Lôi Nghị Tước nhìn cô, ánh mắt hiện tại đều là sự ôn nhu lạ lẫm, rõ ràng cả hai người hiện tại không là gì, vậy mà vẫn bị cô thu hút.

Đáy mắt hiện tại của Lôi Nghị Tước đỏ, hằn lên sợi tơ máu rõ rệt đều bởi vị sự kiềm chế bản thân. Căn bản lúc hắn tiến vào chỉ đơn giản dạo đầu, vậy mà Khê Nguyệt đã khó chịu đến mức này. Không khó để nhận ra đối với cô đây là lần đầu.

Sự ẩn nhẫn hiện lên trước gương mặt Lôi Nghị Tước, hắn khó chịu muốn động đậy vào sâu bên trong nơi mềm mại của người con gái, nhưng Khê Nguyệt nén đau đớn cắn môi như thế làm hắn càng thấy tội lỗi.

Cô gái này trông vậy mà thật bướng bỉnh, bảo rằng đau cắn vào tay hắn, thế nhưng vẫn nhất quyết không chịu bặm chặt môi đến trắng bệch.

Lôi Nghị Tước hạ thấp thân người, mồ hôi đọng trên người hắn hiện tại tuôn ra tương đối nhiều, nhỏ giọt xuống cơ thể bên dưới. Hắn khẽ cúi thấp người, thì thầm vào vành tai cô từng chút một dụ dỗ.

“Gọi chồng đi.”

giọng nói như loại rượu thượng hạng từ tính, rót vào sâu thẳm tận tâm hồn.

Khê Nguyệt chớp mắt nhìn hắn như bị dụ dỗ, cô cẩn thận hé đôi môi đỏ mọng căn bóng cất tiếng, giọng nói ngọt ngào cào vào không ngừng dụ dỗ lòng người vang lên.

“Chồng…”

“Giỏi lắm.”

Lời vừa cất ra, cũng là lúc đôi môi hé mở, Lôi Nghị Tước nhân cơ hội cúi xuống hôn lên đôi môi cô mà liếm láp, lưỡi hắn tấn công vào bên trong khoan miệng ngọt ngào chứa đầy mật ngọt, một tay cố định phần gáy cô giữ chặt, chạm vào da đầu tạo ra xúc cảm đến tê rần.

Đồng thời, cũng là thời điểm bên dưới Lôi Nghị Tước động hông, thứ vật cứng rắn tiến quân vào nơi u cốc ẩm ướt thần bí, khiến kẻ khác mê đắm không thôi. Mà cũng chính hắn, bị chìm vào sự khoái lạc của dục vọng này.

Toàn bộ những câu từ rên rỉ, toàn bộ những thanh âm ngân nga đến mê hồn khi Khê Nguyệt định cất lên, tất cả đều được nuốt trọn vẹn trong nụ hôn này.

Ma sát bên dưới, thân thể Khê Nguyệt như con tôm mà cong lên, nơi bầu ngực mềm mại cũng vì thế mà chạm vào lồng ngực cứng rắn, đỉnh hồng tiếp xúc khiến Lôi Nghị Tước cũng không thể khống chế nổi khoái cảm của việc hoan ái.

Gò má Khê Nguyệt ửng hồng, ánh mắt tràn ánh lệ, tầm mắt trước mặt mờ dần bởi ánh nước.

Khê Nguyệt nhìn người đàn ông tiếp xúc thân mật với bản thân, trong một thoáng, hình ảnh của hắn tái hiện trước mặt, là hình ảnh trước đây.

Những đoạn ký ức vụn vặt, chẳng hiểu vì sao ghép nối lần nữa.

Trong lúc Khê Nguyệt muốn nhớ ra sự tình, lại bị nhấn chìm vào bể sâu sự mơ màng khi cao trào của việc hoan ái, đoạn ký ức tựa bèo trôi trên dòng nước, bồng bềnh không thôi.

Muốn nhớ, nhưng không thể. Rõ đã gần ngay trước mặt.

Đôi môi Khê Nguyệt bị Lôi Nghị Tước hôn sâu, sự kết hợp ngọt ngào đến chết người này khiến tâm trí cả hai chẳng thể nghĩ được đến việc gì khác ngoại trừ đối phương nữa.

Lần thứ nhất kết thúc, cơ thể Khê Nguyệt đã như rã rời, thân mình giống hệt cánh hoa rũ xuống, chẳng tha thiết đến việc gì nữa.

“Tước…”

Khê Nguyệt mơ màng, bàn tay vươn ra bấu víu bắp tay người trước mặt mà níu níu.

“Em khát nước…”

Lôi Nghị Tước từ phía trên nhìn Khê Nguyệt, cơ thể cô rũ xuống, mái tóc dính hơi nước lòa xòa bên góc trán, hắn vươn tay vén gọn sang một bên.

Không chút ngần ngại, đứng dậy rời giường rót một cốc nước. Nhưng hắn không đưa đến cho cô, lại tự mình nốc một hơi.

Khê Nguyệt nhíu mày nhìn hắn tiến đến hướng cô với tay không, bản thân cảm thấy không phục, lần nữa yếu ớt lặp lại.

“Em muốn uống nước.”

Lôi Nghị Tước không nói không rằng, nhẹ nhàng bóp môi khiến cô hé miệng, lần nữa hắn cúi người, nước trong miệng hắn tràn đến một ngụm lớn.

Đến lúc buông ra, Lôi Nghị Tước cẩn thận nói.

“Sợ em uống nước bị sặc.”

Khê Nguyệt nhìn hắn, im lặng không nói gì, cứ thế giận dỗi xoay lưng, không tha thiết đối diện với tầm mắt hắn nữa.

Mảnh ký ức vụn vặt ban nãy tan rã, cô không tài nào nhớ lại. Nhưng Khê Nguyệt nhận ra, mối quan hệ cả hai có vấn đề.

Sự mệt mỏi bởi hoan ái mang đến khiến cô có chút buồn ngủ, mi mắt muốn nhíu lại.

Trong lúc mê man suy nghĩ, Lôi Nghị Tước đã nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mà vuốt ve trên làn da, hắn đặt một nụ hôn lên vai cô và mơn trớn từng chút một giống như ân cần nâng niu báu vật. Câu nói thì thầm vang lên bên tai.

“Một lần nữa nhé?”

Khê Nguyệt bất giác cắn môi, vừa nghiêng đầu đã đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Lôi Nghị Tước.

Câu nói này giống như vừa thương lượng vừa không cho cô quyền từ chối.

Khê Nguyệt hơi mệt, bàn tay nhẹ nhàng đẩy Lôi Nghị Tước phản kháng yếu ớt. Cô vốn muốn lên tiếng, đã bị hành động của Lôi Nghị Tước làm cho giật mình.

Hắn đặt nụ hôn lên đầu ngón tay cô, hôn rất ân cần, đáy mắt là dục vọng chẳng thể nào mà che giấu được.

Rốt cuộc, đêm đó Khê Nguyệt vẫn là bị làm đến mức không nhận thức được cơ thể này có phải của cô hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện