- Đại ca, chuyện ngày hôm nay tôi thật sự nhận sai vào mình, van xin ngài bỏ qua cho tôi đi, Thúy Trúc Hiên này một người phụ nữ như tôi trông coi cũng không dễ dàng gì, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ.
Phùng Tao Bảo vẻ mặt cầu xin nói.
Cường Tử cười nói:
- Yên tâm đi, mấy cái tát kia tôi sẽ không để cho cô chịu thiệt.
Hai câu nói gần như giống nhau, nhưng ý nghĩa trong đó lại hoàn toàn không giống nhau. Phùng Tao Bao ngẩn người ra một lúc lập tức hiểu được, vội vàng lập tức nói hai tiếng cảm ơn. Nếu như có thể dựa vào một đại nhân vật mánh khóe vươn cao tới trời, đừng nói chịu vào cái tát, cho dù là lên giường mấy bận cũng không có cái gì quá lớn. Đương nhiên, cô cũng không có vấn đề gì, nếu như chàng trai trẻ tuổi khác thường này cũng bằng lòng.
Tôn ca đau đớn toàn thân đầy mồ hôi, y nghe thấy lời của Phùng Tao Bao lập tức hung dữ trừng mắt quát:
- Phùng Tao Bao! Cô không ngờ dám nói cám ơn với nó, bọn người chúng mày đúng là rẻ mạt! Tao nói cho biết, một lát nữa đợi người của tao tới đây, tao phải để cho con thỏ nhãi nhép này biết ai mới là cha của hắn ở Đông Bắc này! Cô bây giờ dám nhận lỗi với hắn, nhớ đấy lát nữa tao sai phá luôn bảng hiệu Thúy Trúc Hiên này của cô xuống!
Phùng Tao Bao theo đó nhìn thoáng qua Cường Tử, kẻ kia chỉ cười tủm tỉm, dường như nhìn không thấy vẻ cùng hung cực ác của Tôn ca, ngược lại có một tia vui vẻ trong ánh mắt nhìn cô.
Phùng Tao Bao hung ác nhẫn tâm, đứng lên tát một cái vào mặt Tôn ca.
- Việc lão nương không cần mày quan tâm, chỉ bằng vào mày mà muốn xô ngã Thúy Trúc Hiên của tao? Con mẹ nó mày còn không xứng đổ bô nước tiểu cho tao!
Vẻ mặt Tôn ca sửng sốt, khóe miệng của y bị Phùng Tao Bao tát cho một cái chảy máu. Một tát này còn hung ác hơn so với mấy cái tát vừa này của Cường Tử, bị đàn ông đánh y có lẽ còn có thể nhìn được, nhưng bị phụ nữ đánh, nhất là bị phụ nữ mình lúc nào thích cũng có thể cưỡi ở dưới háng đánh cho, y thật sự chịu không nổi.
- Con mẹ nó tao bóp chết mày!
Tôn ca dữ tợn rống lớn, cũng chẳng quan tâm cơn đau bổ nhào về phía Phùng Tao Bao.
Một nam một nữ thế này giống như hai con chó hoang bị điên bám vào nhau, không bao lâu làm cho gian phòng riêng thành một mớ bừa bộn. Cường Tử kéo Nạp Lan Duyệt lui về phía sau, mặc kệ hai người bọn họ lăn qua lăn lại thế nào. Trên mặt của hắn hiện lên nét cười vui vẻ, nụ cười này khiến cho Nạp Lan Duyệt cảm thấy sợ hãi.
- Cảm thấy tôi quá đáng à? Cường Tử nhận ra biến đổi trong ánh mắt Nạp Lan Duyệt, nhẹ giọng hỏi một câu.
Nạp Lan Duyệt trong lòng chấn động, vô ý nhẹ gật đầu, lập tức ra sức lắc đầu.
Cường Tử chỉ vào Phùng Tao Bao và Tôn ca lăn lộn cùng nhau trên sàn nhà nói:
- Cô nhìn thấy không? Người như vậy đáng để cô thương hại không?
Nạp Lan Duyệt sửng sốt, như có điều suy nghĩ.
Cũng không mất bao lâu, bên ngoài kêu réo loạn xạ một trận.
- Ở nơi nào! Là đứa cháu nội nhà nào không lễ độ với đại ca tao?
Một âm thanh kêu gào ở bên ngoài.
Tôn Ca bởi vì trước đó bị Cường Tử đánh bầm dập không còn thể lực chống đỡ đánh không lại Phùng Tao Bao, nghe ra giọng nói của Hồ Tử thuộc hạ của mình, lập tức ánh mắt vụt sáng.
- Hồ Tử! Ta ở đây!
Tôn ca quát.
Y cố gắng đẩy Phùng Tao Bao ra, hung dữ nói với cô ta:
- Điếm thúi! Lát nữa tao cho mày biết cái gì gọi là sống không bằng chết!
Giằng co một hồi, sau cơn điên cuồng Phùng Tao Bao bị một câu nói kia của Tôn ca làm cho hoảng sợ, cúi đầu nhìn lại mình, cô ta chợt phát hiện mình không còn là mình nữa, như thế nào có thể đánh nhau với lão đại trong xã hội đen!
Người ở bên ngoài nghe tiếng kêu gào của Tôn ca, lập tức hùng hổ lao về phía căn phòng này. Một tiếng xô đẩy thật mạnh, cửa phòng bị một cước đá văng ra, một gã đàn ông tay áo xoắn lên lộ ra hình xăm một con hổ xuống núi trước ngực, gã vừa vào cửa đã hô hoán:
- Tôn ca! Anh ở chỗ nào!
Tôn ca lòm còn đứng lên, một ngón tay trỏ Cường Tử nói:
- Hồ tử, giết chết nó cho anh!
Gã đàn ông bị gọi là Hồ Tử nhìn thấy dáng vẻ lão đại của mình trong lòng chợt bùng lên lửa giận, quần áo Tôn ca chỗ nào cũng bị cấu xé, nhăn nheo, khuôn mặt sưng phù, khóe miệng toàn là máu, tóc lộn xộn, quả thật giống như một kẻ ăn mày xin cơm ngoài đường.
- Dám đánh đại ca của tao, tao đánh chết mày!
Chát!
Hồ Tử vừa muốn ra tay đánh nhau bỗng nhiên bị một luồng sức mạnh từ đằng sau đánh bay ra xa, bay thẳng đụng vào trên bệ cửa sổ rơi xuống đất. Cái trán bị rách, máu từ trên mặt chảy xuống. Gã đứng lên vừa muốn mắng chửi, đã nhìn thấy kẻ lạnh lùng đá bay gã đứng ở trước cửa đang nhìn gã.
- Trần ca... ngài làm sao đánh tôi?
Tôn ca cũng sửng sốt, y dè dặt hỏi:
- Trần ca, anh cũng tới rồi à. Là nó đánh tôi, tại sao anh lại đánh Hồ Tử vậy?
Trần Thuận không để ý đến y, mà sải bước đi sang một cước nện vào cằm Tôn ca. Sức mạnh trong một cước này đá bay cả người Tôn ca bay về phía sau đâm sầm vào trên tường mới dừng lại.
Biến cố này làm cho người ta trở tay không kịp, mấy tên thuộc hạ đi theo đằng sau Hồ Tử và Trần ca đều ngây người ra. Mấy tên thuộc hạ của Hồ Tử vừa muốn nhúc nhích, vài tiếng chan chát vang lên đã bị mấy tay đại hán thuộc hạ của Trần ca khống chế. Những đại hán thuộc hạ của Trần ca có lẽ cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần có người có ý đối địch với Trần ca bọn họ sẽ lập tức ra tay.
- Lão đại.
Trần Thuận sau khi đá bay Hồ Tử và Tôn ca xoay người cung kính bái Cường Tử, sau đó còn cung kính kêu một tiếng.
Cường Tử nhìn Trần Thuận, nhẹ gật đầu.
- Anh đi theo ai?
Cường Tử hỏi.
- Lão đại, tôi đi theo Tào Liên đại ca, Tào Liên đại ca là người của Chấp Pháp Đường, tôi chính là thủ hạ dưới quyền của Tào Liên đại ca.
Tào Liên?
Cường Tử nhớ tới những đại hán cao lớn có chút giảo hoạt nhưng ra tay tàn nhẫn kia.
- Ừm.
Ừm một tiếng, Cường Tử lại hỏi:
- Anh làm sao nhận ra tôi?
Trần Thuận cung kính nói:
- Lần trước ở Đông Doanh tôi cũng ở đó, tôi đã thấy ngài.
- Rất tốt, lần trước đi Đông Doanh đều là những người giỏi giang, nên thưởng.
Cường Tử khen ngợi.
- Cám ơn lão đại!
Trần Thuận lập tức xúc động nói.
- Nhưng, trộn lẫn cùng với đám lưu manh như vậy, nên phạt!
Trái tim Trần Thuận đập mạnh liên hồi, gã không chút do dự quỳ ngay xuống đất vang lên tiếng rõ to.
- Lão đại, ban đầu là tôi muốn cố gắng hết sức dọn dẹp sạch thế lực rải rác không đáng quan tâm tới này, nhưng tôi sợ bọn huynh đệ chịu phải tổn thương thật sự không đáng có khi đối phó đám người này, cho nên...
Sắc mặt Cường Tử dịu lại một chút nói:
- Chuyện này không tra xét nữa, chỗ khởi đầu của anh cũng tốt, như vậy đi, việc của nơi này giao cho anh xử lý, quay về gọi Tào Liên cùng anh đến gặp tôi.
- Rõ! Lão đại.
Sau lưng Trần Thuận trong nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi.
Cường Tử kéo Nạp Lan Duyệt đã ngây ngẩn như con gà gỗ xoay người rời đi, mà Phùng Tao Bao thì hoàn toàn chóng mặt choáng váng.
Sau khi đi ra khỏi Thúy Trúc Hiên, Cường Tử châm một điếu thuốc, nhớ đến biểu hiện của Trần Thuận trước đó hừ lạnh một tiếng. Ra tay trước sau đó mới nhận lão đại, chút chi tiết nhỏ này còn có thể gạt được người sao?
Không đánh cho thụt xuống, con người thế nào cũng sẽ không mất đi cái tâm làm loạn.
Đệ tử Liên minh chấp pháp Trung Hoa đều phải được lựa chọn rất nghiêm khắc, Trần Thuận này không phải đệ tử hai tổ một đường Hổ Tổ, Cáp Tổ, Chấp Pháp Đường, chỉ là một thành viên bên ngoài. Mà thành viên bên ngoài đều là những nhân viên nhàn rỗi trong xã hội không có biểu hiện không lương thiện quá lớn. Trần Thuận này nói là thuộc hạ của Tào Liên, chỉ sợ khuôn mặt Tào Liên cũng chưa có thấy qua lần nào.
Nhưng, nếu như khi ở Đông Doanh có người này, nói rõ lai lịch của y vẫn còn tốt. Cho nên Cường Tử mới có thể sai y về sau cùng Tào Liên đến gặp mình, đối với bọn thuộc hạ, nếu như đã muốn dạy dỗ họ không thể đi đường vòng, cũng phải đối xử tốt với họ, phát ra từ tấm lòng thật tình.
- Cô đi chỗ nào?
Cường Tử hỏi Nạp Lan Duyệt.
Cô ngồi ở chỗ phụ lái, đầu cô loạn lên lung tung, hoàn toàn nắm không rõ ràng tình hình. Theo phản xạ nhìn thoáng qua Cường Tử, ngay sau đó lắc đầu, cô cũng không biết bây giờ nên làm gì. Công việc bị mất, đó là một việc rất nghiêm trọng đối với cô bây giờ.
- Cô thiếu tiền sao?
Cường Tử lại hỏi.
- Vâng!
Nạp Lan Tuyết khẽ gật đầu.
- Vậy thì tự bán mình đi!
Cường Tử có vẻ hờ hững nói.
Phùng Tao Bảo vẻ mặt cầu xin nói.
Cường Tử cười nói:
- Yên tâm đi, mấy cái tát kia tôi sẽ không để cho cô chịu thiệt.
Hai câu nói gần như giống nhau, nhưng ý nghĩa trong đó lại hoàn toàn không giống nhau. Phùng Tao Bao ngẩn người ra một lúc lập tức hiểu được, vội vàng lập tức nói hai tiếng cảm ơn. Nếu như có thể dựa vào một đại nhân vật mánh khóe vươn cao tới trời, đừng nói chịu vào cái tát, cho dù là lên giường mấy bận cũng không có cái gì quá lớn. Đương nhiên, cô cũng không có vấn đề gì, nếu như chàng trai trẻ tuổi khác thường này cũng bằng lòng.
Tôn ca đau đớn toàn thân đầy mồ hôi, y nghe thấy lời của Phùng Tao Bao lập tức hung dữ trừng mắt quát:
- Phùng Tao Bao! Cô không ngờ dám nói cám ơn với nó, bọn người chúng mày đúng là rẻ mạt! Tao nói cho biết, một lát nữa đợi người của tao tới đây, tao phải để cho con thỏ nhãi nhép này biết ai mới là cha của hắn ở Đông Bắc này! Cô bây giờ dám nhận lỗi với hắn, nhớ đấy lát nữa tao sai phá luôn bảng hiệu Thúy Trúc Hiên này của cô xuống!
Phùng Tao Bao theo đó nhìn thoáng qua Cường Tử, kẻ kia chỉ cười tủm tỉm, dường như nhìn không thấy vẻ cùng hung cực ác của Tôn ca, ngược lại có một tia vui vẻ trong ánh mắt nhìn cô.
Phùng Tao Bao hung ác nhẫn tâm, đứng lên tát một cái vào mặt Tôn ca.
- Việc lão nương không cần mày quan tâm, chỉ bằng vào mày mà muốn xô ngã Thúy Trúc Hiên của tao? Con mẹ nó mày còn không xứng đổ bô nước tiểu cho tao!
Vẻ mặt Tôn ca sửng sốt, khóe miệng của y bị Phùng Tao Bao tát cho một cái chảy máu. Một tát này còn hung ác hơn so với mấy cái tát vừa này của Cường Tử, bị đàn ông đánh y có lẽ còn có thể nhìn được, nhưng bị phụ nữ đánh, nhất là bị phụ nữ mình lúc nào thích cũng có thể cưỡi ở dưới háng đánh cho, y thật sự chịu không nổi.
- Con mẹ nó tao bóp chết mày!
Tôn ca dữ tợn rống lớn, cũng chẳng quan tâm cơn đau bổ nhào về phía Phùng Tao Bao.
Một nam một nữ thế này giống như hai con chó hoang bị điên bám vào nhau, không bao lâu làm cho gian phòng riêng thành một mớ bừa bộn. Cường Tử kéo Nạp Lan Duyệt lui về phía sau, mặc kệ hai người bọn họ lăn qua lăn lại thế nào. Trên mặt của hắn hiện lên nét cười vui vẻ, nụ cười này khiến cho Nạp Lan Duyệt cảm thấy sợ hãi.
- Cảm thấy tôi quá đáng à? Cường Tử nhận ra biến đổi trong ánh mắt Nạp Lan Duyệt, nhẹ giọng hỏi một câu.
Nạp Lan Duyệt trong lòng chấn động, vô ý nhẹ gật đầu, lập tức ra sức lắc đầu.
Cường Tử chỉ vào Phùng Tao Bao và Tôn ca lăn lộn cùng nhau trên sàn nhà nói:
- Cô nhìn thấy không? Người như vậy đáng để cô thương hại không?
Nạp Lan Duyệt sửng sốt, như có điều suy nghĩ.
Cũng không mất bao lâu, bên ngoài kêu réo loạn xạ một trận.
- Ở nơi nào! Là đứa cháu nội nhà nào không lễ độ với đại ca tao?
Một âm thanh kêu gào ở bên ngoài.
Tôn Ca bởi vì trước đó bị Cường Tử đánh bầm dập không còn thể lực chống đỡ đánh không lại Phùng Tao Bao, nghe ra giọng nói của Hồ Tử thuộc hạ của mình, lập tức ánh mắt vụt sáng.
- Hồ Tử! Ta ở đây!
Tôn ca quát.
Y cố gắng đẩy Phùng Tao Bao ra, hung dữ nói với cô ta:
- Điếm thúi! Lát nữa tao cho mày biết cái gì gọi là sống không bằng chết!
Giằng co một hồi, sau cơn điên cuồng Phùng Tao Bao bị một câu nói kia của Tôn ca làm cho hoảng sợ, cúi đầu nhìn lại mình, cô ta chợt phát hiện mình không còn là mình nữa, như thế nào có thể đánh nhau với lão đại trong xã hội đen!
Người ở bên ngoài nghe tiếng kêu gào của Tôn ca, lập tức hùng hổ lao về phía căn phòng này. Một tiếng xô đẩy thật mạnh, cửa phòng bị một cước đá văng ra, một gã đàn ông tay áo xoắn lên lộ ra hình xăm một con hổ xuống núi trước ngực, gã vừa vào cửa đã hô hoán:
- Tôn ca! Anh ở chỗ nào!
Tôn ca lòm còn đứng lên, một ngón tay trỏ Cường Tử nói:
- Hồ tử, giết chết nó cho anh!
Gã đàn ông bị gọi là Hồ Tử nhìn thấy dáng vẻ lão đại của mình trong lòng chợt bùng lên lửa giận, quần áo Tôn ca chỗ nào cũng bị cấu xé, nhăn nheo, khuôn mặt sưng phù, khóe miệng toàn là máu, tóc lộn xộn, quả thật giống như một kẻ ăn mày xin cơm ngoài đường.
- Dám đánh đại ca của tao, tao đánh chết mày!
Chát!
Hồ Tử vừa muốn ra tay đánh nhau bỗng nhiên bị một luồng sức mạnh từ đằng sau đánh bay ra xa, bay thẳng đụng vào trên bệ cửa sổ rơi xuống đất. Cái trán bị rách, máu từ trên mặt chảy xuống. Gã đứng lên vừa muốn mắng chửi, đã nhìn thấy kẻ lạnh lùng đá bay gã đứng ở trước cửa đang nhìn gã.
- Trần ca... ngài làm sao đánh tôi?
Tôn ca cũng sửng sốt, y dè dặt hỏi:
- Trần ca, anh cũng tới rồi à. Là nó đánh tôi, tại sao anh lại đánh Hồ Tử vậy?
Trần Thuận không để ý đến y, mà sải bước đi sang một cước nện vào cằm Tôn ca. Sức mạnh trong một cước này đá bay cả người Tôn ca bay về phía sau đâm sầm vào trên tường mới dừng lại.
Biến cố này làm cho người ta trở tay không kịp, mấy tên thuộc hạ đi theo đằng sau Hồ Tử và Trần ca đều ngây người ra. Mấy tên thuộc hạ của Hồ Tử vừa muốn nhúc nhích, vài tiếng chan chát vang lên đã bị mấy tay đại hán thuộc hạ của Trần ca khống chế. Những đại hán thuộc hạ của Trần ca có lẽ cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần có người có ý đối địch với Trần ca bọn họ sẽ lập tức ra tay.
- Lão đại.
Trần Thuận sau khi đá bay Hồ Tử và Tôn ca xoay người cung kính bái Cường Tử, sau đó còn cung kính kêu một tiếng.
Cường Tử nhìn Trần Thuận, nhẹ gật đầu.
- Anh đi theo ai?
Cường Tử hỏi.
- Lão đại, tôi đi theo Tào Liên đại ca, Tào Liên đại ca là người của Chấp Pháp Đường, tôi chính là thủ hạ dưới quyền của Tào Liên đại ca.
Tào Liên?
Cường Tử nhớ tới những đại hán cao lớn có chút giảo hoạt nhưng ra tay tàn nhẫn kia.
- Ừm.
Ừm một tiếng, Cường Tử lại hỏi:
- Anh làm sao nhận ra tôi?
Trần Thuận cung kính nói:
- Lần trước ở Đông Doanh tôi cũng ở đó, tôi đã thấy ngài.
- Rất tốt, lần trước đi Đông Doanh đều là những người giỏi giang, nên thưởng.
Cường Tử khen ngợi.
- Cám ơn lão đại!
Trần Thuận lập tức xúc động nói.
- Nhưng, trộn lẫn cùng với đám lưu manh như vậy, nên phạt!
Trái tim Trần Thuận đập mạnh liên hồi, gã không chút do dự quỳ ngay xuống đất vang lên tiếng rõ to.
- Lão đại, ban đầu là tôi muốn cố gắng hết sức dọn dẹp sạch thế lực rải rác không đáng quan tâm tới này, nhưng tôi sợ bọn huynh đệ chịu phải tổn thương thật sự không đáng có khi đối phó đám người này, cho nên...
Sắc mặt Cường Tử dịu lại một chút nói:
- Chuyện này không tra xét nữa, chỗ khởi đầu của anh cũng tốt, như vậy đi, việc của nơi này giao cho anh xử lý, quay về gọi Tào Liên cùng anh đến gặp tôi.
- Rõ! Lão đại.
Sau lưng Trần Thuận trong nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi.
Cường Tử kéo Nạp Lan Duyệt đã ngây ngẩn như con gà gỗ xoay người rời đi, mà Phùng Tao Bao thì hoàn toàn chóng mặt choáng váng.
Sau khi đi ra khỏi Thúy Trúc Hiên, Cường Tử châm một điếu thuốc, nhớ đến biểu hiện của Trần Thuận trước đó hừ lạnh một tiếng. Ra tay trước sau đó mới nhận lão đại, chút chi tiết nhỏ này còn có thể gạt được người sao?
Không đánh cho thụt xuống, con người thế nào cũng sẽ không mất đi cái tâm làm loạn.
Đệ tử Liên minh chấp pháp Trung Hoa đều phải được lựa chọn rất nghiêm khắc, Trần Thuận này không phải đệ tử hai tổ một đường Hổ Tổ, Cáp Tổ, Chấp Pháp Đường, chỉ là một thành viên bên ngoài. Mà thành viên bên ngoài đều là những nhân viên nhàn rỗi trong xã hội không có biểu hiện không lương thiện quá lớn. Trần Thuận này nói là thuộc hạ của Tào Liên, chỉ sợ khuôn mặt Tào Liên cũng chưa có thấy qua lần nào.
Nhưng, nếu như khi ở Đông Doanh có người này, nói rõ lai lịch của y vẫn còn tốt. Cho nên Cường Tử mới có thể sai y về sau cùng Tào Liên đến gặp mình, đối với bọn thuộc hạ, nếu như đã muốn dạy dỗ họ không thể đi đường vòng, cũng phải đối xử tốt với họ, phát ra từ tấm lòng thật tình.
- Cô đi chỗ nào?
Cường Tử hỏi Nạp Lan Duyệt.
Cô ngồi ở chỗ phụ lái, đầu cô loạn lên lung tung, hoàn toàn nắm không rõ ràng tình hình. Theo phản xạ nhìn thoáng qua Cường Tử, ngay sau đó lắc đầu, cô cũng không biết bây giờ nên làm gì. Công việc bị mất, đó là một việc rất nghiêm trọng đối với cô bây giờ.
- Cô thiếu tiền sao?
Cường Tử lại hỏi.
- Vâng!
Nạp Lan Tuyết khẽ gật đầu.
- Vậy thì tự bán mình đi!
Cường Tử có vẻ hờ hững nói.
Danh sách chương