"Hóa ra các ngươi trốn ở chỗ này khoái hoạt, khiến ta thật khó mà tìm nha ~"
Hồng Liên đã đến Thiều Hoa Viện rất nhiều lần, mỗi lần đến đều không thấy Thẩm Ngọc đâu, còn tưởng y cùng Tống Thanh trốn tránh hắn, sau đó lại nghe ngóng bốn phương tám hướng, mới biết Thẩm Ngọc đã dọn vào phòng chứa củi.
Lại qua nói cho Vương phi một tiếng, Vương phi mừng rỡ từ trên tháp mỹ nhân nhảy lên, nàng nghe lời căn dặn của Diệp Đế, một đoạn thời gian đều làm ổ ở Lê Thanh Viện không ra khỏi cửa nửa bước, cũng không tự ý gây chuyện nữa, cũng là sợ Trấn Bắc Vương thật sự sẽ hưu nàng, nhưng làm rùa rụt cổ lâu như vậy, khó tránh khỏi nghẹn đến nổi nóng, nghe được tin tức Thẩm Ngọc sa sút, cười lớn ba tiếng, đeo vào cái bao tay tử điêu mới làm liền đi qua tìm.
"Ha ha ha! Bổn Vương phi còn tưởng là Vương gia sẽ sủng ngươi đến tận khi nào, xem ra so với những tiện tỳ trước kia cũng không có gì khác nhau lắm, Ẩn phi a Ẩn phi, sớm đã bảo ngươi đừng có quá vội đắc ý, lúc này, là báo ứng đến đi!"
Vương phi ở phòng chứa củi nhìn quanh một vòng, nơi rách nát này lại được dọn dẹp đến gọn gàng sạch sẽ, những đồ lặt vặt được xếp lại một cách chỉnh tề, ở góc cửa sổ đặt một mảnh gỗ làm giường, đơn sơ thế nhưng lại sạch sẽ.
Thẩm Ngọc làm như là không nghe thấy Vương phi nói, tự nhiên đem củi mình mới vừa bổ xong để ở một góc phòng chứa củi, đã sắp chất đến xà nhà, Thẩm Ngọc với không tới, lấy một cái thang, mất công tốn sức mới làm xong.
Vương phi nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu này của y liền tức lên, đá một cước vào cái thang, tốn không ít sức lực, không những không đem cái thang gạt ngã, ngược lại còn làm đau chính mình.
"Aaaaa---"
Vương phi đau đến chửi ầm lên: "Không có Vương gia bảo hộ che chở, tiện nhân ngươi còn dám ra oai với ta?!"
Vương phi dưới cơn tức giận, nắm lấy cậy gậy giặt quần áo đặt ở bên cạnh muốn đánh người, lại nhớ tới lời Diệp Đế nói, cũng không nắm bắt được tâm tư của Trấn Bắc Vương, có phải là thật hay không lạnh nhạt Thẩm Ngọc, nàng không thể tiếp tục làm cái việc "đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm" này nữa.
"Nô tài chính là nô tài, nhìn một chút, chỗ này thật xứng với ngươi! Thẩm Ngọc, cuối cùng vẫn là ta thắng." Vương phi vẻ mặt mang theo nụ cười nham hiểm, "Ngươi có biết, những nam sủng mỹ thiếp trước kia mất đi sự sủng ái của Vương gia, đều là chết như thế nào không?"
Thẩm Ngọc nghe được lời đồn đại bên ngoài, trước đây còn tưởng là chết ở trên giường Trấn Bắc Vương. Hiện tại, y đại khái đã hiểu rõ.
"Nhắc tới, phòng chứa củi này cũng từng treo cổ chết một người đấy."
Vương phi ngẩng đầu lên chỉ vào một cái xà nhà phía trên: "Ầy, chính là ở vị trí này, hình như là một ca xướng, có một cái cổ họng tốt, xảo ngôn lệnh sắc lừa dối Vương gia, ở trước mặt hắn nói xấu Bổn Vương phi, thời điểm nàng bị treo cổ, con ngươi gần như muốn rớt xuống, đầu lưỡi duỗi dài ra, ta sai người đem cái đầu lưỡi thích lắm mồm kia của nàng cắt đi, ta xem nàng làm sao đi xuống Diêm Vương nơi đó cáo trạng!"
"Ha ha ha..... Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không nhanh như vậy giết chết ngươi, ngươi là người ta ghét nhất! Để ngươi chết dễ dàng như vậy, chẳng phải là quá tiện nghi cho ngươi sao? Trước ghi nợ, sau đó chậm rãi tính... Ngươi không phải thích làm việc sao? Thược Dược, đem y phục bẩn của hạ nhân Lê Thanh Viện lấy tới đây hết cho ta, còn có, không cho phép phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho y, chỉ có thể giống như tiện nô lĩnh cơm thừa!"
Vương phi diễu võ dương oai một phen, nàng không muốn ở lâu trong cái phòng chứa củi này nữa, chán ghét che mũi rời đi.
Hồng Liên ngược lại dựa vào cửa, cười híp mắt xem kịch vui.
"Ngươi làm sao còn không mau đi theo chủ tử của ngươi đi?" Tống Thanh liếc mắt hỏi.
"Nàng không phải chủ tử của ta, chỉ có thể coi là người thuê."
Tống Thanh lạnh lùng nói: "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Vương phi là do ngươi kêu đến đi?"
Hồng Liên ôm tay cười nói, "Đúng vậy, vậy thì sao? Ta cùng Vương phi là một loại giống nhau, tiểu Ngọc Nhi của Tống đại gia ngài lại thuần khiết không chút tì vết. Ha ha ha...ta còn đang rất khâm phục đây, nghe nói Ẩn phi cùng Diệp Đế còn ngủ chung, trải qua một đêm xuân? Có thể ngủ đến hoàng đế, ta đúng là tự thẹn không bằng..."
"Ngươi biết rõ ràng đây là lời đồn! Là do Vương phi bày trò! Đời này ác khẩu mắng người, không cẩn thận, chết đọa vào địa ngục rút lưỡi!"
Tống Thanh bị Hồng Liên làm cho tức giận đến không biết mắng hắn cái gì cho tốt.
"Phốc, ha ha ha..."
Hồng Liên cười khoa trương, "Ta là một tiểu quan Tần Hoài Lâu, chết rồi vốn vẫn là muốn xuống địa ngục, ngược lại là Tống đại gia ngươi, có phải là nhớ tới tiểu Ngọc Nhi bị Vương gia đụng vào còn chưa tính, còn bị hoàng đế ngủ qua, hết lần này đến lần khác không có phần của ngươi, liền nóng giận bất an nha? Nếu ta là ngươi, sớm cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt*, cần gì phải giả bộ quân tử, muốn dùng tình cảm làm động lòng người sao? Tiểu Ngọc nhà ngươi không chừng là thích thô bạo, không thích kiểu đại gia ngài bất lực như vậy."
*Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: câu đầy đủ là "cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, hướng dương hoa mộc tảo phùng xuân" ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Tống Thanh mặt đỏ tới mang tai: ".... Không biết xấu hổ! Cút!"
"Không." Hồng Liên đặt mông ngồi ở chiếu rơm, "Ta thích xem người khác làm việc, ở nơi này không đi ~ Thẩm Ngọc công tử, ngươi vẫn còn nhìn tốt lắm, càng là này đó ra vẻ đạo mạo nam nhân, càng là một bụng tâm địa gian xảo, ngươi lại có thể chiếm được sự bảo vệ của Tống đại gia đây!"
Thẩm Ngọc nghiêng đầu liếc hắn một cái, tâm tư hoàn toàn chỉ đặt vào công việc trên tay.
Tống Thanh siết chặt tay lại, hít sâu một hơi.
"Ngươi không cần phải khích bác ly gián, Tống Thanh cây ngay không sợ chết đứng, không sợ ngươi tạt nước bẩn."
"Ta cần phải giúp Vương gia nhìn xem, miễn cho thủ hạ cùng nam sủng của hắn ở trong phòng chứa củi làm chuyện bừa bãi." Hồng Liên hai chân vắt chéo.
"Không nói lý lẽ!"
Tống Thanh minh bạch, người như vậy thì không nên để ý tới, càng cùng hắn tranh cãi, hắn lại càng trở nên mạnh miệng hơn.
Thược Dược phụng mệnh Vương phi, quả nhiên mang theo hai nha hoàn bà tử tới, đem một đống y phục vải thô ném tới trước mặt Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc nghe theo, không lầm là vậy.
"Người đừng giặt! Các nàng là cố ý làm khó dễ người, người không biết sao?"
Đương nhiên biết đến, trước đây bọn hạ nhân Thẩm phủ, cũng là đem rất nhiều việc ném cho mẹ, mẹ chỉ cúi đầu làm cho xong, đây là bổn phận của một hạ nhân.
Thẩm Ngọc cam tâm tình nguyện làm, nếu không mình nhận được ân huệ lớn như vậy của Trấn Bắc Vương, y sẽ cảm thấy quá mức thiếu nợ, y làm thêm một ít là có thể đền bù một ít.
"Ta giúp người!"
Tống Thanh cũng dứt khoát ngồi xuống, Thẩm Ngọc cố chấp hắn không có cách nào thuyết phục, thế nhưng thực sự không đành lòng nhìn y thức tự ngược đãi mình mà làm những thứ này.
"Nha ~ tiểu tình phu không đành lòng nha ~"
Hồng Liên ngồi ở trên chiếu rơm, không biết từ nơi nào móc ra một ít hạt hướng dương, cắn đến kêu răng rắc, sau đó đem vỏ vứt xuống đất, nhổ thật xa.
Mãi đến tận đêm khuya, Thẩm Ngọc mới đem cái xiêm y cuối cùng trong Lê Thanh Viện phơi lên trên sào trúc.
Tống Thanh chú ý tới cánh tay của y không tự chủ được run rẩy co lại, thời điểm bôi thuốc, nhìn thấy ngón tay Thẩm Ngọc, vết thương đã hoàn toàn bị ngâm nước đến trắng bệch, thịt bên trong như muốn lồi ra, nhìn thấy mà giật mình.
"Ồ? Giặt xong?"
Hồng Liên từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy Tống Thanh cầm lấy tay Thẩm Ngọc bôi thuốc, một bên thổi phù phù làm giảm bớt đi đau đớn.
"Nha, đều đã trễ thế này, ta còn chưa rửa mặt đây, tiểu Ngọc Nhi, ngươi nếu thích làm việc như vậy, liền giúp ta bưng một chậu nước nóng đi? Ta muốn ngâm ngâm chân, ai..... mấy ngày này mệt chết ta."
Tống Thanh liếc mắt trừng Hồng Liên một cái, hắn lời nói còn chưa nói ra, Thẩm Ngọc đã đứng dậy, Tống Thanh biết, giờ hắn khuyên bảo cũng không có tác dụng gì.
"Ngươi đến cùng muốn thế nào?" Tống Thanh cắn răng hỏi.
"A? Đương nhiên là ỷ thế hiếp người." Hồng Liên híp mắt nói, "Trừ phi Tống đại gia ngươi làm ân khách của ta một đêm."
...
Chương này gấp đôi mấy chương khác luôn, mệt muốn xỉu ~
Hồng Liên đã đến Thiều Hoa Viện rất nhiều lần, mỗi lần đến đều không thấy Thẩm Ngọc đâu, còn tưởng y cùng Tống Thanh trốn tránh hắn, sau đó lại nghe ngóng bốn phương tám hướng, mới biết Thẩm Ngọc đã dọn vào phòng chứa củi.
Lại qua nói cho Vương phi một tiếng, Vương phi mừng rỡ từ trên tháp mỹ nhân nhảy lên, nàng nghe lời căn dặn của Diệp Đế, một đoạn thời gian đều làm ổ ở Lê Thanh Viện không ra khỏi cửa nửa bước, cũng không tự ý gây chuyện nữa, cũng là sợ Trấn Bắc Vương thật sự sẽ hưu nàng, nhưng làm rùa rụt cổ lâu như vậy, khó tránh khỏi nghẹn đến nổi nóng, nghe được tin tức Thẩm Ngọc sa sút, cười lớn ba tiếng, đeo vào cái bao tay tử điêu mới làm liền đi qua tìm.
"Ha ha ha! Bổn Vương phi còn tưởng là Vương gia sẽ sủng ngươi đến tận khi nào, xem ra so với những tiện tỳ trước kia cũng không có gì khác nhau lắm, Ẩn phi a Ẩn phi, sớm đã bảo ngươi đừng có quá vội đắc ý, lúc này, là báo ứng đến đi!"
Vương phi ở phòng chứa củi nhìn quanh một vòng, nơi rách nát này lại được dọn dẹp đến gọn gàng sạch sẽ, những đồ lặt vặt được xếp lại một cách chỉnh tề, ở góc cửa sổ đặt một mảnh gỗ làm giường, đơn sơ thế nhưng lại sạch sẽ.
Thẩm Ngọc làm như là không nghe thấy Vương phi nói, tự nhiên đem củi mình mới vừa bổ xong để ở một góc phòng chứa củi, đã sắp chất đến xà nhà, Thẩm Ngọc với không tới, lấy một cái thang, mất công tốn sức mới làm xong.
Vương phi nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu này của y liền tức lên, đá một cước vào cái thang, tốn không ít sức lực, không những không đem cái thang gạt ngã, ngược lại còn làm đau chính mình.
"Aaaaa---"
Vương phi đau đến chửi ầm lên: "Không có Vương gia bảo hộ che chở, tiện nhân ngươi còn dám ra oai với ta?!"
Vương phi dưới cơn tức giận, nắm lấy cậy gậy giặt quần áo đặt ở bên cạnh muốn đánh người, lại nhớ tới lời Diệp Đế nói, cũng không nắm bắt được tâm tư của Trấn Bắc Vương, có phải là thật hay không lạnh nhạt Thẩm Ngọc, nàng không thể tiếp tục làm cái việc "đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm" này nữa.
"Nô tài chính là nô tài, nhìn một chút, chỗ này thật xứng với ngươi! Thẩm Ngọc, cuối cùng vẫn là ta thắng." Vương phi vẻ mặt mang theo nụ cười nham hiểm, "Ngươi có biết, những nam sủng mỹ thiếp trước kia mất đi sự sủng ái của Vương gia, đều là chết như thế nào không?"
Thẩm Ngọc nghe được lời đồn đại bên ngoài, trước đây còn tưởng là chết ở trên giường Trấn Bắc Vương. Hiện tại, y đại khái đã hiểu rõ.
"Nhắc tới, phòng chứa củi này cũng từng treo cổ chết một người đấy."
Vương phi ngẩng đầu lên chỉ vào một cái xà nhà phía trên: "Ầy, chính là ở vị trí này, hình như là một ca xướng, có một cái cổ họng tốt, xảo ngôn lệnh sắc lừa dối Vương gia, ở trước mặt hắn nói xấu Bổn Vương phi, thời điểm nàng bị treo cổ, con ngươi gần như muốn rớt xuống, đầu lưỡi duỗi dài ra, ta sai người đem cái đầu lưỡi thích lắm mồm kia của nàng cắt đi, ta xem nàng làm sao đi xuống Diêm Vương nơi đó cáo trạng!"
"Ha ha ha..... Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không nhanh như vậy giết chết ngươi, ngươi là người ta ghét nhất! Để ngươi chết dễ dàng như vậy, chẳng phải là quá tiện nghi cho ngươi sao? Trước ghi nợ, sau đó chậm rãi tính... Ngươi không phải thích làm việc sao? Thược Dược, đem y phục bẩn của hạ nhân Lê Thanh Viện lấy tới đây hết cho ta, còn có, không cho phép phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho y, chỉ có thể giống như tiện nô lĩnh cơm thừa!"
Vương phi diễu võ dương oai một phen, nàng không muốn ở lâu trong cái phòng chứa củi này nữa, chán ghét che mũi rời đi.
Hồng Liên ngược lại dựa vào cửa, cười híp mắt xem kịch vui.
"Ngươi làm sao còn không mau đi theo chủ tử của ngươi đi?" Tống Thanh liếc mắt hỏi.
"Nàng không phải chủ tử của ta, chỉ có thể coi là người thuê."
Tống Thanh lạnh lùng nói: "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Vương phi là do ngươi kêu đến đi?"
Hồng Liên ôm tay cười nói, "Đúng vậy, vậy thì sao? Ta cùng Vương phi là một loại giống nhau, tiểu Ngọc Nhi của Tống đại gia ngài lại thuần khiết không chút tì vết. Ha ha ha...ta còn đang rất khâm phục đây, nghe nói Ẩn phi cùng Diệp Đế còn ngủ chung, trải qua một đêm xuân? Có thể ngủ đến hoàng đế, ta đúng là tự thẹn không bằng..."
"Ngươi biết rõ ràng đây là lời đồn! Là do Vương phi bày trò! Đời này ác khẩu mắng người, không cẩn thận, chết đọa vào địa ngục rút lưỡi!"
Tống Thanh bị Hồng Liên làm cho tức giận đến không biết mắng hắn cái gì cho tốt.
"Phốc, ha ha ha..."
Hồng Liên cười khoa trương, "Ta là một tiểu quan Tần Hoài Lâu, chết rồi vốn vẫn là muốn xuống địa ngục, ngược lại là Tống đại gia ngươi, có phải là nhớ tới tiểu Ngọc Nhi bị Vương gia đụng vào còn chưa tính, còn bị hoàng đế ngủ qua, hết lần này đến lần khác không có phần của ngươi, liền nóng giận bất an nha? Nếu ta là ngươi, sớm cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt*, cần gì phải giả bộ quân tử, muốn dùng tình cảm làm động lòng người sao? Tiểu Ngọc nhà ngươi không chừng là thích thô bạo, không thích kiểu đại gia ngài bất lực như vậy."
*Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: câu đầy đủ là "cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, hướng dương hoa mộc tảo phùng xuân" ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Tống Thanh mặt đỏ tới mang tai: ".... Không biết xấu hổ! Cút!"
"Không." Hồng Liên đặt mông ngồi ở chiếu rơm, "Ta thích xem người khác làm việc, ở nơi này không đi ~ Thẩm Ngọc công tử, ngươi vẫn còn nhìn tốt lắm, càng là này đó ra vẻ đạo mạo nam nhân, càng là một bụng tâm địa gian xảo, ngươi lại có thể chiếm được sự bảo vệ của Tống đại gia đây!"
Thẩm Ngọc nghiêng đầu liếc hắn một cái, tâm tư hoàn toàn chỉ đặt vào công việc trên tay.
Tống Thanh siết chặt tay lại, hít sâu một hơi.
"Ngươi không cần phải khích bác ly gián, Tống Thanh cây ngay không sợ chết đứng, không sợ ngươi tạt nước bẩn."
"Ta cần phải giúp Vương gia nhìn xem, miễn cho thủ hạ cùng nam sủng của hắn ở trong phòng chứa củi làm chuyện bừa bãi." Hồng Liên hai chân vắt chéo.
"Không nói lý lẽ!"
Tống Thanh minh bạch, người như vậy thì không nên để ý tới, càng cùng hắn tranh cãi, hắn lại càng trở nên mạnh miệng hơn.
Thược Dược phụng mệnh Vương phi, quả nhiên mang theo hai nha hoàn bà tử tới, đem một đống y phục vải thô ném tới trước mặt Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc nghe theo, không lầm là vậy.
"Người đừng giặt! Các nàng là cố ý làm khó dễ người, người không biết sao?"
Đương nhiên biết đến, trước đây bọn hạ nhân Thẩm phủ, cũng là đem rất nhiều việc ném cho mẹ, mẹ chỉ cúi đầu làm cho xong, đây là bổn phận của một hạ nhân.
Thẩm Ngọc cam tâm tình nguyện làm, nếu không mình nhận được ân huệ lớn như vậy của Trấn Bắc Vương, y sẽ cảm thấy quá mức thiếu nợ, y làm thêm một ít là có thể đền bù một ít.
"Ta giúp người!"
Tống Thanh cũng dứt khoát ngồi xuống, Thẩm Ngọc cố chấp hắn không có cách nào thuyết phục, thế nhưng thực sự không đành lòng nhìn y thức tự ngược đãi mình mà làm những thứ này.
"Nha ~ tiểu tình phu không đành lòng nha ~"
Hồng Liên ngồi ở trên chiếu rơm, không biết từ nơi nào móc ra một ít hạt hướng dương, cắn đến kêu răng rắc, sau đó đem vỏ vứt xuống đất, nhổ thật xa.
Mãi đến tận đêm khuya, Thẩm Ngọc mới đem cái xiêm y cuối cùng trong Lê Thanh Viện phơi lên trên sào trúc.
Tống Thanh chú ý tới cánh tay của y không tự chủ được run rẩy co lại, thời điểm bôi thuốc, nhìn thấy ngón tay Thẩm Ngọc, vết thương đã hoàn toàn bị ngâm nước đến trắng bệch, thịt bên trong như muốn lồi ra, nhìn thấy mà giật mình.
"Ồ? Giặt xong?"
Hồng Liên từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy Tống Thanh cầm lấy tay Thẩm Ngọc bôi thuốc, một bên thổi phù phù làm giảm bớt đi đau đớn.
"Nha, đều đã trễ thế này, ta còn chưa rửa mặt đây, tiểu Ngọc Nhi, ngươi nếu thích làm việc như vậy, liền giúp ta bưng một chậu nước nóng đi? Ta muốn ngâm ngâm chân, ai..... mấy ngày này mệt chết ta."
Tống Thanh liếc mắt trừng Hồng Liên một cái, hắn lời nói còn chưa nói ra, Thẩm Ngọc đã đứng dậy, Tống Thanh biết, giờ hắn khuyên bảo cũng không có tác dụng gì.
"Ngươi đến cùng muốn thế nào?" Tống Thanh cắn răng hỏi.
"A? Đương nhiên là ỷ thế hiếp người." Hồng Liên híp mắt nói, "Trừ phi Tống đại gia ngươi làm ân khách của ta một đêm."
...
Chương này gấp đôi mấy chương khác luôn, mệt muốn xỉu ~
Danh sách chương