“Tô Cẩn Yên,” cậu ấy nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm cả một thế giới, “làm bạn gái của tớ nhé?”
Trái tim tôi, vào chính khoảnh khắc này, đã hoàn toàn tan chảy. Trước một lời tỏ tình vừa chân thành lại vừa ấm áp như thế, tôi chẳng còn chút sức lực nào để chống cự nữa.
“V-vậy… yêu cầu thứ ba… là gì?” Tôi hỏi khẽ, giọng nhỏ tựa như tiếng muỗi kêu2.
Cậu ấy bật cười, rồi ghé sát vào tai tôi, thì thầm với một âm lượng chỉ đủ để hai chúng tôi nghe thấy:
“Yêu cầu thứ ba, chính là ngay tại đây, ngay bây giờ, cho phép tớ được hôn cậu một cái.”
Gương mặt tôi đỏ bừng lên. Trái tim đập liên hồi như một dàn trống trận. Tôi ngước lên nhìn gương mặt của cậu ấy đang ở rất gần, đôi mắt đào hoa sâu thẳm kia giờ đây ngập tràn sự dịu dàng và mong chờ. Tôi khẽ nhắm mắt lại, rồi kiễng nhẹ gót chân.
Một cái chạm nhẹ nhàng, mềm mại và ấm áp, rơi xuống đôi môi tôi. Nó mang theo hương chanh thoang thoảng, hòa cùng hơi thở nóng ấm của một chàng trai trẻ. Nụ hôn ấy, nhẹ nhàng tựa như một chiếc lông vũ, khẽ khàng lướt qua trái tim tôi, khuấy động nên từng vòng gợn sóng ngọt ngào lan tỏa. Thì ra, đây chính là cảm giác được một người yêu thương. Thì ra, một tình yêu xuất phát từ hai phía, lại có thể tuyệt vời đến nhường này.
Kể từ sau nụ hôn đó, mối quan hệ giữa tôi và Cố Dịch Thần đã bước sang một trang hoàn toàn mới. Chúng tôi từ một cặp “oan gia ngõ hẹp” đã chính thức trở thành một đôi tình nhân trước sự ngỡ ngàng của bạn bè. Dù trong mắt tôi, cậu ấy vẫn là một con sói đuôi to bụng đen chuyên bày trò trêu chọc tôi đến phát điên. Nhưng sự trêu chọc ấy, giờ đây đã được pha thêm rất nhiều vị ngọt của sự dịu dàng và cưng chiều.
Cậu ấy vẫn ép tôi phải đến thư viện tự học mỗi ngày. Nhưng khi tôi ngủ gật, cậu ấy sẽ lặng lẽ chép lại bài giảng giúp tôi. Khi tôi phát điên vì không thể giải được một bài toán khó, cậu ấy sẽ kiên nhẫn giảng đi giảng lại cho đến khi tôi hoàn toàn hiểu rõ mới thôi. Và mỗi khi tôi khát nước, cậu ấy sẽ lặng lẽ đặt trước mặt tôi một ly trà xoài bưởi – món mà tôi yêu thích nhất.
Chúng tôi cùng nhau lên kế hoạch cho cuộc sống ở trường đại học, cùng nhau vẽ nên những ước mơ về tương lai. Cậu ấy nói, cậu muốn theo học ngành Công nghệ Thông tin, sau này sẽ trở thành một lập trình viên thật giỏi, để có thể tự tay tạo ra một ứng dụng dành riêng cho hai chúng tôi. Còn tôi nói, tôi muốn học ngành Báo chí, để trở thành một nữ phóng viên, dùng ngòi bút của mình để ghi lại sự thật và những vẻ đẹp của thế giới này.
Cậu ấy mỉm cười:
“Vậy thì, đoạn mã đầu tiên tớ viết ra sẽ để cậu kiểm tra. Còn bài báo đầu tiên cậu viết, hãy để tớ là độc giả đầu tiên của cậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi cũng cười đáp lại:
“Đã nói là phải giữ lời đấy nhé.”
Thời gian trôi nhanh như tên bắn, thoắt một cái đã đến ngày cuối cùng trước khi nhập học. Mẹ giúp tôi sắp xếp hành lý, miệng thì không ngừng lải nhải:
“Cẩn Yên à, lên đại học phải nhớ học hành cho đàng hoàng, đừng có chỉ mải mê yêu đương, con nghe rõ chưa?”
Tôi le lưỡi: “Con biết rồi mà mẹ ~”
“Phải sống hòa thuận với bạn bè, đừng có suốt ngày dỗi hờn trẻ con nữa.”
“Dạ dạ dạ ~”
“Tiền bạc có đủ tiêu không? Nếu không đủ thì phải nói với mẹ một tiếng để mẹ chuyển thêm cho.”
“Đủ rồi mà mẹ, con có tiêu xài hoang phí đâu.”
Mẹ thở dài một tiếng, rồi xoa đầu tôi:
“Con gái lớn thật rồi, cuối cùng cũng đến lúc phải rời khỏi vòng tay của bố mẹ để bay đi thôi…”
Sống mũi tôi bỗng cay cay, tôi ôm chầm lấy mẹ:
“Con sẽ thường xuyên về thăm mẹ mà…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện