Khê Nguyệt ngạc nhiên nhìn người đàn ông một chốc, đề rồi nét mặt thay đổi, cô vội vàng khẳng định mà nói tiếp.
"Hiện tại Khê Hàm chỉ tạm thời đảm nhiệm, vị trí đó vốn dĩ vẫn là của em. Em nhất định sẽ đền đáp cho anh hợp lẽ. Sự việc này nếu em quay trở lại, anh có thể phải nhận ảnh hưởng và bàn tán không ít từ ban hội đồng..."
Khê Nguyệt hiển nhiên lo rằng, Giang Thừa Tân nếu giúp đỡ cô sẽ nhận lời phản đối từ những người dưới trướng anh từ lâu. Bởi danh tiếng Khê Nguyệt ở tập đoàn Thương Hạn tuy tốt, nhưng đi kèm vẫn là cái gai trong mắt tập đoàn Lôi Tước lâu đời khó bỏ. Các dự án hợp tác trước đây của Giang Thị lẫn tập đoàn Thương Hạn khi kết hợp, người trong tập đoàn Giang thị nơm nớp lo sợ, họ sợ rằng đắc tội với tập đoàn Lôi Tước.
Thể nhưng, Khê Nguyệt chưa nói hết Giang Thừa Tân đã xen vào.
"Anh hiểu, vấn đề ở đây là em lên tiếng nhờ anh giúp đỡ, chỉ cần em ngỏ lời, anh đều sẵn lòng. Mọi thứ anh đều đối phó được.”
Khê Nguyệt căng thẳng nhìn, dường như không nghĩ đến kết quả ngoài mong đợi.
Cuộc trò chuyện diễn ra rất lầu, lúc kết thúc đã gần chín giờ khuya.
Khê Nguyệt cùng Giang Thừa Tân trở về, nhưng khi cô vừa đứng dậy, nơi góc khuất đã thấy bóng lưng quen thuộc cao lớn xoay người rời đi, mang theo cảm giác áp bức lạ thường.
Khi cô muốn nhìn kĩ lại. Giang Thừa Tân ngỏ ý lên tiếng trước, cắt đứt dòng suy nghĩ của Khê Nguyệt.
"Để anh chở em về, hiện tại đã khuya rồi."
Nghe vậy, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không cần, căn hộ của em cách đây không xa, em muốn tự đi hóng gió. Anh vẫn là nên về trước." (
Khê Nguyệt nhờ vả Giang Thừa Tân một chuyện vốn đã quá phận, cô không muốn tiếp tục gây phiền hà cho anh.
Nhận thấy sự từ chối từ Khê Nguyệt, Giang Thừa Tân cũng chỉ mỉm cười, bàn tay vốn đưa ra muốn chạm vào cô liền rụt lại.
"Em về cẩn thận."
Nửa đêm, nơi khu phòng cao nhất tại tập đoàn Lôi Tước tỏa ra không gian u ám tối mù. Chỉ duy ánh đèn hiu hắt nơi góc máy tính bật lên, ánh sáng yếu ớt không đủ chiếu sáng, ngược lại chỉ khiến không gian thêm phần cô đơn tịch mịch.
Thông qua cánh cửa kính từ tòa cao nhất có thể thấy được khung cảnh bầu trời về đêm, một góc nhà dân sớm tắt ánh đèn để rơi vào giấc ngủ yên tĩnh, ngăn cách bởi một con sông, nơi đối diện ngược lại sáng ánh đèn, biểu thị nơi khu đô thị phồn hoa, khi mà là thời điểm giới thượng lưu tiếp tục cuộc vui.
Lôi Nghị Tước vẫn chưa hề rơi vào giấc ngủ, ngồi trên bàn làm việc, tâm trạng hắn càng lúc càng bực bội.
Nét mặt tươi cười, cả những cử chỉ thân mật của Khê Nguyệt đối với nam nhân kia vẫn thu vào tầm mắt hắn.
Trước kia Khê Nguyệt thân mật với hắn bởi vì mất trí nhớ, hiện tại cô khôi phục về hiện trạng bình thường chỉ mang theo suy nghĩ vội vã chạy trốn.
Ngược lại, đối với kẻ khác lại bằng hành động nhu tình kia.
Sự thật chỉ ra rõ ràng, Khê Nguyệt lẫn Lôi Nghị Tước vốn chẳng là gì. Huống hồ chi trước đây hắn công khai làm khó cô nhiều lần, mối quan hệ cả hai đổi lại chỉ là sự thù hẳn.
Lôi Nghị Tước không hiểu vì sao động thái của hắn đối với Khê Nguyệt lại thành ra khó chịu như này, khi mà ban đầu chính hẳn đem cô về ý định cũng chỉ chơi đùa, bản thân vị thể làm chủ. Kết quả chơi đùa không tới nơi tới chốn, trong vòng vòn vẹn vài ngày còn bị cô làm cho cảm xúc cũng bị ảnh hưởng.
Nghĩ đến đây, Lôi Nghị Tước lập tức tức giận ném laptop xuống nền đất, thanh âm xoảng vang lên chói tai, giữa màn đêm tĩnh lặng thanh âm này lại vô cùng lớn.
Lúc này, trợ lý Phong cũng vừa vặn bước vào, nhìn hành động này khẽ rùng mình.
Cậu không ngốc đến mức không nhìn ra tâm tình khó chịu của ông chủ. Mà có lẽ, mớ tin tức đem đến ngoài ý muốn hiện tại mới khiến sự khó chịu của ông chủ lên đến đỉnh điểm.
"Thưa ông chủ, kết quả điều tra đã có."
Trợ lý Phong quan sát nét mặt Lôi Nghị Tước, chiếc laptop tội nghiệp bị nằm ngổn ngang, thấy được màn hình trầy xước, ánh sáng rè rè.
Mà hiện tại, nét mặt Lôi Nghị Tước vẫn âm trầm như thế, nóng lạnh cũng không rõ. Dưới màn đêm càng họa nên dáng người cao ráo nhưng có phẩn u ám.
Trợ lý Phong biết, từ sau khi cái người phụ nữ được gọi là "kẻ thù" của ông chủ rời đi khỏi biệt thự, ông chủ cũng không trở về sớm như mọi ngày.
Ban đầu cậu còn vui mừng vì ông chủ nghĩ thông không dính dáng vào người phụ nữ đó, kết quả cậu nhận ra một điều, người rời đi, nhưng tâm trạng ông chủ càng xuống dốc.
Trợ lý Phong hẳng giọng, cẩn thận quan sát sắc mặt ông chủ mình rồi báo cáo.
"Giang Thừa Tân, con trai cả Giang gia, đồng thời là người cầm quyền Giang thị. Theo như điều tra hành động dạo gần đây của cô Khê, tôi nhận thấy hiện tại cô ấy có ý định quay lại vị trí tổng giám đốc. Bởi vì các tin báo loan truyền ảnh hưởng không có lợi. Cô ấy mới nhờ đến người cầm quyền Giang thị tạo tiếng nói đề cô ấy thuận lợi về lại vị trí.
"Hiện tại Khê Hàm chỉ tạm thời đảm nhiệm, vị trí đó vốn dĩ vẫn là của em. Em nhất định sẽ đền đáp cho anh hợp lẽ. Sự việc này nếu em quay trở lại, anh có thể phải nhận ảnh hưởng và bàn tán không ít từ ban hội đồng..."
Khê Nguyệt hiển nhiên lo rằng, Giang Thừa Tân nếu giúp đỡ cô sẽ nhận lời phản đối từ những người dưới trướng anh từ lâu. Bởi danh tiếng Khê Nguyệt ở tập đoàn Thương Hạn tuy tốt, nhưng đi kèm vẫn là cái gai trong mắt tập đoàn Lôi Tước lâu đời khó bỏ. Các dự án hợp tác trước đây của Giang Thị lẫn tập đoàn Thương Hạn khi kết hợp, người trong tập đoàn Giang thị nơm nớp lo sợ, họ sợ rằng đắc tội với tập đoàn Lôi Tước.
Thể nhưng, Khê Nguyệt chưa nói hết Giang Thừa Tân đã xen vào.
"Anh hiểu, vấn đề ở đây là em lên tiếng nhờ anh giúp đỡ, chỉ cần em ngỏ lời, anh đều sẵn lòng. Mọi thứ anh đều đối phó được.”
Khê Nguyệt căng thẳng nhìn, dường như không nghĩ đến kết quả ngoài mong đợi.
Cuộc trò chuyện diễn ra rất lầu, lúc kết thúc đã gần chín giờ khuya.
Khê Nguyệt cùng Giang Thừa Tân trở về, nhưng khi cô vừa đứng dậy, nơi góc khuất đã thấy bóng lưng quen thuộc cao lớn xoay người rời đi, mang theo cảm giác áp bức lạ thường.
Khi cô muốn nhìn kĩ lại. Giang Thừa Tân ngỏ ý lên tiếng trước, cắt đứt dòng suy nghĩ của Khê Nguyệt.
"Để anh chở em về, hiện tại đã khuya rồi."
Nghe vậy, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không cần, căn hộ của em cách đây không xa, em muốn tự đi hóng gió. Anh vẫn là nên về trước." (
Khê Nguyệt nhờ vả Giang Thừa Tân một chuyện vốn đã quá phận, cô không muốn tiếp tục gây phiền hà cho anh.
Nhận thấy sự từ chối từ Khê Nguyệt, Giang Thừa Tân cũng chỉ mỉm cười, bàn tay vốn đưa ra muốn chạm vào cô liền rụt lại.
"Em về cẩn thận."
Nửa đêm, nơi khu phòng cao nhất tại tập đoàn Lôi Tước tỏa ra không gian u ám tối mù. Chỉ duy ánh đèn hiu hắt nơi góc máy tính bật lên, ánh sáng yếu ớt không đủ chiếu sáng, ngược lại chỉ khiến không gian thêm phần cô đơn tịch mịch.
Thông qua cánh cửa kính từ tòa cao nhất có thể thấy được khung cảnh bầu trời về đêm, một góc nhà dân sớm tắt ánh đèn để rơi vào giấc ngủ yên tĩnh, ngăn cách bởi một con sông, nơi đối diện ngược lại sáng ánh đèn, biểu thị nơi khu đô thị phồn hoa, khi mà là thời điểm giới thượng lưu tiếp tục cuộc vui.
Lôi Nghị Tước vẫn chưa hề rơi vào giấc ngủ, ngồi trên bàn làm việc, tâm trạng hắn càng lúc càng bực bội.
Nét mặt tươi cười, cả những cử chỉ thân mật của Khê Nguyệt đối với nam nhân kia vẫn thu vào tầm mắt hắn.
Trước kia Khê Nguyệt thân mật với hắn bởi vì mất trí nhớ, hiện tại cô khôi phục về hiện trạng bình thường chỉ mang theo suy nghĩ vội vã chạy trốn.
Ngược lại, đối với kẻ khác lại bằng hành động nhu tình kia.
Sự thật chỉ ra rõ ràng, Khê Nguyệt lẫn Lôi Nghị Tước vốn chẳng là gì. Huống hồ chi trước đây hắn công khai làm khó cô nhiều lần, mối quan hệ cả hai đổi lại chỉ là sự thù hẳn.
Lôi Nghị Tước không hiểu vì sao động thái của hắn đối với Khê Nguyệt lại thành ra khó chịu như này, khi mà ban đầu chính hẳn đem cô về ý định cũng chỉ chơi đùa, bản thân vị thể làm chủ. Kết quả chơi đùa không tới nơi tới chốn, trong vòng vòn vẹn vài ngày còn bị cô làm cho cảm xúc cũng bị ảnh hưởng.
Nghĩ đến đây, Lôi Nghị Tước lập tức tức giận ném laptop xuống nền đất, thanh âm xoảng vang lên chói tai, giữa màn đêm tĩnh lặng thanh âm này lại vô cùng lớn.
Lúc này, trợ lý Phong cũng vừa vặn bước vào, nhìn hành động này khẽ rùng mình.
Cậu không ngốc đến mức không nhìn ra tâm tình khó chịu của ông chủ. Mà có lẽ, mớ tin tức đem đến ngoài ý muốn hiện tại mới khiến sự khó chịu của ông chủ lên đến đỉnh điểm.
"Thưa ông chủ, kết quả điều tra đã có."
Trợ lý Phong quan sát nét mặt Lôi Nghị Tước, chiếc laptop tội nghiệp bị nằm ngổn ngang, thấy được màn hình trầy xước, ánh sáng rè rè.
Mà hiện tại, nét mặt Lôi Nghị Tước vẫn âm trầm như thế, nóng lạnh cũng không rõ. Dưới màn đêm càng họa nên dáng người cao ráo nhưng có phẩn u ám.
Trợ lý Phong biết, từ sau khi cái người phụ nữ được gọi là "kẻ thù" của ông chủ rời đi khỏi biệt thự, ông chủ cũng không trở về sớm như mọi ngày.
Ban đầu cậu còn vui mừng vì ông chủ nghĩ thông không dính dáng vào người phụ nữ đó, kết quả cậu nhận ra một điều, người rời đi, nhưng tâm trạng ông chủ càng xuống dốc.
Trợ lý Phong hẳng giọng, cẩn thận quan sát sắc mặt ông chủ mình rồi báo cáo.
"Giang Thừa Tân, con trai cả Giang gia, đồng thời là người cầm quyền Giang thị. Theo như điều tra hành động dạo gần đây của cô Khê, tôi nhận thấy hiện tại cô ấy có ý định quay lại vị trí tổng giám đốc. Bởi vì các tin báo loan truyền ảnh hưởng không có lợi. Cô ấy mới nhờ đến người cầm quyền Giang thị tạo tiếng nói đề cô ấy thuận lợi về lại vị trí.
Danh sách chương