Ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua nhanh chóng, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ta kéo Triệu Thiên Mạc ra đường dạo phố, chàng hôm nay vẫn mặc trường bào tím, gương mặt vẫn tuấn mĩ như mọi ngày, vô cùng chói lóa hòa vào dòng người. Ta thậm chí còn thấy mấy nữ nhân liếc mắt đưa tình nhìn chàng, thậm chí có một nữ nhân thanh tú bạo gan tiến gần về phía chàng:
"Công tử liệu có thể cho dân nữ hỏi quý danh?"
Ta thoáng nhíu mày, đứng yên chờ đợi xem phản ửng của chàng.
Chàng nhìn nữ tử đáp:"Ta tên Kỳ Ngạn Cơ" rồi nhìn về phía ta.
Lòng ta như tan chảy ra, trong vô thức ta nhón chân, chụt phát vào má chàng.
Pháo bông rực rỡ phía xa xa tỏa ra một tư vị khó tả, Tết Nguyên Tiêu năm nay, gió xuân nhẹ nhàng, đèn lồng đỏ thắm, khắp nơi nhộn nhịp, không gian không khí ấm áp lan tỏa, nhưng tuyệt sắc nhất chính là nơi có chàng. Chàng đứng nơi nào là nơi đó không nhiễm bụi trần, tuy tỏa hàn khí nhè nhẹ nhưng vẫn khiến người ta không kìm được mà ngước nhìn, ta là một trong số đó.
Nữ tử trước mắt không kìm được 1 tia ghen tị, cảnh tượng ta hôn chàng khiến khắp nơi trầm trồ, xung quanh một số người không thể kìm được lập tức lấy bút khắc họa bức tranh tuyệt mĩ này. Ta bỗng thấy mặt ai đó đang vô cùng đỏ, chàng không những không đẩy ta rồi còn nhào tới ôm ta.... Thoáng vui mừng ta tự hỏi, liệu có phải ta sắp thành công rồi không, chàng động tâm với ta rồi sao?
Triệu Thiên Mạc thầm nghĩ:"Chỗ gì mà trơn thế này, xém nữa là dập mặt bổn công tử rồi, muội muội đứng chỗ này thật vừa vặn."
Ta và chàng tiếp tục đến trước cây đại thụ tên Nhân Duyên:"Nghe nói nữ nhân cùng tình lang đến đây, nắm tay nhau ném đồng xu xuống nước thì có thể bên nhau trọn đời, chàng và ta cùng làm đi."
Chàng ngoan ngoãn làm theo lời ta nói, ta có cảm giác ta đang nuôi một cái mèo ý, dễ thương chết mất. Nhan sắc phẩm hạnh đều tuyệt vời, trừ giới tính mà thôi. Ta và chàng cầm tay nhau ném đồng xu trước cây đại thụ, lập tức ta kiễng chân tính chạm môi chàng....
Khi sắp chạm môi chàng ta nghe một tiếng chói tai:"Triệu Thiên Mạc chàng là đồ khốn."
Bực tức quay mặt về phía giọng nói đó, một nam tử mặt non nớt, dáng vẻ nho nhã đang nhìn về phía ta. Triệu Thiên Mạc mặt vô cùng bối rối rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn nam nhân kia:"Dạ công tử thỉnh tự trọng trong lời nói".
Nói xong nắm tay ta toan bước đi, cái tên Dạ công tử kia lập tức đứng chắn đường, nói ra một lời nằm mơ ta cũng không tưởng được:"Mạc Mạc, ta chưa từng ngừng yêu chàng."
Đoàng đoàng
Cái gì nữa đây, trước là tên Vương Lỗi sống một cuộc đời lầm lỗi kia, nay lại có thêm một tên nữa. Nam nhân của ta đúng là vẻ mặt sát từ nữ đến nam. Không để ta thời gian đánh giá, chàng lập tức ôm ta khinh công chạy về hoàng cung. Tên Dạ công tử kia cũng không vừa, lập tức khinh công đuổi theo, nhưng tuổi gì, phu quân ta tốc độ hơn hẳn, rất nhanh về tới hoàng cung. Chàng thoáng e ngại dẫn ta đến Vạn hoa viên, ngồi lên bàn đá dưới mái đình, ngập ngừng nhìn ta như muốn bày tỏ gì đó, muốn nói lại thôi, ánh mắt chứa cả thiên ngôn vạn ngữ. Bất quá thiên ngôn vạn ngữ thì là ý gì? Ta thật không hiểu.
Ta lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh:"Dạ công tử kia là ai?"
Triệu Thiên Mạc ngập ngừng mãi mới lên tiếng:"Năm đó ta và Dạ Du có thể coi như thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau cho tới khi ta 15 tuổi, năm đó Dạ Du thích ta, nhiều lần tỏ tình với ta nhưng ta không thích y, người ta thích lúc đó là Vương Lỗi".
Nhắc tới Vương Lỗi chàng ôm tim, mặt méo mó cố gắng kể tiếp:"Năm đó Dạ Du biết ta thích nam nhân, lại không thích y, y tố giác ta với phụ hoàng, biết được điều này phụ hoàng vô cùng nóng giận đã đuổi ta ra khỏi hoang cung, từ mặt ta, ta nhớ năm đó ta bị khắp nơi chà đạp thậm tệ, ta nhiều lúc muốn thử thích nữ nhân, nhưng vô vọng."
Chàng khẽ ngước mắt nhìn ta dịu dàng tiếp tục nói:"Ta từ nhỏ sinh ra đã ghét nữ nhân đụng vào người, tuổi thơ chỉ tiếp xúc với 2 nữ nhân duy nhất là mẫu thân và tam muội. Điều đó khiến ta càng lúc càng không thể yêu được nữ nhân. Vương Lỗi lúc bấy giờ là khanh khách nước Vệ phái qua, ta và y rất thân nhau, sau khi cãi nhau với phụ thân, ta cùng Vương Lỗi tính chu du tứ hải. Ta tính nhân lúc ta 20 tuổi sẽ cùng Vương Lỗi tới Thiên Kiếm sơn tu tiên... Không ngờ y lại..."
Ta hiểu, trước khi mọi chuyện xảy ra, có lẽ đây là lần cuối chàng về kinh, chàng tính trả lại bản đồ cùng nói lời từ biệt hoàng thượng, hoàng hậu lần cuối...... sau đó lên Thiên Kiếm tông tu luyện không về lại Triệu quốc nữa.... Có khi còn tính sống trọn đời với tên Vương Lỗi cuộc đời lầm lỗi kia nữa.
Không ngờ số phận trêu người, chàng bị đâm trong tay nam nhân chàng thích nhất. Cuối cùng là được ta cứu, ta biết tuy không nên, nhưng không kìm được vẻ đắc ý trong lòng, cảm tạ vết dao của tên Vương Lỗi:"Chàng còn ta, ta không ghê tởm chàng, ta sẽ bên chàng cho đến khi chàng yêu ta."
Chàng nhìn ta bằng ánh mắt khó hiểu, kéo ta lại đặt một nụ hôn lên trán. Đây là lần đầu tiên chàng chủ động hôn ta.
Ta cẩn thận suy nghĩ, tên tiểu thụ này là cong từ trong bụng mẹ chứ không phải do nhân tố bên ngoài, cha mẹ yêu thương còn bị cong, Haizz, bài toán này khó quá đi mất.
Nhưng thật may mắn, chàng nói chàng chưa từng gần gũi với nữ giới trừ hoàng hậu và công chúa, ta là người ngoài đâu tiên chàng tỏ ra thân mật, vậy có phải là ta nắm chắc thêm 1 phần cơ hội chăng? Ngẫm lại lúc đó, chàng bị thương thập tử nhất sinh, không có khả năng để phản kháng đẩy ta ra, nên ta mới có cơ hội đụng chạm chàng. Nhưng mà sau đó, chàng hồi phục vẫn để đụng vào chàng, len lỏi vào ngực chàng, liệu đây có phải dấu hiệu tốt không? Lúc này chàng cũng đang thất vọng với nam nhân, thật là một cơ hội tốt để ta ra tay. Ta phải lên kế hoạch tỉ mỉ mới được, từng bước từng bước tiến vào tim chàng. Hắc hắc. Chàng là của ta, chỉ là của một mình ta mà thôi.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ ngọt ngào, Lý công công tiến về phía ta:"Ngạn Cơ cô nương, hoàng hậu muốn gặp cô nương,"
Ta nhìn Thiên Mạc, chàng khẽ gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào với ta.
Ta lon ton theo bước chân của Lý công công.
Ngắm nhìn giai nhân bóng đã khuất xa, Triệu Thiên Mạc thu lại nụ cười, mặt lộ vẻ lạnh lùng thường có,sát khí vô tận tỏa ra.... Cung nhân thấy vậy vội vàng quỳ sụp xuống, đổ đầy mồ hôi trên lưng.
Ta hiện giờ vẫn không hề biết rằng, trước khi gặp ta, chàng là một người hung tàn, ngang ngược coi trời bằng vung như thế nào. Không phải vì ta không muốn biết, mà ta đang chờ đợi chúng ta tiến gần thêm một bước rồi sẽ hỏi chàng.
Vấn An điện
Hoàng hậu nương nương khoác xiêm y đỏ rực, trâm cài phượng hoàng, khí chất bất phàm, gương mặt diễm lệ thấy ta liền nở một nụ cười vô cùng sát gái. Ta thỉnh thoảng nghi ngờ giới tính của ta, nếu không phải một lòng si mê Triệu Thiên Mạc, ta còn muốn....Thôi bỏ qua.
Sau một thời gian sống nơi kinh thành, ta vô cùng tự tin với điệu bộ hành lễ của ta:"Ngạn Cơ tham kiến hoàng hậu nương nương."
Vị hoàng hậu ôn hòa nhìn ta:"Kỳ cô nương không cần đa lễ."
Ta với hoàng hậu nói chuyện phiếm một lúc rồi ngài ấy cuối cùng cũng hỏi:"Ngạn Cơ, ta quả thực mời ngươi đến đây là muốn ủy thác ngươi. Mạc nhi từ nhỏ rất ngoan ngoãn, luận dung mạo thì bất phàm, luận tài cán thì nói dũng có dũng, nói mưu có mưu, đôi khi giải quyết mọi việc hơi cực đoan, nhưng vẫn là một nhi tử vô cùng tài giỏi, trong số người con của ta, ta tự hảo về Mạc nhi nhất."
Nói xong nàng ngập ngừng rồi nói tiếp:"Chỉ duy nhất một điều là nhi tử của ta từ bé không thích nữ nhân, trừ ta và muội muội của nó, thì chưa cô gái sống sót khi chạm vào người nó, ngươi là ngươi đầu tiên."
Nàng chăm chú nhìn biểu cảm của ta, thấy ta bình tĩnh thì nàng an tâm rồi tiếp tục nói:"Ngươi và Mạc nhi là thật sự có ước định?"
Ta không do dự, bộc bạch nói:"Dân nữ và Thiên Mạc hoàng tử thật sự là định ước dành đời người ở bên nhau, thêm vào đó, dân nữ sẽ giúp nhị hoàng tử trị bệnh, xin hoàng hậu chớ phiền lòng."
Lần này thì hoàng hậu thật sự thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn ta thành khẩn nói:"Năm đó vì mâu thuẫn nên Mạc nhi bỏ nhà đi tới bây giờ, lúc nó về dắt theo ngươi, ngươi không biết ta và hoàng thượng vui đến chừng nào đâu, ta lấy thân phận mẫu thân của Mạc nhi, cầu ngươi chăm sóc Mạc nhi thay ta, dùng cuộc đời bầu bạn với nó."
Nói xong hoàng hậu thở dài nhìn xa xa:"Mạc nhi là đứa trẻ ngoan, nhưng vô cùng tàn bạo. Ngươi bên nó hãy kiềm chế tính nết này của nó, năm đó một cô nương ôm Mạc nhi, nó đã tru di tam tộc người ta."
Một chàng trai mĩ mạo như vậy, đối xử với ta rất tốt, chăm sóc ta, nấu ăn cho ta, dạo phố cùng ta, chiều chuộng ta (như một muội muội) mà lại hung tàn như vậy ư? Ta thích a. Nếu vậy ta giờ chỉ cần lo lắng đối phó với nam nhân thôi, nữ nhân đụng vào chàng ta không cần lo lắng, hắc hắc.
Bất quá ta cũng không quá quan việc chàng hung tàn, lúc đó chàng chưa có ta, giờ chàng có ta rồi, ta sẽ giúp chàng kiểm soát thú tính lại:"Dân nữ sẽ cố gắng hết sức, dân nữ thật lòng ưa thích nhị hoàng tử, sẽ không để chàng ấy làm điều gì khiến chàng gặp nguy hiểm."
Hoàng hậu nhìn ta mỉm cười, nắm tay ta lộ vẻ cảm kích.
Lúc Ngạn Cơ rời khỏi
Ánh mắt hoàng hậu thoáng xa xăm:"Chim trong lồng cũng có ngày rời đi, vợ quỷ chồng Tula, âu cũng là số phận rồi. Sau chuyến đi này, hi vọng lúc chúng trở về, ta vẫn chưa chết." Nói xong nàng bẻ vỡ trận đồ bát quái trên tay....
"Công tử liệu có thể cho dân nữ hỏi quý danh?"
Ta thoáng nhíu mày, đứng yên chờ đợi xem phản ửng của chàng.
Chàng nhìn nữ tử đáp:"Ta tên Kỳ Ngạn Cơ" rồi nhìn về phía ta.
Lòng ta như tan chảy ra, trong vô thức ta nhón chân, chụt phát vào má chàng.
Pháo bông rực rỡ phía xa xa tỏa ra một tư vị khó tả, Tết Nguyên Tiêu năm nay, gió xuân nhẹ nhàng, đèn lồng đỏ thắm, khắp nơi nhộn nhịp, không gian không khí ấm áp lan tỏa, nhưng tuyệt sắc nhất chính là nơi có chàng. Chàng đứng nơi nào là nơi đó không nhiễm bụi trần, tuy tỏa hàn khí nhè nhẹ nhưng vẫn khiến người ta không kìm được mà ngước nhìn, ta là một trong số đó.
Nữ tử trước mắt không kìm được 1 tia ghen tị, cảnh tượng ta hôn chàng khiến khắp nơi trầm trồ, xung quanh một số người không thể kìm được lập tức lấy bút khắc họa bức tranh tuyệt mĩ này. Ta bỗng thấy mặt ai đó đang vô cùng đỏ, chàng không những không đẩy ta rồi còn nhào tới ôm ta.... Thoáng vui mừng ta tự hỏi, liệu có phải ta sắp thành công rồi không, chàng động tâm với ta rồi sao?
Triệu Thiên Mạc thầm nghĩ:"Chỗ gì mà trơn thế này, xém nữa là dập mặt bổn công tử rồi, muội muội đứng chỗ này thật vừa vặn."
Ta và chàng tiếp tục đến trước cây đại thụ tên Nhân Duyên:"Nghe nói nữ nhân cùng tình lang đến đây, nắm tay nhau ném đồng xu xuống nước thì có thể bên nhau trọn đời, chàng và ta cùng làm đi."
Chàng ngoan ngoãn làm theo lời ta nói, ta có cảm giác ta đang nuôi một cái mèo ý, dễ thương chết mất. Nhan sắc phẩm hạnh đều tuyệt vời, trừ giới tính mà thôi. Ta và chàng cầm tay nhau ném đồng xu trước cây đại thụ, lập tức ta kiễng chân tính chạm môi chàng....
Khi sắp chạm môi chàng ta nghe một tiếng chói tai:"Triệu Thiên Mạc chàng là đồ khốn."
Bực tức quay mặt về phía giọng nói đó, một nam tử mặt non nớt, dáng vẻ nho nhã đang nhìn về phía ta. Triệu Thiên Mạc mặt vô cùng bối rối rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn nam nhân kia:"Dạ công tử thỉnh tự trọng trong lời nói".
Nói xong nắm tay ta toan bước đi, cái tên Dạ công tử kia lập tức đứng chắn đường, nói ra một lời nằm mơ ta cũng không tưởng được:"Mạc Mạc, ta chưa từng ngừng yêu chàng."
Đoàng đoàng
Cái gì nữa đây, trước là tên Vương Lỗi sống một cuộc đời lầm lỗi kia, nay lại có thêm một tên nữa. Nam nhân của ta đúng là vẻ mặt sát từ nữ đến nam. Không để ta thời gian đánh giá, chàng lập tức ôm ta khinh công chạy về hoàng cung. Tên Dạ công tử kia cũng không vừa, lập tức khinh công đuổi theo, nhưng tuổi gì, phu quân ta tốc độ hơn hẳn, rất nhanh về tới hoàng cung. Chàng thoáng e ngại dẫn ta đến Vạn hoa viên, ngồi lên bàn đá dưới mái đình, ngập ngừng nhìn ta như muốn bày tỏ gì đó, muốn nói lại thôi, ánh mắt chứa cả thiên ngôn vạn ngữ. Bất quá thiên ngôn vạn ngữ thì là ý gì? Ta thật không hiểu.
Ta lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh:"Dạ công tử kia là ai?"
Triệu Thiên Mạc ngập ngừng mãi mới lên tiếng:"Năm đó ta và Dạ Du có thể coi như thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau cho tới khi ta 15 tuổi, năm đó Dạ Du thích ta, nhiều lần tỏ tình với ta nhưng ta không thích y, người ta thích lúc đó là Vương Lỗi".
Nhắc tới Vương Lỗi chàng ôm tim, mặt méo mó cố gắng kể tiếp:"Năm đó Dạ Du biết ta thích nam nhân, lại không thích y, y tố giác ta với phụ hoàng, biết được điều này phụ hoàng vô cùng nóng giận đã đuổi ta ra khỏi hoang cung, từ mặt ta, ta nhớ năm đó ta bị khắp nơi chà đạp thậm tệ, ta nhiều lúc muốn thử thích nữ nhân, nhưng vô vọng."
Chàng khẽ ngước mắt nhìn ta dịu dàng tiếp tục nói:"Ta từ nhỏ sinh ra đã ghét nữ nhân đụng vào người, tuổi thơ chỉ tiếp xúc với 2 nữ nhân duy nhất là mẫu thân và tam muội. Điều đó khiến ta càng lúc càng không thể yêu được nữ nhân. Vương Lỗi lúc bấy giờ là khanh khách nước Vệ phái qua, ta và y rất thân nhau, sau khi cãi nhau với phụ thân, ta cùng Vương Lỗi tính chu du tứ hải. Ta tính nhân lúc ta 20 tuổi sẽ cùng Vương Lỗi tới Thiên Kiếm sơn tu tiên... Không ngờ y lại..."
Ta hiểu, trước khi mọi chuyện xảy ra, có lẽ đây là lần cuối chàng về kinh, chàng tính trả lại bản đồ cùng nói lời từ biệt hoàng thượng, hoàng hậu lần cuối...... sau đó lên Thiên Kiếm tông tu luyện không về lại Triệu quốc nữa.... Có khi còn tính sống trọn đời với tên Vương Lỗi cuộc đời lầm lỗi kia nữa.
Không ngờ số phận trêu người, chàng bị đâm trong tay nam nhân chàng thích nhất. Cuối cùng là được ta cứu, ta biết tuy không nên, nhưng không kìm được vẻ đắc ý trong lòng, cảm tạ vết dao của tên Vương Lỗi:"Chàng còn ta, ta không ghê tởm chàng, ta sẽ bên chàng cho đến khi chàng yêu ta."
Chàng nhìn ta bằng ánh mắt khó hiểu, kéo ta lại đặt một nụ hôn lên trán. Đây là lần đầu tiên chàng chủ động hôn ta.
Ta cẩn thận suy nghĩ, tên tiểu thụ này là cong từ trong bụng mẹ chứ không phải do nhân tố bên ngoài, cha mẹ yêu thương còn bị cong, Haizz, bài toán này khó quá đi mất.
Nhưng thật may mắn, chàng nói chàng chưa từng gần gũi với nữ giới trừ hoàng hậu và công chúa, ta là người ngoài đâu tiên chàng tỏ ra thân mật, vậy có phải là ta nắm chắc thêm 1 phần cơ hội chăng? Ngẫm lại lúc đó, chàng bị thương thập tử nhất sinh, không có khả năng để phản kháng đẩy ta ra, nên ta mới có cơ hội đụng chạm chàng. Nhưng mà sau đó, chàng hồi phục vẫn để đụng vào chàng, len lỏi vào ngực chàng, liệu đây có phải dấu hiệu tốt không? Lúc này chàng cũng đang thất vọng với nam nhân, thật là một cơ hội tốt để ta ra tay. Ta phải lên kế hoạch tỉ mỉ mới được, từng bước từng bước tiến vào tim chàng. Hắc hắc. Chàng là của ta, chỉ là của một mình ta mà thôi.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ ngọt ngào, Lý công công tiến về phía ta:"Ngạn Cơ cô nương, hoàng hậu muốn gặp cô nương,"
Ta nhìn Thiên Mạc, chàng khẽ gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào với ta.
Ta lon ton theo bước chân của Lý công công.
Ngắm nhìn giai nhân bóng đã khuất xa, Triệu Thiên Mạc thu lại nụ cười, mặt lộ vẻ lạnh lùng thường có,sát khí vô tận tỏa ra.... Cung nhân thấy vậy vội vàng quỳ sụp xuống, đổ đầy mồ hôi trên lưng.
Ta hiện giờ vẫn không hề biết rằng, trước khi gặp ta, chàng là một người hung tàn, ngang ngược coi trời bằng vung như thế nào. Không phải vì ta không muốn biết, mà ta đang chờ đợi chúng ta tiến gần thêm một bước rồi sẽ hỏi chàng.
Vấn An điện
Hoàng hậu nương nương khoác xiêm y đỏ rực, trâm cài phượng hoàng, khí chất bất phàm, gương mặt diễm lệ thấy ta liền nở một nụ cười vô cùng sát gái. Ta thỉnh thoảng nghi ngờ giới tính của ta, nếu không phải một lòng si mê Triệu Thiên Mạc, ta còn muốn....Thôi bỏ qua.
Sau một thời gian sống nơi kinh thành, ta vô cùng tự tin với điệu bộ hành lễ của ta:"Ngạn Cơ tham kiến hoàng hậu nương nương."
Vị hoàng hậu ôn hòa nhìn ta:"Kỳ cô nương không cần đa lễ."
Ta với hoàng hậu nói chuyện phiếm một lúc rồi ngài ấy cuối cùng cũng hỏi:"Ngạn Cơ, ta quả thực mời ngươi đến đây là muốn ủy thác ngươi. Mạc nhi từ nhỏ rất ngoan ngoãn, luận dung mạo thì bất phàm, luận tài cán thì nói dũng có dũng, nói mưu có mưu, đôi khi giải quyết mọi việc hơi cực đoan, nhưng vẫn là một nhi tử vô cùng tài giỏi, trong số người con của ta, ta tự hảo về Mạc nhi nhất."
Nói xong nàng ngập ngừng rồi nói tiếp:"Chỉ duy nhất một điều là nhi tử của ta từ bé không thích nữ nhân, trừ ta và muội muội của nó, thì chưa cô gái sống sót khi chạm vào người nó, ngươi là ngươi đầu tiên."
Nàng chăm chú nhìn biểu cảm của ta, thấy ta bình tĩnh thì nàng an tâm rồi tiếp tục nói:"Ngươi và Mạc nhi là thật sự có ước định?"
Ta không do dự, bộc bạch nói:"Dân nữ và Thiên Mạc hoàng tử thật sự là định ước dành đời người ở bên nhau, thêm vào đó, dân nữ sẽ giúp nhị hoàng tử trị bệnh, xin hoàng hậu chớ phiền lòng."
Lần này thì hoàng hậu thật sự thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn ta thành khẩn nói:"Năm đó vì mâu thuẫn nên Mạc nhi bỏ nhà đi tới bây giờ, lúc nó về dắt theo ngươi, ngươi không biết ta và hoàng thượng vui đến chừng nào đâu, ta lấy thân phận mẫu thân của Mạc nhi, cầu ngươi chăm sóc Mạc nhi thay ta, dùng cuộc đời bầu bạn với nó."
Nói xong hoàng hậu thở dài nhìn xa xa:"Mạc nhi là đứa trẻ ngoan, nhưng vô cùng tàn bạo. Ngươi bên nó hãy kiềm chế tính nết này của nó, năm đó một cô nương ôm Mạc nhi, nó đã tru di tam tộc người ta."
Một chàng trai mĩ mạo như vậy, đối xử với ta rất tốt, chăm sóc ta, nấu ăn cho ta, dạo phố cùng ta, chiều chuộng ta (như một muội muội) mà lại hung tàn như vậy ư? Ta thích a. Nếu vậy ta giờ chỉ cần lo lắng đối phó với nam nhân thôi, nữ nhân đụng vào chàng ta không cần lo lắng, hắc hắc.
Bất quá ta cũng không quá quan việc chàng hung tàn, lúc đó chàng chưa có ta, giờ chàng có ta rồi, ta sẽ giúp chàng kiểm soát thú tính lại:"Dân nữ sẽ cố gắng hết sức, dân nữ thật lòng ưa thích nhị hoàng tử, sẽ không để chàng ấy làm điều gì khiến chàng gặp nguy hiểm."
Hoàng hậu nhìn ta mỉm cười, nắm tay ta lộ vẻ cảm kích.
Lúc Ngạn Cơ rời khỏi
Ánh mắt hoàng hậu thoáng xa xăm:"Chim trong lồng cũng có ngày rời đi, vợ quỷ chồng Tula, âu cũng là số phận rồi. Sau chuyến đi này, hi vọng lúc chúng trở về, ta vẫn chưa chết." Nói xong nàng bẻ vỡ trận đồ bát quái trên tay....
Danh sách chương