Hơn hai tháng sau.

Chuyển mùa.

Tuyết rơi đầy bên khung cửa khu vườn sau của tòa thống lĩnh.

Lâm Hải giương đôi mắt vô hồn nhìn từng cụm tuyết rơi, mặc cho người hầu đốt ấm lên lò sưởi, chỉnh lại nhiệt độ phòng, ra vào đều như không nghe, không nhìn thấy.

Ngô Hàn nhận tội, Lâm Hải bỗng chốc chỉ là một kẻ bị sai khiến ép buộc, liền được chuyển từ khu biệt giam lên tới đây.

Nhưng dù có nhận được sự chăm sóc và những loại thuốc tốt nhất, Lâm Hải tỉnh từ lâu, vẫn mơ màng như thế.

Chất độc ngày ấy như xuyên thấu vào mọi ngóc ngách trong da thịt, không lấy được mạng cậu.

Nhưng cái tin Ngô Hàn đã chết.

Lại cũng coi như sống cũng như không.

Miễn cưỡng tồn tại như thế này.. cũng chỉ vì một ngày mong gặp lại hai đứa con đổi mạng sinh ra.

- -------

Một đoạn thời gian trước,

Ngày Lâm Hải tỉnh lại.

Mùi kẹo ngọt quẩn quanh đầy bên người.

Sợ hãi kéo giật từ mộng tỉnh.

Suốt bao nhiêu năm như thế không thể nào quên cho nổi. Vậy nhưng khi tỉnh lại rồi, hóa ra, mùi hương ấy lại không phải là mơ!.

Gương mặt dẫu đã thay đổi theo năm tháng, thế nhưng đường viền từng nét một lại không hề có chút gì quên đi được!

Là kẻ ấy!

Kẻ đã phóng kết gieo giống, " tặng " cho cậu một cặp song sinh.

Cũng chính là kẻ khiến cậu hứng roi tình quật nát bả vai, miệng bị cạy mở toàn những máu...

Lix ghé sát bên giường, gương mặt chẳng mấy khi biểu cảm giờ đây lại vẽ nên một vẻ vui sướng khó kìm, mùi kẹo ngọt không giữ lại được, tỏa đầy trong không khí,

Như đã tự hỏi hàng ngàn lần quen thuộc. Lix vừa hé miệng liền bật ra vụng về:

- Ngươi... Ngươi còn nhớ ta không? - Ta chính là mười năm trước đã gặp ngươi!

Lâm Hải sau phút giây sửng sốt.. nếu như hắn biết được sự thật.. nếu như thực sự để hắn cướp đi cả Ngô Long và Ngô Lân...

Không thể nào...

Giương khóe môi cười nhạt:

- Ta vốn là một Omega nô lệ, hàng ngày đều tiếp qua nhiều Alpha như vậy. Ngài hỏi chuyện cả 10 năm trước, có phải đang đùa hay không?

- Ngươi.. thực sự không nhớ?

- Ta làm sao có thể nhớ nổi kia chứ.. ta cũng không có khả năng quen thuộc với tầng lớp cao như ngài.

Lix vội vã:

- Ta... ta có mùi kẹo ngọt. Alpha hầu như không ai có mùi hương này, Tước tộc lại càng không..

- Ngày đó khi vừa gặp ngươi ta đã lập tức rơi vào kỳ động dục, không thể kiểm soát...

- Ta còn nhớ rất rõ, ngày đó ta đã mở kết.. hai lần.. ngươi.. liệu..

Lix hơi trầm giọng:

- Ta đã quay trở về tìm ngươi nhưng không thấy. Bao nhiêu năm, ta đều tự hỏi, ngươi.. liệu.. có thể sẽ mang thai hay không?

- Thống lĩnh, người thật biết đùa, Omega trong trại làm sao có thể mang thai? Đó là điều kiêng kỵ nhất.

- Nếu như vậy, tại sao ngươi phải cắt bỏ tuyến thể?. Đối với một Omega như ngươi không phải dựa vào nó để hấp dẫn Alpha sao?

Lâm Hải cứng giọng.

Đúng vậy. Omega trong thời kỳ mang thai cực kỳ mẫn cảm, nếu là Omega nam, các triệu chứng gần như là không kiểm soát. Nếu không có Alpha đã tạo kết bên cạnh. Từng ngày trôi qua đều bất an, lo sợ, thậm chí...là phát điên lên.

Lâm Hải vì bảo vệ song thai trong bụng, đã chấp nhận đau đớn cắt bỏ tuyến thể.

Lix xoay lưng.

- Hoặc là.. ngươi đúng thực bị tên Ngô Hàn đó ép buộc cắt bỏ, thay thế tới đây?

Lâm Hải vừa nghe thấy hai từ Ngô Hàn đập vào tai.

Nỗi lo lắng như cào xé ập đến:

- Ngô Hàn?

- Đúng. Hắn đã khai ra tất cả.

- Ngươi yên tâm. Hắn đã chết.

- Nếu ngươi đã không còn nơi nào để đi.. Vậy từ nay.. hãy ở lại đây.

Hai con người, hai tâm tình đều chết lặng.

Một kẻ ghi nhớ mãi về thời khắc mười năm trước, khi một Alpha đã quá tuổi mà chưa thể động dục đánh dấu thành niên, bị đám Alpha kia lôi kéo vào trại.

Vừa gặp qua mái tóc dài đen nhánh, mùi tuyết tan nhàn nhạt lập tức thúc giục khiến Lix điên cuồng đảo bước chân lao tới.

Vừa là xé mở, vừa là đẩy cội căn ra vào.

Vậy nhưng, sau này tìm về, lại không tìm thấy nữa.

Không tìm thấy nữa..

Suốt mười năm. Gặp lại, người đã không còn nhớ,

Mùi tuyết tan năm ấy, cũng không còn. Vĩnh viễn không còn.

- -----

Lâm Hải nửa ngồi nửa dựa. Thân thể hao gầy.

Làm sao quên cho được?.

Chỉ là, không muốn nhớ mà thôi.

Ngươi đã dày vò ta như thế, vậy giờ đây lại đối xử với ta như thế này, còn có nghĩa lý gì?

Lix.

Một gian phòng ấm áp, thức ăn ngon trên bàn, quần áo bông ấm dệt từ những sợi lông cừu quý giá.

Để làm gì?

Tim ta, cũng đã chết theo Ngô Hàn rồi!

- --------

Trường dành riêng cho Alpha.

Lix theo chân người quản trường bước về phía khu huấn luyện thể chất đặc biệt.

- Thống lĩnh,đây là những cảnh vệ có thể chất tốt nhất. Có thể bổ sung vào đội cảnh vệ sau này.

- Người có thể kiểm tra qua.

Người quản trường đối với Lix cũng coi như đã gắn bó nhiều năm, tự khắc cũng có chút thân thiết,

Lix sau khi kiểm tra qua hết một lượt, để lại vài người theo sát, cũng có thể rời đi cùng chuyện trò đôi ba câu.

Alpha là thiểu số, thế nên tính ra những kẻ nhập trường hàng năm đều không có quá nhiều. Bao nhiêu, như thế nào, ở dòng tộc nào,, hầu như người quản trường này đều nắm được.

Vị quản trường vừa cẩn trọng, vừa vui vẻ rót ra một chén café thơm lừng.

Nói cho rõ, khách không quý hay giả như không có việc quá quan trọng, dẫu là thân thuộc cũng không thể có sự hưởng dụng xa xỉ như thế này.

Đất đai cằn cỗi, trồng lại được giống café xưa cũ đã là khó, đợi chờ bao nhiêu lâu mới đơm hoa kết trái, từng hạt café đều được bóc tách từng ly từng tý.

Ngoài Tước tộc, tất cả những chủ tộc khác, dùng vàng khối cũng hiếm khi đổi được.

Lix uống một ngụm:

- Có chuyện gì?

Vị quản trường một lúc mới ngập ngừng mở lời,

- Chuyện này dẫu biết là không thể nào, nhưng mà...

Lix nhíu mày:

- Cứ nói tiếp.

- Cái này.. có một cặp song sinh Alpha mới vào đây vài tháng.

Lix buông ly café, khó hiểu:

- Chẳng phải Alpha song sinh là rất bình thường sao?. Ngay cả sinh ba cũng từng có rồi?

- Nhưng mà,

Vị quản trường hơi ngả người về phía Lix, nhỏ giọng:

- Kết quả kiểm tra kỹ năng để phát triển tuyệt đối. Hoàn toàn trùng khớp với ngươi. Không sai lệch bất kỳ một chỉ số nào!

Trên khuôn mặt Lix như vừa bị phủ một tầng băng mỏng.

Có thể tương đương nhau, nhưng không sai lệch bất kỳ một chỉ số nào, chỉ có thể là quan hệ huyết thống tương cận.

Và đương nhiên, Lix không thể nào có tới hai người em trai mà không biết được.

Trừ phi...

Cha con?

Lix đập bàn đứng dậy:

- Quản trường, ngươi nói chuyện có phải nhầm lẫn quá rồi không?

Vị quản trường cũng nhăn mặt:

- Chính bởi như vậy, nên ta mới truyền tin mời đích danh thống lĩnh tới đây.

- Đây, ngươi tự xem đi.

Vị quản trường mang ra một xấp giấy tờ,

Ngô Long và Ngô Lân – con trai của Ngô Hàn?!!

Lix không mất quá 10 giây để đọc hết các chỉ số đã quá quen thuộc kia

Như sao lại một bản từ hồ sơ của chính mình!

Không sai lệch, dù chỉ một số lẻ!

Hướng mặt về phía quản trường, Lix gần như nghiến nặng từng chữ:

- Dẫn ta đi gặp chúng!

=========

Không lạ gì cả,

Ngô Lân và Ngô Long lại quây lại đánh người, mấy kẻ beta hầu hạ trong trường đang gắng sức lôi ra,

Thế nhưng bên này rồi cả bên kia đều là con của những dòng tộc lớn, không dám bênh vực bên nào hơn, chỉ đành một mực lôi kéo tới vã mồ hôi.

Nhưng Ngô Lân và Ngô Long thể lực rất mạnh, lại lấy hai chọi một, đánh cho kẻ Alpha kia mặt mũi đều sưng vù, ngã lăn xuống đất.

- Cha mày Ngô Hàn là Alpha tàn khốc nhất, máu lạnh nhất!. Đều bị các nô lệ nguyền rủa!

- Cha tao không phải như thế!, Ngô Lân, Đánh chết nó!

Phải đến khi nghe được tiếng chào từ mấy người Beta, đám đông mới giãn ra.

Vừa thấy huy hiệu thống lĩnh, tất cả vội vàng cúi đầu.

Nhận biết thân phận theo huy hiệu, là bài học bắt buộc đầu tiên phải trải qua khi ở đây.

Cả Ngô Lân và Ngô Long phút chốc cũng không dám lộn xộn, đứng dạt sang một bên.

Lix nhìn hai đứa trẻ quần áo vì vật lộn mà nhàu nát cả, khuôn mặt còn có chút xanh tím, cổ tay một đứa bị cào rách bật máu.

Nhưng. Trên hết,

Đó là sự dao động.

Xúc cảm mạnh mẽ của luồng máu nóng sôi trào trong cơ thể của Lix không thể ngăn nổi.

Phermone phút chốc dày đặc bao phủ, không khí cả một mảnh ức chế, cuộn tới.

- Đi theo ta.

Cố kiềm nén chất giọng vừa đặc khản vừa như run bật.

Lix ra hiệu cho hai đứa nhỏ vẫn đang cúi đầu.

- ----

Trong phòng nghỉ riêng.

Lix lấy một chút băng vòng quấn quanh cổ tay bị thương của Ngô Lân, lại phủi bụi trên người hai đứa.

Nhìn cho kỹ.

Ngoài mái tóc đen nhánh ra, khuôn mặt này.. sống mũi này...

Trái tim Lix nhảy lên hỗn loạn, không thể cất lên thành lời.

Ngô Lân cứng rắn hơn một chút, tưởng sắp bị trách phạt, bào chữa:

- Là do bọn họ nói cha ta không tốt.

- Là do bọn họ gây sự trước.

Ngô Long lại không như thế, cảm thấy như người trước mặt này rất quen thuộc, mùi Phermone kia rất thơm rất thơm như không thể cưỡng lại, mon men lại gần tới:

- Thống lĩnh, người có mùi kẹo ngọt. Ta rất thích mùi kẹo ngọt.

Lix bàng hoàng nhìn cậu bé đã tiến sát lại cách mình chỉ có một sải tay.

Ngô Hàn là Omega

Ngô Hàn vốn không thể gieo giống.

Lâm Hải là sủng nhân của Ngô Hàn.

Ngày sinh của hai đứa trẻ này... gần khớp với thời gian chính mình đã mở kết..

Mở kết hai lần..

Một cặp song sinh.

Lix bất giác quờ tay, siết cả người Ngô Long chặt chẽ vào lòng,

Một bên ôm chầm lấy, một bên tiến tới bên Ngô Lân:

- Ngươi nói, cha ngươi – Ngô Hàn kia, không phải là người xấu?

Ngô Lân thấy Ngô Long được ôm gọn, lại không bị trách phạt, cũng như bị mùi phermone kia thôi miên trấn tĩnh, bình tĩnh kể ra:

- Mộc Trà nói với chúng ta.

"Cha ta chết đi, chính là để nhường lại sự sống cho mọi người"

Và, cha ta không ăn trái cây chín mọng bao giờ.

Và, Omega nô lệ trong trại của ông ấy.. đã có rất nhiều người được chuộc ra. "

- --------

Lix cảm thấy như, tim mình liên tục bị đào ra, rồi lấp lại, theo từng câu chữ nửa trưởng thành khẳng khái, nửa trẻ con không một chút dấu diếm kia..

Thế nhưng.. chuyện này quá nghiêm trọng.

Đứng trước làn tuyết lớn hướng về phía sau vườn,

Lix chuẩn lệnh:

- Đưa người vào các trại nô lệ Ngô tộc.

- Tiếp cận cẩn thận đường đi của Mộc Trà và Diệp Mẫn.

- Không cho phép bỏ qua bất kỳ tin tức gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện