Đừng nói là…
Cậu ấy muốn…
“Yêu cầu thứ ba, chính là… chuyện mà cậu muốn làm với tớ trước đó, bây giờ, sẽ đổi lại, để tớ làm với cậu.”
BÙM!
Não tôi như muốn nổ tung.
Chuyện mà tôi muốn làm…
Không phải là… hôn cậu ấy sao?!
Bây giờ đổi lại…
Cậu ấy muốn hôn tôi?!
Mặt tôi đỏ bừng lên như một con tôm luộc.
“Cố… Cố Dịch Thần! Cậu… cậu… đồ vô lại!” Tôi chỉ tay vào mặt cậu ấy, đầu ngón tay còn run lên bần bật.
Cậu ấy trưng ra một vẻ mặt vô tội: “Tớ làm gì mà vô lại chứ? Là cậu nói cá cược thì phải công bằng mà.”
“Nhưng… nhưng mà…”
“Nhưng sao nào?” Cậu ấy nhích lại gần hơn, “Tô Cẩn Yên, cậu không có ý định lật kèo đấy chứ?”
Lật kèo?
Trong từ điển của Tô Cẩn Yên tôi, chưa bao giờ tồn tại hai chữ “lật kèo”!
(Mặc dù lúc này tôi rất muốn có nó…)
“Ai… ai nói tớ lật kèo!” Tôi ngẩng cao đầu một cách cứng rắn, “H-hôn thì hôn! Ai sợ ai chứ!”
Vừa dứt lời, tôi đã hối hận ngay lập tức.
Lại một lần nữa sập bẫy của cậu ta rồi!
Cố Dịch Thần cười tươi như hoa nở.
Trong mắt tôi lúc này, nụ cười đó… chính là nụ cười của ác quỷ.
“Rất tốt.” Cậu ấy nói, “Tớ rất mong chờ đấy.”
Tôi chỉ muốn khóc không ra nước mắt.
Tôi có cảm giác như mình vừa tự tay đào một cái hố thật sâu…
Sau đó ngoan ngoãn chui xuống nằm, rồi lại còn tự mình lấp đất lên nữa.
Trời ơi, đất hỡi, ai đó làm ơn cứu lấy con nhỏ khù khờ mất phanh này với!!!
Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi chính thức bước vào một giai đoạn sống trong dầu sôi lửa bỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sáng nào cũng vậy, đúng 8 giờ, Cố Dịch Thần sẽ xuất hiện trước cửa nhà tôi như một chiếc đồng hồ báo thức.
Sau đó, áp giải tôi đến thư viện để học nhóm.
Danh nghĩa thì là “học trước chương trình đại học”.
Nhưng tôi biết thừa, cậu ta chỉ đang muốn hành hạ tôi mà thôi.
Trong thư viện, cậu ấy ngồi đối diện tôi.
Trên tay là một cuốn sách Giải tích cao cấp phiên bản tiếng Anh dày cộp, cậu ấy lật trang soàn soạt như đang đọc truyện tranh.
Còn tôi thì… nhìn vào mớ ký hiệu trông như bùa chú của phù thủy, đầu óc quay cuồng choáng váng.
“Tô Cẩn Yên, hướng giải của bài toán này là gì?” Cậu ấy đột nhiên hỏi.
Tôi giật nảy mình, vội vàng thu hồi ánh mắt đang mải mê ngắm một chú chim đang bay lượn ngoài cửa sổ.
“Hả? Bài… bài nào cơ?”
Cậu ấy dùng chiếc bút gõ nhẹ vào một công thức nào đó trên trang sách.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu, trong đầu là một mảng trống rỗng.
“Ừm… cái này… chắc là dùng định lý giá trị trung bình Lagrange?” Tôi nói bừa.
Cậu ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt không chút cảm xúc: “Đây là Đại số tuyến tính.”
Tôi: “…”
Muốn độn thổ ngay lập tức quá đi mất!
“Tập trung vào.” Giọng cậu ấy không lớn, nhưng lại mang một uy lực khiến tôi không dám cãi lại.
Tôi đành phải cúi đầu, tiếp tục vật lộn với đám ký hiệu có thể khiến người ta hói đầu kia.
Thỉnh thoảng, tôi cũng lén lút ngắm nhìn cậu ấy.
Đúng là đàn ông khi nghiêm túc làm việc, luôn có một sức hút đặc biệt.
Ánh mắt tập trung, dáng vẻ tĩnh lặng, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ phủ lên người cậu ấy một lớp sáng mờ ảo, ngay cả những sợi tóc cũng như được nhuộm một màu vàng óng.
Nhìn cậu ấy, tôi bất giác ngẩn ngơ mất vài giây.
“Khụ khụ.” Cậu ấy bỗng ho nhẹ hai tiếng.
Tôi giật mình thu hồi ánh mắt, vội vàng giả vờ vùi đầu vào sách.
Trong lòng thì điên cuồng gào thét phản bác:
Không được phép nhìn những chàng trai đẹp khác, vậy thì tớ nhìn cậu có sao đâu?!
Huống hồ, trong cái thư viện này, làm gì có ai đẹp trai hơn cậu được nữa chứ?!
Tan học, cậu ấy sẽ đưa tôi về nhà.
Trên đường đi, chủ đề trò chuyện của cậu ấy trải dài từ giả thuyết Riemann đến định lý cuối cùng của Fermat, từ vướng víu lượng tử cho đến lỗ đen trong vũ trụ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện