Edit: @nynuvola (wp)

Nguyên Mịch cả người run rẩy, dùng cả tay lẫn chân bò đến bên Lục Thương Cẩm, hắn khó chịu, nắm cổ áo Nguyên Mịch lôi lên, nhanh chân tránh né bảo an sòng bạc, theo lối ra ngoài boong tàu.

Trước khi xuống máy bay trực thăng, Lục Thượng Cẩm đã nhét súng vào bắp đùi của cậu. Nguyên Mịch hoảng hốt không thôi, cậu không thể ngờ phạm vi quan hệ của hắn lại đẫm máu như vậy. Vị trí bên cạnh hắn thực sự không phải ai cũng có thể đứng vững được.

Nguyên Mịch co quắp ngồi dựa vào cạnh cửa, ngửa đầu nhìn Lục Thượng Cẩm.

Lục Thượng Cẩm vẫn mặc chiếc áo khoác dạ đen, hờ hững liếc đám vệ sĩ tây trang đang xông cửa lại đây, sức giật mạnh mẽ của Desert Eagle không hề làm cổ tay hắn lay động, từng viên đạn bắn thẳng vào mi tâm đối phương.

Hắn dưới bầu trời đầy sao, đôi mắt lạnh lùng và sắc bén, giống như con đại bàng sà xuống chộp lấy con mồi trong màn mưa máu tanh nồng.

Đạn bắn hết, Lục Thượng Cẩm lật tay đổi một cái khác, Desert Eagle rơi xuống trước mặt Nguyên Dật tạo ra tiếng vang nặng nề, khiến cậu không khỏi rùng mình, bỗng nghe thấy âm thanh trầm khàn của Lục Thương Cẩm: "Nhặt nó lên, giữ cẩn thận."

"... Vâng..." Nguyên Mịch lờ đờ hồi phục, hốt hoảng cúi xuống lượm nhặt như bà già đang nhặt táo, lẩy bẩy nằm trêи mặt đất, ôm khẩu Desert Eagle nặng trịch vào trong lòng, dùng áo khoác bao bọc.

Họng nóng nóng rát xương quai xanh của Nguyên Mịch, nhưng cậu không dám buông ra, như thể đang bảo quản một đồ vật quan trọng cho Lục Thượng Cẩm, trêи Desert Eagle nhuốm nhàn nhạt vị ngọt tin tức tố kẹo sữa còn lưu lại.

Nguyên Mịch nâng mắt lên, con ngươi chịu kinh hãi giãn ra bao phủ bởi một làn hơi nước lăn tăn.

Cậu ta là một Omega xinh đẹp, có thể xứng với câu mỹ nhan thịnh thế(*). Lông mi nhuộm trắng, mái tóc ngắn màu nâu vàng khiến cậu càng trở nên mềm mại và hấp dẫn hơn. Dưới ánh đèn flash, cậu được hàng nghìn người săn đón, nhưng trong ranh giới giữa sự sống và cái chết này, con thỏ trắng nhỏ bé yên tĩnh ấy mới là nhân vật chính.

(*)Mỹ nhan thịnh thế: lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.

Lục Thượng Cẩm ném khẩu súng lục với băng đạn trống rỗng đi, thô bạo tóm lấy Nguyên Mịch, kéo cậu đến chiếc trực thăng đang gào thét khởi động, rút một khẩu AK47, không cần dây cáp, dùng một tay nhắm bắn vào đám vệ sĩ xung quanh, sau đó bám víu nhảy lên trực thăng.

Trực thăng sơn gia huy Peregrine Falcon từ từ bay lên không trung, Lục Thượng Cẩm ném khẩu AK47 đã hết đạn xuống biển, nhấn nút điều khiển từ xa.

Sòng bạc trung tâm của chiếc du truyền kia nổ tung, một cột khói đen từ từ bốc lên trời, tiếng nổ mạnh mẽ truyền đến trực thăng khiến nó rung lắc kịch liệt, rời khỏi mảnh đất thị phi này chuẩn bị hành trình trở về.

Vụ nổ không lớn không nhỏ nhưng đủ để thiêu rụi toàn bộ trang thiết bị trong sòng bạc, về việc các quý tộc có mặt đã quay video hay chưa, Lục Thượng Cẩm tin tưởng gia đình bọn họ không muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lục gia Peregrine Falcon đâu, hẳn sẽ biết phải nói những gì và không nên nói gì.

Về phần tin tức Beta thân tín bị Lục Quyết giấu nhẹm, Lục Thượng Cẩm tự tin có đủ kiên nhẫn tìm được.

Lục Quyết căn bản không có ý định giao Beta đó ra, muốn há mồm chờ sung, Lục Thượng Cẩm khinh thường việc đọ sức với ông ta. Lục Quyết cũng rất gian manh, không chạm vào Beta và cũng không để lại tin tức tố trêи người gã. Nếu không, hắn có thể xác định được vị trí của gã bằng việc sử dụng khả năng phân hóa M2 của mình để đuổi theo mùi tin tức tố nhẹ tênh này.

Du thuyền bị phá hủy một toà hội trường, khói đen cuồn cuộn bốc lên bầu trời với ngọn lửa cuồng nộ, nướng cháy non nửa trời sao, tựa như que hàn đỏ sẫm.

Bảo an và thủy thủ đoàn trêи boong đang dập tắt đám cháy trong hỗn loạn. Có một Alpha trẻ tuổi lặng lẽ dựa vào lan can tàu, chống lên tay vịn, tay phải cầm một ly rượu vang đỏ và lắc nhẹ để rượu đập vào thành ly, gã rũ mắt ngửi mùi thơm, dáng người cao to càng thêm mê hoặc trong ánh lửa.

Alpha nghiêng mặt, hất cằm nâng ly hướng về chiếc trực thăng càng đi càng xa, mỉm cười dùng khẩu hình miệng nói với Lục Thượng Cẩm: "Cụng ly."

Khóe mắt hoa đào hơi giương lên, có một nốt ruồi nơi đuôi mắt, đây là một Alpha quyến rũ như ác quỷ, khiến ai gặp qua một lần khó thể nào quên, một Alpha nhện.

Gã lấy trong ví ra một tờ danh thϊế͙p͙, hai ngón tay kẹp chặt.

Lục Thượng Cẩm siết dây bảo hộ, nhìn chằm chằm Alpha nhện đang cười với mình trêи boong tàu, gân xanh trêи mu bàn tay nổi lên, bất tri bất giác nghiến răng, phát ra âm thanh kèn kẹt lúc mài.

Ngay cả khi màu tóc highlight đã được nhuộm lại thành đen, hắn tuyệt đối không bao giờ quên gương mặt đó.

Alpha cúi đầu hôn Ngôn Dật trong tấm hình kia, là gã.

Lục Thượng Cẩm trước tiên phóng ra năng lực phân hóa J1 "Thị lực cực hạn", dường như muốn đưa cái tên khốn mà hắn căm hận khắc sâu, bỏ vào danh sách giết người trong lòng hắn.

Lục Thượng Cẩm nhìn thấy rõ họ tên trêи tấm danh thϊế͙p͙ trước khi nó tung bay rơi xuống nước, Thiệu Văn Cảnh, Alpha nhện phân hóa M2, là con nuôi và người thừa kế của Lục Quyết.

Trong tim bỗng nhiên nhói lên đau đớn.

Alpha nhện M2 phân hoá năng lực "Tê liệt thần kinh", trong hình Ngôn Dật mê man, là ai, ai cố tình chụp một góc độ ám muội như thế gửi cho hắn xem.

"Thiệu, Văn, Cảnh..." Lục Thượng Cẩm đột nhiên cầm lấy khẩu AK47, nhưng chiếc trực thăng đã rời khỏi tầm bắn.

Thiệu Văn Cảnh nhấp một miếng rượu đỏ, nheo cặp cặp mắt hoa đào nhìn Lục Thượng Cẩm thoải mái nở nụ cười: "Cậu ấy rất đáng yêu, tôi chỉ đùa một chút thôi."

Gã tình cờ gặp thỏ trắng tai cụp đến club vào đêm khuya, tiện tay lấy bộ đồng phục của thợ mát xa mặc vào, vốn muốn cùng Omega tình một đêm say đắm, ai ngờ cậu chỉ cho hắn xoa lưng cậu suốt đêm.

Nghĩ tới nghĩ lui đúng là thiệt thòi.

Máy bay trực thăng dần khuất bóng.

——

Lúc máy bay thuận lợi đáp xuống nơi hạ cánh, Lục Thượng Cẩm ngồi xếp bằng dưới sàn, tay chống súng, nhắm mắt nghỉ ngơi, Nguyên Mịch cạn kiệt sức lực tựa vào bên đối diện, sắc mặt tái nhợt, mới vừa rồi cậu ta đã nôn một trận.

Cậu đưa Desert Eagle đang ôm trong lòng trả cho Lục Thượng Cẩm, quấn chặt áo khoác, bất lực nhìn hắn.

Sắc mặt hắn vô cảm nhìn lên bầu trời đêm xa xăm, sau đó định thần lại, nhận lấy Desert Eagle, đầu ngón tay nâng lên lau nòng súng, cứ lau mãi.

Nguyên Mịch mỏi mệt ôm gối, ngẩng đầu hỏi hắn: "Cẩm ca, thừa nhận một câu còn yêu có khó quá không?"

"Anh từ trước đến nay mỗi lần làm em đều chỉ gọi Ngôn Ngôn, thật mất mát." Nguyên Mịch ngửa cổ, dựa lên tấm thép bên cạnh, lộ ra kí tự "freedom" trêи cổ, lông mi trắng như tuyết ẩm ướt sáng rõ, cậu nâng cánh tay che mắt, nhếch khóe môi cười khổ, "Em đành xem như anh đang gọi Nguyên Nguyên, thật đấy, Cẩm ca, rất mất mát."

Giới hạn chịu đựng của Lục Thượng Cẩm không cao đến mức để một tiểu minh tinh được bao dưỡng có thể nói chuyện trực tiếp trước mặt hắn như vậy, nhưng hắn lười để ý, chỉ lẳng lặng quay đầu thoáng thấy ánh bình minh lóe lên cuối chân trời.

"Qua mấy ngày nữa trợ lý sẽ đưa thẻ cho cậu." Lục Thượng Cẩm nhàn nhạt nói.

Quyền lợi khi kết thúc bao dưỡng là phí chia tay và phí bịt miệng.

Nguyên Mịch sớm đã biết sẽ có ngày này, đối phương không còn là kim chủ của mình nữa, cậu bèn bắt đầu nói chuyện thiếu đi chút kiêng dè.

"Lục tiên sinh." Nguyên Mịch hạ mi mắt, cúi người hôn lên đầu ngón tay của Lục Thượng Cẩm, buồn bã nhìn sang chỗ khác.

Sau đó lấy điện thoại di động vứt trong túi áo ra, lần lượt xóa hết tất cả những phương thức liên lạc với hắn, sau đó mở album ảnh lên, lẩm bẩm nói, "Ngài xem đi, không lưu lại tấm ảnh nào cả, nếu chưa yên tâm thì để tôi đưa chiếc điện thoại này cho ngài."

Lục Thượng Cẩm chẳng hề liếc mắt nhìn cậu, chỉ ngây người hướng xa xăm.

"Thôi được rồi." Nguyên Mịch thở dài, ném điện thoại xuống biển.

Lục Thượng Cẩm bao dưỡng cậu ba năm, một tấm hình cũng chưa từng lưu lại, Nguyên Mịch thỉnh thoảng muốn chụp ảnh cơ bụng của hắn để khoe với bạn bè cũng không được phép.

Lúc đó cậu liền biết, mối quan hệ bao dưỡng này còn sạch sẽ hơn nhiều so với với cách ném đá giấu tay của công ty.

Cậu đã đến bệnh viện nhiều lần trong ba năm qua, nhưng lần duy nhất Lục Thượng Cẩm đi chung với cậu là lần khám sức khỏe tuyến thể đầu tiên, Lục Thượng Cẩm yêu cầu bác sĩ kiểm tra độ khớp giữa Nguyên Mịch với một tờ giấy khám sức khỏe khác.

Sau khi có kết quả, độ xứng đôi có vẻ khá thấp, Nguyên Mịch không quan tâm, nhưng ánh mắt Lục Thượng Cẩm khi nhìn thấy rất âm u, hắn ra ngoài cầu thang phòng kiểm tra hút một điếu thuốc.

Nguyên Mịch không dám dò hỏi, chỉ mơ hồ cảm thấy bản thân vừa thoát được kiếp nạn lớn.

——

2019-4-18 12:05 PM

——

Trong nhà trọ nhỏ hẹp, Ngôn Dật nằm ngẩn người trêи giường.

Cậu lên mạng tìm kiếm những điều cần chú ý khi mang thai, có một lưu ý là không nên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong một thời gian dài.

Cậu lập tức bỏ điện thoại xuống.

Nhưng chỉ được chốc lát, Ngôn Dật lại cầm lên tiếp tục tra những lưu ý khác.

Không có alpha chăm sóc, phải tự mình lo liệu có chút vất vả.

Đợt trước, cậu đã tiêm liều lượng cao gây mê để chuẩn bị cho ca phẫu thuật thay đổi tuyến thể, so với những Omega phổ thông thì liều lượng cao gấp 5 lần mới khiến tuyến thể ngủ say hoàn toàn. Tuyến thể A3 như một cái máy phát điện công suất lớn, có thể cung cấp cho nhà máy công nghiệp nặng quy mô lớn vận hành trong vài năm.

Chức năng của các tuyến thể chưa phục hồi, tương đương với việc người máy bị rút nguồn điện, cơ thể mang thai nặng nề gánh vác trọng trách dần trở nên suy kiệt, gió lạnh ùa vào khi mở cửa sổ buổi sáng cũng làm Ngôn Dật lảo đảo, cậu bây giờ mỏng manh như một tờ giấy, cần có tin tức tố xoa dịu cung cấp cho cậu chút ít thể lực.

Chỉ nhìn màn hình một phút cũng hoa mắt, Ngôn Dật vứt điện thoại, nghiêng người cuộn mình, dựa lưng vào máy sưởi.

Số của Hạ Kính Thiên đã bị cậu bỏ vào danh sách đen, mấy ngày nay, Ngôn Dật không chỉ một lần phân rõ giới hạn với y, nhưng đứa trẻ kia không chịu nghe lời, bướng bỉnh như một con lừa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng ma sát bước chân lên lầu, ngay sau đó là âm thanh gõ cửa, kèm theo giọng nói ngâm nga: "Bé thỏ ngoan mau mở cửa, tôi muốn vào."

Ngôn Dật vùi đầu vào gối, bất lực với sự si tình của Alpha nhóc con ngoài cửa. Cậu gửi tin nhắn xin nghỉ cho Lục Thượng Cẩm nhưng không thấy hắn trả lời, chắc là đang đưa hậu cung đi nghỉ phép.

Ngôn Dật suy nhược nằm nghiêng, sắc mặt trắng bệch, mấy ngày đầu cậu còn đủ sức tự đứng dậy rót nước, nhưng giờ ngay cả giường cũng không xuống được.

Sức lực như bị rút cạn, cậu hơi hé mắt, mò lấy điện thoại cầm lên, nhấn số của Lục Thượng Cẩm, chần chừ không dám gọi.

Nhưng thật sự muốn nghe thấy hắn nói gì đó.

Đầu ngón tay run lên, đã bấm gọi rồi.

Có lẽ ý trời đang cho cậu quyết tâm này, Ngôn Dật yên lặng chờ, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...

Cậu dùng nửa phần sức lực nghĩ xem nên nói gì với hắn.

Mãi đến khi âm thanh điện tử nhắc nhở số máy không có người nhận.

Hóa ra nỗi thất vọng cuối cùng không phải là đối mặt mắng chửi, hay cay nghiệt nói ra một từ "Cút", mà đó là bất lực tận cùng khi nhấn dãy số nọ nhưng không có ai đáp lại.

Lúc thất vọng nhất vẫn bình tĩnh, chỉ là trong lòng cảm thấy khô nứt, muốn thoa một ít kem dưỡng da tay.

Ngôn Dật nhắm mắt lại, đưa dãy số của Lục Thượng Cẩm vào danh sách đen, nằm song song với số của Hạ Kính Thiên.

Sau đó mở trình duyệt web, search từ khóa "Mẫu đơn từ chức."

Căn biệt thự mà các tình nhân nhân bé nhỏ thường xuyên lui đến, có lẽ cậu cần dọn ra nơi khác, không muốn ỷ lại vào nó nữa, trong biệt thự vẫn còn vài món hành lí của cậu, chờ thân thể tốt lên sẽ đến lấy.

Cậu tự nhủ, đầu óc tê cứng như bị quấn một lớp hồ dán, suy nghĩ mơ hồ nên đành nhắm mắt ngủ thϊế͙p͙ đi, thật ra cậu đã ngủ suốt cả ngày, trán nóng bừng lúc nào không hay, cơn đau vụn vặt hành hạ khắp toàn thân, đợi mai khỏe hơn sẽ đến bệnh viện.

Tiếng gõ bên ngoài vang lên một hồi liền ngừng, Ngôn Dật cuối cùng cũng thanh tỉnh, khó nhọc mới thϊế͙p͙ đi.

Hạ Kính Thiên trèo vô từ cửa sổ lầu hai, rón rén đi vào căn phòng nhỏ này, đặt bát cháo nóng hổi và bánh bao rau củ lên đầu giường, muốn để Ngôn Dịch tỉnh lại rồi ăn.

Thỏ nhỏ thật biết cách đả thương người khác, thẳng thắn từ chối tình cảm ái mộ mà y giấu trong lòng.

Nhưng y không thể đi ngược lại sức hấp dẫn của độ khớp tin tức tố, Hạ Kính Thiên say mê hương vị của cậu, nhưng không đành lòng ép buộc, chỉ có thể nhẫn nại, y đuổi theo cậu từ thành phố Cửu An tới đây, không thể tay trắng trở về được.

Thỏ nhỏ mềm mại tựa như không khí, lúc bế vô tình kéo lên góc áo len mỏng, lộ ra một vết sẹo ở thắt lưng. Y ngồi bên mép giường, ôm lấy Ngôn Dật đã gầy yếu đến mức cộm cả tay, nghe thấy giọng nói khó chịu mê sảng của cậu, nóng nảy muốn thả ra tin tức tố động viên, y cúi người ôm cậu vào lồng ngực, đau lòng vuốt ve an ủi.

Hạ Kính Thiên kinh ngạc nhìn nó, là vết lỗ đạn, cực kì chói mắt trêи thân thể tái nhợt thiếu sức sống của Ngôn Dật, giống như vết nứt trêи viên ngọc bích, vết đạn dữ tợn chẳng phù hợp chút nào với thân thể nhỏ bé này.

Đây là vết thương cũ, thời điểm nó cắt ngang qua cơ thể cậu hẳn có biết bao đau đớn.

Y vô thức ôm chặt lấy cậu, hôn lên cái trán đẫm mồ hôi lạnh, y muốn đưa cậu thoát khỏi Lục Thượng Cẩm và dùng sự quan tâm của mình bù đắp cho thua thiệt mà tên Alpha biến thái kia mang đến cho cậu, nhưng Ngôn Dật thậm chí còn không đồng ý cùng y đến bệnh viện.

Thế giới này rất vô tình, có người cầu không được, có người nhẫn tâm vứt bỏ như chiếc giày rách.

Tin tức tố động viên có độ phù hợp cao chắc chắn là chén nước mát trước mặt một lữ khách trong sa mạc, Ngôn Dật chật vật nắm áo thun của Hạ Kính Thiên, giống như kẻ nghiện hút tìm đến ma túy, muốn giao tất cả thân thể cho Alpha ôn nhu này, rồi lại đau sót tự ép bản thân phải thoát khỏi.

"Đừng... Đừng để mùi của cậu dính lên người tôi..." Ngôn Dịch vất vả muốn đẩy ra, nhưng càng bị ôm chặt hơn, không thể động đậy.

Nồng độ lớn tin tức tố động viên phóng thích ra, tính cách của Hạ Cảnh Thiên vốn có phần mạnh mẽ, Alpha sư tử khi dịu dàng tựa như vị vua cúi đầu, cố gắng khắc chế khí thế oai phong của mình, không cam tâm bị khước từ.

Ngôn Dịch đã hoàn toàn mất ý thức ngã vào vòng tay Hạ Cảnh Thiên, đôi tay gầy gò xanh xao vẫn nắm lấy quần áo y, thì thầm:

"Cẩm ca... Em có con của anh... Đón em về đi mà...."

Giọng nói van nài yếu ớt vang lên, mềm mại như kẹo bơ cứng tan chảy, trái tim Hạ Kính Thiên lỗi nhịp, giống bị ai đó bóp chặt, âm ỉ đau.

Mấy ngày nay y ở cùng Ngôn Dật, khi cậu tỉnh táo, thái độ xa cách, chưa từng lộ ra sự yếu nhược của Omega, cho dù khó chịu cách mấy thì cùng lắm là uống một ngụm nước, im lặng kìm nén.

Ngôn Dật khẽ khàng vòng tay qua cổ Hạ Cảnh Thiên, chìm trong tin tức tố êm dịu vô tận.

Sự đố kị khó mà nhịn được khiến Hạ Cảnh Thiên xấu xa nhìn chằm chằm vào tuyến thể sạch sẽ trêи gáy cậu, y cúi đầu hôn lên làn da mỏng manh, cảm giác người trong tay khẽ rùng mình, miệng hơi hé, lộ ra hai răng nanh sắc bén.

Ngôn Dật như bắt được nhánh rơm cọng cỏ cuối cùng, đẫm nước mắt cầu xin y.

"Đánh dấu em... Em thật sự muốn có Alpha của riêng mình... Cẩm ca..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện