Công nói không thể cho cậu giả thiết này, chính là không thích cậu.

Tuy rằng ngay từ đầu thụ đã biết công không thích mình, nhưng nhiều chuyện xảy ra như vậy, thụ cho là tâm tình công cũng có chút thay đổi.

Cậu đau khổ bỏ đũa xuống, nghiêm túc nhìn công nói: "Tại sao không thể? Anh không thể bên em, tại sao lúc trước lại đồng ý gặp mặt."

Công bị hỏi ngây ngẩn cả người, dừng một chút mới chậm rãi nói: "Chúng ta môn đăng hộ đối, điều kiện của cậu cũng không tệ."

Thụ cau mày: "Chỉ vì như vậy?" Gáy cậu lại bắt đầu đau, cơn đau này giống như một cái tát vào mặt cậu, nhắc nhở cậu đã từng kích động và ngu ngốc đến mức nào.

Mũi thụ chua xót, rốt cuộc là bị mọi người nuông chiều từ nhỏ. Nếu như chuyện cậu lén làm phẫu thuật bị mẹ phát hiện, mẹ cậu khẳng định sẽ ngất mất.

Cậu sẵn sàng chịu trách nhiệm, một lòng yêu thích, vì công làm phẫu thuật, nhưng công vẫn không yêu cậu. Cậu phải làm sao đây?

Thụ cảm thấy bất lực, viền mắt đỏ lên, nhưng không khóc.

Thụ cầm lấy chén nước, uống ực một hơi, lại khí thế mười phần đặt chén lên bàn: "Tại sao không thể bên em? Không phải anh rất thích ngoại hình của em sao?"

Công không chỉ một lần ngẩn người nhìn khuôn mặt cậu. Cậu biết hết.

Trước đây cậu chỉ giữ mấy chi tiết nhỏ này ở trong lòng, âm thầm đắc ý. Bây giờ lại nhìn không nổi rồi.

Công dừng một chút, rất thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, tôi rất thích khuôn mặt cậu."

Thụ ôm tay, nhíu mày: "Thế thì còn vấn đề gì nữa?"

Công chưa từng thấy dáng vẻ này của thụ. Thụ trước nay ở trước mặt anh đều là một bộ vừa đáng thương vừa đáng yêu, giống như thỏ nhỏ.

Dáng vẻ thách thức, thận trọng như này, có vài phần giống với lần đầu tiên gặp mặt.

Công từ từ nở một nụ cười hứng thú mà ngay cả chính bản thân anh cũng không biết, nói: "Cậu quá nhỏ."

Thụ lấy một tờ khăn giấy, chậm rãi gấp lại, lau khoé môi.

Hành động của cậu chậm mà dễ nhìn, công theo bản năng dừng ở môi của cậu, thấy đôi môi xinh đẹp khép mở, phun ra mấy lời nói kinh người: "Mười tám thì sao? Coi như cùng em lên giường anh cũng không bị bắt, sợ cái gì."

Công bị nghẹn, ho khan nửa ngày mới nói: "Tôi không phải ý này."

Thụ ném giấy ăn xuống bàn, nhìn vẻ lúng túng hiếm có của công: "Ồ, anh không chỉ việc làm tình? Tuổi này cũng không ảnh hưởng em kết giao, anh còn do dự cái gì, nói ra hết đi."

Công thật vất vả mới nhịn được, cười khổ nói: "Tôi nói chuyện kết hôn. 22 tuổi mới là tuổi kết hôn hợp pháp. Cậu có thể đảm bảo đến lúc đó vẫn còn thích tôi sao? Quyết định quá sớm, với cậu với tôi đều không tốt.

Hơn nữa đối với O không công bằng. A có thể ký hiệu O, ký hiệu này ảnh hưởng tới O cả đời.

Dù cho hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển, có thể xoá đi ký hiệu của A, nhưng vẫn để lại di chứng nhất định.

Huống chi thụ cũng không phải lần đầu tiên đi làm phẫu thuật xoá ký hiệu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện