"Chết tiệt, đau quá." Vừa đỡ được mẫu thân, ta lập thức kiểm tra vết thương sau lưng mình. Tên Vương Lỗi thật hung tàn. Ta ghét cay ghét đắng hắn.

Triệu Thiên Mạc nhìn thấy tất cả mọi thứ, nhưng y vẫn thái độ dửng dưng hàng ngày, ta từng nghĩ, thật sự không biết biến cố thế nào mới khiến khuôn mặt ấy biến động được đây.

Ta nhìn chàng lại nhìn Vương Lỗi, mong chàng có một chút phản ứng căm ghét gì đó với Vương Lỗi, nhưng chàng vẫn thờ ơ

"Triệu Thiên Mạc, chàng có thấy rõ tên Vương Lỗi xô ta?" Không tin được ta hỏi.

Chàng nhìn ta, lặng người, mãi một lúc sau mới gật đầu.

"Hắn với tên Manh Bá sư phụ kia cùng phe, chính họ đã giết chết đồng đội chúng ta." Ta không kìm được lòng mình, bật khóc lần nữa. Tại sao chàng lại như vậy.

Triệu Thiên Mạc ánh mắt bất đắc dĩ: "Nàng nói gì ta không hiểu, còn Vương Lỗi lỡ tay xô nàng thôi".

"Cẩn thận"

Một bàn tay năm ngón từ trên cao đập xuống người Triệu Thiên Mạc, ta hoảng loạn hét lớn.

Triệu Thiên Mạc cùng nhận ra kích này, biến người thành hư ảo, tựa như hư vô tan vào không trung né tránh.

Manh Bá sư phụ, Vương Lỗi, hai tên này quả nhiên sở trường là đánh lén.

Vương Lỗi tự lúc nào cả người y cũng tiến vào trạng thái chiến đấu, nhếch mép: "Toàn bộ Ác Bá yêu tộc nghe lệnh ta."

"Nghe lệnh chủ soái" Một âm thanh rúng động vang lên, hàng ngàn tiếng nói đồng lòng nối tiếp nhau không dứt.

Manh Bá nhảy từ ngọn núi xuống đứng trước mặt ta: "Hôm nay cả hai ngươi đều phải chết."

Ngàn tên Ác Bá yêu tộc từ mọi ngóc ngách trong động ồ át kéo ra, bao quanh ta cùng Triệu Thiên Mạc.

Ta truyền âm cho chàng: "Giờ thì chàng cùng ta nguy rồi."

Triệu Thiên Mạc trấn tĩnh: "Sẽ không sao."

"Lời chàng nói là thật?" Ta bất ngờ nhìn chàng.

Đúng là tên mặt sắt, dù thế nào cũng không tỏ rõ thái độ gì.

Vương Lỗi bất giác cảm thấy khó chịu, hắn không muốn nhìn Triệu Thiên Mạc cùng một chỗ với Ngạn Cơ, cho dù y không thích Triệu Thiên Mạc, nhưng cũng không muốn nhìn Triệu Thiên Mạc thân thiết với người khác, tức giận lên tiếng: "Triệu Thiên Mạc, ta cho ngươi một cơ hội, quay về phía ta, hứa với ta sẽ cung phụng ta cả đời, thì sẽ tha chết cho ngươi. Ngạn Cơ cả ngươi cũng vậy."

Hừ, ngươi tưởng những lời này của ngươi sẽ khiến Triệu Thiên Mạc hướng về phía ngươi sao, ngu ngốc. Đúng là một tên không hiểu Triệu Thiên Mạc. Còn ta, có chết cũng không: "Ngươi câm mồm được rồi, mồm ngươi thối lắm, không lọt vào tai ta."

Vừa mới suy nghĩ tới, thì lúc sau ta nghe thấy tiếng bộp bộp.

...

Triệu Thiên Mạc tiến về phía Vương Lỗi quay lưng lại về phía ta.

Không lẽ, đó là câu trả lời của chàng? Vương Lỗi phấn khởi vỗ lưng Triệu Thiên Mạc: "Tốt lắm, quả nhiên ngươi vẫn hiểu chuyện nhất."

Manh Bá vội vàng truyền âm ngăn cản: "Ngươi không phải muốn ta giết hắn sao?"

Vương Lỗi nhếch mép đáp:" Linh hồn của ả cũng không tệ, rất cường đại. Một trong hai tên chết là được rồi. Nơi đây động thủ mấy lão tiên với bán tiên của Thiên Kiếm tông cũng không tới hay phát giác được. Huống hồ, tên Triệu Thiên Mạc này lát nữa bắt hắn phát thệ, là vẫn lợi dụng được"

Triệu Thiên Mạc: "Ngạn Cơ, nghe ta, đi theo Vương Lỗi."

Hahaha

Ta cười lớn, thật là hay, quả nhiên là hay.

Đúng là trước giờ, người ngây thơ nhất vẫn là ta.

"Ngươi cút đi, trước giờ là ta nhìn nhầm ngươi, Triệu Thiên Mạc à."

"Ngươi thấy hắn đau, liền sốt sắng"

"Ngươi thấy hắn đánh trọng thương ta, ngươi mặc kệ."

"Và giờ ngươi thấy hắn tính giết ta, ngươi theo hắn bỏ mặc ta..."

"Ân nhân của ngươi ư? Ta được gì?"

Hahaha

Tiếng cười lớn của ta vang vọng khắp hang động, bất giác khiến đám Ác Bá yêu tộc rùng mình.

"Chủ nhân, người bình tĩnh." Quạt Nhật Nguyệt lo lắng cho chủ nhân mình lên tiếng.

Ngạn Cơ lúc này đã không còn nghe thấy gì hết, thứ duy nhất trong nàng chính là hình ảnh Triệu Thiên Mạc đứng cạnh Vương Lỗi, bao nhiêu tức giận, nuối tiếc, uất hận chiếm hết toàn bộ tâm trí nàng. Mắt nàng dần dần mất đi sự trong trỏe cùng màu tím vốn cả, thay bằng một ánh mắt quỷ quyệt màu đen...

Ma đạo từ từ lan rộng tâm trí nàng, dẫn linh hồn nàng tới một thế giới kì bí. Ngạn Cơ hiểu rõ, nàng mà đi theo tiếng nói đó, khả năng cao sẽ vĩnh viễn đọa ma, nhưng giờ nàng còn sự lựa chọn nào khác sao?

Thứ nàng cần bây giờ là sức mạnh thoát khỏi nơi đây, phụ mẫu nàng đang ở đây, nếu nàng chết có nghĩa họ cũng chết.

"Chủ nhân, hãy thả lỏng người đón nhận ta nào..." Ma đạo lên tiếng dụ hoặc Ngạn Cơ, là người ắt sẽ có thời điểm dục vọng lấn áp lý trí, đó là thời điểm tốt nhất để ma đạo hợp nhất với chủ nhân. Giúp chủ nhân y có được sức mạnh vô song, nhưng cũng khiến y có khả năng vùng mình chiếm lấy thân xác chủ nhân, rút hết sinh mệnh lực từ chủ nhân...

Ta dù biết rõ chính mình không nên đi theo tiếng nói đó, nhưng còn lựa chọn nào cho ta ư?

Mở rộng thức hải, ta đón nhận ma đạo xông phá tâm trí.

Nếu lúc trước Ngạn Cơ cầm trong tay lưỡi hái thì ánh mắt, tóc cùng phục trang nàng hóa xám, thì thời khắc nàng mọi thứ đều hóa đen.

Mắt nàng nhìn không thấy con ngươi, cả ngươi như một xác sống cầm trong tay lưỡi hái nhìn về phía đám Ác Bá yêu tộc.

"Nàng ta nhập ma rồi." Vương Lỗi nhìn toàn cảnh trước mắt, rung động lên tiếng.

Không ai biết nàng đang nghĩ gì, nàng tính làm gì... Nhưng lũ Ác Bá yêu tộc đều có cùng một suy nghĩ: Hôm nay xong rồi.

Triệu Thiên Mạc hoảng hốt vô cùng, lần đầu y thấy chính mình hoảng loạn như vậy, nếu y biết trước Ngạn Cơ sẽ nhập ma, y sẽ không đưa ra quyết định đó. Y vốn dĩ có một kế hoạch khác...

Manh Bá rùng mình, lớn tiếng nói: "Các người chạy mau." Lập tức tạo ra một hình hộp chữ nhất mang sức mạnh tự nhiên, che chắn trước mặt đám Ác Bá yêu tộc.

Vương Lỗi mau chóng sử dụng độn hành toan chạy ra khỏi hang động. Ai mà biết trước nàng ta nhập ma chứ, điều này khác gì án tử cho nàng ta? Vốn dĩ nàng ta chết một mình là được rồi, không ngờ trước đó lựa chọn nhập ma. Hắn tuy là chủ soái lũ Ác Bá yêu tộc, thứ nhì Thiên Địa bảng, nhưng cũng không dám một mình ngạnh kháng với nàng. Hắn dám chắc, cho dù Bội La sư phụ ở đây cũng sẽ yếu thế hơn nàng.

Tiên giới và ma giới luôn là hai cõi đấu tranh sinh tồn với nhau, Ác Bá yêu tộc chỉ là một nhánh nhỏ của yêu tộc, mà yêu tộc trước giờ luôn bị cai trị bởi ma tộc. "Ma đạo" là một trong những đạo đứng đầu ma tộc, chỉ cần hợp nhất với "Ma đạo", người sở hữu có khả năng một bước lên mây, nghịch thiên vô cùng, có thể so với cấp chiến thần trên Thiên giới. Ma đạo cực kì khó nhận chủ, những kẻ không phải là chủ nhân thuần phục được "Ma đạo", sẽ bị y cám dỗ và nuốt lấy hết toàn bộ sinh mệnh lực. Bình thường nếu Ngạn Cơ là chủ nhân được "ma đạo" cung phụng, cả người nàng sẽ là màu xám, chứ màu đen như bây giờ, có nghĩa nàng đã bị ma hóa...

Sau khi sử dụng sức mạnh nghịch thiên này, nàng sẽ bị đọa ma...

Vương Lỗi hiểu rõ điều này, y biết rằng giờ y có giết nàng hay không, nàng cũng sẽ chết. Nhưng nếu y ở đây thêm một khoảnh khắc nào, y chắc chắn sẽ bị nàng giết. Người nhập ma thì không phân biệt được gì cả, chỉ có ý nghĩa tàn sát mọi thứ xung quanh.

Lớp chắn hình hộp chữ nhật của Manh Bá dần trở nên nứt vỡ, vạn tiểu yêu chạy tán loạn. Ngạn Cơ đạp khói đen bước ra.

Một bước nàng bước, ngàn vạn tiếng khóc ré đau đớn vang lên.

Hai bước nàng bước, trăm tên tiểu yêu đứng cạnh đã lập tức hóa thành không khí, ngay cả tro hay xương cốt cũng không còn.

Ba bước nàng bước, một nửa Ác Bá yêu tộc thương vong.

Bốn bước nàng bước, Manh Bá bị trọng thương bởi dư âm nàng tạo ra.

Năm bước nàng bước, lớp là chắn hình hộp chữ nhật tan vỡ.

Sáu bước nàng bước, một nửa hang động tan thành mây khói

Bảy bước nàng bước, toàn bộ mặt đất bán kính vạn dặm đều hóa thành dung nham, khiến Vương Lỗi đang độn hành phải lập tức phi thân lên mặt đất tiếp tục chạy trốn.

Tám bước nàng bước, Manh Bá mau chóng vận hết công lực trốn chạy, không thể nán lại thêm một khắc nào, toàn bộ vạn tiểu yêu thuộc Ác Bá yêu tộc tử mạng...

Chín bước nàng bước, một đòn nhất kích, nàng phóng ra bóng đêm lan tỏa khắp trần gian, dù cho thời khắc này là giữa trưa... Dân chúng phía xa xa ngàn vạn dặm đều trở nên u mê, dân đen vô thức quỳ xuống.

Mưởi bước nàng bước, những tên Ác Bá yêu tộc cấp thấp cho dù ở rất xa hang động, đều bị trúng đòn, lập tức tan vào không khí...

Vương Lỗi cùng Manh Bá chạy bán sống bán chết, cố gắng chạy về phía Vệ quốc, nơi đó có Thủy Hành sẽ có thể vượt giai mà chiến, hợp lực với y hai người họ sẽ an tâm được phần nào.

Bóng đêm tự lúc nào bao bọc quanh người Vương Lỗi cùng Manh Bá, từng lưỡi hái xoẹt ra đêm tối, thay nhau chặt xuống người Vương Lỗi, Manh Bá.

"Thủy Hành, mau cứu ta. Chuyện là...." Manh Bá vội vàng truyền âm cho Thủy Hành.

Thủy Hành từ Vệ quốc đang thưởng thức vũ đạo, bất ngờ nghe tin chấn động.

"Ngươi còn nhớ cấm thuật ta chỉ ngươi không? Bắt đại một tên nào đó cạnh ngươi chết, thì ngươi sẽ có thể lập tực thuấn di ngàn vạn dặm về chỗ ta."

Manh Bá ngờ ngợ nhớ ra điều gì đó, vội vàng nhìn xung quanh.

Lúc này toàn bộ tiểu yêu đã chết sạch, nơi hoang vu vắng vẻ vốn chỉ còn y, Vương Lỗi, Triệu Thiên Mạc, cùng phu phụ đang bất tỉnh của Ngạn Cơ.

Triệu Thiên Mạc duy chỉ có y vẫn bình an vô sự, đứng ở trung tâm đòn đánh của Ngạn Cơ, mà không mảy may thương tích. Phải chăng Ngạn Cơ vẫn giữ được ý thức?

Manh Bá nhìn một hồi, nham hiểm nhìn qua Vương Lỗi, cho dù Vương Lỗi là chủ soái, vẫn kém y một bậc, tốt nhất dùng Vương Lỗi thế thân cho y, không ai biết sẽ không ai truy tội y.

Nói là làm, Manh Bá tức khắc dùng cấm thuật, lấy tay trái cắn ra một tí huyết, ném vào người Vương Lỗi.

Vương Lỗi chưa biết chuyện xảy ra, vẫn toàn tâm chạy trốn. Không ngờ, y càng chạy, lại càng đến gần Ngạn Cơ, khi phát giác ra đã không thể nào né tránh được lưỡi hái tử thần nữa rồi.

Lại đưa mắt tìm Manh Bá, Vương Lỗi không thấy hắn đầu, liền hiểu ra...

"Khốn khiếp"

Thì ra cảm giác bị người ta phản bội là như thế này, nếu xuống suối vàng gặp cha mẹ y, không biết họ có trách y ngu ngốc không.

Trước khi chết, Vương Lỗi nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ ngày nhỏ chơi thân vui đùa cùng Triệu Thiên Mạc, chia sẻ ngọt bùi, Triệu Thiên Mạc ngây thơ không biết rằng mỗi lúc ấy, y đang bị Vương Lỗi lợi dụng. Triệu Thiên Mạc luôn toàn tâm đối với y, giết cả gia tộc Hiên Kiến Quốc vì y, thế mà ngươi như thế lại bị y lừa. Hoàng đế Vệ quốc, người y thích, cũng giống như y với Triệu Thiên Mạc, hoàng đế Vệ quốc lợi dụng y làm việc cho hắn, còn y lại lợi dụng Triệu Thiên Mạc.

Cha mẹ Vương Lỗi từng dặn hắn, sống một cuộc đời phải quang minh chính đại, không ngờ, lại là một đứa con hư không nghe lời... Đến lúc cuối đời nhận ra lại quá muộn.

Bộp.

Ngọn lưỡi hái từ trên cao xé rách hồn phách của Vương Lỗi, cả người hắn tan vào không trung.

...

Nơi đây, khắp nơi hoang vu cằn cỗi, dưới chân là dòng nham thạch nóng hổi, trừ hai thân ảnh một nam một nữ được quạt Nhật Nguyệt ôm ấp, thì chỉ còn ta, cùng nam nhân tên Triệu Thiên Mạc...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện