A Mạch toàn thân căng thẳng, trong đầu tức thì xuất hiện vài ý niệm, biết lần này nếu quay lại sau trận sẽ hoàn toàn không tìm được đường sống, không còn cách nào khác, đành cắn răng đứng lại nghênh đón đoàn người của Thường Ngọc Thanh.

Thường Ngọc Thanh thấy A Mạch như thế, hiểu rõ tính toán của nàng, mày kiếm giương lên, trực tiếp thúc ngựa phi đến.

Trường đao trong tay A Mạch giơ lên, bảo vệ những chỗ hiểm yếu trước ngực, thầm nghĩ cho dù phải liều mạng hay bị thương cũng phải cùng Thường Ngọc Thanh đấu qua vài hiệp, rồi tìm cơ hội thuận tiện quay trở về trong trận của quân Giang Bắc.

Hai con chiến mã lao thẳng về phía đối phương, đúng lúc đó, Thường Ngọc Thanh phóng mạnh trường thương trong tay đến trước mặt của A Mạch. Mũi thương chưa tới, sát khí đã tới, hai mắt A Mạch căng ra, không kịp suy nghĩ, trường đao trong tay đã tự động quay về bảo vệ, vội vàng đỡ lấy mũi thương đang lao đến. Khóe môi Thường Ngọc Thanh khẽ cong lên, trường thương trong tay trong giây lát đã thay đổi phương hướng, tà tà đẩy trường đao của A Mạch ra, ngay sau đó xoay tròn cánh tay, trường thương chẳng khác gì du long bỗng nhiên hạ xuống bên sườn của A Mạch, lách theo mép áo giáp của nàng lọt vào bên trong, sau đó hai tay dùng sức vung lên một cái, lập thức nhấc bổng thân thể của nàng lên.

Mũi thương kia cơ hồ lướt sát qua da thịt của A Mạch, khiến mọi suy nghĩ của A Mạch dường như đều ngưng trệ, chưa kịp phục hồi tinh thần lại, lại thấy mình đã bị Thường Ngọc Thanh nhấc bổng lên giữa không trung. A Mạch biết anh ta cố ý chọc ghẹo mình, bỗng bất chấp tất cả, nhếch khóe môi, chẳng những không giãy dụa, ngược lại đột nhiên lại đưa tay nắm lấy cán thương, sau đó dùng sức đẩy thân thể xuống phía dưới, khiến cho đầu thương xuyên sang sườn bên kia của áo giáp, còn thân thể của mình thì theo cán thương nhanh chóng trôi tuột về phía Thường Ngọc Thanh, nhân thể giơ cánh tay vung trường đao lên, chém thẳng vào mặt Thường Ngọc Thanh.

Thường Ngọc Thanh không ngờ A Mạch lại dùng đến chiêu này, vội vàng lắc mình tránh né, khuôn mặt vừa tránh khỏi đao phong, song bả vai vẫn bị đao phong bổ trúng. Trường đao trong tay A Mạch là do Đường Thiệu Nghĩa tặng cho, năm ấy vốn cướp được từ vật phẩm khao quân của quân Bắc Mạc, vốn rất sắc bén, mày mà Thường Ngọc Thanh cũng nhanh chóng ép thấp bả vai xuống, khiến cho trường đao kia cũng mất đi không ít lực đạo, trên vai lại có áo giáp cản lưỡi đao lại, nên lúc này cũng chỉ bị rơi chút máu mà thôi, bằng không Thường Ngọc Thanh cho dù không bị chém thành hai nửa, chí ít cũng bị A Mạch chém đứt cánh tay.

A Mạch vừa bổ không trúng, tay lại vung lên, nhưng Thường Ngọc Thanh sao để cho nàng lại có cơ hội khác, liền đưa tay kẹp chặt cổ tay nàng kéo sang, giữ ở bên sườn, tay kia rút trường thương ra khỏi áo giáp của nàng, đập vào trường đao trong tay A Mạch, sau đó trực tiếp giữ chặt nàng trên ngựa.

“Thôi Diễn ở đâu?” Thường Ngọc Thanh quát hỏi.

A Mạch bị Thường Ngọc Thanh khống chế trên ngựa trong tư thế đầu chúc xuống đất, nghe tiếng liền đáp: “Tất nhiên là bị ta giam giữ, ngươi thả ta ra, ta sẽ thả Thôi Diễn và ngươi!”

Thường Ngọc Thanh cười lạnh nói: “Ngươi cho ta là đứa trẻ lên ba sao?” Nói xong, một tay túm lấy góc áo sau cổ A Mạch nhắc lên, lạnh giọng nói: “Ngươi thả Thôi Diễn, ta sẽ thả ngươi!“

Lần này đến lượt A Mạch cười, hỏi Thường Ngọc Thanh: “Ngươi chẳng lẽ cũng coi ta là đứa trẻ lên ba?”

Khi đang nói chuyện, thân vệ của Thường Ngọc Thanh đã tiến lên giao thủ cùng quân Giang Bắc, bảo vệ Thường Ngọc Thanh ở giữa. Xa xa, kỵ binh quân Giang Bắc cũng đang chạy về hướng này. Thường Ngọc Thanh nhìn lướt qua bốn phía, lạnh giọng cười, nói với A Mạch: “Ngươi và ta không thể tin tưởng lẫn nhau, vậy thì cũng chỉ có thể dùng đến biện pháp khác vậy.”

A Mạch châm chọc: “Không biết Thường tướng quân có thể có bản lĩnh của Triệu Tử Long một mình vào trận, một mình ra khỏi trận hay không, chỉ cần ngươi một người một thương, xuyên qua vạn người như vào chỗ không người, thì đâu chỉ cứu được một mình Thôi Diễn.”

Thường Ngọc Thanh biết là A Mạch kích anh ta, liền cười nói: “Ngươi chớ kích ta, có ngươi trong tay, ta cần gì phải phí sức như vậy.”

Hai người bọn họ ở trên ngựa nói nói cười cười, bốn phía lại đang chém giết vô cùng hung hiểm. Trương Sỹ Cường đưa Thôi Diễn trở về thất doanh xong lại vội vàng quay trở lại, từ xa đã thấy A Mạch bị Thường Ngọc Thanh bắt, trong lòng nhất thời đại loạn, liều lĩnh chạy vọt lại, trong miệng hô lớn: “Ngũ trưởng!”

A Mạch cùng Thường Ngọc Thanh nghe được đều là ngẩn ra, Thường Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn về phía A Mạch, hỏi: “Gọi ngươi?”

A Mạch thấy vậy cũng không nói gì, chỉ gật đầu. Trương Sỹ Cường mỗi khi đến thời điểm cấp bách, hoảng loạn đều gọi nàng là ngũ trưởng, nói nhiều lần rồi mà vẫn không sửa được, nên nàng cũng đành chịu.

Thường Ngọc Thanh không khỏi bật cười, nhìn phía Trương Sỹ Cường định nói chuyện tiếp với nàng, khóe mắt đột nhiên thoáng thấy tay A Mạch đang lén lút lần xuống giày, liền quay đầu lại thản nhiên nói: “Ngươi nếu dám đánh lén ta, ta sẽ lột hết quần áo của ngươi rồi ném vào trong trận.”

A Mạch toàn thân cứng đờ, chậm rãi thu tay về.

Thường Ngọc Thanh cười lạnh một tiếng, khẽ buông tay, đầu A Mạch lại lần nữa úp sấp xuống. A Mạch tuy tức giận nhưng lại không có cách gì, chỉ đành cố gắng nâng người lên quát Trương Sỹ Cường: “Quay về! Nói với Đường tướng quân mang Thôi Diễn ra đổi lấy ta!”

Trương Sỹ Cường đang cùng thân vệ của Thường Ngọc Thanh giao thủ, nghe thấy vậy liền vung trường đao về phía thân vệ, hướng về phía Thường Ngọc Thanh kêu lên: “Thường Ngọc Thanh, nếu ngươi dám động đến môt cọng tóc của Ngũ trưởng, ta nhất định sẽ băm vằm ngươi thành vạn mảnh!”

Thường Ngọc Thanh cũng nở nụ cười, dùng cán thương vỗ vỗ vào người A Mạch nói: “Ái chà! Anh ta đang uy hiếp ta kìa.”

A Mạch sao không nghe ra ý khinh thị trong lời nói của Thường Ngọc Thanh, chẳng qua trong giờ phút này lại chẳng có tâm trí nào mà so đo với anh ta, chỉ nhìn Trương Sỹ Cường cùng thân vệ kia lăn xả vào nhau thành một khối. Trương Sỹ Cường vài lần muốn chạy lại, đều bị thân vệ kia cuốn lấy, không khỏi thấp thỏm xao lãng, vài lần rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.

A Mạch nhìn mà kinh hãi, nhưng vô kế khả thi, chợt thấy Đường Thiệu Nghĩa mang kỵ binh đến gần, trong lòng không khỏi vui vẻ, lập tức hét lớn: “Đại ca, mau cứu Nhị Đản!”

Đường Thiệu Nghĩa thúc ngựa tiến lên thay Trương Sỹ Cường ngăn trường đao của thân vệ Bắc Mạc, vung kiếm đánh cho thân vệ kia ngã xuống ngựa, lúc này mới quay lại nhìn về phía Thường Ngọc Thanh.

Thường Ngọc Thanh cũng nhìn chăm chú nhìn Đường Thiệu Nghĩa, miệng hỏi A Mạch: “Anh ta chính là Đường Thiệu Nghĩa?”

A Mạch còn chưa trả lời, lại nghe Thường Ngọc Thanh nhẹ giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại gọi anh ta là đại ca?”

A Mạch nằm vắt ngang trên lưng ngựa, không nhìn thấy biểu tình của Thường Ngọc Thanh, nghe anh ta hỏi như thế chỉ cảm thấy khó hiểu, cười lạnh nói: “Thôi Diễn có thể gọi ngươi là đại ca, vì sao ta không thể gọi người khác là đại ca?”

Nói xong lại ngẩng đầu hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa kêu lên: “Đại ca, Thôi Diễn ở trong doanh của ta, mau đem anh ta đến đổi lấy ta.”

Đường Thiệu Nghĩa nhìn Thường Ngọc Thanh không nói, chỉ nhẹ nhàng phất tay, kỵ binh quân Giang Bắc lập tức tiến đến, đem Thường Ngọc Thanh và mấy chục kỵ binh bao vây ở giữa.

Trương Sỹ Cường lập tức quay ngựa trở về doanh đưa Thôi Diễn ra, một lát sau dẫn Thôi Diễn bị trói như bánh chưng quay lại, gọi A Mạch: “Ngũ trưởng!”

A Mạch nghe vậy lại ngẩng đầu, đồng thời nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, trên tay đồng thời khẽ làm tín hiệu.

Đường Thiệu Nghĩa yên lặng nhìn A Mạch một khắc, trầm giọng nói: “Giao cho anh ta.”

Trương Sỹ Cường giục ngựa về phía trước được vài bước, nhấc Thôi Diễn lên, ném Thôi Diễn xuống đất, rồi nói với Thường Ngọc Thanh: “Thôi Diễn ở đây!”

Thường Ngọc Thanh chưa cử động, thân vệ bên người anh ta đã thúc ngựa lên, đến bên cạnh Thôi Diễn thì xoay người xuống ngựa, dùng loan đao cắt đứt dây trói trên người Thôi Diễn, gấp giọng hỏi: “Thôi tướng quân, có bị thương không?”

Thôi Diễn không đáp, chỉ đoạt lấy loan đao trong tay thân vệ, lập tức đứng dậy, vung đao hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa liều chết xông đến.

Thường Ngọc Thanh ở phía sau lớn tiếng quát: “Thôi Diễn!”

Thôi Diễn lúc này mới không cam tâm tình nguyện mà dừng ngựa, quay lại nhìn Thường Ngọc Thanh nói: “Đại ca, ngươi đợi ta chém chết lũ mọi rợ Nam Hạ này cho hả giận đã!”

Thường Ngọc Thanh lại quát: “Lại muốn làm loạn! Tính mạng tướng sĩ dưới trướng của ngươi chẳng lẽ không quan trọng?”

Thôi Diễn trong lòng sợ hãi cả kinh, đưa mắt nhìn đội quân Bắc Mạc xa xa đã tan tác chạy tứ tán khắp nơi, liền ngoan ngoãn quay ngựa lại, giục ngựa chạy về bên cạnh Thường Ngọc Thanh.

Đường Thiệu Nghĩa vẫn ngồi an tọa trên lưng ngựa, yên lặng nhìn chăm chú vào đám người, chỉ lạnh lùng nói: “Thả người!”

Thường Ngọc Thanh nhìn tầng tầng lớp lớp kỵ binh quân Giang Bắc bao vây xung quanh, cười nói: “Đợi chúng ta ra khỏi trận địa của các ngươi, lúc đó tất nhiên ta sẽ thả người.”

Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc không nói, Trương Sinh ở bên cạnh lại cười lạnh nói: “Ngươi tính toán cuộc mua bán này hay thật, thả các ngươi ra ngoài, đến lúc đó nếu ngươi lại không để người lại thì làm sao bây giờ?”

Thường Ngọc Thanh cười cười, dùng mũi thương khẽ hất một cái, đẩy mũ giáp của A Mạch rơi xuống đất, lại dùng mũi thương kề sát vào cổ nàng, cười nói: “Hiện giờ các ngươi cũng chỉ có thể tin ta.”

Trương Sỹ Cường mắt thấy kia mũi thương lóe hàn quang trên cổ A Mạch, không khỏi khẩn trương, kêu lên: “Chớ có đả thương Ngũ trưởng của ta, ta sẽ làm con tin cho các ngươi, thả ngũ trưởng của ta ra!“

Thường Ngọc Thanh cong khóe miệng, cười nói với Trương Sỹ Cường: “Hảo ý của ngươi ta xin lĩnh, chẳng qua, xét về độ nặng nhẹ thì ngươi đâu thể sánh bằng ngũ trưởng nhà ngươi.” Nói xong lại nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, khẽ cười nói: “Ta nói có đúng không? Đường tướng quân?”

“Anh ta so với ta nặng hơn nhiều lắm!” Im lặng đã lâu, A Mạch đột nhiên lên tiếng, đầu nàng đã bị chúc xuống đất một lúc lâu, thanh âm đã có chút khó chịu, nói bằng giọng ngạt mũi: “Tháng trước vừa cân xong, ước chừng so với ta nặng hơn mười cân.”

Thường Ngọc Thanh ngẩn ra, lập tức bật cười nói: “Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn nói chuyện hài hước như vậy, thật không biết thân biết phận.”

A Mạch lấy tay chống lên yên ngựa, nâng thân lên, nghiêng đầu nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, thần sắc bình tĩnh nói: “Chúng ta sẽ thả cho những người khác rời đi, nhưng ngươi thì lưu lại.”

Thường Ngọc Thanh thản nhiên nhìn A Mạch, lại nghe nàng cười lạnh nói: “Đường đường là Sát tướng, chẳng lẽ ngay cả bản lĩnh đơn thương độc mã theo ta vào trong trận mà cũng không có sao?”

Thường Ngọc Thanh nhìn A Mạch một khắc, đột nhiên mỉm cười, đáp: “Được, theo ý ngươi.”

Nói xong lại ấn A Mạch xuống, ngẩng đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa, hỏi: “Có thể làm như vậy được chứ?”

Đường Thiệu Nghĩa sớm đã nghe Mạch, Thường hai người nói chuyện, thấy Thường Ngọc Thanh hỏi cũng không nói nhiều, chỉ khẽ vung tay lên, kỵ binh quân Giang Bắc tự động tách ra hai bên, để lộ ra một khoảng trống ra ngoài.

Tất cả thân vệ đều quay đầu lại nhìn Thường Ngọc Thanh, thấy anh ta khẽ gật đầu, liền nhất tề giục ngựa chạy ra, riêng Thôi Diễn cứng đầu cứng cổ không chịu đi, chỉ kêu lên: “Ta không đi.”

Thường Ngọc Thanh tức giận đến nỗi không thể nói nên lời, A Mạch bật cười nói: “Ngươi xem, không phải ta không chịu thả mà là anh ta không muốn đi.”

Thôi Diễn lại nói: “Ta lưu lại cùng đại ca, ta…”

“Thôi Diễn!” Thường Ngọc Thanh cắt lời anh ta, lạnh giọng nói: “Ngươi nếu không đi thì xuống ngựa, không cần phải chiếm lấy ngựa của Thường Nhạc!”

Thôi Diễn nghe vậy sửng sốt, thân vệ tên Thường Nhạc ở phía sau anh ta thấp giọng nói: “Thôi tướng quân, nếu thiếu gia đã bảo chúng ta đi thì nhất định có đạo lý của ngài ấy, chớ chọc giận khiến cho thiếu gia phát hỏa ở đây.”

Thôi Diễn vụng trộm liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, quả nhiên thấy anh ta mày kiếm vắt lên, vẻ mặt tức giận, lập tức không dám tranh cãi nữa, chỉ đành oán hận thúc ngựa mà đi. Đợi Thôi Diễn đi qua, con đường kia lập tức lại bị kỵ binh quân Giang Bắc khép kín lại, lần này, trong trận chỉ còn Thường Ngọc Thanh một người một ngựa.

Xa xa, hai quân vẫn đang hò hét giao chiến, nhưng trong trận lại là một trống xơ xác tiêu điều mà yên tĩnh. Mấy trăm kỵ binh vây quanh Thường Ngọc Thanh, không hề nghe thấy nửa tiếng ngựa hí người nói nào, ngay cả Thường Ngọc Thanh cũng không khỏi thầm than trong lòng, Đường Thiệu Nghĩa cầm quân quả nhiên có chút bản lĩnh, chỉ chưa đầy hai năm mà có thể huấn luyện cho Nam Hạ một đội kỵ binh như vậy, người này nếu có nhiều thời gian không biết còn lợi hại đến đâu! Đám người Thôi Diễn đã đi xa, Đường Thiệu Nghĩa lạnh giọng nói: “Thả người!”

Thường Ngọc Thanh không nói tiếp, đột nhiên đưa tay rút thanh chủy thủ trong giày của A Mạch ra nhét vào trong người mình, sau đó không để cho A Mạch kịp tức giận, lại cúi người ghé sát vào bên tai A Mạch thấp giọng nói: “Ngươi chớ tưởng là ta không đoán ra tâm tư của ngươi, ta hôm nay nhất định phải để ngươi nhìn xem ta rốt cuộc có thể một người một thương xuyên qua vạn người như vào chỗ không người hay không!”

A Mạch vội la lên: “Ngươi thả ta xuống, ta sẽ không ngăn cản ngươi!”

Thường Ngọc Thanh lại cười nói: “Nếu ta thả ngươi đi, ngươi sao có thể tận mắt thấy ta ra vào trận địa của ngươi như vào chỗ không người được?”

Đường Thiệu Nghĩa thấy Thường Ngọc Thanh vẫn không chịu thả người, trong mắt lộ ra tia thịnh nộ, rút kiếm giục ngựa mà lên, chậm rãi tiến sát lại gần Thường Ngọc Thanh.

Thường Ngọc Thanh mặc dù nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, nhưng miệng lại nói với A Mạch: “Từ giờ trở đi ngươi ngoan ngoãn mà nằm úp sấp xuống cho ta, nếu khuấy động chút tâm tư nào, ta tất sẽ nặng tay mà giết ngươi ngay lập tức!” Thanh âm của anh ta mặc dù rất thấp, những ngữ khí vô cùng kiên định, A Mạch nghe mà rợn cả người, theo bản năng đưa tay bám chặt vào yên ngựa. Thường Ngọc Thanh thấy nàng phản ứng như thế, không khỏi khẽ cong khóe môi lên, rồi lập tức tập trung tinh thần, giơ thương hướng thẳng về phía Đường Thiệu Nghĩa vọt đi.

A Mạch cúi thấp đầu xuống không dám ngẩng lên, chỉ nghe thấy tiếng thương, kiếm trên đầu chạm vào nhau chát chúa, hai bên đánh qua đánh lại kịch liệt vô cùng. Nếu luận về võ lực, tất nhiên Đường Thiệu Nghĩa kém hơn một chút, nhưng Thường Ngọc Thanh lại vướng A Mạch nằm úp sấp phía trước, tất nhiên ảnh hưởng đến khả năng linh hoạt của trường thương. Nhưng cũng vì A Mạch ghé sát bên người Thường Ngọc Thanh, thành ra lại cản tay cả Đường Thiệu Nghĩa, trường kiếm của Đường Thiệu Nghĩa vài lần xẹt qua trước người Thường Ngọc Thanh, lại sợ đả thương A Mạch, nên nửa đường tự thu trở về.

Hai người bọn họ đánh nhau vô cùng phấn khích, A Mạch vẫn nằm trên ngựa chúc đầu xuống đất, lúc này đã không chịu nổi nữa, chỉ đành khàn khàn trong cổ họng lớn tiếng kêu lên: “Đại ca, thả cho anh ta đi!”

Thường Ngọc Thanh và Đường Thiệu Nghĩa nghe thấy đều sửng sốt, giục ngựa tách ra, Thường Ngọc Thanh đưa tay kéo A Mạch lên, thấy không những khuôn mặt nàng đã đỏ bừng, mà ngay cả trong mắt cũng vằn lên tơ máu. Hai tay A Mạch túm chặt lấy áo giáp trước ngực Thường Ngọc Thanh, nhất định không chịu cúi xuống, chỉ kêu lên: “Ta đưa ngươi xuất trận, đợi ra khỏi trận ngươi sẽ thả ta đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện