A Hợp Mãi Đề giơ tay lên dùng súng chỉa vào Mãi Mãi Đề quát:
- Vứt con dao xuống! Anh rốt cuộc muốn làm cái gì!? Mãi Mãi Đề cười ha hả tiện tay ném con dao xuống đất, khoát tay áo của mình ý bảo mình rất thành thật. Không thể phủ nhận nét mặt của y cũng rất thành thực, chỉ chẳng qua toàn bộ cảnh tượng giết người vừa nãy với bản mặt hiền lành của y, ai cũng sẽ không tin tưởng y là một người thành thật.

- Tôi là người trung gian của Vưu Nỗ Tư đại nhân và phản động các người, đúng người đúng việc. Huynh đệ A Hợp Mãi Đề thân ái của ta, anh cũng không thể hoài nghi sự chân thành của tôi.

Vẻ mặt y vui vẻ ôn hoà.

- Như vậy đi, tôi cho anh xem một vật. Đây là Vưu Nỗ Tư đại nhân bảo tôi giao cho anh, anh xem xong sẽ tin tưởng tôi.

Tên mập Mãi Mãi Đề bề ngoài hiền lành vẻ mặt chân thành nói.

- Không được làm bậy! Bằng không tôi sẽ nổ súng bắn chết anh!

A Hợp Mãi Đề quát.

- A Hợp Mãi Đề, anh từ khi nào nhát như chuột vậy? Nếu như tôi muốn giết anh, vừa nãy sẽ không động thủ với Tôn Diệu Dương trước, tôi hoàn toàn có thể giết anh trước không phải sao? Tôi quả thật có thứ Vưu Nỗ Tư đại nhân muốn giao cho anh, anh xem qua sẽ biết thôi.

Mãi Mãi Đề nói.

A Hợp Mãi Đề do dự một chút, gã nhìn lướt qua Trác Thanh Đế nằm trên đất mở rộng miệng thở phì phò. Người này mới vừa nãy sau khi nhấc tay thắt cổ giết Hồ Phổ Tư đã như cung cứng đứt dây, bây giờ đã không còn một chút uy hiếp.

- Lấy thứ đó ra tôi xem thử, không nên hành động thiếu suy nghĩ.

A Hợp Mãi Đề nói.

Trải qua chuyện vừa rồi, gã tuyệt đối sẽ không tin tưởng Mãi Mãi Đề là một người thành thật.

Mãi Mãi Đề gật đầu thật thà, từ trong túi áo vét lục lọi không ngừng gì đó. Cũng không biết túi của y quá lớn, hay là y muốn tìm thứ gì đó quá nhỏ, lục tìm một lúc lâu cũng không thấy y móc ra cái gì.

Ngay khi A Hợp Mãi Đề đã mất hết kiên nhẫn, ánh mắt Mãi Mãi Đề bỗng nhiên sáng ngời.

- Tìm được rồi, thứ này quá nguy hiểm, tôi cần phải lưu giữ cẩn thận, bằng không sẽ xảy ra tai nạn chết người.

Không riêng gì A Hợp Mãi Đề, mà ngay cả Trác Thanh Đế lo lắng cũng bị Mãi Mãi Đề cố ý đùa bỡn của thu hút ánh mắt tò mò. Hai người đều nhìn chăm chú tên mập xấu xí này, suy đoán Đại kiêu Tân Cương Vưu Nỗ Tư kia có thứ gì đưa cho A Hợp Mãi Đề.

Chỉ thấy Mãi Mãi Đề lục tìm từ trong túi quần ra một vật nhỏ vuông vức, có điểm giống cái điều khiển ti vi từ xa, nhưng thể tích lại nhỏ hơn nhiều, so với hộp thuốc thơm còn nhỏ thêm xíu nữa. Sau khi y móc ra vật đó cảm thán thở dài khoa trương, ra vẻ như trút được gánh nặng.

- Chính là thứ này, vật này quá nguy hiểm, trong túi của tôi để thứ như thế này khiến cho tôi trái tim như bị treo lên lưng chừng.

A Hợp Mãi Đề nhìn một thoáng, không nhận ra đây là vật gì.

- Đây là cái gì?

Gã nhịn không nổi tò mò hỏi.

- Điều khiển từ xa!

Mãi Mãi Đề từ trong kẽ răng rít ra bốn chữ, còn cố làm ra vẻ thần bí. Khuôn mặt y trắng bóc, thở ra nhè nhẹ, thật giống như ông chủ cửa hàng bánh bao khiến cho người ta dễ sinh ra lòng gần gũi.

- Điều khiển từ xa?

- Đúng như đã nói, chính là điều khiển từ xa.

- Điều khiển từ xa vật gì, dùng làm cái gì cơ chứ?

A Hợp Mãi Đề nói.

Y thật sự không thể tưởng được Vưu Tư Nỗ tại làm sao có thể đưa cho mình một cái điều khiển từ xa.

- Hừm…

Mãi Mãi Đề nói thần thần bí bí:
- Tôi nói cho anh biết nha, cái điều khiển từ xa này thật không đơn giản.

Y nói với A Hợp Mãi Đề. Lại bất ngờ mở trừng hai mắt với Trác Thanh Đế.

- Đây là một cái điều khiển từ xa có thể kích nổ một trái bom, tôi vừa nhấn, quả bom sẽ phát nổ!

Vẻ mặt A Hợp Mãi Đề ngẩn ra, gã có chút không rõ ý tứ của Mãi Mãi Đề.

- Không tin anh thử xem?

Mãi Mãi Đề đưa điều khiển từ xa cho A Hợp Mãi Đề, nhưng kẻ kia không dám nhận lấy.

- Bỏ đi, để tôi thử cho, anh xem được rồi.

Mãi Mãi Đề thu tay lại, sau đó nhìn A Hợp Mãi Đề nói:
- Tôi vừa nhấn, có một nơi sẽ vang lên một tiếng nổ lớn.

A Hợp Mãi Đề theo phản xạ lui về sau mấy bước, cầm súng trong tay chặt hơn.

Mãi Mãi Đề cười với gã, cả người lẫn vật vô hại.

Ngón tay nhẹ nhàng nhấn xuống.

Khoảng chừng sau một giây chẳng có chuyện gì xảy ra, trong lều vải nổ vang một tiếng!

Bùm!

Máu tươi bay múa, thịt nát bay tán loạn.

A Hợp Mãi Đề bị nổ thành hai khúc!

Mãi Mãi Đề ngồi tựa đầu gối trên mặt đất, khoảng cách giữa hai người vốn cũng không phải xa lắm. Khoảng cách gần như vậy, dù cho uy lực vụ nổ có mạnh không phải lớn lắm, nhưng vẫn có một mảnh lớn thịt nát máu tươi cùng nội tạng nát nhừ rơi trên người Mãi Mãi Đề. Y ôm đầu thật giống như một con chuột béo mọng run lẩy bẩy, y rõ ràng đang sợ hãi thật sự!

Đợi sau khi trận gió lớn yên bình, Mãi Mãi Đề ngẩng đàu nhìn A Hợp Mãi Đề đã thành hai nửa.

- Quả bom ở trong túi áo trên của anh, tôi khi vào cửa bỏ vào, chỉ có lớn hơn hộp diêm chút xíu như vậy thôi…

Y quay đầu nhìn sang Trác Thanh Đế trừng mắt há mồm, vẻ mặt xin lỗi nói:
- Con mẹ nó tổ tông thằng bán bom gạt tôi, hắn không nói thứ này uy lực lớn như vậy! Hắn nói có thể nổ nát một con gà, mẹ nó hoá ra là nổ nát cả máy bay chiến đấu!

Trác Thanh Đế đóng băng trong một chốc lát, sau đó thở dài một hơi.

- Con mẹ nó ông rốt cuộc là ai?

- Oẹ.

Mãi Mãi Đề không có trả lời câu hỏi của Trác Thanh Đế, bởi vì sau khi y cầm từ trên tóc của mình xuống một đoạn ruột nhỏ nát bấy nhịn không được nữa nôn oẹ kịch liệt.

Khi nôn đến không thể ra nổi nữa, Mãi Mãi Đề dùng tay vỗ ngực nói:
- Tôi ghét cái chết, tôi thật sự ngay cả dê cũng không dám giết!

Không lý đến Trác Thanh Đế, y móc trong túi ra điện thoại di động gọi điện.

- Sai chim sắt tới đi nha, nội ứng là ai đã biết được rồi.

Lúc này, chính là khi Kim Tiểu Chu xoá sạch tay súng bắn tỉa thứ hai.

Hai chiếc trực thăng võ trang mang theo một cỗ khí phách… (tỉnh lược ba trăm chữ tiếp theo).


Cường Tử bước đi vô cùng nhanh, ra vẻ hoảng loạn.

Nhưng khi đi thẳng đến Húc Nhật Nhất Phẩm, cảnh tượng hắn chờ đợi nhưng không có gì xuất hiện. Cường Tử thở dài, tự nói với mình một câu:
- Lẽ nào đoán sai?

Hắn lắc đầu, móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Bách Tước.

- Rút hết về đây đi, bình an vô sự rồi.

Trong đầu lướt qua một lần nữa chuyện hôm nay, hắn vẫn cảm thấy mình sơ hở cái gì. Kỳ thật lần đầu nhìn thấy Trần Tử Ngư ở chợ hắn đã nhận ra đối phương, khi ở Đông Đỉnh hắn để Cáp Mô tra xét triệt để mười mấy thuộc hạ làm việc đắc lực của Lý Bát Nhất, Trần Chí Hưng con chó hoang này thấy kẻ nào cắn kẻ đó tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Mà em gái của Trần Chí Hưng tên gọi Tử Ngư kia, tự nhiên cũng bị Cáp Mô thuận tay mang đi tra xét. Cáp Mô sở dĩ ra sức tra xét cô gái này như vậy, liên quan đến cặp mông rất tròn ưỡn lên ngão nghễ may mắn được trời cho không thể chia người khác của Trần Tử Ngư. Cáp Mô là ai? Là người sung mãn thấy một cặp mông có thể nổi ý dâm một tuần lễ.

Mà Trần Tử Ngư, thì có một cặp mông nghiêng nước nghiêng thành.

(tôi còn chưa viết mắt to mắt hai mí.)

Vòng eo nhỏ nhắn đẹp lạ lùng, bộ ngực như làn sóng mạnh liệt, hơn nữa một cái mông cực phẩm, Cáp Mô nhìn thấy Trần Tử Ngư lần đầu đã kinh hãi cho là tiên nữ.

Thực ra đối với kẻ yêu thích cái gì thì nghiện ngập cái đó, yêu chân nghiện chân, yêu gió nghiện gái… vậy có thể nói, Cáp Mô yêu mông nghiện mông coi như là bình thường. Đàn ông trên cơ bản đối với ngực của phụ nữ cũng có một loại sùng bái gần như có thể so sánh với vật tổ gia truyền, tiếp theo chính là cặp mông. Tỷ như Cường Tử si mê nhất cảm giác Tôn Văn Văn nằm sấp ở trên mặt đất hắn từ phía sau phi ngựa, điều này có thể giới hạn ở thoả mãn ham muốn chinh phục lớn nhất của hắn.

Sau thời gian dài theo dõi, từng ly từng tí chuyện xưa cô gái tên gọi Trần Tử Ngư này cũng bị Cáp Mô phanh phui cho ra. Ngay khi Cáp Mô phát hiện cô gái này cũng không phải đơn giản như vẻ trên mặt như vậy, anh ta cảm thấy cần phải nói tốt một chút về cô gái này với Cường Tử.

Một tên côn đồ uống xong một chai rượu đỏ trong quán rượu đánh nát chai rượu còn muốn ngăn cản cô ta lúc nửa đêm bị một cước đá nát trứng. Một người ở trên đường cao tốc Đông Tân xả ra tốc độ hơn hai trăm cây số trên giờ chạy đến Thiên Tân bởi vì muốn ăn bánh bao Bất Lý thịt chó chính tông, một phụ nữ chơi bạc với ba kẻ chơi bạc lận thuận tay khiên đi trăm vạn bạc trắng phần của mình từ trong tay ba cái đầu đất cũng không khiến cho người ta ghi hận. Có thể đơn giản thế nào đây?

Cáp Mô càng hiểu rõ cô ta, lại càng thêm kinh hãi run sợ.

Anh ta tổng kết lại, cô gái tên gọi Trần Tử Ngư này là một kỹ nữ cực phẩm có thể ôn nhu, có thể âm lạnh, có thể độc ác, có thể uỷ mỵ, cũng là một kẻ điên điển hình không thể giả được!

Bất kể quan sát cô gái này từ góc độ gì, Cáp Mô phát hiện định nghĩa sơ sài đáng thương và đơn giản cũng là cảm giác ngu si nhất của mình.

Anh ta theo dõi cô gái này mấy ngày, anh ta nhìn thấy cô gái này tán tỉnh ve vãn bọn đàn ông da màu, nhưng cũng sẽ không trải ra một bước cuối cùng ném mình ở trên giường của kẻ khác, cô ta thà rằng tự kỷ một mình ở trong đêm dài khiến người ta thấy rõ bản thân giải quyết nhu cầu về mặt sinh lý, cũng không đồng ý để cho tay đàn ông bám víu đỉnh núi trên ngực của cô ta.

Cô ta có thể thuần khiết, có thể nóng bỏng, có thể ôn nhu như nước cũng có thể kiêu sa chỉ riêng mình có.

Cáp Mô đã trộm nhìn qua thân thể cô ta, trắng nõn như ngọc, không một tì vết.

Nghe Cáp Mô nói xong cảm giác của chính mình, Cường Tử trầm mặc một lát nói một câu.

- Một người phụ nữ đáng thương tự mình trói buộc lấy mình, Cáp Mô ca kỳ thật anh lúc đầu ra định nghĩa cho cô ta không có sai.

Mà Cường Tử khi nói xong câu nói này không biết tại sao nghĩ đến Tôn Văn Văn.

Lúc kia Tôn Văn Văn yêu mến Cường Tử ngoài ra còn nảy sinh tâm trạng yêu đương, còn chưa tới mức độ không thể thu lại. Giữa hai người hoặc nhiều hoặc ít có điểm mập mờ như vậy, nhưng nói ngừng lại liền ngừng lại. Nhưng sau ngay khi Tôn Văn Văn cuối cùng thật sự điên cuồng một lần, si ngốc điên cuồng sau khi đẩy lui Cường Tử, Cường Tử đột nhiên cảm thấy, cô ta cũng là một cô gái đáng thương trói buộc chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện