Thẩm Ngọc yên lặng nhìn Giao Gia công chúa tâm tình kích động, hướng y nói ra những lời ác độc, cảnh tượng này y cũng không xa lạ gì nữa, khi còn bé ở trong Thẩm phủ, có một lần trùng hợp gặp Thẩm Nhược Phi, nàng cũng là như vậy căm hận mình, mệnh mấy ác nô đánh y một trận.

Thẩm Ngọc bỗng nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ, đúng như mẹ nói, con ta không có sai, thế nhưng lòng người hiểm ác, bọn họ nhìn thấy mình tốt hơn họ quá nhiều, liền ghen ghét muốn phá hủy, gương mặt này của y chính là sai lầm.

Vậy đúng như trong sách nói lòng người vốn độc ác đi.. Thẩm Ngọc rời khỏi Phật tháp, vừa vặn, người hoàng cung không thích y, y có thể thừa dịp loạn lạc, chạy khỏi nơi này.

Dao Gia công chúa nhìn thấy y quái dị giống như một xác chết biết đi vậy, cũng không lên tiếng, không tự chủ được bắt đầu cảm thấy sợ sệt, kiêng dè tránh qua một bên.

"Yêu quái này rốt cuộc cũng đi rồi." Dao Gia công chúa thở phào nhẹ nhõm, "Tốt nhất là bị Trấn Bắc quân giết chết! ".

Hoàng cung rất lớn, Thẩm Ngọc cũng chưa từng đi lại qua bao giờ, y nhất thời không biết đường nào mới là đường đi về cửa cung, không thể làm gì khác hơn là nước chảy bèo trôi, đi theo bọn thái giám cung nữ đang cố chạy thoát thân.

Phía trước là Kim Loan Điện rộng lớn hùng vĩ, thật giống như cách cửa lớn hoàng cung không còn xa nữa.

...

Trong điện, Quân Huyền Kiêu một thân huyết giáp chiến bào đứng ở ngay chính giữa, Tiêu Hề Diệp ngồi ở trên long ỷ, mũ mão không biết đã ném đi nơi nào, trên kim giáp cũng nhuộm rất nhiều máu tươi, Tiêu Hề Diệp ngồi ngay ngắn người lại, duy trì tôn nghiêm cuối cùng của hoàng tộc, cố gắng không để lộ ra sự suy sụp.

"Huyền Kiêu, xem ra vẫn là trẫm không tự lượng sức, trẫm còn tưởng rằng.....sẽ không thua ngươi, hai mươi vạn tinh binh, làm sao sẽ thua?!".

Tiêu Hề Diệp âm thanh vẫn ôn hòa, như cũ tôn quý, lại ít đi khí phách định liệu trước, nhãn cầu có chút dại ra.

"Hoàng đế quen sống trong nhung lụa, đương nhiên không sánh được ta ở Bắc Vực khổ hàn chi địa tôi luyện nhiều năm như vậy."

Tiêu Hề Diệp gật đầu nói: "Đúng vậy, sống ở khổ cực chết ở yên vui, trẫm với ngươi khi còn trẻ, vốn là Đại Tĩnh cùng nhau sánh vai kiêu ngạo.... A, bây giờ ngươi thắng, giang sơn này cũng là của ngươi, long ỷ tự nhiên do ngươi tới ngồi."

Tiêu Hề Diệp đứng dậy, từng bước từng bước đi xuống bậc thang.

Quân Huyền Kiêu ngẩng đầu kiệt ngạo nở nụ cười: "Giang sơn Đại Tĩnh giống như hiện tại, không đến nỗi khiến ta tranh chấp đến vỡ đầu chảy máu, ngẫm lại tiền triều, Tây chinh Ba Tư, Bắc phạt Hung Nô, Đông ngự Cao Ly, tứ phương hướng về! Hiện tại lãnh thổ tiền triều ba tấc, có cái gì đáng giá để tranh."

Tiêu Hề Diệp sợ run lên trong phút chốc.

"Là Trẫm vô năng, dốc lòng dốc sức trông coi một mảnh đất ba tấc, ngay cả Trấn Bắc Vương ngươi cũng đấu không lại..... dã tâm của ngươi so với trẫm lớn hơn, động thủ đi, sau này sẽ là Trấn Bắc Vương ngươi xưng bá thiên hạ."

Quân Huyền Kiêu nâng kiếm trong tay lên, chỉ chốc lát sau đó lại cho vào vỏ.

"Ngươi đi đi."

Tiêu Hề Diệp trợn to hai mắt: "Ngươi không giết ta?!".

"Ngươi ta từng ở trên chiến trường, đem phía sau lưng giao cho đối phương...Lần trước ta cố ý bị bắt, ngươi không giết ta, ta Quân Huyền Kiêu chưa bao giờ thiếu người nhân tình, ngươi có thể mang hậu cung cùng binh lính của ngươi theo."

Quân Huyền Kiêu quay người muốn rời đi, Tiêu Hề Diệp nổi giận gầm lên một tiếng, chấn động đến mức Kim Loan Điện vang vọng từng trận.

"QUÂN HUYỀN KIÊU!!!"

Tiêu Hề Diệp hai mắt đỏ ngầu, "Trẫm nhận, thắng làm vua thua làm giặc! Nhưng ngươi không cần phải làm nhục trẫm như thế! Trẫm không cần ngươi niệm tình cũ....thương hại trẫm!"

Quân Huyền Kiêu quay đầu lại nói: "Ngươi không cần dùng chút tâm cơ kia của ngươi ra suy đoán ta, ta nói thả ngươi đi chính là thả ngươi đi.".

Tiêu Hề Diệp há miệng hồi lâu không nói được gì, sau đó tàn bạo nghiến răng nghiến lợi, lực đạo giống như là muốn đem răng cắn nát.

"Trẫm hối hận nhất chính là ở trong thiên lao không giết chết ngươi! Ngươi buông tha cho trẫm lần này, ngày sau trẫm có cơ hội, nhất định sẽ giết ngươi!"

"Ta nếu có thể đánh bại ngươi một lần, cũng có thể có lần thứ hai." Quân Huyền Kiêu khinh thường nói, "Nếu như ngươi quả thực không muốn nợ ta, vậy thì nói cho ta, mẹ Ngọc Nhi ở đâu?"

Tiêu Hề Diệp vẻ mặt lộ rõ vẻ châm chọc, sau đó cười ha ha, giống như điên cuồng.

"Quân Huyền Kiêu, ta còn tưởng ngươi là người quang minh lỗi lạc thế nào, nguyên lai cũng chỉ như vậy thôi, ngươi cũng vì đồ vật trong Quân Sơn Lăng mà hao tổn hết tâm cơ, làm sao? Muốn giống như ta, bắt mẹ Thẩm Ngọc làm con tin sao? Quân Huyền Kiêu, ngươi cũng giống như ta, đê tiện!"

Quân Huyền Kiêu nhíu mày nói: "Ta xem thường dùng thủ đoạn giống như ngươi."

"Phải không?" Tiêu Hề Diệp nét mặt dữ tợn quát, "Vậy ngươi cố tình đối xử tàn nhẫn với Thẩm Ngọc, để y tuyệt vọng rời khỏi vương phủ, hảo thuận lý thành chương để trẫm mang y đi, là vì cái gì?!"

Quân Huyền Kiêu trầm mặc.

"Để trẫm đến thay ngươi nói! Bởi vì ngươi khao khát Quân Sơn Lăng nhưng không biết từ đâu xuống tay, lại bất ngờ ở bên ngoài biết được Thẩm Ngọc là hậu nhân Sở thị, lời ngon tiếng ngọt lừa gạt chân tình của y! Ý đồ từ trong miệng y biết được, Thẩm Ngọc bị nhốt ở trong viện lớn lên, một trái tim chân thành không chút tỳ vết, đương nhiên bị ngươi dễ như trở bàn tay bắt làm tù binh! Sau đó ngươi lại phát hiện Thẩm Ngọc không biết chút gì về Quân Sơn Lăng! Cho nên thời điểm trẫm Bắc tuần, ngươi cố ý để lộ ra sơ hở, để trẫm phát hiện ra thân phận của Thẩm Ngọc, để trẫm tự cho là mình trù mưu tính kế chu toàn từ trong tay ngươi cướp đi y! Thậm chí không tiếc đối xử nhẫn tâm với y, làm cho y mất đi hết hi vọng, tất cả những thứ này đều là ngươi diễn cho trẫm xem! Bởi vì hoàng cung nằm trong tay trẫm, có ghi chép về Quân Sơn Lăng, ngươi cố ý để trẫm cướp đi Thẩm Ngọc, sau đó tìm ra chỗ của Quân Sơn Lăng, quả nhiên giống như ngươi mong muốn, ngươi liền khởi binh tạo phản, đồ vật trong Quân Sơn Lăng đều nằm trong túi của ngươi, ha ha, thứ ngươi tranh đoạt không phải là ngôi vị hoàng đế Đại Tĩnh, dã tâm của ngươi lớn hơn nhiều!".

Quân Huyền Kiêu ánh mắt sâu đậm, không chút nào bị vạch trần mà trở nên quẫn bách.

"Đúng vậy thì sao, chỉ có thể nói ta với ngươi coi ai nhìn xa trông rộng hơn." Quân Huyền Kiêu cười lạnh nói.

Tiêu Hề Diệp cười thảm một tiếng, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Quân Huyền Kiêu: "Cho nên trẫm Trấn Bắc Vương, kỳ thực ngươi ta là người cùng đi một con đường, vì để đạt được mục đích của mình không từ bất kì thủ đoạn nào, ngươi có tư cách gì thương hại trẫm?"

....

Công chúa Đại Nhu out!

Tiêu Hề Diệp out!

Đại Tĩnh out!

Cuối cùng cũng đến màn truy thê, mà thế này thì truy đến ngày tháng năm nào a? Tội lỗi đầy mình, lại một nùi cẩu huyết~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện