Cường Tử ngồi trên giường, lúc nhìn ra bên ngoài lần nữa, Ngô lão gia tử đã chắp tay sau lưng đi ra cổng chính của biệt thự, chỉ gọi con Caucasus ve vẩy cái đuôi vừa đi vừa quét trên mặt đất đi theo phía sau. Bóng lưng kia có một vẻ đẹp rất yêu dị, Cường Tử không khỏi có mấy phần cảm khái.

Hắn lấy hộp thuốc từ dưới gối, châm một điếu hít một hơi, Cường Tử ho sặc sụa mấy tiếng, lồng ngực đau nhói. Nhìn đồng hồ báo thức, đã sắp bảy giờ rồi.

Cường Tử nhớ đến một chuyện, bất chấp cơ thể đau đớn, hắn lộn từ trên giường xuống, chạy thẳng xuống lầu, vừa chạy vừa xé rách vải băng quấn ở trên người. Cũng không để ý miệng vết thương còn chưa lành, máu lại chảy ra. Cường Tử vừa chạy vừa gọi:
- Chu thúc! Chu thúc! Mau ra đây!

Chu Bách Tước và Tiêu Lôi đang ăn sáng, nghe Cường Tử la lên hai người nhanh chóng đi ra, Tiêu Lôi vẫn còn cầm đũa trong tay, còn một tay bưng chén chè hạt sen.

- Cường Tử, sao vậy? - Chuyện gì thế?

Cường Tử vừa xé vải băng, vừa gọi Chu Bách Tước:
- Chu thúc đưa con đến trường!

Chu Bách Tước ngây ra một lúc rồi hỏi:
- Cậu đến trường làm gì?

Tiêu Lôi đi nhanh mấy bước đỡ Cường Tử, đũa trong tay rơi xuống đất, chè trong bát văng vào người Cường Tử.

Tiêu Lôi:
- Cường Tử, con muốn đi làm gì?

Thạch cao băng cánh tay Cường Tử rất vướng víu, hắn quay lại muốn đập thạch cao vào tường cho nát, Chu Bách Tước nhanh chóng giữ chặt bả vai hắn rồi vội vàng hỏi:
- Cường Tử rốt cuộc cậu muốn làm gì?

Cường Tử bị Chu Bách Tước ngăn lại, trong lúc vội vã không thể thoát thân liền kêu gào một tiếng!

- Đừng kéo con Đưa con đến trường.

Tiêu Lôi:
- Cường Tử, con ngoan ngoãn về phòng dưỡng thương cho chú! Có xảy ra chuyện gì cũng không được đến trường, chú gọi điện xin cho con nghỉ rồi.

Cường Tử nhẹ nhàng đẩy tay Tiêu Lôi ra, nhìn Tiêu Lôi nói:
- Lôi Tử thúc, hứa có cần giữ lời không?

Tiêu Lôi cảm thấy không giải thích được liền hỏi:
- Có ý gì?

Cường Tử:
- Con hỏi, chuyện đã đồng ý với người khác có phải là nhất định phải làm không?

Tiêu Lôi vừa định nói thì Chu Bách Tước giữ Tiêu Lôi lại nhẹ lắc đầu nói:
- Tôi biết đã xảy ra chuyện gì.
Nói xong Chu Bách Tước xoay người nhìn Cường Tử hỏi:
- Cậu cứ đi thế này, không sợ sẽ dọa các bạn sao.
Cường Tử suy nghĩ sau đó lắc đầu ngay:
- Con sẽ hủy những thứ này đi.
Chu Bách Tước:
- Cậu quyết định? Cậu đã nghĩ chưa, vết thương của cậu sẽ nặng hơn, chưa biết chừng sẽ chết đó.

Cường Tử:
- Ha ha, yên tâm đi, trong lòng con biết, sẽ không chết được đâu.

Tiêu Lôi nhìn Chu Bách Tước, ánh mắt nghi hoặc.

Chu Bách Tước vỗ vỗ vai Tiêu Lôi:
- Yên tâm đi, tôi sẽ đi cùng cậy ta, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Cường Tử nhìn Chu Bách Tước với ánh mắt cảm động.

Tiêu Sấm dù không biết Cường Tử muốn đến trường làm gì, nhưng Chu Bách Tước đã đồng ý cũng đã thỏa hiệp với hắn rồi. Ông cầm một bộ quần áo lên nói:
- Vẫn phải đi cùng nha!

Cường Tử hoan hô cảm ơn Lôi Tử thúc, rồi mặc quần áo chạy từng bước ra khỏi phòng.

Đợi khi Cường Tử đến trường học, đại hội thể dục thể thao đã bắt đầu rồi. Trên đường đi, Chu Bách Tước giải thích tại sao Cường Tử nhất định phải đến trường học với Tiêu Lôi. Tiêu Lôi nghe xong thổn thức, trong lòng tự nhủ, tiểu tử này thật mạnh mẽ. Vì một lời hứa không đâu ra đâu có đáng phải liều mạng thế không? Dù sao trong lòng Tiêu Lôi vẫn cảm thấy rất vui mừng với biểu hiện của Cường Tử.

Thạch cao trên cánh tay của Cường Tử đã bị đạp nát, đau đến mồ hôi đầm đìa cả đầu, cắn nát cả môi. Nhìn vẻ mặt quật cường của Cường Tử, Chu Bách Tước và Tiêu lôi đều không nói gì.

Chu Lâm Nhã mặc một bộ váy đồng phục màu đen, một đôi tất da chân đen càng tôn thêm vẻ đẹp cho cặp đùi thon thả thẳng dài, rung động lòng người. Vóc dáng của cô vốn đã cao, hơn một mét bảy, dáng người vô cùng hoàn mỹ. Cơ thể này toát lên một khí chất tài trí và tô điểm thêm sức hấp dẫn khó tả của cô. Không riêng gì những nam học sinh miệng còn hôi sữa luôn bị cô cuốn hút, mà ngay cả những giáo viên nam ra vẻ đạo mạo thỉnh thoảng cũng đưa mắt chiếu rọi từng chút lên thân thể của cô.

Hai tay cô ôm trước ngực, lông mày nhíu lại, dường như có tâm sự nặng nề.

Lúc sáng sớm chú của Cường tử gọi điện cho cô nói Lâm Cường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể đi học. Đối với một giáo viên mà nói, vốn dĩ đó chỉ là một chuyện nhỏ. Nhưng không biết tại sao, từ sau khi nhận được điện thoại Chu Lâm Nhã vẫn không thể khiến cho tinh thần của cô ổn định trở lại.

Tâm trạng của cô luôn bứt rứt không thể nào bình tĩnh được, thực sự giống một mặt hồ nước im lặng bị quăng một cục đá, tạo ra những vòng nước rung động.

Tầm mắt đang ở trên sân đấu, nhưng tim lại ở trên chín tầng mây.

Đối với Lâm Cường, cô luôn có một sự yêu mến khó nói lên lời. Nhất cử nhất động của hắn đều có một ma lực tác động lên nội tâm của chính cô. Cảm giác này rất lạ, Chu Lâm Nhã cũng không biết cảm giác này là gì, cô chỉ biết rõ hiện tại mình rất lo lắng chonam học sinh bé bỏng tên là Lâm Cường kia.

- Giao cho em nhé, cô giáo!

Câu nói của Lâm Cường lại một lần nữa vang lên trong đầu Chu Lâm Nhã, vẻ mặt thản nhiên tự tin trên gương mặt gầy gò xinh đẹp của thiếu niên kia biểu hiện ra ngoài một sự kiên định khiến người ta yên tâm.

Chu Lâm thở phào một hơi thật dài, ép mình không được suy nghĩ những chuyện khiến con người đau đầu nữa. Lâm Cường không phải là đứa con nít, hơn nữa có một ông chú thương hắn, sẽ không có chuyện gì.

Không biết từ khi nào, Bùi Nhược đã đứng bên cạnh Chu Lâm Nhã. Cô nàng vốn dĩ muốn chào hỏi, nhưng khi nhìn cô giáo cau mày dường như có nỗi niềm gì đó nên không lên tiếng, lặng lẽ đứng bên cạnh cô giáo.

Chu Lâm Nhã sau khi thoát ra từ trong suy nghĩ, nhìn đôi mắt to mê người của Bùi Nhược đang chăm chú nhìn mình. Chu Lâm Nhã bất giác đỏ mặt, giơ tay vén mái tóc một sợi cũng không bị rối của mình, nhẹ nhàng che giấu một phần lửa nóng trên mặt cô.

- Bùi Nhược, đến từ lúc nào vậy?

Bùi Nhược nhẹ nhàng vừa cười vừa nói:
- Em nghĩ cô Chu sẽ không nhìn thấy em, vừa rồi em định trộm túi tiền của cô.

Chu Lâm Nhã cười ha ha, tâm trạng có tốt hơn một chút.

- Tiểu nha đầu còn đi theo cô ba hoa, hôm nay không có trận đấu nào của em sao?

Bùi Nhược:
- Hôm nay không có, ngày mai tham gia bán kết. Nếu suông sẻ có thể vào tốp mười sáu rồi.

Chu Lâm Nhã bóp nhẹ bả vai thon gầy của Bùi Nhược nói:
- Cô rất tin tưởng em, cố gắng lên!

Bùi Nhược:
- Yên tâm đi cô Chu, cứ giao cho em!

Nghe đến câu này, trong lòng Chu Lâm Nhã run run, lòng cô có một nỗi đau không tên.

Bùi Nhược:
- Cô Chu, sao vẫn chưa thấy Lâm Cường? Lẽ nào cậu ta lâm trận bỏ trốn rồi? Tiểu tử này! Hừ, nếu cậu ta đào ngũ thật, xem em thế nào xử cậu ta.

Chu Lâm Nhã vừa định giải thích thay Lâm Cường thì nghe thấy có âm thanh ấm áp mềm mại từ phía sau truyền đến.

- Tiểu nha đầu nói xấu sau lưng người khác không sợ ăn cơm sẽ cắn vào lưỡi sao?

Chu Lâm Nhã và Bùi Nhược cũng quay đầu lại, kẻ kia làm ra vẻ mặt giả bộ tức giận nhưng vẫn không giấu nổi sự vui mừng. Cường Tử từ từ đến bên cạnh Chu Lâm Nhã vừa cười, vừa nói:
- Cô Chu cô cũng nghĩ như vậy sao?

Mặt Chu Lâm Nhã đỏ lên, không biết nói gì.

Lúc này cuộc thi chạy một ngàn mét sắp bắt đầu, vận động viên đã nhập cuộc. Chu Lâm Nhã vừa định hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chỉ thấy hắn cười khì khì:
- Em ra thi đấu, yên tâm đi cô Chu, cứ giao cho em!

Vẻ mặt của Bùi Nhược hưng phấn:
- Lâm Cường cố gắng lên! Không lấy được vị trí số một tôi sẽ đưa cậu ra chém đầu đấy.

Chu Lâm Nhã ngược lại một tay giữ chặt Cường Tử, thần sắc của cô lo lắng nói:
- Lâm Cường, đừng đi được không?

Cường Tử cười nhẹ nhàng, nắm lấy tay Chu Lâm Nhã trên cánh tay mình bỏ xuống.

- Cô Chu, bây giờ em và cô đánh cuộc một trầu KFC, lấy được vị trí số 1 cô mời em, không lấy được em mời cô.
Nói xong hắn không quay đầu lại mà chạy thẳng đến đường chạy, vừa chạy vừa hô:
- Còn có tôi, vẫn còn tôi!

Bùi Nhược hai bàn tay vòng trước miệng từ phía sau hô:
- Lâm Cường oai phong! Lâm Cường cố lên, ăn KFC dẫn cả tôi theo nhé.

Chu Bách Tước và Tiêu Lôi đi đến bên cạnh Chu Lâm Nhã, im lặng nhìn theo bóng lưng Cường Tử . Chu Lâm Nhã quay đầu lại nhìn, nhận ra đó là chú của Lâm Cường và tài xế hằng ngày đến đón hắn.

- Em ấy không sao chứ?

Chu Lâm Nhã hỏi, giọng nói rất nhẹ nhàng.

Chu Bách Tước lắc đầu nói:
- Có chuyện, rất nghiêm trọng.

Chu Lâm Nhã cả kinh, nhìn Chu Bách Tước chằm chằm:
- Xảy ra chuyện gì?

Chu Bách Tước lại nghiêm túc nói:
- Tai nạn xe cộ, cậu ta bị thương rất nặng, gãy ba chiếc xương sườn, cồ bầm tím, trên đường đến đây cậu ta đã đập nát thạch cao trên cánh tay, sợ cô lo lắng.
Câu này có một nửa là giả, bị thương là thật.

Chu Lâm Nhã cắn môi một cái, nhìn về phía Cường Tử định đuổi theo. Chu Bách Tước giữ chặt lấy cô:
- Đừng đuổi theo, cô không ngăn được cậu ta đâu. Cậu ta đã nói, chuyện đã đồng ý với cô không được nuốt lời.

Bùi Nhược vô cùng kinh ngạc, cô nàng nhìn Chu Lâm Nhã với vẻ không thể ngờ được, rồi lại nhìn Chu Bách Tước và Tiêu Lôi. Cuối cùng, cô lại nhìn Cường Tử. Cô nàng thấy dường như Cường Tử đang cố hết sức để chuẩn bị xuất phát, cơ thể hình như đang run rẩy khe khẽ. Trong nháy mắt Bùi Nhược có cảm giác tim mình như thắt lại, đau nhói.

Chu Lâm Nhã vẫn không thể ngăn được nước mắt, cô dường như mất trí giật cánh tay khỏi Chu Bách Tước.

- Anh bỏ tay tôi ra! Tôi phải gọi em ấy quay lại! Tôi không cần hứa hẹn gì cả, em ấy cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện đấy!

Tiêu Lôi đi đến trước mặt cô, nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói:
- Cô Chu, không cho cậu ta thi trận đấu này, cậu ta sẽ khó chịu, còn khó chịu hơn cả vết thương trên người cậu ta.

Chu Lâm Nhã:
- Các người có phải là người thân của em ấy không, tại sao không cản em ấy? Tại sao?

Chu Bắc Tước nói:
- Yên tâm đi, cô phải nên tin tưởng cậu ta.

Chu Lâm Nhã không nói gì nữa.

Bùi Nhược nín lặng, hai tay che miệng khóc không lên tiếng.

Tiếng súng vang lên, Cường Tử xung phong lên trước như một con ngựa đầu đàn, vượt lên dẫn đầu không hề lo lắng. Đường băng một vòng 400m, hai vòng rưỡi thôi mà. Nếu như lúc bình thường Cường Tử chạy sẽ rất thoải mái, nhưng bây giờ mỗi bước thật khó khăn như thể có cây chùy nện vào ngực hắn, đau đớn tột độ khiến tinh thần của hắn căng như dây chão, chỉ một lát mồ hôi đã ướt đẫm quần áo.

Còn điều nữa, Cường Tử đã quên đi đôi giày thể thao do chính mình làm ra.

Người ngoài nhìn vào, biểu hiện của Cường Tử có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung. Từ khi xuất phát đến bước nước rút, hắn đều không cho các đối thủ khác một xíu cơ hội nào. Hắn thắng rất thuyết phục, không chút gian lận bẩn thỉu.

Chỉ có đám Chu Lâm Nhã mới biết, Cường Tử thắng được vô cùng khó khăn.

Bước chân của Cường Tử tuy ổn định, động tác tuy đạt chuẩn mực, nhưng mỗi bước đều như cây châm đâm vào tim Chu Lâm Nhã, cả tim của Bùi Nhược nữa.

Vì người tham gia chạy một ngàn vốn không nhiều, chỉ có 9 người, cho nên không có thi đấu loại và bán kết mà đấu thẳng chung kết luôn.

Cường Tử ôm lấy ngực, cố tỏ ra vẻ thoải mái, từng bước một đi đến bên cạnh Chu Lâm Nhã,nở một nụ cười vô lại ra vẻ mình rất trẻ trâu. Nhưng hắn không biết sắc mặt của mình khó coi cỡ nào, trắng bệch như tờ giấy.

- Anh hùng hoàn thành nhiệm vụ trở về, không cho người ta uống ngụm nước nào sao?

Cường Tử nói đùa, hắn không để ý thấy mắt của Chu Lâm Nhã và Bùi Nhược đang đỏ lên. Bùi Nhược lấy chai nước khoáng của mình đưa cho Cường Tử.Cường Tử cầm lấy ngửi thử, còn cười đùa rất giống tên du côn:
- Có mùi hương của bạn.

Bùi Nhược che miệng, cố để mình không bật khóc.

Cường Tử ngửa cổ lên uống một ngụm nước thật lớn, lồng ngực thở ra nặng nhọc, nhịn không được phải ho khan.

Nước trong chai này, chỉ nháy mắt biến thành màu đỏ.

Một chai nước đỏ như máu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện