Trần Tử Ngư bị gió thổi đầu tóc theo đó rối bời, ủy mị cười nói với Cường Tử:
- Nói đi, cho tôi bao nhiêu tiền thưởng, nếu như thấy đủ tôi sẽ giúp ngài một tay.

Cường Tử giả vờ hung dữ nói:
- Nói nhảm ít thôi, đi làm việc cho ông đây, bằng không một đồng cũng không có làm không tốt còn phải đánh mông cô về nhà hầu hạ chồng!

Trần Tử Ngư cười ủy mị giống như yêu tinh:
- Ngài có phải vẫn luôn mong chờ như vậy? Cường Tử bị điểm trúng phá ra cười ngượng nói:
- Vấn đề này chúng ta về nhà nói sau, mau mau đi làm việc đi nè!

Trần Tử Ngư vung tay lên rất thoải mái tự nhiên chỉ từng người:
- Ba gã đàn ông ngốc các cậu nên làm gì thì đi làm cái đó đi, nơi này tôi làm xong rồi.

Cường Tử cười nói:
- Nếu như đây là ở nhà thì tôi phải thưởng cho cô nha.

Chu Hạo Nhiên ực một tiếng nói:
- Xin các vị chú ý cho một chút, tôi và Vạn Thanh đều là người dân lương thiện tinh khiết đến không nhiễm hạt bụi nào. Hai người mắt đi mày lại không sợ làm ô uế tâm linh tốt đẹp hai chúng tôi sao? Hai chúng tôi chính là đóa hoa tương lai của tổ quốc bây giờ còn đang là nụ hoa chớm nở, còn chưa nở bùng ra đã bị hai người phá hủy.

Lý Vạn Thanh cười ha hả ngây ngốc hai tiếng, vuốt tóc nói:
- Tôi đi tìm tiểu tử Trần Thuận kia, Háo Tử cậu đi theo Cường Tử đi, tôi rút trước.

Chu Hạo Nhiên nói:
- Tôi và Hổ Thiền ca có hẹn trước cần nói với nhau một số việc, Cường Tử tự cậu chơi một mình đi.

Trần Tử Ngư trừng mắt nói với Cường Tử:
- Khinh thường người đứng chắp tay chỉ lung tung, phát ra từ ruột gan.

Cường Tử ngẫm nghĩ không có phản bác, chính hắn quả thật vung tay quá trán, tất cả mọi người đều có việc của mình chỉ có mình hắn trông có vẻ không có việc gì để làm. Hắn có thời gian đùa giỡn một chút với Nạp Lan Duyệt, có vậy cũng biết hắn quả thật không có việc gì bận rộn. Đây là một hiện tượng rất kỳ quái, theo lý thuyết Triệu Phù Sinh đã cho Cường Tử nội trong thời gian một tuần giải quyết việc của Hách Liên Xuân Mộ, Cường Tử hẳn phải bận rộn tối tăm mặt mũi mới đúng, nhưng hắn thật không có chút việc gì để làm.

Tất cả mọi việc đều đã được sắp xếp xong, đội nhóm thuộc hạ của hắn thật giống như một cỗ máy vận chuyển tốc độ cao nhất, mà ngay cả Lý Vạn Thành, Chu Hạo Nhiên thậm chí Trần Tử Ngư cũng đang là một bộ phận linh kiện trong cỗ máy đó, một khi khởi động sẽ tiến lên phía trước ngựa không dừng vó. Mà Cường Tử chỉ phụ trách nhấn nút mở máy, sau khi máy móc vận chuyển hắn ngược lại nhàn rỗi đến vỡ cả trứng...

Có thể nói Cường Tử là một ông chủ không hề có chút trách nhiệm nào, cũng có thể nói hắn là một ông chủ rất biết cách làm ông chủ. Có đầy đủ không gian cho thuộc hạ mình phát huy, để cho bọn họ cố gắng đem ra hết năng lực lớn nhất làm việc cho mình, đồng thời cũng thúc ép biến hóa lớn nhất tiềm lực của thuộc hạ, Cường Tử mãi mãi là loại quản lý bỏ mặc nhân viên...

Hắn tự nói với mình, hắn rất có tiềm chất của ông chủ giàu có...

Trần Tử Ngư ưỡn ngực khiến người khác thán phục đi vào Thúy Trúc Hiên, Cường Tử có thể đoán trước được phụ nữ có một chút tự tin đối với bản thân như Phùng Tao Bao sẽ có bộ dạng vô cùng thê thảm như thế nào khi đối mặt với Trần Tử Ngư. Cũng giống như Bùi Nhược ở trước mặt Chu Lâm Nhã, chênh lệch giữa yêu tinh tu luyện trăm năm so với lão yêu ngàn năm cũng không phải đeo bộ ngực cao thấp là có thể so sánh ra được.

Khác nhau lớn nhất chính là đẹp ở những chỗ tốt nhất, vừa đúng mực mới là tinh tế nhất.

Hai thuộc hạ cộng thêm một bà vợ đều bỏ mình bận rộn làm việc, Cường Tử vuốt tóc cười xấu hổ. Gọi điện thoại gọi người ta tới kết quả làm cho mình giống như là kẻ vô dụng, năng lực của bọn thuộc hạ càng mạnh ông chủ càng có vẻ dư thừa a.

Cường Tử cảm thán một tiếng, nhìn thời gian còn sớm, không bằng về nhà tìm Tôn Văn Văn...

Cười khúc khích xấu xa, Cường Tử xoay người lên xe, mới lái đi không được bao xa chuông điện thoại đã vang lên, Cường Tử đọc tin nhắn, là của Trần Tử Ngư nhắn tới. Một câu dọa Cường Tử thiếu chút nữa gặp tai nạn xe hơi.

- Văn Văn hai hôm nay luôn muốn ói, nếu như anh muốn về nhà làm chuyện xấu xa gì tốt nhất nhẹ nhàng một chút!

Cường Tử nhìn nội dung tin nhắn, trong lòng phải gọi là đập lên loạn xạ!

Muốn ói hả?

Muốn ói là có ý gì? Dựa theo kịch bản phim truyền hình suy ra chắc chắn là mang thai không thể nào khác được, dựa theo tiểu thuyết trên mạng suy luận cũng chẳng sai trật chạy đi đâu được, dựa theo suy đoán của chính Cường Tử... hắn sắp làm cha.

Cường Tử thắng gấp xe dừng lại ở bên đường, nhìn xem tin nhắn trong di động không nháy mắt được một cái.

Hắn từ trên xe bước xuống, cứ như vậy nhìn điện thoại xoay vòng vòng tại chỗ. Trong lòng giống như sóng lật biển cuộn đã khiến cho hắn muốn bình tĩnh lại cũng không được, đây là một loại vui sướng phức tạp ngược lại đơn giản đến muốn tru lên!

A!

Cường Tử rốt cuộc nhịn không được ngửa mặt lên trời thét một tiếng thật dài!

- Tôi sắp làm cha rồi a!

Một tiếng sói tru vang vọng trên đường lớn, dẫn theo ánh mắt không ngừng ngó nghiêng của vài người qua lại nờm nợp trên đường. Một thiếu phụ dẫn theo một đứa bé kháu khỉnh cỡ chừng hai ba tuổi cưỡi xe đạp mới qua đường, đứa bé cười vốn đang ngồi trên yên nhỏ ở phía sau cười hắc hắc bị một tiếng sói tru của Cường Tử làm cho hoảng sợ, sau khi chớp chớp đôi mắt to vô tội khóc òa lên một tiếng thật to.

Thiếu phụ lo sợ vội vàng dừng xe ôm con vào lòng dỗ dành, còn dùng một ánh mắt rất oán giận bắn về phía Cường Tử, hận không thể một phát súng bắn nát đầu Cường Tử...

Cường Tử cười ha ha, hắn tung người lên nhảy thẳng tới rơi xuống kế bên thiếu phụ, đoạt lấy đứa con trắng trẻo mập mạp của cô ta ôm vào trong vòng tay hôn một cái thật kêu, thiếu phụ chợt sợ hãi, xông tới giống như nổi điên lên cướp con của mình về. Cường Tử trả đứa bé lại, khom người bái một cái thật sâu với thiếu phụ kia.

- Cám ơn!

Cường Tử xúc động nói.

- Bệnh tâm thần! Kẻ điên!

Thiếu phụ lịch sự nói...

Cường Tử cười ha ha, một chút cũng không ngại thiếu phụ chửi bới. Hắn xoay tới xoay lui lục lọi khắp các túi quần áo trên người mình, móc ra ít nhất mấy vạn đồng đều nhét hết vào trong tay đứa bé nói:
- Tôi sắp làm cha rồi! Đáng vui mừng! Đáng vui mừng! Tiền này cho cục cưng mua đường ăn!

Nói xong Cường Tử xoay người, nhảy lên xe lần nữa trở về bên cạnh chiếc xe của mình.

Thiếu phụ kia có vẻ sửng sốt, cô ta theo đó nhìn từng xấp tiền căng phồng trong vòng tay đứa con của mình, lại liếc nhìn Cường Tử, hắn đã kéo cửa xe một chân đạp bàn đạp ga điên cuồng phóng thẳng về hướng nhà mình. Thiếu phụ nói thầm một câu bệnh rồi! Lập tức cầm lên một xấp tiền mặt toàn tờ một trăm đồng soi lên mặt trời...

Cường Tử chạy như bay suốt con đường, chiếc Audi A8 của hắn dốc ra hết tốc lực hai trăm cây số giờ, phải gọi là kinh hồn bạc vía như một cơn lốc trong khu vực thành phố, thật giống như một con cá đùa giỡn trong nước xuyên qua giữa dòng xe cỗ lưu thông, tất cả lái xe đều trợn mắt kinh hãi nhìn về hướng chiếc xe hắn vừa lái qua.

- Con mẹ nó cái thằng điên này ở đâu ra vậy? Có bản lĩnh mày trang bị trên xe hỏa tiễn chạy ra khỏi bầu khí quyển đi!

Xem kìa, đại ca lái taxi nói chuyện rất chi là lịch sự...

Chưa đến mười phút, đằng sau chiếc Audi của Cường Tử đã có ít nhất bốn chiếc xe cảnh sát đi theo hộ tống xa giá của hắn. Bốn chiếc xe cảnh sát ở đằng sau không ngừng bấm còi theo cơn điên của Cường Tử. Cảnh tượng này thật giống như bọn họ là quân Mỹ đến từ bên kia đại dương, mà Cường Tử chính là tên Bin - Laden râu ria cả mặt kia...

Lại qua thêm mười phút, xe cảnh sát đằng sau Cường Tử cũng đủ khí thế hoàng tráng để tham gia duyệt binh mừng lễ quốc khánh, xe cảnh sát phụ trách lắp đặt hàng rào chặn lại phía trước cũng đã dựng lên mười cái. Dám chạy xe với tốc độ bão táp rõ ràng lớn gan như vậy còn là lần đầu tiên xuất hiện ở trên đường phố Trường Xuân, sao có thể không khiến cho các chú cảnh sát tức giận đến râu ria vểnh hết cả lên?

Cường Tử vui vẻ đã quá mức cho đến khi nhìn thấy một hàng xe cảnh sát nhấp nháy sáng trưng ngã tư phía trước mới nhận ra mình có chút quá nóng lòng rồi, hắn rơi vào đường cùng đành phải gọi điện thoại, rất nhanh cảnh sát giao thông truy đuổi và ngăn chặn nhận được thông tin rút lui trở về, nghe nói là một vị đại nhân vật mặc áo sơ mi trắng ở hội đồng tỉnh đích thân gọi điện thoại đến văn phòng đội cảnh sát giao thông, nói chiếc Audi này là nhân viên chuyên trách đặc biệt đang chấp hành nhiệm vụ...

Lá cờ lớn của vị Trung tướng lục quân Cường Tử lần đầu tiên kéo ra, kết quả lại dùng vào việc thế này, đoán chừng vị lão tướng trên vai gắn huân chương kia râu ria cũng vểnh lên...

Sau khi xe cảnh sát rút lui Cường Tử nhận được điện thoại của vị Trung tướng già kia, nhấc điện thoại lên sau đó nghe thấy ông lão hết sức điên tiết quát lên:
-Con thỏ nhỏ chết tiệt kia giải thích hợp lý cho ta, bằng không ta đảm bảo chốt chặn kế tiếp không phải xe cảnh sát mà là xe tăng chiến đấu thật.

Lời này làm Cường Tử hoảng sợ, trong đầu nháy mắt hiện ra hình ảnh mình bị mười cỗ xe tăng sắt thép như mãnh thú bao vây cán nát. Hít vào một hơi khí lạnh, Cường Tử ngượng ngùng cười nói:
- Báo cho ngài một tin vui, ngài sắp có thêm một đứa cháu rồi...

- Thối lắm! Ông đây chỉ có một đứa con gái!

Ông già quát thét.

Cường Tử sững sờ, vội vàng giải thích nói:
- Đó là... là tôi sắp sửa làm cha rồi.

- A?

Ông già trầm mặc một lát mới nói:
- Lần sau không có phá lệ lần nữa đâu.

Cường Tử cười nói:
- Ngài yên tâm đi, tôi còn không có khả năng sinh sản cao như vậy.

Ông lão có vẻ hơi hạ hỏa chút ít, khẽ cười hỏi:
- Biết được chưa, con trai hay con gái? Còn bao lâu nữa mới sinh?

Cường Tử lúc này mới nhớ đến Tôn Văn Văn vừa mới có dấu hiệu, cách lúc con ra đời còn xa lắm.

- Tôi bây giờ trở về nhà đi xác nhận lại đã, ngài đợi một chút nhé? Bằng không thì đoán chừng... dài nhất không quá mười tháng hẳn phải mời ngài uống rượu đầy tháng rồi.

Ông lão sửng sờ lập tức quát:
- Con thỏ nhãi nhép kia cậu dám đùa giỡn với tôi!

Cường Tử vội vàng giải thích nói:
- Hoàn toàn không phải, tôi dùng nhân cách công dân hợp pháp đảm bảo!

Ông lão:
- Hợp pháp sao? Cho dù lời cậu nói là thật đi chăng nữa, hình như cậu còn chưa đủ tuổi có con.

Cường Tử:...

Thì ra Trung tướng cũng không thành thật...

Một hơi lái xe trở lại Húc Nhật Nhất Phẩm, xe còn chưa ngừng hẳn Cường Tử nhanh như chớp đã xông vào trong nhà.

- Văn Văn, anh yêu em chết đi được!

Sau khi xông vào cửa Cường Tử rống lên một tiếng như hổ.

Kết quả trong phòng một người cũng không có, đang buồn bực Cường Tử nhận được một tin nhắn, nhìn xem vẫn là của Trần Tử Ngư gửi đến.

- Về đến nhà chưa? Đại công thần tiểu thư Tôn Văn Văn Lâm gia nhà anh bị bà nội quý giá kia của anh đón đi rồi, nói sợ anh thú tính phát tác làm hoảng sợ đứa cháu yêu của lão nhân gia bà.

Rõ ràng, Trần Tử Ngư ước đoán thời gian vô cùng chính xác.

Cường Tử nghiến răng nghiến lợi trả lời một tin:
- Có bản lĩnh cô tối nay đừng trở về, bằng không tôi cho cô biết rõ cái gì là thú tính phát tác!

Rất nhanh Trần Tử Ngư gửi lại.

- Tốt lắm, lão nương xong việc hôm nay rồi, có bản lĩnh anh hãy giương cung cứng lên chờ đó.

Cường Tử:...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện