Nhà chị Biện mất trộm món tiền lớn, Thiết Trụ rất quan tâm vụ việc này.
Nhận được tin báo, anh lập tức đến khám nghiệm hiện trường. Cũng như các vụ án trước đó, anh không phát hiện được bất cứ manh mối nào.
Cửa ra vào, cửa sổ đều khóa kín chốt chặt, không một dấu vết bị cậy phá. Trong nhà chỉ có hai vợ chồng Biện Cương và một đứa bé mới biết đi chập chững và không biết nói.
Thế là chuyện gì đây? Anh không sao hiểu nổi.
Tối nay, Biện Cương nói với vợ: “Ngày mai anh sẽ đi!”
Vợ anh hơi hoảng, ôm chầm lấy anh: “Ở nhà một mình, em sợ lắm.”
Biện Cương: “Anh buộc phải đi. Việc buôn bán đã bị lỡ nhiều rồi.”
Vợ: “Em cũng đi theo anh.”
Biện Cương: “Không được! Bọn anh toàn là đàn ông, hợp tác làm ăn, cùng ăn cùng ở, em đi thì sẽ sống ra sao? Và, người ta không ai mang vợ con theo cả. Bọn anh buôn bán lại không cố định, nay đây mai đó, ngày nào cũng ngồi trên xe, luôn luôn biến động.”
Vợ: “Nhưng anh cũng không thể cứ bỏ em ở nhà mãi!”
Biện Cương: “Anh nhớ em còn hơn cả em nhớ anh. Nhưng phải đợi đến khi anh làm ăn đạt đến một quy mô nào đó, ổn định, anh sẽ đón em đến ngay và không trở về đây nữa.”
Vợ: “Anh phải mau đón em đi! Em rất sợ cái nơi này.”
Biện Cương: “Anh sẽ làm được như thế.”
Vợ: “Anh đừng ngủ. Chờ em ngủ rồi thì anh hãy ngủ.”
Biện Cương: “Được! Anh đợi. Em cứ ngủ đi.”
… Lúc nửa đêm, Biện Cương bị tiếng động gì đó làm cho thức giấc. Anh mở to mắt, nghe thấy vợ nằm bên đang vừa khóc vừa nói: “Anh đừng đi, anh đừng đi…”
Xung quanh quá tối, quá yên tĩnh, tiếng khóc của vợ anh nghe rất bất thường, rất đáng sợ. Biện Cương đẩy mạnh một cái vào vai vợ, hồi lâu sau vợ anh mới tỉnh lại, ôm chặt lấy anh, rất ấm ức, rồi càng khóc dữ hơn.
Biện Cương: “Em sao thế?”
Anh hỏi mấy lần, vợ anh mới thôi khóc, rồi buồn bã nói: “Anh còn nhớ cái năm chúng ta lấy nhau, gặp một ông già thầy bói không?”
Biện Cương: “Ông già, thầy bói? Là ai nhỉ?”
Vợ: “Lúc chúng ta lên thành phố mua máy tính, ông già ấy mặc áo dạ ngồi bên đường.”
Biện Cương: “Ừ! Anh nhớ ra rồi.”

Vợ: “Ông ấy xem bói cho chúng ta, nói là cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ không bền…”
Biện Cương: “Em tin những lời vớ vẩn đó à? Bao năm qua chúng ta vẫn sống ổn cả đấy thôi? ”
Vợ: “Vừa nãy em mơ thấy ông ấy đến, kéo anh đi. Nói là hai chúng ta không nên làm vợ chồng. Anh cũng không phản kháng, cứ thế đi theo ông ấy. Em chạy theo nhưng không sao đuổi kịp… ”
Biện Cương: “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Ngủ đi!”
Vợ: “Em có linh cảm… Hình như sắp xảy ra chuyện chẳng lành, chúng ta đã đi đến chỗ kết thúc…” Vợ anh vừa nói vừa thút thít, nức nở.
Biện Cương khẽ hôn lên trán vợ, nói: “Không thể có chuyện đó.”
Vợ anh vẫn khóc, tiếng khóc khiến lòng anh trĩu nặng. Những lời nói của vợ anh vẫn văng vẳng bên tai: chúng ta đã đi đến chỗ kết thúc…
Sáng hôm sau, chị Biện sang gặp chị Lý và chị Mộ Dung, nói là không muốn tham gia nuôi dưỡng thằng bé Xoa nữa.
Chị Lý và chị Mộ Dung đều rất ngạc nhiên.
Chị Lý thẳng thắn nhanh mồm nhanh miệng nói luôn: “Chị làm thế là sai rồi. Hồi đầu ba chúng ta đã nhất trí sẽ thay phiên nhau nuôi nấng thằng bé, cho nên mới đem nó về. Nay chị lại nói là rút lui, thế là sao?”
Chị Biện: “Chồng tôi hôm nay phải đi…”
Chị Lý: “Anh ấy đi hay ở, thì liên quan gì dến thằng bé?”
Chị Biện: “Hai chị cũng biết rồi, nhà tôi mất trộm…”
Chị Lý: “Chắc chị không thể cho rằng thằng bé lấy trộm chứ?”
Chị Biện: “Tôi không nói là nó lấy, tôi chỉ nói rằng hiện giờ gia đình tôi nghèo rớt mùng tơi rồi. Biện Cương nhà tôi không có thu nhập cố định, cuộc sống tới đây phải trông vào anh ấy kiếm từng hào từng xu. Tôi không đủ khả năng nuôi thằng bé nữa.”
Khuôn mặt chị Biện có nét băn khoăn của người có lỗi. “Ngoài ra, tôi cũng muốn nhắc hai chị một câu…”
Cả chị Lý lẫn chị Mộ Dung đều nhìn chị Biện.
Chị Biện lấy hết can đảm, nói: “Thằng bé này có vấn đề.”
Chị Lý: “Vấn đề gì?”
Chị Biện hạ thấp giọng: “Tôi cảm thấy nó là hai đứa, một đứa công khai, một đứa giấu mặt.”
Chị Lý: “Chỉ nói vớ vẩn!”

Chị Mộ Dung thì không tỏ thái độ, chị đang mải nghĩ gì đó.
Chị Biện về nhà, rồi bế thằng bé Xoa ra. Chân bước đi, nhưng chị không nhìn nó một lần nào.
Chị giao nó cho chị Mộ Dung, rồi vội vã quay ra. Bước đến cửa, chị liếc nhìn nó. Nó ngây ra nhìn chị, ánh mắt nó khiến chị ớn lạnh bủn rủn.
Ra khỏi nhà chị Mộ Dung rồi, tâm trạng chị Biện đã khá hơn rất nhiều. Cuối cùng, chị cũng đã rũ bỏ được cái của nợ đáng sợ ấy.
Biện Cương đang thu xếp hành lý.
Vợ anh nói: “Anh chờ đã, để em sang hiệu tạp hóa gần đây mua cho anh mấy chai nước tinh khiết.” Nói rồi chị bước ra khỏi nhà.
Ngoài cửa sổ, nắng rất đẹp, chim chóc trên cây đang hót líu lo, chúng đang bàn tán về thời tiết ngày mai.
Biện Cương bỗng nghĩ ra, mình nên đem theo cuốn sách để ngồi ô tô đọc, giết thời gian. Anh tìm trên giá sách, cuối cùng anh đưa tay về phía cuốn tiểu thuyết kinh dị của Chu Đức Đông.
Nhưng bàn tay anh dừng ở giữa chừng.
Anh nhìn thấy trên giá sách có một tệp chừng vài chục tấm ảnh chụp những hình người nhung nhúc những thịt là thịt thu hút ánh mắt của Biện Cương. Là những tấm ảnh hot mà anh vẫn nhìn thấy trên các trang mạng khiêu dâm.
Ở nhà mình sao lại có những tấm ảnh này?
Cầm xuống, rồi anh bỗng mở to mắt – gã đàn ông này chính là Chủ tịch thị trấn!
Nhưng ở góc chụp này, anh không nhận ra người phụ nữ nằm dưới Chủ tịch thị trấn.
Ảnh lõa thể của Chủ tịch thị trấn bỗng xuất hiện ở nhà anh, nên anh phải xem kỹ từng tấm ảnh. Sau đây tạm gọi là gã.
Sắc mặt của gã thể hiện vô số trạng thái, nhăn nhó đau khổ, sung sướng hạnh phúc, mím môi nghiến răng, mắt mũi trợn ngược dữ dằn…
Biện Cương lần lượt giở xem, mặt người phụ nữ kia dần lộ ra nhiều hơn. Cuối cùng, Biện Cương đã nhìn rõ, người ấy chính là vợ anh.
Nơi bọn họ làm tình là ngay tại nhà này.
Vợ anh, lúc thì nằm dưới gã, lúc thì ngồi trên gã, trong lòng gã, bên ngoài gã, vẻ mặt đê mê hết nhẽ.
Biện Cương chết đứng.
Anh như một con sư tử phát cuồng, co chân đạp đổ cái ghế. Tiếp đó, tất nhiên không dừng lại, anh đập tan tành mọi thứ xung quanh. Xả giận xong, anh ngồi phệt xuống đất, đờ đẫn.

Như có một trái núi đang đè nặng trong lòng anh. Anh tin rằng suốt đời mình cũng không thể đẩy đổ nó.
Anh bôn ba khắp chốn, gian lao vất vả kiếm tiền cho cái nhà này, ngậm ngùi đắng cay không ít. Thế mà vợ anh ở nhà lại điên cuồng dan díu với thằng cha này.
Vợ anh vẫn chưa về đến nhà.
Vào giờ phút này, Biện Cương đã có một quyết định. Anh chỉ muốn khóc vì cái quyết định này.
Cuối cùng vợ anh cũng đã về, tay xách mấy chai nước tinh khiết. Chị không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào, bước vào nhà, rất kinh ngạc: “Gì thế? Sao lại loạn thế này?”
Biện Cương nhìn vợ, không nói gì.
Chị Biện cảm thấy không khí “có vấn đề”, bèn nhìn khắp bốn bề, và nhìn thấy ngay tập ảnh trên giá sách. Chị bước lại cầm xuống xem, và lập tức đờ người ra.
Người chị mềm nhũn, đứng tựa vào giá sách. Người đầu tiên mà chị nghĩ đến là thằng bé con kia!
Chị dan díu với Chủ tịch thị trấn, không thần thánh ma quỷ nào biết, không một ai biết, nhưng chị lại không đề phòng thằng bé con ấy! Có một lần chị và gã kia gọi điện hẹn hò nhau, thì nó đang lặng lẽ chơi gần đó. Tính ra, trong một tháng chị nuôi thằng bé, có ba đêm Chủ tịch đã nằm với chị ở nhà này…
Cách đây không lâu, đã có lần chị nhận ra hình như các cuốn phim của nhà mình không đủ tập, lúc đó chị cũng không nghĩ gì, chỉ cho rằng mình đã nhớ nhầm…
Thằng ranh con đáng ghét, chắc chắn là nó đã làm trò này! Nó không những đã khiến nhà chị bị trắng tay không còn đồng nào, mà còn làm cho gia đình này nát như tương…
Nhưng, nó đã chụp như thế nào?
Chị Biện bỗng nhớ đến giấc mơ đêm hôm qua: đã đến hồi kết…
Chị lần lượt xé hết các tấm ảnh, nước mắt tuôn trào. Chị nói: “Biện Cương, anh cứ đánh em đi!”
Biện Cương lạnh lùng: “Ly hôn.”
Chị thẫn thờ nhìn chồng, nói: “Không thể cứu vãn ư?”
Biện Cương: “Cô cho là thế nào?”
Chị nhận ra, ý anh đã quyết.
Anh đứng dậy, mở hòm mở tủ, rồi tìm ra tờ Chứng nhận kết hôn, anh nhét nó vào túi áo, bình tĩnh nói: “Tôi đi trước, hay cô đi trước?”
Vợ: “Em.”
Chị chầm chậm bước ra ngoài nhà, lúc đi qua bên cạnh Biện Cương, chị bỗng khóc òa, ôm chặt lấy anh: “Biện Cương, anh hãy tha thứ cho em, em không dám thế nữa…”
Sắc mặt Biện Cương không thể hiện gì.
Chị vừa khóc vừa nói: “Em ở nhà một mình gần ba năm trời, em thực sự không thể… Anh có hiểu cho em không?”
Sắc mặt Biện Cương không thể hiện gì.

Vợ: “Em xin dành cả quãng đời sau này bù đắp cho anh, được không?”
Sắc mặt Biện Cương vẫn không thể hiện gì.
Vợ: “Ông già thầy bói kia đã nói chúng ta không thể ở mãi bên nhau. Anh Biện Cương, chuyện này xảy ra là do số phận sắp đặt, anh đừng hận em như thế, được không? Chúng ta sẽ cùng nhau chống lại số phận, được không? Anh đừng bỏ em, được không…”
Biện Cương rớt nước mắt.
Vợ anh nói giọng run run: “Tất cả là tại cái thằng bé con kia giở trò, nó ăn trộm tiền của chúng ta, nó ép chúng ta phải ly hôn…”
Biện Cương lớn tiếng quát: “Tại ai giở trò, không quan trọng. Dù nói gì đi nữa, tôi hỏi cô, có phải cô đã ngủ với gã kia không?”
Vợ anh tắc họng không nói gì được nữa.
Biện Cương lau nước mắt, anh đã bình tĩnh trở lại. “Cô đi rửa mặt đi. Tôi đi trước vậy, tôi chờ cô ở ủy ban thị trấn.” Nói rồi anh sải bước đi ra.
Chị Biện ngồi sụp xuống đất mà khóc.
Biện Cương và vợ anh nhanh chóng làm xong thủ tục ly hôn.
Dù hai người không nói rộng ra cho bất cứ ai biết, nhưng rất nhiều người ở thị trấn nhỏ này vẫn cứ biết tin.
Biện Cương đi. Anh để lại nhà cửa và toàn bộ đồ đạc cho chị Biện[6]. Anh lại đi phiêu bạt nơi chân trời góc biển.
[6]. Chúng ta tạm tiếp tục gọi là chị Biện cho tiện. (Theo lời người dịch).
Hôm anh rời thị trấn, cứ như cảnh tượng trong phim ảnh, trời xam xám âm u, mưa bụi bay lất phất.
Chị Biện biết rằng người đàn ông này sẽ không bao giờ trở lại nữa. Chị đứng cửa, đờ đẫn như hóa dại, nhìn theo bóng Biện Cương đi xa dần, cho đến lúc không nhìn thấy anh nữa… Con người có trái tim đá ấy không một lần ngoái đầu lại.
Chị đã khóc hết nước mắt.
Ngày lại ngày trôi qua, chị Biện ngóng chờ người chồng cũ nghĩ lại rồi bỗng nhiên xuất hiện.
Nhưng người ấy không bao giờ trở lại nữa.
Hôm nay chị Biện bỗng nhớ ra: Hôm chị xem các tấm ảnh chụp lén, thì một tấm ảnh trong đó có hình thằng bé Xoa, nó đang ngủ bên cạnh chị và Chủ tịch thị trấn!
Chị thấy choáng váng, chỉ một tấm ảnh có hình thằng bé là quá đủ để nói rằng không phải nó đã chụp những tấm ảnh này.
Không phải nó chụp!
Tức là phải có một kẻ thứ ba mai phục ở đâu đó, ẩn náu ở một góc nào đó trong nhà này, nhìn trộm hai người giao hoan, nghe trộm những câu yêu đương rồ dại của hai người?
Chị bỗng thấy sống lưng lạnh toát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện