Thiên giới

Ta là một tiên tử cao cao tại thượng, dưới vạn người trên một người, luận về nhan sắc, hừ, ta cũng thuộc loại kinh diễm thiên giới.

Nhưng mà vậy thì có ích gì, thiên giới so nhau về pháp lực mỗi người, hở tí là tu vi trăm năm, ngàn năm, vạn năm. Huống hồ, khi pháp lực càng cao, da dẻ càng đẹp, mặt mũi muốn thay đổi thì có thể thay đổi, vậy ai còn để ý nhan sắc tiên nhân làm gì. Không xúc phạm người nhìn là may lắm rồi.

Ta là một tiểu tiên nhỏ bé, so cao cao tại thượng với người trần mắt thịt chứ so làm sao được với tiên nhân chốn bồng lai này. Số lượng tiên nhân nơi đây quá chục vạn, ta đoán chắc vị trí của ta thứ nhất thứ nhì.....dưới đếm lên. Vì sao? Vì ta chỉ là một đóa hoa mạn đà la nơi tiên giới, nguyên sinh ta cũng chả phải tu luyện chăm chỉ đắc đạo, ta được như thế này là bởi vì năm đó nhờ vào một thanh niên tuấn mĩ.

Ta có thể thề với trời tuy ta chỉ là một đóa hoa, nhưng ngắm tiên nhân cũng có mắt nhìn lắm đấy, nhưng chưa bao giờ gặp ai có thể đẹp như thế này, ôi trời ơi, tuấn tú quá đi. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mày nhíu lại phẳng phất nét cường ngạo, đôi mắt sâu hút, nước da trắng như bạch ngọc, mịn màng đầy sắc thái. Dường như chàng vừa mới uống rượu, ta thấy mặt chàng phiếm hồng.

Đang say mê si ngốc ngắm chàng, thì chàng nhẹ nhàng rảo bước hướng về phía ta, chàng nhìn nguyên thần của ta, một đóa hoa đỏ rực lửa mà kiêu hãnh, ta cũng rất thức thời, ưỡn người tạo ra dáng vẻ đẹp nhất của một đóa hoa. Ta vô cùng tự tin nhìn chàng, nghĩ ra mộ đống kịch bản khác vô cùng tự luyến. Tiếp theo ta thấy có lẽ chàng xao xuyến với sắc đẹp của ta, chàng làm một việc khiến ta trọn đời không quên...

Chàng từ từ cởi bỏ trung y của chàng,... hắc hắc, ta như thốt lên ý chà chà

Một dòng nước ấm nóng chảy xuống mặt ta...(*)

Ta:...

AAAA

Cái gì đây, cái gì đây, cái gì đây...

Chàng, một thanh niên tuấn mĩ như thế? Sao có thể hành xử như thứ như thế chứ...

Lòng đầy phẫn hận, oán thán nhìn hắn. Nếu như đôi mắt ta có thể giết người, hẳn là hắn sẽ hồn phi phách tán.

Ta mắng thầm trong bụng: đồ nam nhân say xỉn, ai, thật là hồng nhan bạc phận. Không ngờ đóa hoa diễm lệ như ta, có ngày còn chạm phải cảnh này. Còn chưa mắng xong thì ta thấy hắn ta đang tiếp tục lê đôi chân mệt nhọc bước đi. Vốn tưởng hắn sẽ xin lỗi ta, nhưng không, cứ loạng choạng mà đi, trước khi rời khỏi còn thở phà cái mùi rượu thúi hoắc vào mặt ta....

(*): Chắc hẳn nhiều bạn đọc đến đây sẽ khó chịu vì mình phá vỡ hình tượng tiên nhân trong lòng mọi người. Cùng với thắc mắc tại sao vị tiên nhân này có nhu cầu như phàm nhân, thì cứ đọc rồi sẽ được tiết lộ lý do sau này, không gì là không có lý do cả.

...

Thật không thể nói thêm được một lời nào nữa rồi.

Như là thoải mái sau khi giải quyết nỗi buồn, chàng quay mặt rồi đi vô cùng hả hê, bỏ lại đóa hoa ngơ ngác muốn chửi không phát ra được tiếng.

Có lẽ nỗi phẫn hận đau thấu trời xanh cộng với nước thánh của chàng, đã khiến ta hóa kiếp. Ta ngất đi, lúc ta mở mắt ra, ta đã có dáng hình tiên nhân.

Nên vui hay buồn đây, mẹ kiếp, tên đó phun nước vào mặt bà, tốt nhất nhà ngươi đừng để bà đây gặp lại, không thì ta sẽ khiến ngươi sống dở chết dở.

Ta sau khi được hóa kiếp, đè sâu nỗi uất ức đấy, mặt tươi cười đến khu báo danh của thiên giới, chính thức trở thành một tiên tử nơi đây. Nhưng câu truyện tại sao ta trở thành tiên nữ, không ai biết, và ta cũng không cho ai biết. Sau đó ta được phân phó làm tì nữ quét tước nơi ở của Thái Thượng Lão quân.

Hằng ngày với công việc nhàn hạ, ta rất rảnh, nên phần lớn thời gian ta chăm chỉ tu luyện. Thêm vào đó, ta là tì nữ Thái Thượng Lão quân, thỉnh thoảng được lão cho vài viên đan dược khiến ta tu luyện cho nhanh.

Ta thức thời nhanh chóng làm thân với lão, thân đến mức lão ta cho ta một ưu quyền, sau này mỗi lần lão ta luyện chế ra viên đan dược nào, ta được phép lấy một viên.

Đan dược lão luyện chủ yếu màu Tím, Xanh, Trắng, lão cho phép ta lấy mấy viên màu đó khi lão luyện xong.

Ai, điều này tạo thành một thói quen xấu cho ta, làm ta quen tay quên hết lời lão nói, cứ luyện đan dược nào ta lại chôm lấy 1 viên bỏ túi và ăn rồi tu luyện. Ngày hôm đó, lão ta luyện ra 3 viên màu đen tuyền, ta lại thói quen cũ, móc lấy 1 viên màu đen bỏ vô miệng nhoàm nhoàm rồi luyện công. Ta để ý, viên màu đen này rất tuyệt nha, ta ăn mà cảm giác người lâng lâng, tu vi trăm năm của ta đột nhiên tăng lên, ta cảm giác dường như ta đã tu luyện được cả thập vạn năm.

Ta sung sướng hét to đầy thoải mái, lon ton tìm lão tính cảm ơn, tiện thể xin vài viên bỏ túi. Ai ngờ vừa gặp lão mặt mày lão đen như chó mực, ta vẫn không để ý kể lão nghe.

Trong mắt lão sấm sét giật giật, vô cùng hoảng loạn, miệng tức giận la ta:

"Trời ơi là trời, Ngạn Cơ, ngày mai là hôn lễ của nhị hoàng tử, 3 viên đó là 1 viên cho Thiên Đế, 1 cho Thiên Hậu, 1 cho Nhị Hoàng Tử, ta luyện mất cả vạn năm, đây là quà mà Thiên Đế yêu cầu ta phải làm, ngươi không thấy viên đó màu đen sao."

ĐOÀNG ĐOÀNG

Không lẽ sắp bị thiên lôi giáng rồi sao, không...

Khóc lóc, nài nỉ, cắn xéo, làm đủ mọi cách xin lão giúp ta.

Ta và lão cả hai trong lúc hoảng hốt suy nghĩ cách đối phó, chúng ta mỗi người đi mỗi hướng run sợ tìm hướng giải quyết. Ta vừa đi vừa suy ngẫm lạc vô Tuế hoa viên, giây đầu tiên ta thẫn thờ bởi vẻ đẹp của nơi này, tuyệt sắc.

Tuế hoa viên mang thiên hướng nhẹ nhàng tạo người ta cảm giác thanh tịnh, hoa được kết hợp một cách độc đáo khiến người ta thấy cảm giác an bình. Mọi lo lắng của ta phút chốc như gió thoảng mây trôi, ta đắm mình trong cảnh quan nơi đây.

Tiến lên lại gần mái đình, thật là ngu ngốc mà, sống nơi đây cả vạn năm rồi, thế mà giờ mới phát hiện ra một nơi nho nhã thế này. Quả nhiên thích hợp để tịnh tâm.

Ta lấy trong túi ra một tách trà hoa nhài thanh nhã, điềm nhiên mặc kệ sự đời, nhấp môi thưởng trà.

Ta có cảm giác rằng, ta mà không nghĩ cách là sẽ được âm sấm sét đó, nhưng lại nghĩ cho dù chết cũng phải uống xong tách trà đã. Thật là thú vui tao nhã, uống trà trước khi chết. Hừ, đúng là ai tiêu diêu tự tại được bằng ta.

Trong vô thức ta đảo mắt ra phía hồ sen xa xa, thử coi chiêu thức nhìn xa vạn dặm mấy hôm trước nài nỉ Thiên Lý Nhãn ca ca chỉ giáo đã đạt đến cảnh giới nào rồi.

Đang hào hứng thì giây sau ta giật mình, phía hồ sen xa xa một nam tử mặc trường bào màu tím đang đè một nam tử mặc áo bào trắng ra hôn...

Bởi vì quá hoảng loạn ta hét rất to, mà các ngươi chắc không biết, giọng nói của ta nó vang vọng như thế nào đâu. Phải nói Thiên giới to lớn là thế, tiếng hét thánh thót của ta phải vang xa một phần ba mảnh đất Thiên giới ấy chứ.

Đương nhiên, tiếng hét "thánh thót của ta" đã khiến hai người trong đầm sen kia ngây người, cùng lúc kéo theo ngàn tiên nhân đến, nhìn rõ cảnh tượng xa xa.

Hai nam nhân lúc này đã buông nhau ra, tuy không còn trong tư thế hôn nhau nhưng vẫn rất thân mật mang theo vẻ mờ ám.

Ngay sau đó ta sợ hãi chạy đi, chuyện này sau đó được lan truyền mạnh mẽ. Ta hôm sau đang lo lắng vì viên đan dược đen kia cũng hóng hớt nghe được tin động trời, người mặc áo bào tím là Nhị Hoàng Từ của thiên đình, vốn dĩ nay kết hôn ai ngờ hôm qua bị bắt quả tang thì hắn không màng gì nữa, làm loạn cả thiên giới, nói rằng hắn chỉ thích nam nhân, đòi hủy hôn với Cẩm Tước tiên tử* (Chuyện này sau sẽ được giải thích).

Ai ngờ Thiên Đế nghe xong cực kì tức giận, truyền người hôm đó thấy vào đại điện. Ta kinh ngạc rồi nhanh chóng đi triệu tập, ánh mắt Nhị Hoàng Tử nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống, hận không thể giết ta.

Ta duy trì dáng vẻ bình tĩnh lại cung kính rồi làm lễ, nói: "Ngạn Cơ tham kiến Thiên Đế, Thiên Hậu, Nhị Hoàng tử."

Lén nhìn Thiên Đế, trầm trồ khen ngợi, Thiên Giới ai cũng đẹp mà Thiên Đế lại là đỉnh cao của đẹp nha. Không biết vì sao, ta cảm giác vị Nhị Hoàng Tử này rất quen thuộc, tạo cho ta cảm giác vô cùng chán ghét. Vốn dĩ là lần đầu gặp, hắn lại mặt trắng, mắt biếc, vô cùng có hồn, sâu mà không thấy đáy, một người mê mĩ nam như ta tại sao không thích lại ghét hẳn nhỉ? Nghĩ mãi không ra ta cũng bỏ qua suy nghĩ đó.

Thiên đế tức giận nhìn Nhị Hoàng Tử rồi nhìn ta, quát lớn: "Nhị Hoàng Tử vô phép vô thiên, không có giáo dưỡng, cãi lời phụ hoàng, làm loạn thiên đình, lộ vẻ chống đối Hoàng Tộc phạt đày xuống hạ giới ngàn năm. Không được phép yêu nam giới, một lần động tâm với nam giới thì trái tim đau như bị kim xuyên ngàn lỗ. Ngàn năm sau trở lại vẫn yêu nam nhân thì ta cho phép ngươi được cưới nam tử."

Tiếp đó, Thiên Đế ánh mắt có chút quỷ quyệt nhìn ta: "Ngạn Cơ tiên tử phạm vào đại kỵ của thiên giới gặp Nhị Hoàng Tử không hành lễ đã bỏ chạy, khinh thường Hoàng tộc Thiên giới, làm mất viên đan dược quý chuẩn bị cho hôn lễ Nhị Hoàng Tử, đáng bị thiên lôi đánh cho hồn phi phách tán."

Ta hoảng loạn khi nghe thấy bị thiên lôi đánh, gào thét trong lòng, đáng đời cái tật ăn vụng, vụng gì không vụng vụng trúng quà cho Thiên Đế, Thiên Hậu... Lần này chết chắc rồi.

Đang tính mở miệng tiếp tục giải thích thì Thiên Đế nói tiếp: "Nể tình ngươi không biết với lần đầu phạm lỗi, ta đày xuống trần chịu khổ năm kiếp, mỗi kiếp của ngươi tối đa kéo dài 200 năm, chưa hết, trong vòng 200 năm của mỗi kiếp, ngươi phải khiến Nhị Hoàng Tử yêu ngươi, bất quá thì nữ tử nào cũng được, trị đoạn tụ cho Nhị Hoàng Tử, nếu sau mỗi hai trăm năm không thể làm được Nhị Hoàng Tử động tâm với ngươi hay nữ tử khác thì hồn phi phách tán.

*Thể loại truyện là tu tiên, các bạn đừng thắc mắc tại sao lại sống được 200 năm.

Như mở cờ trong bụng, thật vui mừng, Thiên Đế không giết ta, người cho ta một con đường sống, ta hỏi Thiên Đế: "Liệu Ngạn Cơ có còn pháp lực hay trí nhớ khi hạ phàm không?"

Thiên Đế nhìn Thiên Hậu thoáng trao đổi, Thiên Hậu mặt âm trầm nhìn ta đầy trông đợi nói: "Hai kiếp đầu ngươi sẽ không nhớ, không có pháp lực, hai kiếp sau ngươi có trí nhớ không có pháp lực, kiếp cuối cùng ngươi sẽ được khôi phục pháp lực cùng trí nhớ."

Ta thắc mắc vội hỏi Thiên Hậu: "Nếu vậy thì Ngạn Cơ làm sao mà biết Nhị Hoàng Tử là ai mà khiến người ấy yêu thần". Ta nhấn mạnh chữ "yêu thần" làm cho tên Nhị Hoàng Tử mặt bốc hỏa rồi lộ vẻ kinh miệt nhìn ta.

Thiên Đế mặt suy tư nói: "Trong hai kiếp đầu tiên không trí nhớ, ngươi vừa gặp ngay lập tức yêu Nhị Hoàng Tử, trong đầu ngươi sẽ có tiếng nói LÀM HẮN YÊU NGƯƠI, và hai kiếp đầu tiên ngươi sẽ không thể yêu ai ngoài hắn."

Thiên Đế sau đó liếc mắt qua Nhị Hoàng Tử tức giận nói:" Còn tên nghiệt chủng nhà ngươi vừa không có trí nhớ vừa không có pháp lực cả ngàn năm."

Nhị Hoàng Tử thờ ơ không nhìn Thiên Đế nói: "Hừ, bệ hạ thứ tội, chứ thần buộc phải nói, nếu mà Ngạn Cơ tiên tử làm thần yêu được nàng ta, thần xin chịu Thiên Lôi đánh cho đen mặt, sủa gâu gâu." Nói rồi liếc nhìn ta như kiểu:"Con tiện tì ngu xuẩn."

Nói xong hắn lại tiếp tục: "Nếu nhi tử sau ngàn năm vẫn yêu nam nhân, xin phụ hoàng tác hợp cho con cùng người con yêu, cho dù người đó không yêu con." Nói xong liếc mắt đưa tình nhìn nam tử áo trắng thoáng cười, nam tử áo trắng người run sợ nhìn ta cầu cứu. Ta hiểu ta hiểu, thì ra là chỉ có tên Nhị Hoàng Tử tự mình đa tình, theo đuổi nam nhân người ta chứ người ta không đoạn tụ giống hắn.

Thiên Đế vẻ mặt bất lực, đỉnh cao của bất lực, cực kì bất lực nhìn nhi tử: "Hừ, Thiên Lôi đánh đủ để tặng ngươi thêm 1 kiếp què."

Nói là làm, Thiên Đế ra lệnh bọn ta chuẩn bị, 3 ngày sau hả phàm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện