Mặc ai vui đùa chốn bồng lai tiên cảnh. Riêng vợ chồng anh cùng dìu nhau bơi trên giường là được rồi. Lúc thì anh ở trên ôm vợ, cùng vợ băng qua muôn vàn con sóng. Lúc thì vợ ở trên cùng chồng dập dìu ra muôn trùng khơi. Rong chơi đủ rồi, cuối cùng đưa nhau về bãi đỗ bình yên. (39
Lau đi cho nhau những giọt mồ hôi mắn mặn, anh ôm vợ, đặt vào lòng bàn tay vợ một vật. Đó là sợi dây chuyền hình trái tim trong suốt có hai giọt ngọc lam.
Hai giọt ngọc lam tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng cả trái tim yêu son sắt của một người chồng dành cho vợ và tình thương bao la dạt dào của một người cha dành cho con gái nhỏ. Chính tình yêu đẹp đẽ ấy đã thức tỉnh anh buông bỏ hận thù, quyết định cứu bố vợ thoát khỏi án để cho ông và cho cả anh có được một gia đình ấm áp.
Nhớ lại giây phút đó lòng Thiếu Thời vẫn còn xúc động...
Đêm đó đợi Thục Uyển ngủ, anh lén soi tìm bí mật nơi hai giọt ngọc lam.
Khi ngọn lửa xanh từ chiếc bật lửa trong tay anh đốt nóng muốn phỏng ngón tay cũng là lúc hai giọt ngọc lam hiện lên hai trái tim đỏ nho nhỏ: Một mang chữ 'Uyển Tịnh, một là cái tên gọi lên cả một trời yêu: Thục Uyển.
Hai trái tim nhỏ được bao bọc bởi trái tim lớn mang tên Thục Yên. Điều Thiếu Thời bất ngờ là: Ở góc phải trái tim trắng ấy còn khắc tên một hòn đảo. Qua tìm hiểu anh mới biết: Đây là nơi chôn nhau cắt rốn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Thục.
Lúc Thiếu Thời biết bí mật này, điều anh lo nhất là: Sợ vợ bỏ!
Bởi, nếu so với vợ, gia thế anh chẳng là cái đinh gỉ gì!
Nỗi sợ đó thôi thúc anh phải nhanh chóng giữ vợ bằng mọi giá. Và anh đã làm được điều đó.
Khát khao một mái ấm vợ chồng thuận hòa cùng nhau nuôi dạy con cái lúc nào cũng cháy bỏng trong anh. Anh quyết định rồi: "Vợ ở đâu, chồng ở đó!"
Một bên là bố, một bên là chồng con. Ở với bố thì tội chồng. Mà theo chồng bỏ bố quạnh hiu về già lại càng thương. (3)
"Có gì đâu em phải lo. Anh đã nói rồi, nơi nào có em, nơi đó là nhà anh"
Thục Uyển luồn tay vào mái tóc chồng. Cô biết, anh thương cô nên mới nói như vậy. Chứ anh sao nỡ bỏ quê hương, bỏ ông nội, ba mẹ mà theo phía vợ.
"Bố còn khỏe, con không phải lo. Khi nào có thời gian, các con lại về thăm bố! Bố ở đây đã có mẹ con rồi ha! Bố không buồn!" Ông Thục Yên vuốt tóc con gái trấn an con yên tâm theo chồng.
"Bố! Con yêu bố!" Tại cửa an ninh, giờ chia tay gần trong gang tất, Thấy bố mãi đứng vẫy tay, Thục Uyển òa khóc. Tình thâm phụ tử phút cuối chia xa tự nhiên dâng trào. Cô chạy ngược về phía bố, bổ nhào vào lòng bố: "Không ấy, bố về nước với tụi con được không?"
Sống gần con cháu, ông cũng thích lắm nhưng thân ông mượn cái chớt để hồi sinh. Sao có thể muốn về là về? Ông yêu thương lau nước mắt cho con, hứa: "Ừ, đợi bố sắp xếp người cai quản khu du lịch ổn thỏa bố sẽ về! Con đi mạnh giỏi, có gì nhớ alo bố! Bố luôn bên con!"
Chiếc phi cơ đã mất hút về phía xa chân trời nhưng ông Thục Yên vẫn còn nhìn theo con gái. Xa con ông buồn lắm nhưng con đã có mái ấm riêng, người làm cha như ông chỉ có thể cầu chúc con bình an, mạnh khỏe.
Điều ông có thể làm cho con lúc này là: Lập di chúc để lại toàn bộ sản nghiệp nhà họ Thục cho con!
Ông tin, với phần lợi nhuận thu được từ kinh doanh du lịch, con gái ông dư sức sống an nhàn một đời.
Tuy nhiên, Thục Uyển là cô gái ham làm, thích bon chen kiếm đồng lương ít ỏi. Nên về nước cô kiên quyết thi vào chức trợ lí Chủ tịch Công ty Dược Thời Uyển.( Tên Công ty được đổi từ Công ty Dược Phúc Minh.) Bởi Thiếu Thời đã quyết định trở lại ngồi vào ghế quyền lực nhất Công ty để quản lí sản nghiệp nhà họ Thiếu.
Ngày ngày, trên chiếc ô tô, hai vợ chồng đưa con gái đến trường, sau đó cùng đến công ty.
Cảnh sếp Thời mang túi xách cho trợ lí, dịu dàng dìu trợ lí vào thang máy đã trở thành niềm ao ước cháy bỏng của tất cả nhân viên nữ trong công ty.
"Ước gì mình là trợ lí Uyển! Đi làm có sếp lớn hộ giá!"
"Đến cơ quan lại được sếp hầu!"
"Cái ghế xoay quyền lực đó chỉ dành cho trợ lí Uyển. Vì sếp Thời toàn ngồi ở bàn trợ lí!"
"Riết rồi...ai mới là sếp tổng Công ty Dược Thời Uyển?"
"Thì trợ lí Uyển chứ còn ai!"
Nhân viên nói không sai nha!
Trong phòng Chủ tịch.
"Bà xã à, em lại giường nằm nghỉ cho con chúng ta khỏe ha! Còn công việc để chồng làm hết!" Thiếu Thời thương vợ bầu bí gần ngày không nỡ để vợ khổ với đống giấy tờ. Anh ngỏ ý bảo vợ vào phòng nghỉ ngơi.
Ai dè, vợ phán: "Em và con không mệt! Anh đừng lo thái quá! Mau chuyển chỗ hồ sơ đưa em duyệt!" Cô cười hì hì quay chiếc ghế sau bàn Chủ tịch vài vòng khiến kẻ làm chồng như ngồi trên đống lửa, anh vội đưa tay giữ lại chiếc ghế, mắng yêu vợ: "Em là bà mẹ hai con rồi đấy! Có phải trẻ con đâu mà thích trò đu quay!"
"Kệ, em cứ thích! Không phải anh vẫn bảo: Làm vợ anh, em hãy mãi là công chúa vô ưu sao?"
Anh cười hôn vợ cái: "Giờ anh đổi lại ha: Làm vợ là làm nữ hoàng! Mời nữ hoàng của lòng anh uống sữa nghỉ ngơi!"
Ly sữa bầu yêu thương kề sát miệng vợ: "Em ráng uống cho có sức ha. Thằng bé giống anh nghịch ngợm lắm đấy!" Anh áp má mình vào bụng vợ, cảm nhận hai bàn chân nhỏ của con đang nghịch ngợm không ngừng.
Thế mới biết: Làm vợ, làm mẹ chưa bao giờ là một việc dễ dàng!
Lau đi cho nhau những giọt mồ hôi mắn mặn, anh ôm vợ, đặt vào lòng bàn tay vợ một vật. Đó là sợi dây chuyền hình trái tim trong suốt có hai giọt ngọc lam.
Hai giọt ngọc lam tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng cả trái tim yêu son sắt của một người chồng dành cho vợ và tình thương bao la dạt dào của một người cha dành cho con gái nhỏ. Chính tình yêu đẹp đẽ ấy đã thức tỉnh anh buông bỏ hận thù, quyết định cứu bố vợ thoát khỏi án để cho ông và cho cả anh có được một gia đình ấm áp.
Nhớ lại giây phút đó lòng Thiếu Thời vẫn còn xúc động...
Đêm đó đợi Thục Uyển ngủ, anh lén soi tìm bí mật nơi hai giọt ngọc lam.
Khi ngọn lửa xanh từ chiếc bật lửa trong tay anh đốt nóng muốn phỏng ngón tay cũng là lúc hai giọt ngọc lam hiện lên hai trái tim đỏ nho nhỏ: Một mang chữ 'Uyển Tịnh, một là cái tên gọi lên cả một trời yêu: Thục Uyển.
Hai trái tim nhỏ được bao bọc bởi trái tim lớn mang tên Thục Yên. Điều Thiếu Thời bất ngờ là: Ở góc phải trái tim trắng ấy còn khắc tên một hòn đảo. Qua tìm hiểu anh mới biết: Đây là nơi chôn nhau cắt rốn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Thục.
Lúc Thiếu Thời biết bí mật này, điều anh lo nhất là: Sợ vợ bỏ!
Bởi, nếu so với vợ, gia thế anh chẳng là cái đinh gỉ gì!
Nỗi sợ đó thôi thúc anh phải nhanh chóng giữ vợ bằng mọi giá. Và anh đã làm được điều đó.
Khát khao một mái ấm vợ chồng thuận hòa cùng nhau nuôi dạy con cái lúc nào cũng cháy bỏng trong anh. Anh quyết định rồi: "Vợ ở đâu, chồng ở đó!"
Một bên là bố, một bên là chồng con. Ở với bố thì tội chồng. Mà theo chồng bỏ bố quạnh hiu về già lại càng thương. (3)
"Có gì đâu em phải lo. Anh đã nói rồi, nơi nào có em, nơi đó là nhà anh"
Thục Uyển luồn tay vào mái tóc chồng. Cô biết, anh thương cô nên mới nói như vậy. Chứ anh sao nỡ bỏ quê hương, bỏ ông nội, ba mẹ mà theo phía vợ.
"Bố còn khỏe, con không phải lo. Khi nào có thời gian, các con lại về thăm bố! Bố ở đây đã có mẹ con rồi ha! Bố không buồn!" Ông Thục Yên vuốt tóc con gái trấn an con yên tâm theo chồng.
"Bố! Con yêu bố!" Tại cửa an ninh, giờ chia tay gần trong gang tất, Thấy bố mãi đứng vẫy tay, Thục Uyển òa khóc. Tình thâm phụ tử phút cuối chia xa tự nhiên dâng trào. Cô chạy ngược về phía bố, bổ nhào vào lòng bố: "Không ấy, bố về nước với tụi con được không?"
Sống gần con cháu, ông cũng thích lắm nhưng thân ông mượn cái chớt để hồi sinh. Sao có thể muốn về là về? Ông yêu thương lau nước mắt cho con, hứa: "Ừ, đợi bố sắp xếp người cai quản khu du lịch ổn thỏa bố sẽ về! Con đi mạnh giỏi, có gì nhớ alo bố! Bố luôn bên con!"
Chiếc phi cơ đã mất hút về phía xa chân trời nhưng ông Thục Yên vẫn còn nhìn theo con gái. Xa con ông buồn lắm nhưng con đã có mái ấm riêng, người làm cha như ông chỉ có thể cầu chúc con bình an, mạnh khỏe.
Điều ông có thể làm cho con lúc này là: Lập di chúc để lại toàn bộ sản nghiệp nhà họ Thục cho con!
Ông tin, với phần lợi nhuận thu được từ kinh doanh du lịch, con gái ông dư sức sống an nhàn một đời.
Tuy nhiên, Thục Uyển là cô gái ham làm, thích bon chen kiếm đồng lương ít ỏi. Nên về nước cô kiên quyết thi vào chức trợ lí Chủ tịch Công ty Dược Thời Uyển.( Tên Công ty được đổi từ Công ty Dược Phúc Minh.) Bởi Thiếu Thời đã quyết định trở lại ngồi vào ghế quyền lực nhất Công ty để quản lí sản nghiệp nhà họ Thiếu.
Ngày ngày, trên chiếc ô tô, hai vợ chồng đưa con gái đến trường, sau đó cùng đến công ty.
Cảnh sếp Thời mang túi xách cho trợ lí, dịu dàng dìu trợ lí vào thang máy đã trở thành niềm ao ước cháy bỏng của tất cả nhân viên nữ trong công ty.
"Ước gì mình là trợ lí Uyển! Đi làm có sếp lớn hộ giá!"
"Đến cơ quan lại được sếp hầu!"
"Cái ghế xoay quyền lực đó chỉ dành cho trợ lí Uyển. Vì sếp Thời toàn ngồi ở bàn trợ lí!"
"Riết rồi...ai mới là sếp tổng Công ty Dược Thời Uyển?"
"Thì trợ lí Uyển chứ còn ai!"
Nhân viên nói không sai nha!
Trong phòng Chủ tịch.
"Bà xã à, em lại giường nằm nghỉ cho con chúng ta khỏe ha! Còn công việc để chồng làm hết!" Thiếu Thời thương vợ bầu bí gần ngày không nỡ để vợ khổ với đống giấy tờ. Anh ngỏ ý bảo vợ vào phòng nghỉ ngơi.
Ai dè, vợ phán: "Em và con không mệt! Anh đừng lo thái quá! Mau chuyển chỗ hồ sơ đưa em duyệt!" Cô cười hì hì quay chiếc ghế sau bàn Chủ tịch vài vòng khiến kẻ làm chồng như ngồi trên đống lửa, anh vội đưa tay giữ lại chiếc ghế, mắng yêu vợ: "Em là bà mẹ hai con rồi đấy! Có phải trẻ con đâu mà thích trò đu quay!"
"Kệ, em cứ thích! Không phải anh vẫn bảo: Làm vợ anh, em hãy mãi là công chúa vô ưu sao?"
Anh cười hôn vợ cái: "Giờ anh đổi lại ha: Làm vợ là làm nữ hoàng! Mời nữ hoàng của lòng anh uống sữa nghỉ ngơi!"
Ly sữa bầu yêu thương kề sát miệng vợ: "Em ráng uống cho có sức ha. Thằng bé giống anh nghịch ngợm lắm đấy!" Anh áp má mình vào bụng vợ, cảm nhận hai bàn chân nhỏ của con đang nghịch ngợm không ngừng.
Thế mới biết: Làm vợ, làm mẹ chưa bao giờ là một việc dễ dàng!
Danh sách chương