Tháng giêng, có người báo hàng tướng Nam Hạ Thạch Đạt Xuân ngấm ngầm thông đồng với quân Giang Bắc, Trần Khởi, đại nguyên soái chinh nam Bắc Mạc liền cho người đến Dự Châu bắt Thạch Đạt Xuân tới hỏi tội, ai ngờ Thạch Đạt Xuân lại chém chết tướng Liễu Lai, mang theo gia quyến cùng thuộc hạ cũ chạy ra khỏi Dự Châu. Trần Khởi nhận được tin báo vô cùng tức giận, liền lệnh cho Khương Thành Dực lĩnh quân truy sát. Chư tướng Bắc Mạc nghe xong đều vô cùng kinh sợ, không thể ngờ rằng Thạch Đạt Xuân thực sự lại ngấm ngầm thông đồng với quân Giang Bắc, còn dám giết chết tướng lĩnh Bắc Mạc, mang theo tàn binh Nam Hạ chạy ra khỏi Dự Châu!

Thôi Diễn mới mang binh bình định Ích Châu quay về, ở chỗ cậu mình là Chu Chí Nhẫn nghe được tin tức này không khỏi tức giận mà vung chân lên đá một cái, kêu lên: “Thường đại ca đã sớm nói Thạch Đạt Xuân không phải thật tâm quy hàng nhưng Trần Khởi lại cứ muốn che chở cho ông ta, còn nói cái gì mà muốn để cho người Nam Hạ nhìn xem. Giờ thì sao? Không những hắn làm hại tướng lĩnh của chúng ta mà còn trốn đến tận Thanh Châu. Ta đợi xem Trần Khởi còn mặt mũi nào nữa không!”

Chu Chí Nhẫn bị thái độ này của Thôi Diễn làm cho cơn tức giận bất ngờ bùng lên, quát lớn: “Ngươi chớ có ăn nói càn rỡ! Tục danh của Đại nguyên soái mà ngươi cũng có thể tùy tiện gọi như vậy hay sao!”

Thôi Diễn bị mắng thì không phục, gân cổ cãi cố: “Ta nhìn anh ta không vừa mắt!”

Chu Chí Nhẫn tức giận đến nỗi không thể nói nên lời, cảm thấy cháu trai ngoại của mình quả đúng là cái đồ củi mục, dốt đặc cán mai, chẳng biết cái gì cả! Vì thế nên cũng chẳng buồn giải thích rõ những ẩn tình trong đó, chỉ nghiêm mặt lớn tiếng quát: “Đại nguyên soái và Thường gia tranh đấu, ngươi đừng có dính líu vào! Ta hôm nay nói với ngươi việc này, chính là muốn để cho ngươi tự biết cân nhắc!”

Thôi Diễn thấy cậu nổi giận, lúc này mới thành thật ngậm miệng lại, đáp: “Ta đã biết.”

Chu Chí Nhẫn lại hỏi: “Trong phòng ngươi có phải còn có một tỳ nữ do Thạch Đạt Xuân đưa đến không?”

Trong lòng Thôi Diễn chấn động, hỏi ngược lại: “Nàng cũng là mật thám của quân Giang Bắc sao?”

Chu Chí Nhẫn thấy phản ứng của anh ta như thế, trong lòng nhất thời lại thấy tức giận, trừng mắt nói: “Mặc kệ có phải hay không phải, tóm lại, nàng ta là người Nam Hạ, lại có quan hệ với Thạch Đạt Xuân, ngươi giữ nàng ta lại làm cái gì?”

Thôi Diễn trầm mặc một lúc lâu rồi mới ấp úng “Ừm” một tiếng.

Chu Chí Nhẫn nghĩ chẳng qua cũng chỉ là một tỳ nữ nên cũng không để ở trong lòng, lại nghe Thôi Diễn ưng thuận, nên cũng không nói tiếp. Chu Chí Nhẫn giữ Thôi Diễn ở lại ăn cơm chiều, sau đó cùng anh ta nói chuyện quân vụ, mãi đến buổi chiều mới thả Thôi Diễn về.

Đợi đến khi Thôi Diễn trở lại trong phủ của mình thì đêm đã khuya, Từ Tú Nhi vẫn còn đứng đợi dưới mái hiên, thấy anh ta trở về thì im lặng tiến đến đón, đem lò sưởi trong lòng nhét vào tay anh ta, rồi kiễng mũi chân thay anh ta cởi áo khoác trên người.

Không biết vì sao, trong lòng Thôi Diễn đột nhiên có chút phiền não, đưa tay đẩy Từ Tú Nhi ra, tự mình vén rèm đi thẳng vào phòng. Từ Tú Nhi hơi giật mình, cúi đầu do dự một chút, rồi ôm áo khoác của Thôi Diễn cúi đầu đi vào theo.

Chuyện Thạch Đạt Xuân bỏ trốn truyền đến Thanh Phong Trại khi tết Nguyên Tiêu(1) vừa trôi qua. Sáng sớm ngày hôm đó, Tức Vinh Nương cho người đến nhà kho tìm vải vóc, định may cho Đường Thiệu Nghĩa một chiếc áo choàng mới. Đang lúc khâu vá, thì thấy Triệu Tứ vội vã chạy từ bên ngoài vào, kêu lên: “Đại đương gia, Đại đương gia, dưới núi có người!”

“Người nào?” Tức Vinh Nương hỏi.

Triệu Tứ đáp: “Là một tên lính, đã hôn mê rồi.”

Tức Vinh Nương nghe xong trong lòng cả kinh, vội đi theo Triệu Tứ đến phía trước nhìn, chỉ thấy bốn, năm tên tiểu lâu la đang nâng một nam tử người đầy máu đi đến. Trên người nam tử đó có rất nhiều vết thương do đao, kiếm gây nên, thần trí sớm đã không còn tỉnh táo, miệng mơ hồ kêu lên không rõ: “Đường tướng quân”.

Tức Vinh Nương quay đầu hỏi Triệu Tứ: “Anh ta còn nói gì nữa không?”

Triệu Tứ lắc đầu: “Vừa đến cổng sơn trại đã gục xuống, hỏi cái gì cũng không nói, chỉ nhớ tên của Đường nhị đương gia.”

Tức Vinh Nương thấy vậy cũng không biết phải làm thế nào, Đường Thiệu Nghĩa vẫn đang lĩnh kỵ binh quân Giang Bắc ở Điện Tử Lương, cách sơn trại đến năm, sáu mươi dặm, người này cũng không biết vì sao lại đến đây, nếu gọi Đường Thiệu Nghĩa là Đường tướng quân, vậy hẳn là người trong quân đội, đang lúc suy nghĩ thì nam tử kia lại gọi một cái tên khác, thanh âm của anh ta rất mơ hồ, Tức Vinh Nương cố sức nghe đến nửa ngày, mới luận ra cái tên đó là “Thạch tướng quân”.

Tức Vinh Nương không khỏi nhíu mày, hỏi Triệu Tứ: “Thạch tướng quân là ai?”

Triệu Tứ nào biết được cái gì là Thạch tướng quân với Thổ tướng quân(2) là thần thánh phương nào đành lắc đầu nói: “Không biết.”

Tức Vinh Nương tức giận liếc xéo Triệu Tứ một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta đừng chậm trễ nữa, ngươi cưỡi ngựa đưa tin gấp cho Đường đại ca đi.”

Triệu Tứ nghe xong vội vàng đi truyền tin cho Đường Thiệu Nghĩa, Tức Vinh Nương thì gọi người nâng nam tử kia đi tìm thầy thuốc trong sơn trại để chữa trị. Trời chưa tối, Đường Thiệu Nghĩa đã từ Điện Tử Lương trở về. Nam tử kia vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa, lập tức liền từ trên giường bò dậy, gục ở trước mặt Đường Thiệu Nghĩa, gấp giọng kêu lên: “Đường tướng quân, mau đi cứu Thạch tướng quân!”

Đường Thiệu Nghĩa nhận ra người này là phó tướng Đỗ Tái Hưng, thủ hạ của Thạch Đạt Xuân, năm đó đi theo Thạch Đạt Xuân hàng Bắc Mạc, lại không hiểu anh ta vì sao lại đột nhiên tìm tới nơi này. Đường Thiệu Nghĩa vội vàng đỡ Đỗ Tái Hưng đứng lên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Đỗ Tái Hưng liền thuật lại đầu đuôi câu chuyện Trần Khời phát hiện ra Thạch Đạt Xuân ngấm ngầm thông đồng với quân Giang Bắc, Thạch Đạt Xuân không còn cách nào khác, đành phải mang theo gia quyến cùng thuộc hạ cũ chạy ra khỏi Dự Châu, nói xong lại quỳ xuống trước mặt Đường Thiệu Nghĩa, năn nỉ: “Đường tướng quân, cầu ngài đi cứu Thạch tướng quân đi, chúng ta vốn dẫn theo hơn hai nghìn người ra khỏi Dự Châu, nhưng khi đến Túc Dương thì đã tổn thất mất quá nửa, Thạch tướng quân đành phải cố thủ ở Túc Dương. Mạt tướng liều chết chạy ra ngoài để cầu cứu viện, cầu Đường tướng quân hãy nể tình Thạch tướng quân vì nước mà phải chịu nhẫn nhục nhiều năm, xin hãy đi cứu Thạch tướng quân đi!”

Đường Thiệu Nghĩa dùng sức nâng Đỗ Tái Hưng đậy, dìu anh ta ngồi xuống giường, trầm giọng hỏi: “Thạch tướng quân hiện giờ đang ở Túc Dương?”

Đỗ Tái Hưng gật đầu nói: “Đang ở Túc Dương, nhưng lương thảo và quân giới trong thành đều không đủ, Thạch tướng quân không còn cố thủ được mấy ngày nữa đâu!”

Đường Thiệu Nghĩa nhíu mày trầm mặc không nói, giống như đang suy tính gì đó, một lát sau lại hỏi: “Trần Khởi phái ai đến truy sát?”

“Khương Thành Dực.” Đỗ Tái Hưng đáp, anh ta cẩn thận nhìn thoáng qua thần sắc trên mặt Đường Thiệu Nghĩa, lại tiếp tục nói: “Khi mạt tướng vừa ra khỏi Túc Dương vốn định đi Thanh Châu tìm Mạch soái cầu cứu, nhưng trên đường đi, Khương Thành Dực phái rất nhiều người chặn giết mạt tướng, mạt tướng đành phải bỏ Thanh Châu mà đến tìm tướng quân.”

Đường Thiệu Nghĩa trầm ngâm một lúc lâu sau mới trả lời Đỗ Tái Hưng: “Ngươi đường xa vất vả, trên người lại mang theo nhiều thương tích, trước cứ ngủ một giấc đi đã, ta sẽ đi suốt đêm tìm Mạch soái thương lượng, nghĩ cách cứu viện Thạch tướng quân.”

“Đường tướng quân!” Trên mặt Đỗ Tái Hưng lập hiện vẻ lo lắng, lập tức đưa tay kéo lấy Đường Thiệu Nghĩa, vội la lên: “Mong ngài nhanh đi cứu viện Thạch tướng quân, thành Túc Dương rất nhỏ, ngài ấy cố thủ trong đó không được mấy ngày nữa đâu!”

Đường Thiệu Nghĩa gật đầu, âm thầm đưa mắt cho Ngụy Quân đang đứng cạnh đó, Ngụy Quân liền đi lên đỡ lấy Đỗ Tái Hưng, rất nhanh điểm vào huyệt ngủ trên người anh ta. Đỗ Tái Hưng lập tức rơi vào hôn mê, Đường Thiệu Nghĩa cúi người quan sát những vết thương trên người anh ta, gọi thầy thuốc vào hỏi thương thế của Đỗ Tái Hưng.

Thầy thuốc đáp: “Trên người có ba vết tên bắn, rất nhiều vết đao chém, xem vết thương thì giống như bị loan đao của thát tử gây nên, trừ một mũi tên suýt nữa chạm đến phổi là nguy hiểm ra, thì những vết thương khác đều chỉ là thương tích bên ngoài, dưỡng thương mấy ngày sẽ không còn gì đáng ngại.”

Đường Thiệu Nghĩa để thầy thuốc lưu lại bên cạnh Đỗ Tái Hưng, tự mình dẫn Ngụy Quân từ trong phòng đi ra. Ngụy Quân hỏi: “Nhị đương gia, ngài thật sự muốn đi luôn trong đêm nay sao? Đường núi ban đêm rất khó đi.”

Đường Thiệu Nghĩa còn chưa trả lời, Tức Vinh Nương vẫn canh giữ ngoài cửa nghe được, vội vàng tiến đến hỏi: “Đi đâu?”

Đường Thiệu Nghĩa lại lắc đầu, trả lời Ngụy Quân: “Nếu lại đi Ký Châu, nhanh nhất cũng mất bốn, năm ngày, sẽ không kịp.”

Ngụy Quân nghe Đường Thiệu Nghĩa nói như vậy, liền nói: “Nếu không chúng ta quay về Điện Tử Lương đi, không tính tân binh, chỉ riêng kỵ binh trong trại của chúng ta và kỵ binh của Trương thống lĩnh cũng có khoảng năm ngàn, hành quân chớp nhoáng trong mấy ngày là đến Túc Dương.”

Đường Thiệu Nghĩa nghe xong không nói gì, trong lòng cũng đã có suy tính.

Thạch Đạt Xuân quả thật là làm việc cho quân Giang Bắc, chuyện này anh ta đã biết được từ chỗ A Mạch, khi anh ta ở Dự Châu vốn được Thạch Đạt Xuân chiếu cố, đối với người này có chút cảm kích, sau lại nghe nói Thạch Đạt Xuân vì nước mà cam tâm tình nguyện vứt bỏ cả thanh danh của bản thân, trong lòng đối với ông ta lại càng thêm kính nể. Nếu những lời Đỗ Tái Hưng nói là thực thì anh ta nhất định phải mang binh đi cứu, nhưng Túc Dương cách nơi này đến hơn một ngàn dặm, mặc dù mang kỵ binh cấp tốc đi cứu viện thì cũng cần phải mất đến năm, sáu ngày trời mới đến nơi, nhưng lúc đó lấy sức lực của một đoàn người ngựa kiệt sức vì hành quân xa để chống lại tinh binh của Khương Thành Dực thì thắng bại khó liệu. Hơn nữa, nếu như đây chính là một cái bẫy do Trần Khởi bố trí, vậy thì…

Đường Thiệu Nghĩa cau mày, nhất thời cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng tình thế lại quá khẩn cấp, khiến cho người ta không kịp đi điều tra.

Tức Vinh Nương cùng Ngụy Quân nhìn nhau, thấy Đường Thiệu Nghĩa ngưng thần trầm tư, cũng không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ yên lặng đi theo sau Đường Thiệu Nghĩa. Không lâu sau, ba người đã đến nghị sự đường, Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên hỏi Tức Vinh Nương nói: “Trong trại có thể lấy ra bao nhiêu cao thủ?”

Tức Vinh Nương bị hỏi thì ngẩn ra, suy nghĩ một lát rồi mới đáp: “Hiện tại trong trại cũng không có việc gì, rút ra khoảng một trăm tám mươi người cũng không sao.”

Vẻ mặt Đường Thiệu Nghĩa ngưng trọng, nhìn Tức Vinh Nương, nghiêm mặt nói: “Đại đương gia, việc này còn phải cùng ngươi và mọi người thương lượng một chút mới được.” Đường Thiệu Nghĩa nói xong, liền đem quyết định của mình nói ra, thì ra anh ta vốn không muốn dùng kỵ binh quân Giang Bắc đi cứu viện Thạch Đạt Xuân, mà chỉ mang một ít cao thủ trong trại đi tiếp ứng.

“Tình huống ở Túc Dương chưa rõ thế nào, hiện giờ mới chỉ nghe một mình Đỗ Tái Hưng nói, nếu tùy tiện lãnh binh đi cứu, quả thật quá mức mạo hiểm.” Đường Thiệu Nghĩa biết Tức Vinh Nương và Ngụy Quân đều không hiểu binh pháp, lại tỉ mỉ giải thích: “Nếu đúng như lời Đỗ Tái Hưng nói, hiện giờ Thạch Đạt Xuân đang bị vây ở Túc Dương, trong tay ông ta chỉ có một ít binh mã, thì việc giết địch được nhiều hay ít không quan trọng, mà chúng ta chỉ cần tìm cách kéo dài thời gian, ngăn chặn binh mã thát tử, giúp ông ta có thể trốn thoát, rồi đợi quân Giang Bắc ở Thanh Châu đến tiếp ứng. Thát tử kiêng kỵ, lại càng không dám tùy tiện truy kích, Thạch Đạt Xuân liền an toàn tới Thanh Châu.”

Tức Vinh Nương nghe vẫn chưa hiểu, nhưng Ngụy Quân nghe lại hiểu được, bởi anh ta từng đi theo Đường Thiệu Nghĩa tham gia trận chiến ở Thanh Châu, đã biết về sự lợi hại của thiết kỵ thát tử, không khỏi nghi hoặc nói: “Không dùng kỵ binh, chỉ một trăm tám mươi người trong trại của chúng ta, tuy công phu của mọi người không hề kém, nhưng làm sao ngăn được hàng ngàn hàng vạn kỵ binh thát tử?”

Đường Thiệu Nghĩa mỉm cười, đáp: “Bởi vì chúng ta ít người, làm việc trái lại sẽ thuận tiện hơn. Chúng ta không đối đầu trực diện với thát tử, mà sẽ nghĩ cách cắt đứt nguồn lương thảo và nước uống của bọn chúng, hoặc giết chủ tướng của chúng khiến đại quân của chúng tự loạn.”

Tức Vinh Nương và Ngụy Quân nghe xong, trên mặt lập tức đều hiện ra nét cười có chút tự đắc, nếu luận về hành quân đánh giặc, bọn họ là người trong giang hồ, so ra sẽ kém Đường Thiệu Nghĩa là một người vốn xuất thân binh nghiệp, lại là tướng quân dưới trướng của A Mạch, nhưng nếu nói đến đầu độc, phóng hỏa, ám sát, thì đúng là so với những binh lính chỉ biết múa đao vung thương kia thì bọn họ giỏi hơn rất nhiều. Tức Vinh Nương nhịn không được, nóng lòng muốn được thử sức, liền nói: “Đường đại ca, ta đi triệu tập người, huynh nói đi, khi nào thì chúng ta xuất phát?”

Nói xong liền xoay người đi triệu tập thủ hạ, Đường Thiệu Nghĩa vội giữ nàng lại, nghiêm mặt nói: “Đại đương gia, ngươi nghe ta nói hết đã.”

Tức Vinh Nương quay đầu lại, mặt mày rạng rỡ hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đường đại ca, còn chuyện gì nữa?”

Đường Thiệu Nghĩa lại buông tay ra, đáy mắt Tức Vinh Nương lập tức hiện lên một tia mất mát.

Đường Thiệu Nghĩa trầm giọng nói: “Có mấy lời này phải giải thích với đại đương gia, đại đương gia cũng nên nói rõ với các huynh đệ, lần này đi Túc Dương, bất kể là thành hay bại đều vô cùng nguy hiểm. Thạch Đạt Xuân chính là một quân nhân trong quân Giang Bắc, mặc dù có giao tình với ta, nhưng lại không có quan hệ gì với các huynh đệ trong sơn trại, cho nên đi hay không phải hoàn toàn do mọi người tự nguyện.”

Tức Vinh Nương khẽ cắn môi, liếc nhìn Đường Thiệu, nhẹ giọng hỏi: “Vậy Đường đại ca sẽ không đi cứu Thạch Đạt Xuân nữa sao?”

Đường Thiệu Nghĩa nghiêm mặt, đáp: “Ta tất nhiên là phải đi, chưa nói đến việc ông ấy từng vì nước mà nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm, là một tướng quân đức cao vọng trọng, mà chỉ nói riêng chuyện ông ấy từng có ơn thu nhận và giúp đỡ với ta cũng đủ để ta không thể thấy chết mà không cứu rồi.”

Tức Vinh Nương nói: “Chỉ bằng lời nói này của Đường đại ca đã đáng giá để chúng ta cùng huynh đi cứu ông ấy rồi.”

Nói xong, liền xoay người đi triệu tập các cao thủ trong sơn trại. Đường Thiệu Nghĩa cũng là người mạnh mẽ, phóng khoáng, thấy nàng như thế cũng không nói thêm nữa, trước đề bút viết phong thư gọi người gấp rút cưỡi ngựa đưa tin cho A Mạch, lại cho Ngụy Quân giải huyệt ngủ cho Đỗ Tái Hưng, khi Đỗ Tái Hưng tỉnh dậy liền hỏi: “Ngươi có thể chịu đựng được không? Nếu có thể chịu đựng được, sáng sớm ngày mai liền cùng ta tới Túc Dương.”

Đỗ Tái Hưng nghe xong nhất thời mừng rỡ, gấp giọng nói: “Kể cả đi ngay bây giờ, mạt tướng cũng có thể đi được!”

Đường Thiệu Nghĩa đè bờ vai của anh ta xuống, trấn an nói: “Ngày mai đi, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát.”

———————

Chú thích:

1- Tết Nguyên Tiêu: rằm tháng Giêng

2- Thạch tướng quân, Thổ tướng quân: Thạch nghĩa là đá, Thổ nghĩa là đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện