“Chồng yêu… em chỉ muốn ngủ với chồng thôi!”

Lôi Nghị Tước nghe câu này, lại nhìn xuống người con gái như đứa trẻ mà cố chấp ôm hắn, da dẻ mềm mại cứ cọ sát. Tâm tình chẳng hiểu vì sao lại trở nên bực bội đối với hai chữ “Chồng yêu”, lập tức khó chịu gắt giọng lên tiếng.

“Đừng gọi lung tung!”

Giọng hắn hiện tại sự khó chịu hiện rõ ràng, yết hầu cũng vì thế mà di chuyển lên xuống.

Sở dĩ bực bội, là vì hiện tại men say lên đến tận não của Lôi Nghị Tước rồi. Nếu cô cứ tiếp tục dụ dỗ mấy lời ngon ngọt vượt quá phận này, sao hắn có thể tiếp tục mà chịu đựng nổi? Lôi Nghị Tước bế cô đến bên giường, lần nữa đặt xuống, ý định rời đi vẫn hiện lên rõ ràng trên gương mặt.

Khê Nguyệt thấy vậy, vội vàng níu lại, vô cùng cố chấp.

“Không muốn, Tước, chồng yêu, em yêu anh… anh có giận gì em thì phải nói, đừng bỏ em...”

Khê Nguyệt thừa nhận, chữ “yêu” kia là cô học trên mấy cái chương trình. Mục đích nhằm bày tỏ tình ý của bản thân đến với đối phương.

Lôi Nghị Tước nghe ba chữ kia, bước chân cuối cùng cũng dừng lại. Hắn chầm chậm quay đầu, bàn tay Khê Nguyệt trắng nõn vẫn níu lấy góc áo của hắn, chiếc váy cô vì ma sát mà cũng trở nên bị rối, không còn định hình ở vị trí ban đầu, da dẻ mịn màng phô bày, những nơi mập mờ cũng tái hiện trước mặt hắn.

Hắn tiến lại gần, đối diện với gương mặt cô ở khoảng cách gần nhất, mùi rượu cũng tỏa ra nồng nặc, ánh mắt sâu thẳm mang theo sự khao khát chiếm hữu mà cô không tài nào nhận ra.

“Khê Nguyệt! Em có nhận thức được bản thân đang nói gì không?”

Khê Nguyệt đột ngột bị hắn tiến lại, dù hơi hoảng nhưng vẫn gật đầu liên tục.

Lôi Nghị Tước đối diện với cô, một tay vươn đến siết chặt cằm nhỏ.

Em yêu anh? Chồng yêu?

Cô gái này làm gì nhận thức được?

Nhưng hễ đối diện với gương mặt ngây thơ của Khê Nguyệt, tâm trí Lôi Nghị Tước cũng trở nên rối tung. Hắn buông lỏng bàn tay siết lấy góc cằm của cô.

“Bỏ đi, đồ ngốc, em không biết cái gì hết!”

Hắn không muốn tiếp tục, nếu không kẻ sa vào chỉ có mình hắn.

Nhưng Lôi Nghị Tước vừa buông ra, ngay lúc đứng dậy thì Khê Nguyệt lập tức nhào đến, đôi môi nhỏ chặn lấy đôi môi hắn. Vòng tay quấn quanh cổ hắn mà cố chấp kéo xuống.

Vì một nụ hôn này, Lôi Nghị Tước thật sự khó mà khống chế nổi, cô hôn rất ngô nghê, lại dễ dàng kích thích những thứ bản năng nguyên thủ đối với hắn.

Bàn tay Lôi Nghị Tước luồn ra sau vạt áo, nắm lấy vòng eo nhỏ mà giữ chặt, ép cô nằm xuống giường. Rất nhanh đã phối hợp với nụ hôn, bàn tay ma sát vuốt ve khắp cơ thể khiến Khê Nguyệt run bần bật, nhanh chóng từ bị động chuyển sang chủ động mà đổi khách thành chủ.

Lôi Nghị Tước dùng một tay, trực tiếp bắt lấy hai cổ tay cô mà kéo lên đỉnh đầu ngăn chặn hành vi “không biết điều” của cô. Hắn lần nữa bất lực lên tiếng, ánh mắt hiện tại của hắn đỏ ngầu, cố giữ chút quân tử còn sót lại trước khi hoàn toàn hóa sói.

“Khê Nguyệt, giờ em mất trí nhớ, nếu sau này nhớ lại rồi, em chắc chắn sẽ hối hận vì những hành động ở hiện tại. Tôi vốn dĩ đang chừa cho em một đường lui…”

Lần nữa, Lôi Nghị Tước chưa nói hết câu, Khê Nguyệt nhướn người lên hôn đôi môi hắn mà chặn lại.

Gương mặt kiêu ngạo của Lôi Nghị Tước lúc này tuôn ra mồ hôi, biểu hiện cho việc vượt quá sức chịu đựng, đôi mắt hắn đen nhánh ẩn nhẫn con sói phía bên trong, từng hành động nhỏ của Khê Nguyệt, lần lượt chạm đến giới hạn duy nhất của hắn.

Cô thừa nhận, cô không hiểu hắn nói gì.

Nhưng kinh nghiệm từ những đoạn chương trình cô đã xem, đây đều là phương pháp giải quyết tốt nhất đối với một cặp vợ chồng.

Khê Nguyệt không muốn Lôi Nghị Tước tiếp tục giận mà bỏ rơi mình, hiện tại hắn là người cho cô sự an toàn.

“Chồng ơi…”

Cô run rẩy nhìn hắn, cứ mỗi một nụ hôn cố chấp từ cô chạm đến môi hắn vô cùng nhẹ nhàng, như an ủi sự ẩn nhẫn của Lôi Nghị Tước, lại kêu lên một tiếng “Chồng ơi” giữa màn đêm tĩnh lặng này.

Có trời cũng chẳng nhịn được!

Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng không muốn phản kháng nữa, nhìn cô làm từng hành động hắn cũng chỉ có thể bất lực. Bởi ngay từ đầu đều do chính hắn rước những rắc rối “ngọt ngào” này về.

Yên lặng một lúc lâu, hơi thở Lôi nghị Tước trở nên thô trọng hẳn.

“Khê Nguyệt, đợi đến khi em nhớ lại… em nên biết rằng có chạy đằng trời cũng đừng mong trốn được…”

Khê Nguyệt lúc này nào hiểu lý lẽ, cô vội vàng gật đầu.

“Không chạy… ưm…”

Chưa nói hết câu, Lôi Nghị Tước đã khóa đôi môi của cô lại, bàn tay hắn đang giữ chặt cổ tay cô phía trên lần này cũng buông lỏng ra.

Nụ hôn mang theo sự nóng bỏng, hơi thở từ rượu cùng mùi hương pheromone nam tính từ hắn mạnh mẽ truyền đến, kéo cô rơi vào sự ướt át khi đầu lưỡi cả hai chạm vào nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện