“Trời ơi! Cẩn Yên, cậu đúng là đỉnh của chóp! Đến cả học thần mà cũng tán đổ được!”
Tôi cười hì hì.
Thật ra, không phải là tôi tán đổ được cậu ấy, mà là đã bị cậu ấy dùng mưu kế để dụ dỗ vào tròng.
Nhưng bí mật nho nhỏ này… sẽ mãi mãi là bí mật của riêng tôi mà thôi.
Tối hôm đó, bốn cô gái chúng tôi cùng nhau đến tham dự lễ khai giảng. Thầy hiệu trưởng đứng trên sân khấu hùng hồn diễn thuyết, còn chúng tôi ngồi ở dưới thì… gật gù như gà mổ thóc, chỉ chực ngủ gật.
Buổi lễ kết thúc, mọi người lục tục trở về ký túc xá của mình. Tôi vừa đi đến dưới tòa nhà, đã trông thấy bóng dáng quen thuộc của Cố Dịch Thần đang đứng đợi sẵn. Dưới ánh đèn đường, bóng của cậu kéo dài, in hằn trên nền gạch.
“Sao cậu lại ở đây?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Chờ cậu.” Cậu đáp lại một cách nhẹ nhàng.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp.
“Đi thôi, tớ đưa cậu về.”
Chúng tôi sóng bước bên nhau trên con đường tĩnh lặng trong khuôn viên trường. Ánh trăng đêm nay thật sáng, gió đêm thì mơn man trên da thịt.
“Tô Cẩn Yên,” cậu đột ngột lên tiếng, “cậu còn nhớ vụ cá cược của chúng ta không?”
Lại nữa rồi! Tên này có thâm thù đại hận gì với mấy vụ cá cược hay sao vậy?!
“Cược nào cơ?” Tôi cố tình giả ngây.
“Yêu cầu thứ ba ấy.” Cậu nói, giọng trầm xuống, “Và cả cái phần hiệu lực được nhân đôi nữa.”
Trái tim tôi hẫng đi một nhịp.
“Cậu… rốt cuộc còn muốn gì nữa đây?”
Cậu dừng bước, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt tôi. Dưới ánh trăng, đôi mắt của cậu dường như đang phát sáng.
“Hiệu lực được nhân đôi có nghĩa là,” cậu chậm rãi ghé sát vào tai tôi, giọng nói khàn đi, từ tính và đầy mê hoặc, “kể từ hôm nay, mỗi một ngày, cậu đều phải hôn tớ. Và quan trọng hơn là… mỗi một nụ hôn, đều phải khiến tớ thật sự hài lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi: “…”
Cái đồ trơ tráo không biết xấu hổ này! Nhân đôi cái đầu nhà cậu!
“Cố Dịch Thần! Cậu đừng có mà quá đáng!” Tôi giận dữ trừng mắt nhìn cậu.
Thế nhưng, cậu lại đột ngột ôm chặt lấy tôi vào lòng.
“Tô Cẩn Yên,” cậu vùi đầu vào vai tôi, giọng nói trầm thấp mang theo một chút tủi thân, “Tớ chỉ là… nhớ cậu quá mà thôi.”
Trái tim tôi lập tức mềm nhũn ra. Mọi cơn giận dỗi đều tan biến sạch sẽ. Cái tên này… lúc nào cũng biết cách dùng đúng chiêu để trị tôi.
“Thôi được rồi…” Tôi vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Tớ biết rồi.”
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn sự mong đợi.
Tôi có chút bẽn lẽn, kiễng nhẹ gót chân, hôn nhẹ lên môi cậu một cái.
“Như vậy… đã hài lòng chưa?”
Cậu lắc đầu.
“Chưa hài lòng.”
Vừa dứt lời, cậu đã cúi người xuống, hôn tôi một lần nữa. Nụ hôn lần này, sâu hơn, nóng bỏng hơn, cuồng nhiệt hơn bất kỳ một lần nào trước đây. Cậu dường như muốn hòa tan cả linh hồn tôi vào trong từng tế bào của cậu.
Tôi gần như nghẹt thở, nhưng vẫn không thể nào dứt ra được.
Cuối cùng, khi cả hai chúng tôi đều đã thở dốc, hai má đỏ bừng… Cố Dịch Thần nhìn tôi, ánh mắt nóng rực như có lửa.
“Tô Cẩn Yên,” cậu tuyên bố một cách bá đạo, “từ nay về sau, cậu chỉ được phép là của một mình tớ mà thôi.”
Tôi khẽ gật đầu, giọng nói lí nhí:
“Ừm.”
Nhưng trong lòng tôi lại đang điên cuồng gào thét:
“Cố Dịch Thần, cậu cũng chỉ là của một mình tớ! Bất kỳ ai cũng đừng hòng cướp cậu đi khỏi tay tớ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương