên cứu khoa học, bắt đầu từ xã hội nguyên thủy của loài người đã thuần hóa sói rồi. Sau khi trải qua năm tháng dài lâu mới dần dần có chó không còn tính sói hoang dã trong người nó, mà sói bây giờ hầu như đã mất đi khả năng thuần hóa. Bởi vì không còn ai cần phải đi hao phí thêm vạn năm để tăng thêm một giống chó mới, muốn làm như vậy cậu chỉ cần mua hai con chó giống khác nhau giao phối thì được rồi.
Gã nói:
- Tất nhiên là, hai con chó đực hoặc hai con chó cái thì không được đâu à.
Cường Tử:...
Cáp Mô:
- Nghe người thông thái nói chuyện một buổi, bằng đọc hết mười năm sách vở.
Mãi Mãi Đề ngượng ngùng cười nói:
- Cái này đều là nhưng nhà khoa học của Hoa Kỳ kia nhàn rỗi đau trứng nghiên cứu như vậy, cụ thể có phải xảy ra chuyện như vậy không tôi cũng không rõ ràng. Chỉ có điều chó sói quả thật rất khó thuần hóa, dù sao tôi chưa có thấy qua một ai dẫn theo sói làm vật nuôi cả.
Cường Tử:
- Trong núi có thú dữ lớn nào không?
Mãi Mãi Đề nói:
- Có thì cũng có, chỉ có điều bình thường trốn hết ở trong núi sâu rất ít ra bên ngoài. Còn nữa bọn Báo Tử đều mang theo vũ khí, nghĩ rằng cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu.
Cáp Mô nói:
- Cậu cứ yên tâm đi, Báo Tử cũng không phải đứa con nít không cần lo lắng bọn nó. Hai người bọn Đại Hùng đều là lớn lên ở trong núi, bọn nó vào núi còn quen thuộc hơn so với đi nhà tắm nữ.
Cường Tử:
- Đúng ha, Cáp Mô ca anh và hai người họ đúng là tương phản nhau.
Cáp Mô không để ý tới hắn mà cườn ha hả hỏi Mãi Mãi Đề:
- Người anh em Mãi Mãi Đề thân yêu của tôi ơi, tôi gần đây luôn nhìn thấy anh đi cùng một cô gái Mông Cổ xinh đẹp, tôi nghe nói cô ta gọi là Châu Lan Kỳ Nhật Cách còn chưa có kết hôn phải không nà, nếu được anh giới thiệu cho tôi một tí nha?
Trong lòng Mãi Mãi Đề run lên, cái gì nên tới vẫn phải tới...
Cường Tử nhìn ra chỗ bối rối của Mãi Mãi Đề nói:
- Cáp Mô ca đây là anh không đúng rồi, Châu Lan Kỳ Nhật Cách người ta nếu như còn chưa có kết hôn chắc chắn là tầm mắt rất cao. Tôi tuy rằng vẫn luôn tin tưởng Cáp Mô ca đẹp trai phong độ không ai sánh kịp. Nhưng anh không thể cảm thấy người ta tốt liền cho rằng người ta vừa nhìn đã trúng tình của anh rồi chứ.
Cáp Mô:
- Thối lắm! Đẹp trai phong độ như lão tử lại không phải chỉ nhằm vào tình. Độ đàn ông của lão tử là theo nghĩa rộng lẫn nghĩa hẹp, là người an toàn với kẻ già em nhỏ, là hoàn toàn phù hợp với nhu cầu số đông chị em phụ nữ, là người thích hợp đoàn kết năm mươi sáu dân tộc toàn quốc.
Mãi Mãi Đề:...
Cường Tử:
- Phải rồi, đúng như vậy, toàn bộ Trung Quốc nói đến đẹp trai phong độ sức quyến rũ cũng chỉ có một người có thể so sánh được với anh.
Cáp Mô:
- Nói, là ai!
Cường Tử:
- Khang Sư Phó (một loại mì gói) a, hằng ngày đều có hàng vạn người thèm ông ta... hơn nữa chẳng phân biệt nam nữ già trẻ đều rất an toàn.
Cáp Mô:...
Lúc này bỗng một thành nhiên Liên minh chấp pháp Trung Hoa chạy vào nói:
- Ông chủ, Tào đại ca đến rồi.
Cường Từ ừ một tiếng, trong lòng tự nhủ Tào Liên tiểu tử này tại sao muộn như vậy mới đến. Trước khi đến đã để cho Tào Liên tìm người phụ trách một số chuyện của Chấp Pháp Đường rồi, không biết tại sao đã đến bốn năm ngày rồi y mới đến.
Tào Liên bước nhanh đi vào cửa chính nói:
- Ông chủ, tôi tới chậm, biết giải thích không cần thiết làm gì tự mình phạt mình trước.
Cường Tử còn chưa đi ra đã bị câu nói này của Tào Liên làm cho buồn cười, cái gã Tào Liên này quả thực đúng là một kẻ dở hơi, biết mình đã tới chậm không ngờ bày đặt tự phạt, việc này mới lạ. Hắn cất bước ra cửa cười ha hả nhìn Tào Liên hỏi:
- Tốt, tôi xem thử anh tự phạt thế nào trước, nếu như thấy đủ rồi thì tôi mới nghe anh giải thích rõ ràng.
Tào Liên đứng ở cửa ra vào cười hi hi, từ trong túi móc ra một bình Nhị Oa Đầu còn chưa khui nắp, vặn mở nút bình ngửa cổ tu ừng ực ừng ực hết nửa bình.
- Đã tới chậm tự phạt ba ly, đã uống nửa bình, nhiều hơn so với ba ly,...
Tào Liên cười khúc khích.
Cường Tử đổ một giọt mồ hôi, tự nhủ cái này Cáp Mô tự phạt còn nhiều hơn anh.
Cáp Mô:
- Điểm ấy thối lắm, nào lại đây, xem lão tử sạch cả bình cho anh xem.
Cường Tử:...
Tào Liên cười ngố hết sức từ trong túi móc ra hai viên kẹo lớn kín đáo đưa cho Cáp Mô nói:
- Ăn kẹo đi nha, rượu buổi tối uống tiếp, tôi mang theo nhiều lắm, cũng coi như đủ dùng!
Cáp Mô thu lấy viên kẹo hí hửng nói:
- Thứ này không tệ, ở chỗ này muốn mua cũng mua không được. Tôi lát nữa tặng cho Châu Lan Kỳ Nhật Cách, cô ta chắc chắn vui vẻ lắm!
Mãi Mãi Đề:...
Cường Tử cười nói:
- Trễ nãi vài ngày mới đến, đến rồi thì phát kẹo, nói thử xem, xem tôi có thể xóa tội lần này cho anh không.
Tào Liên nhăn nhó, đỏ mặt nói:
- Tôi... tôi cưới vợ rồi.
Cường Tử:
- Thật á?
Tào Liên:
- Tất nhiên là thật!
Cường Tử:
- Đúng thật vậy á?
Tào Liên:
- Đúng thật là vậy?
Cường Tử:
- Người đâu rồi, lôi tên này ra ngoài thiến! Băm con gà con cho chó ăn!
Tào Liên:
...
Cáp Mô cười ha hả nói:
- Đường này tôi phải ăn một viên, lây chút không khí ngày vui. Nói không chừng tôi thật có thể đổi vận lấy Châu Lan cô nương về nhà.
Mãi Mãi Đề:
- Tôi đi lấy đao...
Cường Tử cười hỏi:
- Nói thử xem, gây tai họa cho con gái nết na nhà ai rồi?
Tào Liên:
- Vợ tôi từ nhỏ đã sống với tôi chung một mái nhà, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Tuy rằng về sau chia cách một đoạn thời gian những ngược lại cảm tình sâu đậm, cha mẹ tôi hợp nhau lại tính toán, dù sao tuổi tác tôi đã quá tuổi kết hôn rồi nên trước khi để cho tôi đến Nội Mông làm chuyện hôn sự, vốn dự tính mời ngài uống rượu mừng, chỉ có điều tôi sợ làm trễ nãi việc quan trọng của ông chủ ngài, cho nên tôi chưa có nói.
Cáp Mô:
- Thanh mai trúc mã luôn khiến cho người ta rất khinh bỉ...
Mãi Mãi Đề:
- Đặc biệt nhất còn là nam thích nữ mến, thì càng khiến cho người ta xem thường.
Cáp Mô:
- Tình tiết không phập phồng lo sợ, không khúc chiết ly kỳ.
Mãi Mãi Đề:
- Chuyện xưa này nếu như viết thành tiểu thuyết mạng, chắc chắn bị vứt ra đường!
Cáp Mô:
- Cho dù xuất bản cũng sẽ không vượt quá ba mươi...
Cường Tử đổ một giọt mồ hôi, trong lòng tự nhủ đố kỵ chuyện người khác có vợ, Mãi Mãi Đề và Cáp Mô đúng là rất có tiếng nói chung. Thực ra từ việc hai người họ vừa nhìn thấy Châu Lan Kỳ Nhật Cách đã chung tình đã có thể nhìn ra, hai người họ đúng là cùng một tính cách. Nếu như Chu Bách Tước là đàn ông phong độ điển hình, vật Cáp Mô chính là tươi tắn điển hình...
Ở trong ánh mắt Cáp Mô, người khác lấy vợ là chuyện bất hạnh nhất...
Tào Liên nói:
- Hai người làm sao vậy, tôi cưới vợ cũng không cần đả kích tôi như thế chứ.
Cáp Mô:
- Cậu biết không? Hiện tại tỉ lệ nam nữ của Trung Quốc là năm mươi mốt so với bốn chín. Cậu nói cậu bây giờ đã cướp đoạt lấy một cô gái tốt đẹp, sẽ làm cho bọn đàn ông khắp nơi tăng thêm bao nhiêu áp lực gánh nặng tâm lý hả? Căn cứ theo số liệu đoán trước, tương lai Trung Quốc sẽ có ít nhất năm trăm vạn người ế vợ, cậu có đạo đức hay không?
Mãi Mãi Đề:
- Không có tính người, lẽ nào cậu không biết hiện tại cạnh tranh có bao nhiêu khốc liệt sao?
Tào Liên:...
Cường Tử vỗ bả vai Tào Liên nói:
- Không sao, anh để cho hai người họ trút hết ra một lần đi.
Tào Liên:
- Tại sao?
Cường Tử:
- Hai người họ đều là một trong năm trăm vạn người kia.
Tào Liên nhẹ gật đầu nói:
- Ngài nói như thế tôi đã có cảm giác rất kiêu ngạo rồi, hơn nữa còn rất mãnh liệt.
Cường Tử:
- An phận đi... học tập giống tôi.
Cáp Mô:
- Cường Tử! Ta bóp chết ngươi!
Khi màn đêm buông xuống Báo Tử và Đại Hùng trở về cùng nhau, vẻ mặt Đại Hùng rầu rĩ không vui, Cường Tử hỏi cậu ta sao lại như vậy, Đại Hùng hung hăng trợn mắt liếc nhìn Kim Tiểu Chu bực bội chúi đầu ăn cơm.
Kim Tiểu Chu cười ngượng ngùng nói:
- Cậu ta muốn nuôi sói con, tôi giúp cậu ta đi tìm.
Cường Tử:
- Không tìm được phải không? Vậy Đại Hùng cậu cũng không nên tức giận như vậy, lần sau tôi cùng vào núi giúp cậu tìm không phải được rồi sao.
Đại Hùng:
- Nếu không tìm được tôi sẽ không tức giận! Cậu hỏi anh ta đi!
Đại Hùng chỉ Kim Tiểu Chu nói.
Kim Tiểu Chu:
- Tôi không cảm thấy nuôi sói con nguy hiểm gì lắm, giúp cậu tìm cậu còn tức giận hơn cả sói.
Đại Hùng:
- Anh nếu như thật làm cho tôi không tức giận, anh quả thật đúng là sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi.
Cường Tử tò mò hỏi:
- Báo Tử ca, anh tìm thứ gì lừa gạt Đại Hùng vậy?
Kim Tiểu Chu cười ngượng ngùng nói:
- Thực ra vật kia cũng rất hiếm có ở đây, tôi ở trên núi không dễ dàng mới lấy được.
- Rốt cuộc là cái gì?
- Vịt hoang.
Đại Hùng giận dữ hét:
- Nói chỗ quan trọng!
Kim Tiểu Chu ngượng ngùng nói:
- Trứng vịt hoang...
Danh sách chương