Gần mười một giờ khuya, nhà hàng Châu Mạn.
Người phục vụ nhìn số phòng VIP 20 vẫn sáng đèn, sau một đợt rượu được gọi vào, người trong phòng cũng chưa hề rời đi. Ngồi bên trong rõ ràng rất lâu.
Không lâu sau, bọn họ lại trông thấy một người đàn ông ưu tú xuất hiện trước cửa phòng. Vóc dáng cao ráo ưa nhìn, cả người toát ra dáng vẻ lôi cuốn thu hút, khí chất trưởng thành và sự giàu có dễ dàng lọt vào mắt những người phục vụ nữ nơi đây.
Không khó để nhận ra, người đàn ông là người đứng đầu tập đoàn Lôi Tước. Thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo và các cuộc phỏng vấn, một trong số doanh nhân trẻ thành đạt, người đàn ông độc thân hoàng kim của thành phố.
Lôi Nghị Tước dừng trước cửa phòng, ánh mắt hiện tại trở nên lạnh nhạt.
Nghe những vị cổ đông ban nãy báo cáo, rõ ràng chính hắn đưa người đến đề Khê Nguyệt nhận thức được nên làm gì, kết quả tất cả đều nói nhìn nét mặt cô có phần suy sụp.
Khê Nguyệt chán ghét đến mức không muốn trông thấy hắn? Lôi Nghị Tước nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ khuya, trời thật sự tối đen.
Không ngần ngại, hắn trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào.
Trên bàn trước mặt Khê Nguyệt một ly rượu, dáng vẻ cô ngồi ngây ngẩn, nét mặt ửng hồng. Chai rượu bên cạnh chỉ mới sử dụng được một phần ba.
Lôi Nghị Tước lằng lặng tiến đến hướng cô, Khê Nguyệt cũng phát giác có người, vừa nghiêng đầu đã đối diện với ánh mắt đen nhánh của hắn.
"Say rồi?"
Lôi Nghị Tước tiến đến, câu nói dù mang theo sự nghi hoặc. Chỉ là khi bàn tay chạm đến gương mặt cô, nhẹ nhàng siết lấy góc căm xoa nhẹ. Lập tức phán đoán người con gái này đã say thật.
Khê Nguyệt trông thấy Lôi Nghị Tước chạm đến gương mặt mình, lập tức cau có đẩy bàn tay hẳn ra. Kết quả Lôi Nghị Tước liền siết chặt bóp lẩy quai hàm cô, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"Tửu lượng kém như này lại đi uống rượu?"
"Không liên quan đến anh, buông tôi ra."
Khê Nguyệt dù đang say, nhưng cô nhận thức rõ tên trước mặt thật sự là một kẻ rất đáng ghét. Cô vùng vằng đẩy hắn ra, tuy nhiên sức lực yếu kém chẳng cách nào so được, sau cùng yếu thế. Ánh mắt long lanh nhìn Lôi Nghị Tước hiện lên nét căm phần tột cùng, đôi môi bóng đỏ cũng cắn vào nhau.
Nghe mấy chữ "không liên quan", Lôi Nghị Tước cười khẩy rồi lên tiếng.
"Không liên quan? Cách đây không lâu đã ngủ với tôi, thậm chí cũng gọi là chồng, cô bảo như thế là không liên quan?"
Khê Nguyệt nghe hắn nói liền ngây ra, ngoài việc phẩn nộ bực tức, đầu óc cũng bị rượu chi phối đến mức như muốn nổ tung lên. Cô nghiêng người nhìn hắn, chợt nhớ ra điều gì đó, khóe môi kéo cao lên.
"Chúng ta là người trưởng thành rồi, hơn nữa... đàn ông nhà họ Lôi anh chất lượng thật sự rất kém, căn bản bên ngoài trông thật sự đẹp, nhưng loại chuyện kia thì.. không ổn mấy."
Để mà nói, một người đàn ông bị chê "không ổn" ở loại chuyện phương diện kia, mấy ai giữ được sự bình tĩnh.
Lôi Nghị Tước nhìn cô, rõ ràng là biết bản thân bị cô trêu chọc đến nổi điên, nhưng chính hắn cũng không kiềm chế được sự bình tĩnh.
Hắn bất giác tiến lại gần, khoảng cách vô cùng ngắn ngủi đến mức có thể cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng xung quanh từ đôi môi nhỏ của cô tỏa ra. Giọng nói lạnh lùng cất lên, lạnh lẽo từng câu từng chữ mà đe doa.
"Khê Nguyệt, đừng trêu chọc tôi, nếu không hậu quả cô không gánh vác nổi đâu!"
Khi nói, Lôi Nghị Tước còn bất giác nghiền răng, bị kẻ thù hẳn ghét chế "yếu", hẳn làm sao có thể chịu đựng được?
Hôm đó dẫu sao cũng là lần đầu của hắn, đối với câu nói này của cô lại vừa bán tín bán nghi.
Khê Nguyệt bị cơn đau bất chợt khi hắn siết chặt cằm làm cho tỉnh táo, cô híp mắt định thần chốc lát, ngầng đầu nhìn hắn, giọng nói có phần ủy khuất mà rên rỉ đáng thương, giống hệt dáng vẻ như khi cô bị mất trí nhớ ngày ngày lẽo đẽo bên cạnh hắn gọi "chồng".
"Dau.."
Tình huống có phần trớ trêu, Lôi Nghị Tước nhíu mày lập tức buông lỏng tay, nhìn gương mặt trắng nõn mê người đang khó chịu, trên gương mặt cũng in hằn dấu vết bàn tay hắn.
Thế nhưng chưa buông ra được bao lâu, Khê Nguyệt tiếp tục lên tiếng đầy ẩn ý mà chọc tức hắn.
"Tôi không trêu chọc anh, bằng không làm sao sức của anh vào đêm hôm đó có thể yếu như thế? Trời chưa sáng....
đã ngừng hẳn..."
Vốn dĩ, Lôi Nghị Tước ngừng bởi vì sợ cô đau không chịu được, lại biết hôm đó của cô là lần đầu nên không muốn
tien saิน.
Nhưng qua miệng lưỡi giảo hoạt của Khê Nguyệt, gương mặt Lôi Nghị Tước càng lúc càng đen lại, tâm tình rốt cuộc cũng bị người con gái này khống chế trở nên bực tức.
Hắn tiến tới, cả người mang theo ngọn lửa âm ỉ đợi bùng phát. Ban đầu lo cho Khê Nguyệt uống say ở đây một mình giữa đêm khuya, nhưng Lôi Nghị Tước lại quên mất, hiện tại cô là "Khê Nguyệt", căn bản không phải "cô vợ ngốc" kia của hắn nữa.
Lôi Nghị Tước hung hăng dùng tay, trực tiếp nhấc bổng thân thể của Khê Nguyệt lên bàn ăn, chai rượu bị hắn gạt đẩy sang một bên, thanh âm rớt trên nền sàn rơi vỡ tạo thanh âm chói tai vô cùng.
Khê Nguyệt trừng mắt nhìn Lôi Nghị Tước, cô vốn còn cho rằng hắn chán ghét chính mình đến mức không muốn đụng vào nên mới khiêu khích. Nào có ngờ mọi chuyện thành ra thể này?
Trong lúc chưa kịp định thần, Lôi Nghị Tước lần nữa bóp chặt cằm cô, một nụ hôn như vũ bão đáp xuống mà càn quét.
"Lôi tổng, tôi đề nghị anh buông tôi ra..."
Khê Nguyệt chưa nói dứt câu, nụ hôn của Lôi Nghị Tước đã lấp kín đôi môi cô, hung hăng chà đạp, như thể nụ hôn bao hàm lấy cơn tức giận của hắn.
Người phục vụ nhìn số phòng VIP 20 vẫn sáng đèn, sau một đợt rượu được gọi vào, người trong phòng cũng chưa hề rời đi. Ngồi bên trong rõ ràng rất lâu.
Không lâu sau, bọn họ lại trông thấy một người đàn ông ưu tú xuất hiện trước cửa phòng. Vóc dáng cao ráo ưa nhìn, cả người toát ra dáng vẻ lôi cuốn thu hút, khí chất trưởng thành và sự giàu có dễ dàng lọt vào mắt những người phục vụ nữ nơi đây.
Không khó để nhận ra, người đàn ông là người đứng đầu tập đoàn Lôi Tước. Thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo và các cuộc phỏng vấn, một trong số doanh nhân trẻ thành đạt, người đàn ông độc thân hoàng kim của thành phố.
Lôi Nghị Tước dừng trước cửa phòng, ánh mắt hiện tại trở nên lạnh nhạt.
Nghe những vị cổ đông ban nãy báo cáo, rõ ràng chính hắn đưa người đến đề Khê Nguyệt nhận thức được nên làm gì, kết quả tất cả đều nói nhìn nét mặt cô có phần suy sụp.
Khê Nguyệt chán ghét đến mức không muốn trông thấy hắn? Lôi Nghị Tước nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ khuya, trời thật sự tối đen.
Không ngần ngại, hắn trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào.
Trên bàn trước mặt Khê Nguyệt một ly rượu, dáng vẻ cô ngồi ngây ngẩn, nét mặt ửng hồng. Chai rượu bên cạnh chỉ mới sử dụng được một phần ba.
Lôi Nghị Tước lằng lặng tiến đến hướng cô, Khê Nguyệt cũng phát giác có người, vừa nghiêng đầu đã đối diện với ánh mắt đen nhánh của hắn.
"Say rồi?"
Lôi Nghị Tước tiến đến, câu nói dù mang theo sự nghi hoặc. Chỉ là khi bàn tay chạm đến gương mặt cô, nhẹ nhàng siết lấy góc căm xoa nhẹ. Lập tức phán đoán người con gái này đã say thật.
Khê Nguyệt trông thấy Lôi Nghị Tước chạm đến gương mặt mình, lập tức cau có đẩy bàn tay hẳn ra. Kết quả Lôi Nghị Tước liền siết chặt bóp lẩy quai hàm cô, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"Tửu lượng kém như này lại đi uống rượu?"
"Không liên quan đến anh, buông tôi ra."
Khê Nguyệt dù đang say, nhưng cô nhận thức rõ tên trước mặt thật sự là một kẻ rất đáng ghét. Cô vùng vằng đẩy hắn ra, tuy nhiên sức lực yếu kém chẳng cách nào so được, sau cùng yếu thế. Ánh mắt long lanh nhìn Lôi Nghị Tước hiện lên nét căm phần tột cùng, đôi môi bóng đỏ cũng cắn vào nhau.
Nghe mấy chữ "không liên quan", Lôi Nghị Tước cười khẩy rồi lên tiếng.
"Không liên quan? Cách đây không lâu đã ngủ với tôi, thậm chí cũng gọi là chồng, cô bảo như thế là không liên quan?"
Khê Nguyệt nghe hắn nói liền ngây ra, ngoài việc phẩn nộ bực tức, đầu óc cũng bị rượu chi phối đến mức như muốn nổ tung lên. Cô nghiêng người nhìn hắn, chợt nhớ ra điều gì đó, khóe môi kéo cao lên.
"Chúng ta là người trưởng thành rồi, hơn nữa... đàn ông nhà họ Lôi anh chất lượng thật sự rất kém, căn bản bên ngoài trông thật sự đẹp, nhưng loại chuyện kia thì.. không ổn mấy."
Để mà nói, một người đàn ông bị chê "không ổn" ở loại chuyện phương diện kia, mấy ai giữ được sự bình tĩnh.
Lôi Nghị Tước nhìn cô, rõ ràng là biết bản thân bị cô trêu chọc đến nổi điên, nhưng chính hắn cũng không kiềm chế được sự bình tĩnh.
Hắn bất giác tiến lại gần, khoảng cách vô cùng ngắn ngủi đến mức có thể cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng xung quanh từ đôi môi nhỏ của cô tỏa ra. Giọng nói lạnh lùng cất lên, lạnh lẽo từng câu từng chữ mà đe doa.
"Khê Nguyệt, đừng trêu chọc tôi, nếu không hậu quả cô không gánh vác nổi đâu!"
Khi nói, Lôi Nghị Tước còn bất giác nghiền răng, bị kẻ thù hẳn ghét chế "yếu", hẳn làm sao có thể chịu đựng được?
Hôm đó dẫu sao cũng là lần đầu của hắn, đối với câu nói này của cô lại vừa bán tín bán nghi.
Khê Nguyệt bị cơn đau bất chợt khi hắn siết chặt cằm làm cho tỉnh táo, cô híp mắt định thần chốc lát, ngầng đầu nhìn hắn, giọng nói có phần ủy khuất mà rên rỉ đáng thương, giống hệt dáng vẻ như khi cô bị mất trí nhớ ngày ngày lẽo đẽo bên cạnh hắn gọi "chồng".
"Dau.."
Tình huống có phần trớ trêu, Lôi Nghị Tước nhíu mày lập tức buông lỏng tay, nhìn gương mặt trắng nõn mê người đang khó chịu, trên gương mặt cũng in hằn dấu vết bàn tay hắn.
Thế nhưng chưa buông ra được bao lâu, Khê Nguyệt tiếp tục lên tiếng đầy ẩn ý mà chọc tức hắn.
"Tôi không trêu chọc anh, bằng không làm sao sức của anh vào đêm hôm đó có thể yếu như thế? Trời chưa sáng....
đã ngừng hẳn..."
Vốn dĩ, Lôi Nghị Tước ngừng bởi vì sợ cô đau không chịu được, lại biết hôm đó của cô là lần đầu nên không muốn
tien saิน.
Nhưng qua miệng lưỡi giảo hoạt của Khê Nguyệt, gương mặt Lôi Nghị Tước càng lúc càng đen lại, tâm tình rốt cuộc cũng bị người con gái này khống chế trở nên bực tức.
Hắn tiến tới, cả người mang theo ngọn lửa âm ỉ đợi bùng phát. Ban đầu lo cho Khê Nguyệt uống say ở đây một mình giữa đêm khuya, nhưng Lôi Nghị Tước lại quên mất, hiện tại cô là "Khê Nguyệt", căn bản không phải "cô vợ ngốc" kia của hắn nữa.
Lôi Nghị Tước hung hăng dùng tay, trực tiếp nhấc bổng thân thể của Khê Nguyệt lên bàn ăn, chai rượu bị hắn gạt đẩy sang một bên, thanh âm rớt trên nền sàn rơi vỡ tạo thanh âm chói tai vô cùng.
Khê Nguyệt trừng mắt nhìn Lôi Nghị Tước, cô vốn còn cho rằng hắn chán ghét chính mình đến mức không muốn đụng vào nên mới khiêu khích. Nào có ngờ mọi chuyện thành ra thể này?
Trong lúc chưa kịp định thần, Lôi Nghị Tước lần nữa bóp chặt cằm cô, một nụ hôn như vũ bão đáp xuống mà càn quét.
"Lôi tổng, tôi đề nghị anh buông tôi ra..."
Khê Nguyệt chưa nói dứt câu, nụ hôn của Lôi Nghị Tước đã lấp kín đôi môi cô, hung hăng chà đạp, như thể nụ hôn bao hàm lấy cơn tức giận của hắn.
Danh sách chương