Cố gia là một đại hộ ở thành Bình Dương, thư hương thế gia, tổ tiên từng có nhiều người vào triều làm quan.
Đáng tiếc một đời không bằng một đời.
Nay chỉ có Đại lão gia làm quan ở biên cương, vẫn chỉ là tòng ngũ phẩm. Nhị lão gia tự xưng là “văn thải phong lưu” đáng tiếc có tài nhưng không gặp thời, sau khi liên tục ba lần thi trượt kỳ thi mùa xuân liền buông tha cho một đường khoa cử, ở nhà tu thân dưỡng tính, hoặc là hẹn mấy người bạn tốt đi ra bên ngoài du sơn ngoạn thủy, hoặc là cùng tiểu thiếp nũng nịu tìm hoan mua vui, cũng không hỏi đến việc làm ăn trong nhà, cũng là tiêu tiền như nước, toàn dựa vào Nhị phu nhân cực cực khổ khổ lo liệu mới miễn cưỡng chống đỡ được bề ngoài rạng rỡ.
Có tiền đồ nhất ngược lại là cô nãi nãi Cố thị gả đến cùng thành.
Lúc trước Cố thị không chê vị hôn phu đính hôn từ nhỏ Giang Ngọc Thụ gia cảnh xuống dốc, không nghe toan tính của huynh tẩu hối hôn tái giá, kiên trì gả đi. Sau đó phu thê ân ái, Cố thị đối với bên ngoài bày mưu tính kế cho trượng phu, ở bên trong giúp chồng dạy con, rất nhanh đã giúp Giang gia đông sơn tái khởi, vợ chồng son trôi qua xuôi chèo mát mái. Duy nhất không trọn vẹn là thành thân nhiều năm chỉ có một cô nương, cũng may Giang Ngọc Thụ vẫn không bởi vậy mà bất mãn, đối xử với nữ nhi như hòn ngọc quý trên tay, tự tay đích thân nuôi dạy.
Lúc tròn tuổi đặt tên, Giang Ngọc Thụ biết thê tử thích ngắm trăng, bèn lấy tên cho nữ nhi là Lâm Nguyệt, Giang Lâm Nguyệt.
Năm ấy nữ nhi mười bốn tuổi, Cố thị lại chẩn ra mang thai, Giang Ngọc Thụ mừng rỡ, tự mình đi chùa tạ lễ, không ngờ khi trở về mưa lớn bất ngờ, triền núi sụp xuống, Giang Ngọc Thụ không thể tránh được một kiếp.
Trượng phu đi rồi, Cố thị đau lòng muốn chết, toàn dựa vào đứa nhỏ trong bụng chống đỡ một hơi, năm sau khó khăn lắm mới sinh được một đứa con trai, thân thể lại vô cùng hao tổn, triền miên trên giường bệnh mấy tháng, theo đó buông tay nhân gian, không cam lòng không muốn lại không thể làm gì để lại nữ nhi đang tuổi lập gia đình và tiểu nhi gào khóc đòi ăn.
Còn có gia sản làm người ta mơ ước.
Đại lão gia làm quan thanh liêm, nhân phẩm đoan chính. Nghe nói muội muội mất, chỉ gửi thư dặn Nhị đệ chiếu cố tốt cho hai tỷ đệ Giang gia.
Nhị lão gia chỉ lo bản thân mình tiêu dao, thường thường vừa ra khỏi cửa chính là mấy ngày, trong nhà tất cả công việc lớn nhỏ đều giao cho Nhị phu nhân lo liệu, khi về nhà thê tử không đề cập tới, lão cũng hiếm khi hỏi đến, chỉ đòi bạc với thê tử.
Nhị phu nhân đã giật gấu vá vai, bèn gõ bàn tính tới sản nghiệp của Giang gia. Nàng nghĩ, cháu ngoại gái thân là nữ tử xuất môn không tiện, cháu ngoại trai còn chưa học đi xong, bà trưởng bối này hoàn toàn có trách nhiệm chăm lo cho bọn họ. Chờ sau khi Cố thị hạ táng, bà nắm tay Giang Lâm Nguyệt, ôn nhu từ ái nói để cho hai tỷ đệ chuyển đến Cố phủ, bảo bọn họ chỉ cần an an tâm tâm mà sống, mọi việc nội viện đều giao cho người mợ là bà này, việc làm ăn bên ngoài giao cho biểu ca Cố Nghi là được.
Giang Lâm Nguyệt rút tay về, uyển chuyển cự tuyệt, nói phụ thân đã dạy nàng việc làm ăn, mẫu thân từ lâu đã phó thác công việc trong nhà cho nàng, nàng hoàn toàn có thể nuôi nấng đệ đệ trưởng thành.
Nhị phu nhân bị cản trở không thể nói gì nữa, trong lòng lại không cho là đúng, cảm thấy cháu ngoại gái đang cậy mạnh, hạ quyết tâm chờ lúc nàng gặp phải phiền toái sứt đầu mẻ trán thì lại đến “hỗ trợ”.
Nhưng Giang Lâm Nguyệt chưa cho bà cơ hội “hỗ trợ”.
Ở trong nhà, Giang Lâm Nguyệt mời hai bà vú chăm sóc ấu đệ, bên ngoài, Giang Lâm Nguyệt thường xuyên đến cửa hàng Giang gia tra xét, sau khi phát hiện một đại chưởng quỹ lừa gạt nàng còn nhỏ làm giả sổ sách, ngay lập tức thay đổi người, từ đó không còn có người coi nàng là thiếu nữ vô tri mà đối đãi. Một năm sau trọng hiếu trôi qua, Giang Lâm Nguyệt lại ở khu vực phồn hoa nhất của thành Bình Dương đặt mua một cửa hàng, sửa thành trà lâu, giao cho đại chưởng quỹ mời từ Giang Nam đi theo xử lý. Chưởng quỹ kia tinh thông trà đạo, Giang gia ở phương Nam lại có bạn hàng thân thiết, rất nhanh đã xử lý trà lâu buôn bán phát triển không ngừng.
Con mắt tham lam của Nhị phu nhân cũng đỏ rồi.
Không có cách nào lấy danh nghĩa trưởng bối vơ của, bà bèn đánh chủ ý lên đồ cưới của cháu ngoại gái. Chỉ cần để cho cháu ngoại gái gả cho con trai bà, những thứ đó thành đồ cưới, không phải là của bà rồi? Cho dù bà không được hưởng, chờ cháu ngoại gái chết rồi, đồ cưới cũng sẽ để lại cho cháu trai cháu gái của bà, tóm lại nước phù sa không thể chảy tới nhà khác.
Bà có hai con trai. Con thứ quá nhỏ không cần suy tính, con trưởng Cố Nghi lớn hơn Giang Lâm Nguyệt năm tuổi. Chờ khi Giang Lâm Nguyệt ra hiếu, Cố Nghi hai mươi ba, tuổi cũng hơi lớn, nhưng bây giờ bà truyền lời ra ngoài, nói trưởng bối hai nhà đã thương lượng hôn sự rồi, chỉ chờ hiếu kỳ của Giang Lâm Nguyệt qua đi sẽ thành thân. Kể từ đó, người khác sẽ không đánh chủ ý lên Giang Lâm Nguyệt nữa. Về phần cháu ngoại gái là nghĩ như thế nào … Hừ, việc làm ăn bà không quản được, hôn sự, bà là mợ, nên làm chủ cho cháu ngoại gái.
Đối với lời đồn này, Giang Lâm Nguyệt không có làm sáng tỏ, nhưng cũng không có nhiều biểu hiện thân cận cùng Cố gia, chỉ duy trì lễ nghi thân thích qua lại bình thường.
Nhị phu nhân nghĩ đến cháu ngoại gái là cam chịu rồi, dù sao Cố Nghi “nhân phẩm xuất chúng”, rất dễ dàng được cô nương yêu thích. Nhưng bà vạn vạn lần không nghĩ tới, khi hai đứa nhỏ cuối cùng cũng ra hiếu, khi bà nhắc tới cửa hôn sự này, Giang Lâm Nguyệt một đứa con gái lỡ thì mười tám tuổi vậy mà không đồng ý!
Bà khuyên thế nào đi nữa, thái độ của Giang Lâm Nguyệt rất kiên quyết, tỏ rõ mình không lấy chồng, chỉ muốn chăm sóc ấu đệ trưởng thành.
Vậy đừng trách bà lòng dạ độc ác.
Bữa tiệc gia đình tết Đoan ngọ, sau khi kết thúc bữa tiệc Nhị phu nhân gọi Giang Lâm Nguyệt tới nội thất nói chuyện. Giang Lâm Nguyệt biết bà muốn nói chuyện gì, mặc dù trong lòng không kiên nhẫn, vẫn là để cho hai nha hoàn ở lại bên ngoài, tự nàng đi theo vào, định bụng nói rõ ràng một lần. Bởi vì là phòng của Nhị phu nhân, nàng không có đề phòng nhiều.
Nhị phu nhân bỏ thuốc vào trong ly trà, cơ mà Giang Lâm Nguyệt không có lòng dạ nào uống, lúc Nhị phu nhân đang do dự có cần tìm cái gì đánh cho cháu ngoại gái bất tỉnh hay không, con trưởng Cố Nghi say khướt đi vào. Giang Lâm Nguyệt đứng dậy muốn đi, Nhị phu nhân thu được ánh mắt của con trai, trong lòng biết rõ ràng, giả vờ dặn cháu ngoại gái giúp đỡ chăm sóc biểu ca một chút, bà đi ra ngoài gọi người. Lúc ra khỏi cửa, thấy hai nha hoàn của cháu ngoại gái bị người của con trai trói lại, Nhị phu nhân bất chấp, trở tay cầm then cửa, quát lui người ra, tự mình canh giữ ở bên ngoài.
Giang Lâm Nguyệt có tài có sắc, không cần mẫu thân tác hợp, chính Cố Nghi vẫn luôn nhớ thương rồi, trước kia không xuống tay, là cảm thấy biểu muội sau khi ra hiếu nhất định sẽ nghe theo mong muốn của trưởng bối gả cho gã, gã ở trước mặt nàng giữ vững phong thái quân tử, tương lai sau khi kết hôn hai người cũng có thể trôi qua tốt đẹp. Hiện tại Giang Lâm Nguyệt lấy lý do không có ý định lập gia đình để cự tuyệt gã, gã cần gì phải đối xử dịu dàng với nàng? Vậy thì mượn say rượu cưỡng bức nàng đi, xem nàng sau khi thành người của gã, có còn dám không lấy chồng không!
Mắt thấy trong sạch khó giữ được, Giang Lâm Nguyệt nhổ trâm ngọc trên đầu xuống, lấy cái chết uy hiếp.
Cố Nghi cho dù làm như thế nào cũng không bắt được người, lại không muốn gây ra tai nạn chết người khiến cho Giang Lâm Nguyệt chết thảm ở Cố gia, đành phải giả vờ bất tỉnh, mượn cơ hội xuống đài.
Sau khi Giang Lâm Nguyệt về nhà, đối với việc này lựa chọn im lặng, bởi vì truyền ra ngoài đối với nàng tổn hại càng lớn hơn Cố gia, từ đó cùng Cố gia không qua lại với nhau nữa.
Nhị phu nhân cũng không chịu bỏ qua như vậy.
Bà và Cố Nghi hợp mưu, lén mua chuộc mấy tên khất cái nửa đêm đến Giang trạch gây chuyện, vào ban ngày lại sắm vai người tốt khuyên cháu ngoại gái mau gả đến Cố gia, ẩn chứa uy hiếp. Giang Lâm Nguyệt ngầm hiểu rõ, nàng đoán được mấy tên khất cái kia nhất định là bị người khác xui khiến, bèn quyết định tuyển mấy hán tử cường tráng làm hộ viện giữ nhà. Hộ viện còn chưa tuyển được, những tên khất cái kia thấy tướng mạo của nàng xinh đẹp sinh lòng ác ý, hoàn toàn không để ý tới dặn dò của Cố Nghi, muốn xuống tay với Giang Lâm Nguyệt. Chuyện xảy ra đột ngột, Giang Lâm Nguyệt không chịu được nhục, nhảy xuống hồ tự vẫn.
Thấy gây ra tai nạn chết người, đám khất cái suốt đêm mà chạy. Trong đó một tên gan lớn chạy trước lấy việc này đi uy hiếp Cố Nghi, muốn lừa gạt một khoản bạc, bị Cố Nghi phái người bắt được đưa đến quan phủ, nói kẻ này ham muốn tài sản sát hại mạng người. Tên khất cái dĩ nhiên muốn cắn ngược lại gã một ngụm, đáng tiếc không có bằng chứng, bị Tri huyện nhận định là những lời nói xấu, sau khi dùng hình định tội hạ ngục.
Bên kia hạ nhân Giang gia vớt Giang Lâm Nguyệt lên, còn chưa có chết, nhưng hôn mê bất tỉnh, lang trung kết luận sống không quá ba ngày.
Sự việc chuyển biến thành như vậy, Cố Nghi mừng đến mở cờ trong bụng. Chỉ cần Giang Lâm Nguyệt vừa chết, Cố gia tất nhiên trông nom Giang Lâm Phong vừa mới ba tuổi, đứa nhỏ lớn như vậy biết cái gì, còn không phải Cố gia dạy như thế nào, nó sẽ trở thành cái dạng đó? Mặc dù bên ngoài sẽ có lời đồn Cố gia ham muốn tài sản của Giang gia mưu hại cháu ngoại gái, nhưng bạc tới tay mới là lợi ích thiết thực nhất, bị người ta nói hai câu thì như thế nào.
Nhưng mộng đẹp của gã vẫn là thất bại, bởi vì biểu muội tốt của gã không nỡ tắt thở, sống lại.
Cố Nghi không tin, tự mình đến Giang trạch thăm, bị Đường Hoan sai hạ nhân “chiêu đãi” gậy gộc, không bao giờ cho phép ngưởi Cố gia tới cửa nữa.
Cố Nghi chật vật mà đi, Đường Hoan chính thức tiếp quản Giang gia.
Giang gia nhân khẩu đơn giản, hạ nhân đều đối với nguyên thân tâm phục khẩu phục, Đường Hoan quản giáo xuôi chèo mát mái, duy nhất khiến cho nàng đau đầu chỉ có hai việc.
Thứ nhất, đệ đệ hời của nàng rất dính người, ban ngày muốn cùng nàng cùng vào cùng ra, buổi tối muốn cùng nàng ngủ chung một phòng. Đường Hoan đối với tiểu hài tử cũng không có nhiều kiên nhẫn lắm, nhưng dáng dấp của đệ đệ này lại cùng nàng có bảy phần tương tự. Mỗi lần nhìn Giang Lâm Phong chớp chớp đôi mắt to về phía nàng rơi nước mắt, Đường Hoan tựa như thấy được mình ở trước mặt sư phụ giả vờ đáng thương năm đó, rốt cuộc không hạ quyết tâm được.
Không hạ quyết tâm được, nàng đành phải cảm thụ một phen tư vị làm tỷ tỷ lại làm nương.
Chuyện thứ hai, tất nhiên là thằng cha Tống Mạch kia, nàng dỗ đứa nhỏ nửa ngày, lại ngay cả bóng dáng của Tống Mạch cũng không thấy.
Vất vả lắm mới dỗ được đệ đệ ngủ, Đường Hoan dẫn theo nha hoàn đi dạo phố. Trong trí nhớ không có Tống Mạch, Tống Mạch cũng sẽ không chủ động đưa lên, nàng đành phải cố gắng hết sức ra cửa nhiều hơn, thử thời vận.
Nàng muốn đến trà lâu trước nhà mình nhìn xem.
Trên đường nhận được đánh giá khác thường của người khác.
Khất cái là một chuyện, mặc dù nguyên thân là người bị hại, nhưng cái thế đạo này chính là như vậy, khuê dự của nữ tử có một chút xíu bị hao tổn cũng sẽ đưa tới lời ra lời vào, càng đừng nói nguyên thân phô trương làm việc, sớm đã có lời nàng không tuân thủ nữ tắc rồi.
Chẳng qua bọn họ nói cũng nói vô ích, nguyên thân cũng không thèm để ý, Đường Hoan lại càng sẽ không để ý.
~
Trong góc lầu một trà lâu, hai hán tử quần áo thô đang nói chuyện, trong đó mặt mũi thật thà chất phác lải nhải, một người khác ngồi ngay ngắn, ánh mắt thủy chung dừng ở cửa.
Trương Võ nói nửa ngày, thấy người trẻ hơn vẫn ngẩn ngơ nhìn ra cửa, nhịn không được chọc hắn một cái: “Tống Mạch, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói hay không?”
“Không có, ngươi vừa rồi nói cái gì vậy?” Tống Mạch rốt cục nhìn hắn ta một cái.
Trương Võ tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, mắt thấy Tống Mạch lại muốn nhìn chằm chằm ra cửa, vội nói lại lần nữa: “Ta nói chúng ta thành thành thật thật ở khách sạn chờ ngày mai đến Giang gia tuyển hộ viện là được rồi, vì sao ngươi nhất định tới nơi này uống trà vậy? Cho dù Giang tiểu thư đến đây, chẳng lẽ ngươi còn muốn tới gần? Ta đã nói với ngươi, tiểu thư gia đình nhà giàu đều coi trọng quy củ, ngươi lỗ lỗ mãng mãng như vậy cũng không được.”
Một bình nước trà tốn nửa tháng tiền công ngày thường hắn ta làm thuê cho người ta, mặc dù là Tống Mạch trả, Trương Võ vẫn là đau lòng. Như vậy không được, bọn họ còn chưa có lên làm hộ viện đâu, đã tốn trước một khoản tiền rồi! Tống Mạch phá sản, thực ngại tiền nhiều, cho hắn ta cũng tốt hơn uống ly trà, không mùi không vị, lãng phí!
Tống Mạch không nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên hắn đến thành Bình Dương.
Đời này, hắn là con trai của một thợ rèn trong thôn, đối với mấy đời trước từng làm Trạng Nguyên từng hưởng thụ cẩm y ngọc thực mà nói, thân phận thấp đi không ít. Lúc ban đầu hắn cũng nghĩ tới dựa vào kinh nghiệm đọc sách trước kia thi Trạng Nguyên hoặc làm buôn bán kiếm tiền, đề cao địa vị, nhưng hắn không dám, không dám tự tiện thay đổi vận mệnh đời này. Sửa lại, hắn sợ mình không gặp được nàng. Có lẽ, hắn thành thành thật thật làm một thợ rèn, nàng sẽ giống như mấy đời trước, vào thời điểm nên xuất hiện, đi tới trước mặt hắn.
Hắn là đồ tể, sống một mình, Thủy Tiên gả cho hàng xóm của hắn, hai người quen biết.
Hắn là Trạng Nguyên, hắn về nhà làm đèn lồng, Tiểu Ngũ đến bái sư học nghệ, hai người quen biết.
Hắn là thương nhân, hắn đi dạy dỗ đệ đệ, Hải Đường bị đệ đệ coi trọng, hai người quen biết.
Ba đời trước cái gì hắn cũng không nhớ rõ, tuần tự mà sống, nàng đều xuất hiện ở bên người hắn. Kiếp trước hắn là thiếu gia, hắn nhớ rõ, cũng từng có giãy dụa, nhưng vẫn là lựa chọn kiên nhẫn chờ nàng, cuối cùng nàng quả nhiên xuất hiện.
Nàng nhất định là người của hắn.
Cho nên đời này, chỉ cần hắn có kiên nhẫn, nàng vẫn sẽ xuất hiện như trước.
Dù là đợi hai mươi lăm xuân thu.
Hắn nói cho mình không cần lo lắng, lúc lần đầu tiên hắn gặp Tiểu Ngũ, còn chậm hơn bây giờ vài năm.
Nhưng hắn rất nhớ nàng, nhớ đến sắp tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, Trương Võ nhà bên ở trong thành làm công đột nhiên trở về nói cho hắn, nói tiểu thư Giang gia muốn tuyển hộ viện, hỏi hắn muốn đi thử xem một chút hay không. Mặc dù là làm hạ nhân, nhưng là so với đập sắt thoải mái hơn nhiều, tiền công cũng cao.
Tiểu thư Giang gia?
Trong lòng Tống Mạch dấy lên hy vọng, hỏi hắn ta tiểu thư Giang gia là người như thế nào.
Bé gái mồ côi, giống Thủy Tiên. Không để ý đến ánh mắt người đời làm buôn bán, giống Thuỷ Tiên.
Rốt cuộc có phải nàng hay không?
Tống Mạch quyết định vào thành nhìn xem. Đúng là nàng thì tốt nhất, không phải, ở trong thôn tuân thủ nhiều năm như vậy, hắn cũng không tin hắn chỉ vào thành hai ngày, sẽ bỏ lỡ được gặp nàng.
Cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
“Tiểu thư, chúng ta vào thẳng nhã gian sao?”
“Không cần, ở bên dưới tìm một cái bàn ngồi một chút đi, bên dưới náo nhiệt.”
Là của giọng nói của nàng!
Tống Mạch nắm chặt ly trà, bắt buộc mình không nên xúc động, chỉ chăm chú nhìn phía trước.
Đường Hoan vào cửa, theo thói quen liếc nhìn một vòng trước.
Ánh mắt cùng Tống Mạch chạm vào nhau, nàng có chút kinh ngạc, nhìn chòng chọc vào hắn một lát, trong mắt nổi lên một tia mờ mịt. Đợi phát hiện thời gian hai người nhìn nhau quá dài rồi, khuôn mặt cười của Đường Hoan từ từ chuyển sang màu đỏ, quay đầu lại bảo nha hoàn một tiếng, thay đổi quyết định lúc trước, đi về phía nhã gian trên lầu.
Kẻ vô lại này, nơi nào có nhìn chằm chằm vào cô nương như vậy? Nữ nhân dù to gan hơn nữa, bị hắn nhìn chằm chằm như ác lang, dưới tình huống bình thường đều sẽ lảng tránh.
Không tránh, chỉ thuyết minh có ý tứ với hắn.
Nhưng bây giờ nàng còn không biết hắn đâu, lấy đâu ra ý tứ? Cho hắn cái mặt đỏ, cũng là vì che lấp sơ hở lộ ra lúc nha hoàn lần đầu tiên gặp thiếu gia lần trước.
Tống Mạch, nhìn ánh mắt của ngươi, hẳn là chỉ nhớ lại Thủy Tiên. Vậy bây giờ chính là ngươi thích ta, không biết ngươi sẽ, làm như thế nào?
Đứng ở lầu hai, Đường Hoan quay đầu, cuối cùng nghi hoặc liếc hắn một cái, đi thẳng về phía nhã gian.
Ánh mắt Tống Mạch vẫn đuổi theo nàng, cho đến khi không nhìn thấy nữa, hắn mới chua sót cười một tiếng.
Nàng quả nhiên không nhớ rõ.
Nhưng giống như đời trước, nàng đối với hắn nhất định có chút cảm giác.
Không sao, nếu tìm được người, hắn sẽ còn có thể khiến cho nàng yêu hắn.
Không từ thủ đoạn.
Đáng tiếc một đời không bằng một đời.
Nay chỉ có Đại lão gia làm quan ở biên cương, vẫn chỉ là tòng ngũ phẩm. Nhị lão gia tự xưng là “văn thải phong lưu” đáng tiếc có tài nhưng không gặp thời, sau khi liên tục ba lần thi trượt kỳ thi mùa xuân liền buông tha cho một đường khoa cử, ở nhà tu thân dưỡng tính, hoặc là hẹn mấy người bạn tốt đi ra bên ngoài du sơn ngoạn thủy, hoặc là cùng tiểu thiếp nũng nịu tìm hoan mua vui, cũng không hỏi đến việc làm ăn trong nhà, cũng là tiêu tiền như nước, toàn dựa vào Nhị phu nhân cực cực khổ khổ lo liệu mới miễn cưỡng chống đỡ được bề ngoài rạng rỡ.
Có tiền đồ nhất ngược lại là cô nãi nãi Cố thị gả đến cùng thành.
Lúc trước Cố thị không chê vị hôn phu đính hôn từ nhỏ Giang Ngọc Thụ gia cảnh xuống dốc, không nghe toan tính của huynh tẩu hối hôn tái giá, kiên trì gả đi. Sau đó phu thê ân ái, Cố thị đối với bên ngoài bày mưu tính kế cho trượng phu, ở bên trong giúp chồng dạy con, rất nhanh đã giúp Giang gia đông sơn tái khởi, vợ chồng son trôi qua xuôi chèo mát mái. Duy nhất không trọn vẹn là thành thân nhiều năm chỉ có một cô nương, cũng may Giang Ngọc Thụ vẫn không bởi vậy mà bất mãn, đối xử với nữ nhi như hòn ngọc quý trên tay, tự tay đích thân nuôi dạy.
Lúc tròn tuổi đặt tên, Giang Ngọc Thụ biết thê tử thích ngắm trăng, bèn lấy tên cho nữ nhi là Lâm Nguyệt, Giang Lâm Nguyệt.
Năm ấy nữ nhi mười bốn tuổi, Cố thị lại chẩn ra mang thai, Giang Ngọc Thụ mừng rỡ, tự mình đi chùa tạ lễ, không ngờ khi trở về mưa lớn bất ngờ, triền núi sụp xuống, Giang Ngọc Thụ không thể tránh được một kiếp.
Trượng phu đi rồi, Cố thị đau lòng muốn chết, toàn dựa vào đứa nhỏ trong bụng chống đỡ một hơi, năm sau khó khăn lắm mới sinh được một đứa con trai, thân thể lại vô cùng hao tổn, triền miên trên giường bệnh mấy tháng, theo đó buông tay nhân gian, không cam lòng không muốn lại không thể làm gì để lại nữ nhi đang tuổi lập gia đình và tiểu nhi gào khóc đòi ăn.
Còn có gia sản làm người ta mơ ước.
Đại lão gia làm quan thanh liêm, nhân phẩm đoan chính. Nghe nói muội muội mất, chỉ gửi thư dặn Nhị đệ chiếu cố tốt cho hai tỷ đệ Giang gia.
Nhị lão gia chỉ lo bản thân mình tiêu dao, thường thường vừa ra khỏi cửa chính là mấy ngày, trong nhà tất cả công việc lớn nhỏ đều giao cho Nhị phu nhân lo liệu, khi về nhà thê tử không đề cập tới, lão cũng hiếm khi hỏi đến, chỉ đòi bạc với thê tử.
Nhị phu nhân đã giật gấu vá vai, bèn gõ bàn tính tới sản nghiệp của Giang gia. Nàng nghĩ, cháu ngoại gái thân là nữ tử xuất môn không tiện, cháu ngoại trai còn chưa học đi xong, bà trưởng bối này hoàn toàn có trách nhiệm chăm lo cho bọn họ. Chờ sau khi Cố thị hạ táng, bà nắm tay Giang Lâm Nguyệt, ôn nhu từ ái nói để cho hai tỷ đệ chuyển đến Cố phủ, bảo bọn họ chỉ cần an an tâm tâm mà sống, mọi việc nội viện đều giao cho người mợ là bà này, việc làm ăn bên ngoài giao cho biểu ca Cố Nghi là được.
Giang Lâm Nguyệt rút tay về, uyển chuyển cự tuyệt, nói phụ thân đã dạy nàng việc làm ăn, mẫu thân từ lâu đã phó thác công việc trong nhà cho nàng, nàng hoàn toàn có thể nuôi nấng đệ đệ trưởng thành.
Nhị phu nhân bị cản trở không thể nói gì nữa, trong lòng lại không cho là đúng, cảm thấy cháu ngoại gái đang cậy mạnh, hạ quyết tâm chờ lúc nàng gặp phải phiền toái sứt đầu mẻ trán thì lại đến “hỗ trợ”.
Nhưng Giang Lâm Nguyệt chưa cho bà cơ hội “hỗ trợ”.
Ở trong nhà, Giang Lâm Nguyệt mời hai bà vú chăm sóc ấu đệ, bên ngoài, Giang Lâm Nguyệt thường xuyên đến cửa hàng Giang gia tra xét, sau khi phát hiện một đại chưởng quỹ lừa gạt nàng còn nhỏ làm giả sổ sách, ngay lập tức thay đổi người, từ đó không còn có người coi nàng là thiếu nữ vô tri mà đối đãi. Một năm sau trọng hiếu trôi qua, Giang Lâm Nguyệt lại ở khu vực phồn hoa nhất của thành Bình Dương đặt mua một cửa hàng, sửa thành trà lâu, giao cho đại chưởng quỹ mời từ Giang Nam đi theo xử lý. Chưởng quỹ kia tinh thông trà đạo, Giang gia ở phương Nam lại có bạn hàng thân thiết, rất nhanh đã xử lý trà lâu buôn bán phát triển không ngừng.
Con mắt tham lam của Nhị phu nhân cũng đỏ rồi.
Không có cách nào lấy danh nghĩa trưởng bối vơ của, bà bèn đánh chủ ý lên đồ cưới của cháu ngoại gái. Chỉ cần để cho cháu ngoại gái gả cho con trai bà, những thứ đó thành đồ cưới, không phải là của bà rồi? Cho dù bà không được hưởng, chờ cháu ngoại gái chết rồi, đồ cưới cũng sẽ để lại cho cháu trai cháu gái của bà, tóm lại nước phù sa không thể chảy tới nhà khác.
Bà có hai con trai. Con thứ quá nhỏ không cần suy tính, con trưởng Cố Nghi lớn hơn Giang Lâm Nguyệt năm tuổi. Chờ khi Giang Lâm Nguyệt ra hiếu, Cố Nghi hai mươi ba, tuổi cũng hơi lớn, nhưng bây giờ bà truyền lời ra ngoài, nói trưởng bối hai nhà đã thương lượng hôn sự rồi, chỉ chờ hiếu kỳ của Giang Lâm Nguyệt qua đi sẽ thành thân. Kể từ đó, người khác sẽ không đánh chủ ý lên Giang Lâm Nguyệt nữa. Về phần cháu ngoại gái là nghĩ như thế nào … Hừ, việc làm ăn bà không quản được, hôn sự, bà là mợ, nên làm chủ cho cháu ngoại gái.
Đối với lời đồn này, Giang Lâm Nguyệt không có làm sáng tỏ, nhưng cũng không có nhiều biểu hiện thân cận cùng Cố gia, chỉ duy trì lễ nghi thân thích qua lại bình thường.
Nhị phu nhân nghĩ đến cháu ngoại gái là cam chịu rồi, dù sao Cố Nghi “nhân phẩm xuất chúng”, rất dễ dàng được cô nương yêu thích. Nhưng bà vạn vạn lần không nghĩ tới, khi hai đứa nhỏ cuối cùng cũng ra hiếu, khi bà nhắc tới cửa hôn sự này, Giang Lâm Nguyệt một đứa con gái lỡ thì mười tám tuổi vậy mà không đồng ý!
Bà khuyên thế nào đi nữa, thái độ của Giang Lâm Nguyệt rất kiên quyết, tỏ rõ mình không lấy chồng, chỉ muốn chăm sóc ấu đệ trưởng thành.
Vậy đừng trách bà lòng dạ độc ác.
Bữa tiệc gia đình tết Đoan ngọ, sau khi kết thúc bữa tiệc Nhị phu nhân gọi Giang Lâm Nguyệt tới nội thất nói chuyện. Giang Lâm Nguyệt biết bà muốn nói chuyện gì, mặc dù trong lòng không kiên nhẫn, vẫn là để cho hai nha hoàn ở lại bên ngoài, tự nàng đi theo vào, định bụng nói rõ ràng một lần. Bởi vì là phòng của Nhị phu nhân, nàng không có đề phòng nhiều.
Nhị phu nhân bỏ thuốc vào trong ly trà, cơ mà Giang Lâm Nguyệt không có lòng dạ nào uống, lúc Nhị phu nhân đang do dự có cần tìm cái gì đánh cho cháu ngoại gái bất tỉnh hay không, con trưởng Cố Nghi say khướt đi vào. Giang Lâm Nguyệt đứng dậy muốn đi, Nhị phu nhân thu được ánh mắt của con trai, trong lòng biết rõ ràng, giả vờ dặn cháu ngoại gái giúp đỡ chăm sóc biểu ca một chút, bà đi ra ngoài gọi người. Lúc ra khỏi cửa, thấy hai nha hoàn của cháu ngoại gái bị người của con trai trói lại, Nhị phu nhân bất chấp, trở tay cầm then cửa, quát lui người ra, tự mình canh giữ ở bên ngoài.
Giang Lâm Nguyệt có tài có sắc, không cần mẫu thân tác hợp, chính Cố Nghi vẫn luôn nhớ thương rồi, trước kia không xuống tay, là cảm thấy biểu muội sau khi ra hiếu nhất định sẽ nghe theo mong muốn của trưởng bối gả cho gã, gã ở trước mặt nàng giữ vững phong thái quân tử, tương lai sau khi kết hôn hai người cũng có thể trôi qua tốt đẹp. Hiện tại Giang Lâm Nguyệt lấy lý do không có ý định lập gia đình để cự tuyệt gã, gã cần gì phải đối xử dịu dàng với nàng? Vậy thì mượn say rượu cưỡng bức nàng đi, xem nàng sau khi thành người của gã, có còn dám không lấy chồng không!
Mắt thấy trong sạch khó giữ được, Giang Lâm Nguyệt nhổ trâm ngọc trên đầu xuống, lấy cái chết uy hiếp.
Cố Nghi cho dù làm như thế nào cũng không bắt được người, lại không muốn gây ra tai nạn chết người khiến cho Giang Lâm Nguyệt chết thảm ở Cố gia, đành phải giả vờ bất tỉnh, mượn cơ hội xuống đài.
Sau khi Giang Lâm Nguyệt về nhà, đối với việc này lựa chọn im lặng, bởi vì truyền ra ngoài đối với nàng tổn hại càng lớn hơn Cố gia, từ đó cùng Cố gia không qua lại với nhau nữa.
Nhị phu nhân cũng không chịu bỏ qua như vậy.
Bà và Cố Nghi hợp mưu, lén mua chuộc mấy tên khất cái nửa đêm đến Giang trạch gây chuyện, vào ban ngày lại sắm vai người tốt khuyên cháu ngoại gái mau gả đến Cố gia, ẩn chứa uy hiếp. Giang Lâm Nguyệt ngầm hiểu rõ, nàng đoán được mấy tên khất cái kia nhất định là bị người khác xui khiến, bèn quyết định tuyển mấy hán tử cường tráng làm hộ viện giữ nhà. Hộ viện còn chưa tuyển được, những tên khất cái kia thấy tướng mạo của nàng xinh đẹp sinh lòng ác ý, hoàn toàn không để ý tới dặn dò của Cố Nghi, muốn xuống tay với Giang Lâm Nguyệt. Chuyện xảy ra đột ngột, Giang Lâm Nguyệt không chịu được nhục, nhảy xuống hồ tự vẫn.
Thấy gây ra tai nạn chết người, đám khất cái suốt đêm mà chạy. Trong đó một tên gan lớn chạy trước lấy việc này đi uy hiếp Cố Nghi, muốn lừa gạt một khoản bạc, bị Cố Nghi phái người bắt được đưa đến quan phủ, nói kẻ này ham muốn tài sản sát hại mạng người. Tên khất cái dĩ nhiên muốn cắn ngược lại gã một ngụm, đáng tiếc không có bằng chứng, bị Tri huyện nhận định là những lời nói xấu, sau khi dùng hình định tội hạ ngục.
Bên kia hạ nhân Giang gia vớt Giang Lâm Nguyệt lên, còn chưa có chết, nhưng hôn mê bất tỉnh, lang trung kết luận sống không quá ba ngày.
Sự việc chuyển biến thành như vậy, Cố Nghi mừng đến mở cờ trong bụng. Chỉ cần Giang Lâm Nguyệt vừa chết, Cố gia tất nhiên trông nom Giang Lâm Phong vừa mới ba tuổi, đứa nhỏ lớn như vậy biết cái gì, còn không phải Cố gia dạy như thế nào, nó sẽ trở thành cái dạng đó? Mặc dù bên ngoài sẽ có lời đồn Cố gia ham muốn tài sản của Giang gia mưu hại cháu ngoại gái, nhưng bạc tới tay mới là lợi ích thiết thực nhất, bị người ta nói hai câu thì như thế nào.
Nhưng mộng đẹp của gã vẫn là thất bại, bởi vì biểu muội tốt của gã không nỡ tắt thở, sống lại.
Cố Nghi không tin, tự mình đến Giang trạch thăm, bị Đường Hoan sai hạ nhân “chiêu đãi” gậy gộc, không bao giờ cho phép ngưởi Cố gia tới cửa nữa.
Cố Nghi chật vật mà đi, Đường Hoan chính thức tiếp quản Giang gia.
Giang gia nhân khẩu đơn giản, hạ nhân đều đối với nguyên thân tâm phục khẩu phục, Đường Hoan quản giáo xuôi chèo mát mái, duy nhất khiến cho nàng đau đầu chỉ có hai việc.
Thứ nhất, đệ đệ hời của nàng rất dính người, ban ngày muốn cùng nàng cùng vào cùng ra, buổi tối muốn cùng nàng ngủ chung một phòng. Đường Hoan đối với tiểu hài tử cũng không có nhiều kiên nhẫn lắm, nhưng dáng dấp của đệ đệ này lại cùng nàng có bảy phần tương tự. Mỗi lần nhìn Giang Lâm Phong chớp chớp đôi mắt to về phía nàng rơi nước mắt, Đường Hoan tựa như thấy được mình ở trước mặt sư phụ giả vờ đáng thương năm đó, rốt cuộc không hạ quyết tâm được.
Không hạ quyết tâm được, nàng đành phải cảm thụ một phen tư vị làm tỷ tỷ lại làm nương.
Chuyện thứ hai, tất nhiên là thằng cha Tống Mạch kia, nàng dỗ đứa nhỏ nửa ngày, lại ngay cả bóng dáng của Tống Mạch cũng không thấy.
Vất vả lắm mới dỗ được đệ đệ ngủ, Đường Hoan dẫn theo nha hoàn đi dạo phố. Trong trí nhớ không có Tống Mạch, Tống Mạch cũng sẽ không chủ động đưa lên, nàng đành phải cố gắng hết sức ra cửa nhiều hơn, thử thời vận.
Nàng muốn đến trà lâu trước nhà mình nhìn xem.
Trên đường nhận được đánh giá khác thường của người khác.
Khất cái là một chuyện, mặc dù nguyên thân là người bị hại, nhưng cái thế đạo này chính là như vậy, khuê dự của nữ tử có một chút xíu bị hao tổn cũng sẽ đưa tới lời ra lời vào, càng đừng nói nguyên thân phô trương làm việc, sớm đã có lời nàng không tuân thủ nữ tắc rồi.
Chẳng qua bọn họ nói cũng nói vô ích, nguyên thân cũng không thèm để ý, Đường Hoan lại càng sẽ không để ý.
~
Trong góc lầu một trà lâu, hai hán tử quần áo thô đang nói chuyện, trong đó mặt mũi thật thà chất phác lải nhải, một người khác ngồi ngay ngắn, ánh mắt thủy chung dừng ở cửa.
Trương Võ nói nửa ngày, thấy người trẻ hơn vẫn ngẩn ngơ nhìn ra cửa, nhịn không được chọc hắn một cái: “Tống Mạch, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói hay không?”
“Không có, ngươi vừa rồi nói cái gì vậy?” Tống Mạch rốt cục nhìn hắn ta một cái.
Trương Võ tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, mắt thấy Tống Mạch lại muốn nhìn chằm chằm ra cửa, vội nói lại lần nữa: “Ta nói chúng ta thành thành thật thật ở khách sạn chờ ngày mai đến Giang gia tuyển hộ viện là được rồi, vì sao ngươi nhất định tới nơi này uống trà vậy? Cho dù Giang tiểu thư đến đây, chẳng lẽ ngươi còn muốn tới gần? Ta đã nói với ngươi, tiểu thư gia đình nhà giàu đều coi trọng quy củ, ngươi lỗ lỗ mãng mãng như vậy cũng không được.”
Một bình nước trà tốn nửa tháng tiền công ngày thường hắn ta làm thuê cho người ta, mặc dù là Tống Mạch trả, Trương Võ vẫn là đau lòng. Như vậy không được, bọn họ còn chưa có lên làm hộ viện đâu, đã tốn trước một khoản tiền rồi! Tống Mạch phá sản, thực ngại tiền nhiều, cho hắn ta cũng tốt hơn uống ly trà, không mùi không vị, lãng phí!
Tống Mạch không nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên hắn đến thành Bình Dương.
Đời này, hắn là con trai của một thợ rèn trong thôn, đối với mấy đời trước từng làm Trạng Nguyên từng hưởng thụ cẩm y ngọc thực mà nói, thân phận thấp đi không ít. Lúc ban đầu hắn cũng nghĩ tới dựa vào kinh nghiệm đọc sách trước kia thi Trạng Nguyên hoặc làm buôn bán kiếm tiền, đề cao địa vị, nhưng hắn không dám, không dám tự tiện thay đổi vận mệnh đời này. Sửa lại, hắn sợ mình không gặp được nàng. Có lẽ, hắn thành thành thật thật làm một thợ rèn, nàng sẽ giống như mấy đời trước, vào thời điểm nên xuất hiện, đi tới trước mặt hắn.
Hắn là đồ tể, sống một mình, Thủy Tiên gả cho hàng xóm của hắn, hai người quen biết.
Hắn là Trạng Nguyên, hắn về nhà làm đèn lồng, Tiểu Ngũ đến bái sư học nghệ, hai người quen biết.
Hắn là thương nhân, hắn đi dạy dỗ đệ đệ, Hải Đường bị đệ đệ coi trọng, hai người quen biết.
Ba đời trước cái gì hắn cũng không nhớ rõ, tuần tự mà sống, nàng đều xuất hiện ở bên người hắn. Kiếp trước hắn là thiếu gia, hắn nhớ rõ, cũng từng có giãy dụa, nhưng vẫn là lựa chọn kiên nhẫn chờ nàng, cuối cùng nàng quả nhiên xuất hiện.
Nàng nhất định là người của hắn.
Cho nên đời này, chỉ cần hắn có kiên nhẫn, nàng vẫn sẽ xuất hiện như trước.
Dù là đợi hai mươi lăm xuân thu.
Hắn nói cho mình không cần lo lắng, lúc lần đầu tiên hắn gặp Tiểu Ngũ, còn chậm hơn bây giờ vài năm.
Nhưng hắn rất nhớ nàng, nhớ đến sắp tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, Trương Võ nhà bên ở trong thành làm công đột nhiên trở về nói cho hắn, nói tiểu thư Giang gia muốn tuyển hộ viện, hỏi hắn muốn đi thử xem một chút hay không. Mặc dù là làm hạ nhân, nhưng là so với đập sắt thoải mái hơn nhiều, tiền công cũng cao.
Tiểu thư Giang gia?
Trong lòng Tống Mạch dấy lên hy vọng, hỏi hắn ta tiểu thư Giang gia là người như thế nào.
Bé gái mồ côi, giống Thủy Tiên. Không để ý đến ánh mắt người đời làm buôn bán, giống Thuỷ Tiên.
Rốt cuộc có phải nàng hay không?
Tống Mạch quyết định vào thành nhìn xem. Đúng là nàng thì tốt nhất, không phải, ở trong thôn tuân thủ nhiều năm như vậy, hắn cũng không tin hắn chỉ vào thành hai ngày, sẽ bỏ lỡ được gặp nàng.
Cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
“Tiểu thư, chúng ta vào thẳng nhã gian sao?”
“Không cần, ở bên dưới tìm một cái bàn ngồi một chút đi, bên dưới náo nhiệt.”
Là của giọng nói của nàng!
Tống Mạch nắm chặt ly trà, bắt buộc mình không nên xúc động, chỉ chăm chú nhìn phía trước.
Đường Hoan vào cửa, theo thói quen liếc nhìn một vòng trước.
Ánh mắt cùng Tống Mạch chạm vào nhau, nàng có chút kinh ngạc, nhìn chòng chọc vào hắn một lát, trong mắt nổi lên một tia mờ mịt. Đợi phát hiện thời gian hai người nhìn nhau quá dài rồi, khuôn mặt cười của Đường Hoan từ từ chuyển sang màu đỏ, quay đầu lại bảo nha hoàn một tiếng, thay đổi quyết định lúc trước, đi về phía nhã gian trên lầu.
Kẻ vô lại này, nơi nào có nhìn chằm chằm vào cô nương như vậy? Nữ nhân dù to gan hơn nữa, bị hắn nhìn chằm chằm như ác lang, dưới tình huống bình thường đều sẽ lảng tránh.
Không tránh, chỉ thuyết minh có ý tứ với hắn.
Nhưng bây giờ nàng còn không biết hắn đâu, lấy đâu ra ý tứ? Cho hắn cái mặt đỏ, cũng là vì che lấp sơ hở lộ ra lúc nha hoàn lần đầu tiên gặp thiếu gia lần trước.
Tống Mạch, nhìn ánh mắt của ngươi, hẳn là chỉ nhớ lại Thủy Tiên. Vậy bây giờ chính là ngươi thích ta, không biết ngươi sẽ, làm như thế nào?
Đứng ở lầu hai, Đường Hoan quay đầu, cuối cùng nghi hoặc liếc hắn một cái, đi thẳng về phía nhã gian.
Ánh mắt Tống Mạch vẫn đuổi theo nàng, cho đến khi không nhìn thấy nữa, hắn mới chua sót cười một tiếng.
Nàng quả nhiên không nhớ rõ.
Nhưng giống như đời trước, nàng đối với hắn nhất định có chút cảm giác.
Không sao, nếu tìm được người, hắn sẽ còn có thể khiến cho nàng yêu hắn.
Không từ thủ đoạn.
Danh sách chương