Edit: nynuvola

Thiệu Văn Cảnh nhận được một email mã hóa gửi đến từ nước ngoài trong hộp thư của mình kèm theo đơn đặt hàng thiết bị y tế đã bị hủy, đối phương chấp nhận trả phí bồi thường để chấm dứt hợp tác.

"...Lợi nhuận lớn như vậy mà lại từ chối." Thiệu Văn Cảnh dựa vào ghế mềm, đặt hai chân dài lên bàn máy tính, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.

Gã nhìn đồng hồ đeo tay, chín giờ tối.

Gã gãi tóc, tiện tay tìm một sợi dây chun buộc túm đuôi tóc rồi đi xuống lầu.

Văn Trì đang chơi xếp hình, tuần trước cậu nhóc đã hoàn thành xong việc ráp 2000 mảnh ghép trong vài ngày, Thiệu Văn Cảnh ủy thác cho bạn thân nhờ mua hộ một lâu đài nhỏ ba chiều với 10.000 mảnh ghép cho Văn Trì chơi.

Lúc gã đứng trước cửa phòng của Văn Trì, đứa nhóc này vẫn đang chăm chú với những khối xếp hình trêи tay.

"Này, gà con đến giờ ngủ." Thiệu Văn Cảnh gõ nhẹ cửa một cái.

Văn Trì quay đầu nhìn lại, cẩn thận gom những mảnh ghép chưa hoàn thành vào trong hộp, đi chân trần trêи thảm, nhẹ nhàng nắm chặt tay Thiệu Văn Cảnh.

Mỗi khi Văn Trì buồn, cậu nhóc sẽ im lặng nắm tay gã.

Gã bế nhóc con lên, tắt đèn phòng rồi dỗ ngủ cậu một lát.

Văn Trì nằm trong chăn mỏng, Thiệu Văn Cảnh thì nằm nghiêng ở mép giường, cách tấm chăn mỏng chậm rãi vỗ vỗ, chống người hỏi: "Ở trường có ai bắt nạt em à?"

Văn Trì lắc đầu.

Thiệu Văn Cảnh kiên nhẫn chờ đợi.

Mãi lâu sau, Văn Trì mới cẩn thận dò hỏi: "Khi nào thỏ nhỏ trở lại vậy ạ?"

Thiệu Văn Cảnh ngẩn người, cười trêu cậu: "Có anh ở đây mà em còn nhớ đến người khác."

Trong hoàn cảnh đó, hắn chỉ có thể lựa chọn cứu Văn Trì trước tiên, cũng không có khả năng giành được Ngôn Dật từ một Alpha chim ưng M2 khi đang ôm em trai trong tay.

Chim săn mồi và thú ăn thịt đều là những đối thủ mà côn trùng và nhện rất khó đối đầu trực diện.

Nhìn khí thế cướp người của Lục Thượng Cẩm như kiểu liều sống liều chết thế kia, ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được hắn lại có thể lãng tử hồi đầu, nếu như lúc này gã xuất hiện trước mặt Lục Thượng Cẩm, thì không khác gì đang đứng trước nòng súng cả.

Văn Trì rúc trong vòng tay của Thiệu Văn Cảnh, mở to mắt lên nhẹ giọng nói: "Anh ơi, vì sao chỉ có ba mẹ chúng ta biến thành ngôi sao?"

Giọng nói lanh lảnh, giống như gai nhọn đâm vào tim Thiệu Văn Cảnh.

Hắn ôm cậu nhóc vào ngực, dựa người vào đầu giường thấp giọng hỏi: "Là anh không chăm sóc tốt cho em hả?"

"Nhưng anh không làm kẹo sữa cho em, cũng không kể chuyện cổ tích." Đôi bàn tay nhỏ nhắn của Văn Trì quấn quanh cổ Thiệu Văn Cảnh, "Em chưa nói anh không tốt, anh rất tốt nhưng đây là hai chuyện khác nhau."

"Ồ bé con à, em làm trái tim anh đau nhói đấy." Thiệu Văn Cảnh nở nụ cười, thả tin tức tố trấn an để dỗ cậu ngủ.

"Có cơ hội anh sẽ mang thỏ nhỏ về." Thiệu Văn Cảnh vỗ về cậu nhóc, vừa suy nghĩ nên tìm lúc nào để ra tay.

"Cậu ấy có dấu hiệu của anh, sớm muộn gì cũng sẽ quay trở lại."

"Em thích anh ấy." Bé ngoan Văn Trì nằm trong chăn ngẩng đầu nhìn gã, "Anh thì sao?"

Thiệu Văn Cảnh thoáng trầm tư.

Giây phút thỏ trắng tay cầm song đao nhảy từ trêи bục cao xuống, quả thật khiến gã kinh ngạc không thôi.

Vào thời điểm đó, gã cảm thấy như có một dòng điện nhỏ chạy xẹt qua trái tim, không hẳn đến từ sự tương khớp của tin tức tố, mà giống khao khát và thưởng thức đối với một kiệt tác nghệ thuật tuyệt đẹp.

Có lẽ là thích.



Gã còn chưa kịp trả lời sau một hồi suy nghĩ đáp án, Văn Trì lại hỏi: "Thích nhiều hơn cả Lục Thượng Cẩm sao?"

Thiệu Văn Cảnh khẽ cau mày.

Ít ra gã nhất định sẽ không vì cướp đoạt một Omega nào đó về mà khiến bản thân trông chật vật túng quẫn như vậy.

"Nếu anh thích Omega nào, anh sẽ nói cho em biết đầu tiên." Thiệu Văn Cảnh hôn lên trán nhện nhỏ, "Anh đi làm việc đây, ngủ ngon."

Có lẽ tình cảm của gã quá nhạt nhẽo, mặc dù đánh dấu Ngôn Dật nhưng gã vẫn cảm thấy mọi sự quan tâm đều dần dần trở nên xa cách.

Giống như dấu hiệu lặng lẽ mờ đi.

Thiệu Văn Cảnh không định nghĩ nhiều.

Theo nhận thức của gã, tình yêu vốn là nên bình đạm có chừng mực, cái loại theo đuổi đến trời long đất lở của Lục Thượng Cẩm, chính là do đầu óc có vấn đề.

~~~Đọc truyện trêи s2.truyenhd.com và wordpress chính chủ~~

Lục Thượng Cẩm ngồi trêи ghế cạnh giường bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt của Ngôn Dật, cúi đầu cắt móng tay cho cậu.

Thỏ tai cụp cần cắt móng và chải lông tơ thường xuyên để luôn sạch sẽ và khỏe mạnh, Lục Thượng Cẩm thu gom móng tay và dùng tăm bông vệ sinh tai cho cho Ngôn Dật.

Chăm chút Ngôn Ngôn thành một bé thỏ trắng sạch sẽ, Lục Thượng Cẩm nằm nhoài ngoài mép giường nghỉ ngơi phút chốc, cuối cùng phóng thích tin tức tố xoa dịu cho cậu.

Việc hồi phục vết thương của hắn cũng cần đến năng lượng cung cấp cho tuyến thể, tiêu hao năng lượng sau khi xảy ra chấn thương sẽ ảnh hưởng đến tuyến thể, mỗi ngày chỉ khôi phục một ít nhưng lại giải phóng tất cả thành tin tức tố xoa dịu.

Mấy ngày qua hắn không dám thư giãn một giây phút nào.

Trong vòng vài ngày kể từ khi ca phẫu thuật thành công, liên tục xảy ra những phản ứng đào thải thật thật giả giả. Có hôm là hai, ba giờ sáng, chuông báo động vang lên, Ngôn Dật bị đẩy vào phòng phẫu thuật nhiều lần, mỗi lần như vậy Lục Thượng Cẩm lại phải ký tên vào đơn xác nhận bệnh tình nguy kịch.

Hắn không còn dám ngủ.

Lục Thượng Cẩm lấy một chiếc ghế đặt ngay cửa phòng chăm sóc đặc biệt, dựa vào đó ngồi cả đêm, chờ đợi âm thanh máy móc cảnh báo mà hắn sợ hãi nhất, trong giây phút nước sôi lửa bỏng cứu lấy Ngôn Ngôn từ tay tử thần.

Tình hình của Ngôn Dật dần ổn định, cậu được chuyển vào phòng bệnh biệt lập, Lục Thượng Cẩm có thể chăm sóc cậu ngay bên cạnh.

Sáng sớm hôm nay hắn nghiêm túc đi rửa mặt, cẩn thận soi kỹ trong gương, râu ria xồm xoàm quên cạo, trêи đầu còn thoáng thoáng vài sợi tóc bạc.

Lục Thượng Cẩm nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt để giảm bớt đau nhức từ nhãn cầu, tay hắn hơi run, không cẩn thận bóp nước thuốc quá nhiều, khiến nó chảy ra đầy mặt.

Sau đó, mũi cũng thấy chua xót.

Hắn tìm kiếm bàn tay của Ngôn Dật, nâng lên kề sát môi hôn một cái.

Nhẫn của cậu hắn còn giữ trong túi, chờ tới khi cậu tỉnh lại, đợi cậu bằng lòng rồi mới đeo lại vào tay cậu.

Cặp nhẫn cưới này đã quá cũ kỹ và mang quá nhiều hồi ức tồi tệ, Lục Thượng Cẩm muốn đổi một cặp mới, nhưng sau khi nghĩ đến sự lưu luyến dang dở của cậu, tốt hơn hết là không nên thay đổi.

"Ngày 5.20 rồi đó, em có thể tỉnh dậy nhìn anh một chút được không?" Lục Thượng Cẩm nhắm mắt, áp trán vào bàn tay Ngôn Dật, "Em cứ ngủ liên tục như vậy, nhìn xem bản thân đã gầy đến mức không còn chút da thịt nào nữa."

"Em tỉnh lại chúng ta sẽ lập tức về nhà." Lục Thượng Cẩm mơ hồ lẩm bẩm, "Làm em trở thành thỏ nhỏ hạnh phúc nhất thế gian."

Ngôn Dật bỗng nhiên cong người, giống như muốn trở mình.

Lục Thượng Cẩm kinh ngạc, vội vã che chắn bàn tay đang gắn kim truyền dịch không ghim sâu vào da thịt, đồng thời đỡ phía sau lưng Ngôn Dật, giúp cậu lật người.

Sau khi trở mình, Ngôn Dật liền co lại một quả bóng, đôi tai thỏ che trêи mặt, rêи rỉ yếu ớt như một đứa trẻ.

Lục Thượng Cẩm vội vàng chạy qua bên kia, đẩy tai thỏ ra, vui mừng nhìn khuôn mặt hơi nhắn nhó của cậu.

Hắn cố gắng vắt cạn chút ít năng lượng tuyến thể còn sót lại, mùi hương thủy tiên dịu dàng an ủi thỏ nhỏ đang co ro.

"Ngoan nhé." Lục Thượng Cẩm nửa quỳ ngồi xuống nhìn cậu, vuốt ve khuôn mặt mềm mại gầy gò, nâng mắt nhìn thấy túi truyền dịch xẹp xuống, hắn rón rén ra khỏi phòng bệnh gọi y tá đến đổi thuốc, thuận tiện đi hỏi kết quả kiểm tra.



Bác sĩ Chung cầm ảnh chụp CT tuyến thể cho Lục Thượng Cẩm xem: "Tuyến thể phát ɖu͙ƈ rất tốt, anh có thể yên tâm."

Hình ảnh tuyến thể trêи hình nhỏ hơn nhiều so với tuyến thể của người của người lớn bình thường.

"Tuyến thể mới chưa trưởng thành, trước mắt chỉ bằng với kϊƈɦ thước của một đứa trẻ bảy tuổi. Ngoài ra, do tinh thần bị kϊƈɦ thích trước đó quá dữ dội, để lại rất nhiều di chứng, cho nên cần phải điều trị từ từ mới có thể hồi phục hoàn toàn", bác sĩ Chung giải thích.

Lục Thượng Cẩm gật đầu liên tục, còn lấy kính đeo vào trước khi viết lên sổ ghi chép.

"Vì vậy, anh cũng phải chú ý đến vấn đề phục hồi vết thương của bản thân, tin tức tố xoa dịu từ Alpha có thể đẩy nhanh quá trình hồi phục của bệnh nhân." Bác sĩ Chung đưa danh sách những điều cần lưu ý cho hắn xem, "Cố gắng không quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ trước khi tuyến thể thật sự trưởng thành, tuyến thể mới quá mỏng manh, không thể chịu nổi sự cắn xé đánh dấu và nồng nộ tin tức tố động ɖu͙ƈ quá cao."

Nếu lúc này mà còn làm chuyện đó thì đúng là tên súc sinh.

Lục Thượng Cẩm thoáng im lặng, chân thành nói: "Cảm ơn."

Bác sĩ Chung ngẩn người, híp mắt cười: "Lục thiếu gia không cần khách khí."

Anh ta biết điều cố ý không đề cập đến chuyện Lục Thượng Cẩm túm cổ áo mình đe dọa ngoài phòng cấp cứu, những tình huống như vậy anh ta đã trải qua rất nhiều, người thân nằm trong phòng cấp cứu sống chết không rõ quả thật là một ngòi nổ dễ khiến người ta phát điên.

Trong mấy ngày Lục Thượng Cẩm ở phòng bệnh An Phỉ Á gần đây, bác sĩ Chung đã nhìn rõ hắn ân cần quan tâm người kia như thế nào.

Mà điều làm anh ta ngạc nhiên chính là, đại thiếu gia họ Lục lại điên cuồng vì một con thỏ cụp tai chỉ với 75% độ khớp.

Chuyện này đã hoàn toàn kéo tuột hình thượng ông chủ lạnh lùng đi mất.

Bác sĩ Chung bất ngờ nói nhiều hơn bình thường, từ tán gẫu về bệnh tình đến giai đoạn hiện tại, sau đó lại nói sang phương diện làm ăn, chậm rãi đưa đến điểm chính, không khiến Lục Thượng Cẩm cảm thấy thiếu kiên nhẫn hay khó chịu.

Cuối cùng, bác sĩ Chung thuận miệng hỏi một chút về sở thích của Hạ Bằng Thiên.

Lục Thượng Cẩm cười nhạt: "Trước đây có lần cãi nhau với em trai, Hạ Bằng Thiên đã ném vỡ bộ ấm trà bằng sứ yêu thích."

Tình nhân nhỏ muốn lấy lòng kim chủ, tâm tư đó Lục Thượng Cẩm không cần đoán cũng biết.

Từ phòng bác sĩ Chung trở về, Lục Thượng Cẩm đi rửa mặt, đẩy cửa phòng bệnh, thân thể đột nhiên chấn động.

Hắn siết chặt tay nắm cửa, nhanh chóng chạy vô.

"Em tỉnh rồi?"

Ngôn Dật ôm chân ngồi trong góc giường, đôi tai nhỏ lo lắng áp sát lên khuôn mặt, túm chăn mỏng sững sờ.

Âm lượng của Lục Thượng Cẩm không lớn, nhưng khi vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, bên cạnh thính giác nhạy cảm của thỏ nhỏ tựa như tiếng sấm nổ, Ngôn Dật lập tức run lẩy bẩy, đôi tai đang cứng đờ rũ xuống, trái tim kịch liệt phập phồng, cậu sợ hãi nhìn hắn, chóp mũi hít hít.

Lục Thượng Cẩm ý thức được bản thân đã dọa cậu sợ, từ từ bước chậm lại, dịch đến bên giường, phóng thích tin tức tố trấn an thăm dò.

Hương hoa thủy tiên bao phủ toàn thân, Ngôn Dật giật mình ngẩng đầu tìm kiếm, ngửi thử mùi hương này, không tỏ ra bài xích, nhưng cũng không hẳn là thoải mái, trái lại còn thu mình trốn sâu vào góc hơn.

Lục Thượng Cẩm ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy, cố gắng bòn rút tin tức tố cho cậu, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ, là anh, đừng sợ."

Ngôn Dật cuộn người vùi đầu vào hõm vai Lục Thượng Cẩm, ánh mắt cứng đờ xa lạ, cậu co quắp tay và chân mình, trở thành một quả bóng nhỏ giữa vòng tay hắn.

Vui mừng qua đi, trái tim sôi trào chuyển dần sang nguội lạnh.

Hắn nơm nớp lo sợ đánh giá quả bóng mềm mại trong lồng ngực từ trêи xuống dưới, cảm giác bồn chồn không yên lan tràn ra từng tế bào trêи cơ thể, thoáng cái vỡ òa vì hoảng loạn.

Tại sao cậu...Trông như một đứa trẻ?

...Một đứa trẻ bảy tuổi.

================

Bác sĩ Chung là tình nhân bé nhỏ hơi nhiều chiện của kim chủ Hạ Bằng Thiên nha mụi người, bữa tui edit nhầm ngôi xưng là ông đấy =))) còn tưởng ẻm già lắm cơ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện