Lôi Nghị Tước lẳng lặng nhìn Khê Nguyệt làm trò trước mặt hắn, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. Muốn tiến lại gần hôn, nhưng bất chợt khựng lại.
Hứa rằng hắn sẽ không bỏ cô? Điều này có phần hoang đường, ai bỏ ai, kết quả đến cuối khó mà đoán được. Thật sự lời hứa không thực thi, hắn không muốn làm điều này.
Khê Nguyệt nhắm mắt mong đợi nụ hôn từ phía hắn, nhưng vài giây sau chỉ thấy Lôi Nghị Tước nhẹ nhàng buông ra, ngoại trừ bàn tay vuốt ve gò má để an ủi cho sự mất mát từ nụ hôn.
“Tại sao anh không hôn, anh muốn bỏ em?”
Khê Nguyệt buông thõng người, quay mặt nhìn Lôi Nghị Tước, ánh mắt mang theo sự mất mát rõ ràng.
Lôi Nghị Tước nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài.
“Anh sẽ không bỏ em.”
“Vậy sao anh không hôn?”
Khê Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt xuất hiện sự tủi thân rõ rệt, đôi mắt vốn đã ngưng khóc, nay lần nữa phủ một tầng sương mỏng nhìn hắn chăm chăm.
Nhận thấy điều này, Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng vì dỗ dành Khê Nguyệt, lập tức cúi người đặt một nụ hôn.
“Anh hôn rồi, sẽ không bỏ em, như thế này đã tin chưa?”
Khê Nguyệt nhận được nụ hôn, cô hệt như một đứa trẻ nhận được viên kẹo ngọt mà nở nụ cười. Cô cắn cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
“Tin Tước, tin chồng em.”
Vì câu nói, Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng xuất hiện một ít sự hoảng loạn vì không chống đỡ nổi trong ánh mắt hắn.
Lôi Nghị Tước nhẹ nhàng xoa đầu cô, người đàn ông xoay người muốn đi lên lầu. Khê Nguyệt thấy vậy vội vàng cầm lấy chiếc áo vest hắn ném bên góc sofa, như cái đuôi nhỏ đi lên phía trước chặn trước tầm mắt hắn. Để rồi dang hai tay ra.
“Không ôm em, không bồng em nữa sao?”
Mấy ngày gần đây, Lôi Nghị Tước rất hay ôm rồi bồng cô cưng nựng, nhẹ nhàng ôm hôn. Lần này thay đổi, Khê Nguyệt phát giác liền như đứa trẻ vội vàng chạy lại giành giật lấy mấy cái sự ngọt ngào này.
Lôi Nghị Tước nhìn cô, hiện trạng vẫn chưa thoát khỏi sự ngọt ngào từ câu nói ban nãy, hắn hiện tại muốn tạm thời tách cô ra một chút để giữ bình tĩnh của bản thân. Sao hắn có thể có cảm xúc không nên với kẻ thù của hắn?
Nhưng xem ra Khê Nguyệt lo lắng điều này hơn cả hắn.
Nhìn cô dang hai cánh tay đòi hỏi hắn bế lên, trên tay còn vắt lấy chiếc áo vest của hắn. Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng không từ chối được. Hắn tiến lên phía trước, cẩn thận bế cô lên.
Khê Nguyệt rất nhẹ, đến mức khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Khê Nguyệt được bồng lên, bản thân cảm nhận sự an ủi, vì vậy nhẹ nhàng vùi vào lòng hắn. Đầu ngón tay vuốt lên góc áo sơ mi của Lôi Nghị Tước ban nãy bị cô khóc mà làm cho ướt, chân thành nói.
“Em sẽ không bỏ anh, vì vậy Tước cũng không được bỏ em!”
…
Trở lên phòng, Lôi Nghị Tước tắm rất nhanh, lúc trở ra trên người mặc bộ đồ ngủ sang trọng màu đen.
Khi này, Khê Nguyệt đang ngồi trên ghế, vừa nhìn thấy hắn lập tức lao đến mà ôm chầm lấy.
“Anh làm mệt lắm sao?”
Vòng tay của cô nhỏ nhắn, hỏi han quan tâm. Lôi Nghị Tước không ngần ngại gật đầu xem cô ríu rít làm trò.
“Tước, anh vất vả đi làm, em lại bị bệnh vô dụng không thể giúp gì được cho anh. Đợi em khỏi bệnh…”
Vừa nói đến đây, Lôi Nghị Tước lập tức nhíu mày, ánh mắt hiện rõ sự không vui.
Khê Nguyệt chưa nói dứt câu, một nụ hôn nóng bỏng đã chặn lấy đôi môi. Lôi Nghị Tước cẩn thận bồng cô lên, thuận tiện để hai đùi thon quấn lấy vòng hôn của hắn. Cô bởi vì tìm điểm tựa chỉ có thể vòng tay qua ngang cổ hắn giữ thăng bằng, vụng về đáp trả nụ hôn.
Lúc định hình, Khê Nguyệt đã cảm nhận bản thân đặt nằm trên giường, còn bị Lôi Nghị Tước đè xuống, cô vốn muốn nói, hắn lại tiếp tục chặn môi. Lưỡi hắn lưu manh, liếm khắp viền môi, để rồi dần luồn vào phía trong nơi chứa đầy mật ngọt.
Càng hôn càng quấn quýt triền miên, không gian cũng vì vậy mà đột ngột hâm nóng đến khó khống chế. Hơi thở cả hai tràn đầy sự trao đổi giao hòa mà khó nhận ra đâu là thuộc về ai.
Lôi Nghị Tước hôn, thân hình to lớn đè phía trên như một mãnh hổ lớn, che đậy thân hình nhỏ nhắn bên dưới. Đẩy Khê Nguyệt vào thế bí, khiến cô bị vùi trong chính tấm lưới ngọt ngào được dựng lên.
Để rồi Khê Nguyệt khó thở, xung quanh đầu mũi, miệng, mọi thứ tràn đầy mùi hương pheromone đặc trưng của Lôi Nghị Tước, vừa bá đạo lại mạnh mẽ xâm chiếm lấy cô.
“Tước… Tước ơi, khó thở…”
Khê Nguyệt vung tay ra phía trước mà đẩy, đôi môi khó khăn bật ra vài câu, như thể là tiếng rên rỉ dụ hoặc kích thích đối phương.
Cũng bởi vì áo ngủ quấn của Lôi Nghị Tước có phần lỏng lẻo, qua cái đẩy tay của Khê Nguyệt, nó bất chợt rũ xuống, bàn tay của Khê Nguyệt cũng thuận thế luồn và chạm vào cơ thể như dục hỏa phía bên trong đằng sau sự che lấp của vạt áo.
Vì cái chạm này, Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng nhận thức được tình hình, hắn chậm rãi ngừng lại mà buông tha cho đôi môi của Khê Nguyệt.
Hứa rằng hắn sẽ không bỏ cô? Điều này có phần hoang đường, ai bỏ ai, kết quả đến cuối khó mà đoán được. Thật sự lời hứa không thực thi, hắn không muốn làm điều này.
Khê Nguyệt nhắm mắt mong đợi nụ hôn từ phía hắn, nhưng vài giây sau chỉ thấy Lôi Nghị Tước nhẹ nhàng buông ra, ngoại trừ bàn tay vuốt ve gò má để an ủi cho sự mất mát từ nụ hôn.
“Tại sao anh không hôn, anh muốn bỏ em?”
Khê Nguyệt buông thõng người, quay mặt nhìn Lôi Nghị Tước, ánh mắt mang theo sự mất mát rõ ràng.
Lôi Nghị Tước nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài.
“Anh sẽ không bỏ em.”
“Vậy sao anh không hôn?”
Khê Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt xuất hiện sự tủi thân rõ rệt, đôi mắt vốn đã ngưng khóc, nay lần nữa phủ một tầng sương mỏng nhìn hắn chăm chăm.
Nhận thấy điều này, Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng vì dỗ dành Khê Nguyệt, lập tức cúi người đặt một nụ hôn.
“Anh hôn rồi, sẽ không bỏ em, như thế này đã tin chưa?”
Khê Nguyệt nhận được nụ hôn, cô hệt như một đứa trẻ nhận được viên kẹo ngọt mà nở nụ cười. Cô cắn cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
“Tin Tước, tin chồng em.”
Vì câu nói, Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng xuất hiện một ít sự hoảng loạn vì không chống đỡ nổi trong ánh mắt hắn.
Lôi Nghị Tước nhẹ nhàng xoa đầu cô, người đàn ông xoay người muốn đi lên lầu. Khê Nguyệt thấy vậy vội vàng cầm lấy chiếc áo vest hắn ném bên góc sofa, như cái đuôi nhỏ đi lên phía trước chặn trước tầm mắt hắn. Để rồi dang hai tay ra.
“Không ôm em, không bồng em nữa sao?”
Mấy ngày gần đây, Lôi Nghị Tước rất hay ôm rồi bồng cô cưng nựng, nhẹ nhàng ôm hôn. Lần này thay đổi, Khê Nguyệt phát giác liền như đứa trẻ vội vàng chạy lại giành giật lấy mấy cái sự ngọt ngào này.
Lôi Nghị Tước nhìn cô, hiện trạng vẫn chưa thoát khỏi sự ngọt ngào từ câu nói ban nãy, hắn hiện tại muốn tạm thời tách cô ra một chút để giữ bình tĩnh của bản thân. Sao hắn có thể có cảm xúc không nên với kẻ thù của hắn?
Nhưng xem ra Khê Nguyệt lo lắng điều này hơn cả hắn.
Nhìn cô dang hai cánh tay đòi hỏi hắn bế lên, trên tay còn vắt lấy chiếc áo vest của hắn. Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng không từ chối được. Hắn tiến lên phía trước, cẩn thận bế cô lên.
Khê Nguyệt rất nhẹ, đến mức khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Khê Nguyệt được bồng lên, bản thân cảm nhận sự an ủi, vì vậy nhẹ nhàng vùi vào lòng hắn. Đầu ngón tay vuốt lên góc áo sơ mi của Lôi Nghị Tước ban nãy bị cô khóc mà làm cho ướt, chân thành nói.
“Em sẽ không bỏ anh, vì vậy Tước cũng không được bỏ em!”
…
Trở lên phòng, Lôi Nghị Tước tắm rất nhanh, lúc trở ra trên người mặc bộ đồ ngủ sang trọng màu đen.
Khi này, Khê Nguyệt đang ngồi trên ghế, vừa nhìn thấy hắn lập tức lao đến mà ôm chầm lấy.
“Anh làm mệt lắm sao?”
Vòng tay của cô nhỏ nhắn, hỏi han quan tâm. Lôi Nghị Tước không ngần ngại gật đầu xem cô ríu rít làm trò.
“Tước, anh vất vả đi làm, em lại bị bệnh vô dụng không thể giúp gì được cho anh. Đợi em khỏi bệnh…”
Vừa nói đến đây, Lôi Nghị Tước lập tức nhíu mày, ánh mắt hiện rõ sự không vui.
Khê Nguyệt chưa nói dứt câu, một nụ hôn nóng bỏng đã chặn lấy đôi môi. Lôi Nghị Tước cẩn thận bồng cô lên, thuận tiện để hai đùi thon quấn lấy vòng hôn của hắn. Cô bởi vì tìm điểm tựa chỉ có thể vòng tay qua ngang cổ hắn giữ thăng bằng, vụng về đáp trả nụ hôn.
Lúc định hình, Khê Nguyệt đã cảm nhận bản thân đặt nằm trên giường, còn bị Lôi Nghị Tước đè xuống, cô vốn muốn nói, hắn lại tiếp tục chặn môi. Lưỡi hắn lưu manh, liếm khắp viền môi, để rồi dần luồn vào phía trong nơi chứa đầy mật ngọt.
Càng hôn càng quấn quýt triền miên, không gian cũng vì vậy mà đột ngột hâm nóng đến khó khống chế. Hơi thở cả hai tràn đầy sự trao đổi giao hòa mà khó nhận ra đâu là thuộc về ai.
Lôi Nghị Tước hôn, thân hình to lớn đè phía trên như một mãnh hổ lớn, che đậy thân hình nhỏ nhắn bên dưới. Đẩy Khê Nguyệt vào thế bí, khiến cô bị vùi trong chính tấm lưới ngọt ngào được dựng lên.
Để rồi Khê Nguyệt khó thở, xung quanh đầu mũi, miệng, mọi thứ tràn đầy mùi hương pheromone đặc trưng của Lôi Nghị Tước, vừa bá đạo lại mạnh mẽ xâm chiếm lấy cô.
“Tước… Tước ơi, khó thở…”
Khê Nguyệt vung tay ra phía trước mà đẩy, đôi môi khó khăn bật ra vài câu, như thể là tiếng rên rỉ dụ hoặc kích thích đối phương.
Cũng bởi vì áo ngủ quấn của Lôi Nghị Tước có phần lỏng lẻo, qua cái đẩy tay của Khê Nguyệt, nó bất chợt rũ xuống, bàn tay của Khê Nguyệt cũng thuận thế luồn và chạm vào cơ thể như dục hỏa phía bên trong đằng sau sự che lấp của vạt áo.
Vì cái chạm này, Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng nhận thức được tình hình, hắn chậm rãi ngừng lại mà buông tha cho đôi môi của Khê Nguyệt.
Danh sách chương