Đây là lần thứ hai, Thục Uyển có mặt ở phòng này. Dù không còn lạ lẫm với mớ dây nhợ và thiết bị máy móc. Nhưng ngay từ lúc một thân ảnh mỏng manh ẩn dưới chiếc giường bệnh nhân, một đôi mắt nhắm nghiền, một gương mặt tái nhợt và mấy sợi dây gắn lên người cô gái nhỏ đập thẳng vào mắt Thục Uyển, cô không cầm được nước mắt.
Cô đưa tay bưng mặt, tránh tiếng nấc nghẹn ngào vừa vỡ òa.
Lòng đau. Tim càng đau. Cô áp má mình lên đỉnh đầu cô gái. Khẽ khàng hôn trộm vào mái tóc.
Thiếu Thời à, em thương chồng lắm! Thương rất nhiều...Thương cũng rất lâu. Tình cảm em dành cho anh không đơn giản chỉ là tình yêu trai gái. Mà nó sâu nặng hơn rất nhiều lần. Có lẽ đó là tình thương phu thê, chồng nhỉ? Có phải anh cũng như em? Nên hết lần này đến lần khác anh vì em mà vất vả, vì em mà chịu đau đớn thay em?
Em yêu anh, yêu con gái chúng ta! Hãy vì mẹ con em mà gắng sức nghe anh?
Mặc cô nỉ non, mặc cô thương xót. Cô gái nhỏ vẫn lặng thinh vùi sâu dưới lớp ga trång.
"Thiếu Thời à..." Chỉ gọi được một cái tên...Rồi lại ôm mặt. Cô không kiềm được tiếng nấc nữa rồi!
Giờ khắc này, ai đó yêu hay không yêu ai đó, không còn quan trọng đối với cô nữa. Cả tâm trí cô chỉ thiết tha duy nhất một điều: Thiếu Thời mau tỉnh lại.
Bàn tay cô run rẩy chạm nhẹ vào một cánh tay trần. Nó quá mỏng để mang thêm sợi dây truyền dịch và thiết bị gắn kết máy Monitor.
"Đã làm khổ chồng rồi!" Cũng do cô thường ngày quá vô dụng! Đã không biết đỡ đần công việc giúp chồng còn thiếu kiến thức về nghề nghiệp của anh.
Nghề pháp y này quá vất vả, quá nguy hiểm!
"Chồng à....! Em xin lỗi anh...!Hức...hức...."
"Con gái à! Bố xin lỗi con...!Hu...hu..."
Đang tỉ tê thương chồng, Thục Uyển giật mình bởi tiếng khóc và lời xin lỗi của ai đó bên kia giường. Thục Uyển từ từ ngồi thụp xuống.
Hình ảnh người đàn ông ngoại lai ngồi bệt dưới sàn đưa tay quẹt nước mắt, khóc hu hu ở cạnh đầu giường Thiếu Thời làm cô kinh ngạc tột cùng.
Hai người đàn ông khóc thương một cô gái. Tiếng khóc quá lớn thì phải.
"Mời chú và anh ra ngoài!" Vị bác sĩ phụ trách lịch sự yêu cầu.
Phải vậy thôi. Vì Thiếu Thời và những bệnh nhân ở đây rất cần sự yên tĩnh. Nhưng người đàn ông ngoại lai dường như không nghĩ vậy. Ông đứng bật lên, quên cả lau nước mắt, ánh mắt khẩn thiết: "Tôi xin bác sĩ, đồng chí công an chỉ cho tôi mười phút được gặp con, mới có bảy phút à...."
Thật biết xin xỏ!
Tuy nhiên...bất thành!
Cô đi trước, người đàn ông lầm lũi đi sau. Ông vừa ra khỏi cửa phòng Hồi sức, hai đồng chí cảnh sát liền tiếp cận.
Xém chút nữa thì cô quên...người có gương mặt giống cô đang là tội phạm.
Ông ấy gấp gáp: "Cho tôi nói chuyện với bác Thời một chút! Chỉ một chút thôi!" (2
Thục Uyển ngoái đầu nhìn sững vào ông ta. Sau đó, nhìn sang hai đồng chí thuộc cấp Đội trưởng Lâm.
Nơi hành lang vắng. Khi Thục Uyển chưa biết tìm lời nào để gợi chuyện thì người ấy bất ngờ quỳ rạp dưới chân cô. Giọng run run: "Thiếu Thời, tôi mới biết cậu là chồng của Thục Uyển. Con bé là đứa con duy nhất trên đời này của tôi.
Nói không sốc là tôi dối cậu. Vì tôi biết, cậu rất hận tôi. Mà tôi cũng rất hận ba mẹ cậu. Nhưng con gái tôi không có lỗi! Mọi oán hận hãy đổ hết lên đầu kẻ làm cha vô dụng này!
Tôi xin cậu, hãy buông tha cho con bé!"
Chuyện gì nữa đây?
Thục Uyển đứng trơ như pho tượng. Tai cô ù đi chẳng nghe thêm được lời nào. Cô cứ đứng thế. Bất động. Đến nỗi người đàn ông ấy được dẫn giải đi lúc nào cô cũng không hề hay biết.
Gió khuya lạnh thốc từng luồng. Đến khi cảm nhận được cái lạnh thấm qua làn áo mỏng thì xung quanh cô chẳng còn ai ngoài tiếng gió hú với màn đêm.
"Thiếu Thời, cậu ở đây mà tôi tìm cậu mãi!" Phúc Minh vừa thở vừa mừng: "Tôi mang cho cậu ít súp, cậu vào ăn miếng lót dạ!"
Nhìn bát súp gà nóng hổi, Thục Uyển lại nhớ đến bát súp Thiếu Thời nấu một sáng để lấy lòng cô và con gái bé nhỏ. Cô lại nhớ anh. Thục Uyển đứng lên.
"Ấy!" Phúc Minh nhanh tay giữ lấy cổ tay cô: "Súp bà nội cậu vất vả đêm hôm nấu đấy! Bà nội dặn tôi phải canh bắt cậu ăn hết! Nếu không bà sẽ không ngủ!"
"Tôi nhìn chồng...vợ tôi một lát rồi ra ăn sau!"
"Tôi mới vào rồi! Cô ấy vẫn còn hôn mê!"
Thục Uyển giằng sức rút cánh tay. Thiếu Thời như vậy...cô nuốt không vô bất cứ thứ gì!
"Thiếu Thời à!..." Phúc Minh bất lực nhìn theo bóng lưng thẳng tắp cố chấp của Thiếu Thời. Anh ấy thở dài một hơi, lắc đầu đậy lại bình giữ nhiệt.
Thục Uyển đứng lặng bên chồng. Nhìn bao lâu, nước mắt cô lăn dài bấy lâu. Cô nhẹ nhàng thay bịch dẫn lưu, vén lại chiếc ga tủ ấm cánh tay trần. Đêm khuya thanh tĩnh. Âm thanh phát ra từ chiếc máy Monitor nghe càng nhói lòng.
Trước kia, ngày còn bám theo anh xin vào thực tập khoa ngoại, cô không biết sợ thiết bị ấy một chút xíu nào. Nhưng kể từ khi bà ngoại ở phòng này rồi mất, Thục Uyển thật sự sợ thứ âm thanh canh giữ mạng sống con người đó.
Cô đưa tay bưng mặt, tránh tiếng nấc nghẹn ngào vừa vỡ òa.
Lòng đau. Tim càng đau. Cô áp má mình lên đỉnh đầu cô gái. Khẽ khàng hôn trộm vào mái tóc.
Thiếu Thời à, em thương chồng lắm! Thương rất nhiều...Thương cũng rất lâu. Tình cảm em dành cho anh không đơn giản chỉ là tình yêu trai gái. Mà nó sâu nặng hơn rất nhiều lần. Có lẽ đó là tình thương phu thê, chồng nhỉ? Có phải anh cũng như em? Nên hết lần này đến lần khác anh vì em mà vất vả, vì em mà chịu đau đớn thay em?
Em yêu anh, yêu con gái chúng ta! Hãy vì mẹ con em mà gắng sức nghe anh?
Mặc cô nỉ non, mặc cô thương xót. Cô gái nhỏ vẫn lặng thinh vùi sâu dưới lớp ga trång.
"Thiếu Thời à..." Chỉ gọi được một cái tên...Rồi lại ôm mặt. Cô không kiềm được tiếng nấc nữa rồi!
Giờ khắc này, ai đó yêu hay không yêu ai đó, không còn quan trọng đối với cô nữa. Cả tâm trí cô chỉ thiết tha duy nhất một điều: Thiếu Thời mau tỉnh lại.
Bàn tay cô run rẩy chạm nhẹ vào một cánh tay trần. Nó quá mỏng để mang thêm sợi dây truyền dịch và thiết bị gắn kết máy Monitor.
"Đã làm khổ chồng rồi!" Cũng do cô thường ngày quá vô dụng! Đã không biết đỡ đần công việc giúp chồng còn thiếu kiến thức về nghề nghiệp của anh.
Nghề pháp y này quá vất vả, quá nguy hiểm!
"Chồng à....! Em xin lỗi anh...!Hức...hức...."
"Con gái à! Bố xin lỗi con...!Hu...hu..."
Đang tỉ tê thương chồng, Thục Uyển giật mình bởi tiếng khóc và lời xin lỗi của ai đó bên kia giường. Thục Uyển từ từ ngồi thụp xuống.
Hình ảnh người đàn ông ngoại lai ngồi bệt dưới sàn đưa tay quẹt nước mắt, khóc hu hu ở cạnh đầu giường Thiếu Thời làm cô kinh ngạc tột cùng.
Hai người đàn ông khóc thương một cô gái. Tiếng khóc quá lớn thì phải.
"Mời chú và anh ra ngoài!" Vị bác sĩ phụ trách lịch sự yêu cầu.
Phải vậy thôi. Vì Thiếu Thời và những bệnh nhân ở đây rất cần sự yên tĩnh. Nhưng người đàn ông ngoại lai dường như không nghĩ vậy. Ông đứng bật lên, quên cả lau nước mắt, ánh mắt khẩn thiết: "Tôi xin bác sĩ, đồng chí công an chỉ cho tôi mười phút được gặp con, mới có bảy phút à...."
Thật biết xin xỏ!
Tuy nhiên...bất thành!
Cô đi trước, người đàn ông lầm lũi đi sau. Ông vừa ra khỏi cửa phòng Hồi sức, hai đồng chí cảnh sát liền tiếp cận.
Xém chút nữa thì cô quên...người có gương mặt giống cô đang là tội phạm.
Ông ấy gấp gáp: "Cho tôi nói chuyện với bác Thời một chút! Chỉ một chút thôi!" (2
Thục Uyển ngoái đầu nhìn sững vào ông ta. Sau đó, nhìn sang hai đồng chí thuộc cấp Đội trưởng Lâm.
Nơi hành lang vắng. Khi Thục Uyển chưa biết tìm lời nào để gợi chuyện thì người ấy bất ngờ quỳ rạp dưới chân cô. Giọng run run: "Thiếu Thời, tôi mới biết cậu là chồng của Thục Uyển. Con bé là đứa con duy nhất trên đời này của tôi.
Nói không sốc là tôi dối cậu. Vì tôi biết, cậu rất hận tôi. Mà tôi cũng rất hận ba mẹ cậu. Nhưng con gái tôi không có lỗi! Mọi oán hận hãy đổ hết lên đầu kẻ làm cha vô dụng này!
Tôi xin cậu, hãy buông tha cho con bé!"
Chuyện gì nữa đây?
Thục Uyển đứng trơ như pho tượng. Tai cô ù đi chẳng nghe thêm được lời nào. Cô cứ đứng thế. Bất động. Đến nỗi người đàn ông ấy được dẫn giải đi lúc nào cô cũng không hề hay biết.
Gió khuya lạnh thốc từng luồng. Đến khi cảm nhận được cái lạnh thấm qua làn áo mỏng thì xung quanh cô chẳng còn ai ngoài tiếng gió hú với màn đêm.
"Thiếu Thời, cậu ở đây mà tôi tìm cậu mãi!" Phúc Minh vừa thở vừa mừng: "Tôi mang cho cậu ít súp, cậu vào ăn miếng lót dạ!"
Nhìn bát súp gà nóng hổi, Thục Uyển lại nhớ đến bát súp Thiếu Thời nấu một sáng để lấy lòng cô và con gái bé nhỏ. Cô lại nhớ anh. Thục Uyển đứng lên.
"Ấy!" Phúc Minh nhanh tay giữ lấy cổ tay cô: "Súp bà nội cậu vất vả đêm hôm nấu đấy! Bà nội dặn tôi phải canh bắt cậu ăn hết! Nếu không bà sẽ không ngủ!"
"Tôi nhìn chồng...vợ tôi một lát rồi ra ăn sau!"
"Tôi mới vào rồi! Cô ấy vẫn còn hôn mê!"
Thục Uyển giằng sức rút cánh tay. Thiếu Thời như vậy...cô nuốt không vô bất cứ thứ gì!
"Thiếu Thời à!..." Phúc Minh bất lực nhìn theo bóng lưng thẳng tắp cố chấp của Thiếu Thời. Anh ấy thở dài một hơi, lắc đầu đậy lại bình giữ nhiệt.
Thục Uyển đứng lặng bên chồng. Nhìn bao lâu, nước mắt cô lăn dài bấy lâu. Cô nhẹ nhàng thay bịch dẫn lưu, vén lại chiếc ga tủ ấm cánh tay trần. Đêm khuya thanh tĩnh. Âm thanh phát ra từ chiếc máy Monitor nghe càng nhói lòng.
Trước kia, ngày còn bám theo anh xin vào thực tập khoa ngoại, cô không biết sợ thiết bị ấy một chút xíu nào. Nhưng kể từ khi bà ngoại ở phòng này rồi mất, Thục Uyển thật sự sợ thứ âm thanh canh giữ mạng sống con người đó.
Danh sách chương