#57. Giải cứu…
Lưu Nghiễn kiểm tra gã phiên dịch kia, đó là một người Trung Quốc, người gầy guộc nhỏ thó, bộ dạng như thể bị suy dinh dưỡng, bận một bộ vest rách rưới. Lưu Nghiễn mò được trên người gã một mớ thẻ đóng dấu mộc, cậu bèn cất kỹ, đoạn túm chân gã lôi ra ngoài, đứng núp ở góc ngoặt xem xét tình hình.
Trong chợ lúc này hầu như đã chẳng còn ai, cô gái ban nãy đang đẩy một xe sắt chất đầy thùng gỗ, đầu bù tóc rối, nhọc nhằn chầm chậm tiến về con đường phía Đông.
Tại góc ngoặt thình lình xuất hiện hai người, cô gái liền dừng bước.
Trác Dư Hàng túm cẳng chân của gã phiên dịch tới, ném phịch gã lên xe, đánh mắt ngó cô gái kia, hỏi: “Cô tên gì?”
Cô gái nhìn lướt qua gã phiên dịch, bảo: “Mấy người gan cùng mình rồi.”
Lưu Nghiễn nghĩ bụng, khả năng ăn nói của mình đã kém lắm rồi, ai dè tay Trác Dư Hàng này còn tệ lậu hơn, cậu gỡ bao tay ra toan bắt tay với cô ta, hỏi: “Tôi là Lưu Nghiễn, anh ấy là Trác Dư Hàng, lần đầu gặp mặt, xin hãy quan tâm chiếu cố. Cô tên gì thế?”
“Ôn Ngọc Hồng.” – Cô gái đó khẽ cắn môi dưới, khá kinh ngạc đánh giá hai người họ, nói rằng: “Các anh không sợ tôi hô hào lên sao?”
Lưu Nghiễn đáp: “Nếu cô tính bán đứng bọn tôi thì đã mách với bọn chúng từ sớm rồi, đúng không? Cô để anh chàng to con này trốn đi, chứng tỏ ngay từ đầu cô đã chẳng có ý định tố cáo bọn tôi.”
Ôn Ngọc Hồng tránh né ánh mắt của Lưu Nghiễn, nhìn xuống tay cậu, đoạn giương mắt bảo: “Tay tôi… rất xấu xí, vì bị phát bệnh, mà đây không phải chỗ thích hợp trò chuyện đâu, theo tôi.”
Cô đẩy xe đi trước, băng qua một đoạn hành lang, đây chính là hầm tị nạn đã được cải tạo từ hầm mỏ, bốn phía thông nhau, hai mép đường hầm chẳng có lấy một cái biển báo giao thông, có chỗ dùng xi măng trát tường, có đoạn hầm mỏ u tối ẩm ướt dùng cọc gỗ chống gia cố. Ôn Ngọc Hồng ra hiệu cho hai người dừng lại, còn cô tiến tới lối ra dò xét nhìn quanh.
Một đội lính tuần tra lười nhác ngồi trên xe mỏ chạy băng qua, tay Lưu Nghiễn bật mở một thiết bị mini, tắt đi âm báo, bắt đầu thăm dò.
Trác Dư Hàng thấp giọng hỏi: “Cái gì đấy? Cậu nghĩ có thể tin được cô ta không?”
Lưu Nghiễn đáp: “Thiết bị thăm dò máy móc của tiến sĩ Ngụy cho tôi, có thể tra xét mọi máy móc cơ quan, mìn và cả súng ống xung quanh, tôi phụ trách khám thính cạm bẫy, còn anh phụ trách đề phòng người khác, lên tinh thần chút nào… Anh thấy cô ta không đáng tin à?”
Trác Dư Hàng với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không hé nửa lời, chốc sau chỉ nói: “Tôi không biết, trực giác của một sát thủ cho tôi hay, cô ấy đáng tin.”
Lưu Nghiễn thuận miệng rằng: “Anh biết người lần trước nói với tôi và Mông Phong câu ‘đây không phải chỗ thích hợp trò chuyện, theo tôi’ là ai không?”
Trác Dư Hàng không đáp, Lưu Nghiễn chậm rãi tiếp: “Chính là em gái của anh, bọn tôi đi theo cô ta, kết quả Mông Phong bị nổ hất bay gần hai chục mét.”
Trác Dư Hàng lạnh giọng: “Vì thế ban nãy cậu để mặc cô gái này…” (bị bọn lính Nga đánh ở chap 56 đó ^^)
Lưu Nghiễn nói: “Ừa, bởi vì lúc đó, nếu tôi bắn chết em gái anh thì mọi việc dễ dàng hơn nhiều… Anh nói mà xem? Tôi đâu dám chắc cô gái này có một vị anh trai sát thủ luôn thương yêu, ngóng trông em gái về nhà an toàn hay không.”
Trác Dư Hàng lặng im.
Hai người họ tiến tới, Ôn Ngọc Hồng đón lấy chiếc xe Lưu Nghiễn đẩy tới, tiếp tục bước đi.
Vòng vèo trong đường hầm non nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc đã đến một hầm mỏ tăm tối.
Bên trong đó hệt như một trại tập trung, được thắp sáng bằng những ngọn đèn lập lòe ảm đạm, hầm mỏ chính lại chia ra nhiều hầm phụ thông nhau như mạng nhện. Ôn Ngọc Hồng đẩy xe vào trong một hầm mỏ nhỏ, Lưu Nghiễn đứng nơi khuất bóng, đưa mắt nhìn quanh khu vực này, bên ngoài có không ít người nằm la liệt đang rên rỉ thống thiết.
Cậu bước chậm lên trước, quỳ một gối xuống đất, vạch mở tấm thảm đắp trên chân một ông cụ đang nằm thở dốc hấp hối, khí thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Chân của ông cụ đã hư thối.
Lưu Nghiễn vươn tay áp vào trán ông, khẽ khàng hỏi: “Ông có nghe thấy con nói gì không?”
Ông cụ hé mắt, hướng nhìn vào cậu.
Vẫn chưa phải là zombie.
Không phải zombie?!! Nguyên cớ do đâu? Virus đã biến dị rồi sao?! Bệnh nhân không mất lý trí, cũng chẳng hề cắn người khác.
Giây phút đó Lưu Nghiễn nhạy bén phát hiện được chi tiết đáng ngờ, bỗng cậu ý thức được điều gì, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một người phụ nữ trung niên đang đứng đối diện quan sát cậu.
“Vào trong đi.” – Trác Dư Hàng nhỏ giọng gọi – “Đừng chần chừ ngoài này, dễ bị lộ lắm.”
Lưu Nghiễn lễ phép gật đầu chào người phụ nữ kia, rồi xoay người bước vào hầm mỏ náu thân của Ôn Ngọc Hồng.
“Đừng tùy tiện nói chuyện với người khác.” – Ôn Ngọc Hồng khẽ dặn dò – “Tôi chẳng biết bọn họ có đi tố giác các anh không…” – Cô dùng hai tấm ván gỗ mục nát chắn trước cửa hầm.
Lưu Nghiễn túm gã phiên dịch quẳng vào một xó, kéo cái thùng ngồi lên và rút súng ra.
“Cậu muốn nghe mấy lời nhăng cuội của gã à?” – Trác Dư Hàng chợt hỏi.
“Người tham sống sợ chết, kiểu gì cũng sẽ nói thật thôi.” – Lưu Nghiễn thản nhiên hất một bát nước lạnh vào mặt gã phiên dịch.
“Áááá!!!!!!!!” – Gã phiên dịch bật tỉnh, lập tức rúm ró cuộn người rúc vào góc tường, nước mắt nước mũi tèm nhem: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà…”
Lưu Nghiễn nhún vai với kiểu “Anh thấy chưa, tôi đoán đúng rồi đó”, đoạn cậu mở tờ giấy chứng nhận lục tìm được trên người gã phiên dịch: “Tên là… Hà Kỳ Huy, đúng không?”
“Đúng đúng đúng…” – Gã phiên dịch nọ cuống quýt xoay người quỳ sụp, lắp bắp hỏi: “Ngài là ai ạ? Không không… xin hỏi quý danh của ngài ạ?”
Lưu Nghiễn bảo: “Cứ nói tình hình ở đây trước đã, Ôn Ngọc Hồng, cô cầm súng đi, chỉ cần gã nói láo nửa chữ thì tọng liền một phát đạn.”
Ôn Ngọc Hồng đón lấy khẩu súng, nắm chắc trong tay, chỉa vào gã phiên dịch kia, song không ai phát hiện cô đang khẽ run rẩy.
Gã phiên dịch thốt: “Để tôi nói, đừng nổ súng! Nào phải tôi tự nguyện đâu! Tôi có thể giúp ngài một tay, xin ngài đừng giết tôi, cô ta chắc chắn sẽ nổ súng đấy, ngài giết một kẻ cỏn con như tôi…”
Cặp giò của gã run bần bật, dưới đất đã thấm ướt một vũng.
Trác Dư Hàng lên tiếng: “Mày còn dài dòng hơn cả thằng nhóc mọt sách kiêu ngạo(1) này nữa, nếu không nói thì tao xử đẹp mày luôn.”
(1) Nguyên văn là: 你比这拽得二五八万的小子还啰嗦
Dịch sơ là “Mày dài dòng hơn cả thằng nhóc rút được bài hai năm tám vạn này nữa.”
Hai năm tám vạn là thuật ngữ chơi bài mạt chược, người chơi nếu rút được quân bài vạn số 2, 5, 8 cùng một lúc là trường hợp rất hiếm, nên thường tỏ vẻ đắc ý khi rút được 258.
Đại để câu này ví von người kiêu ngạo tự mãn vậy đó =))))
Lưu Nghiễn: “…”
Khi bệnh dịch bùng phát đợt đầu tiên vào tháng Tám năm ngoái, toàn bộ người dân sống sót thuộc ba tỉnh miền Đông Bắc bắt đầu di tản lên phía Bắc, đó là chốn mà mùa hè chưa dài tới một tháng, nhiệt độ quanh năm luôn dưới -200C.
Cho tới mùa Đông tháng Mười, trận tuyết đầu tiên đến sớm hơn dự tính, điều này giúp cho ba tỉnh miền Đông Bắc trở thành nơi có nguồn sinh lực lớn nhất được bảo tồn, cũng là một trong những địa điểm tìm cứu quan trọng nhất của Quốc gia.
Lũ zombie bị đóng băng giữa tiết trời rét buốt, tế bào toàn thân kể cả trung khu thần kinh dần dần hoại tử, không có cách cục cựa. Thêm vào đó, khi Vùng biển Quốc tế phát tín hiệu truyền thanh có đề cập rằng, vùng khí hậu lạnh an toàn hơn các vùng duyên hải dân cư đông đúc, bởi thế dân chạy nạn dắt díu nhau không ngừng trốn lên phương Bắc, mãi tới khi đến ven sông Hắc Long Giang mới dừng chân.
Trong lúc đó, đội tìm cứu có tới vài lần, song đội ngũ di dân lại khá phân tán, vì ở tận cùng phía Đông của sông Hắc Long Giang, Vladivostok, eo biển Bering và những vùng khác, có rất nhiều người Nga đào vong tiến về hướng Tây Bắc.
Quân đội Nga cũng đến mạn Bắc sông Hắc Long Giang tìm kiếm dân chạy nạn, song dịch bệnh đã cắt đứt đường lui ở hướng Đông. Trung tâm tị nạn xây dựng tại vùng biển Quốc tế của Nga và Trung Quốc rất giống nhau, đều là trụ sở ngầm dưới mặt biển kèm theo thiết bị nghiên cứu khoa học. Tuy nhiên vẫn có người không muốn tiếp nhận cứu viện Quốc gia, lại cực kỳ tức giận với tình hình hiện tại, bọn họ nổi dậy đảo chính, cuộc bạo động giữa dân thường và Quân đội sinh ra vô vàn hậu quả – bất kể là trên lợi ích toàn cục hay là lòng người.
Trước khi Trung tâm tị nạn kiểm soát được thế cuộc thì đã có không ít người bỏ trốn khỏi Trung tâm tị nạn, một đội lính đào ngũ phân tán khắp nơi, dẫn theo dân chúng nước Nga xâm nhập vào lãnh thổ Trung Quốc. Tới lúc này, Công ước Quốc tế gần như đã biến thành giấy vụn.
Thủ lĩnh của nhóm người đào ngũ là một tay sĩ quan từng trú đóng ở biên giới Nga – Hoa, gã lợi dụng tư liệu cũ trong tay mình tìm được mỏ vàng ở Mạc Hà, gấp rút cải tạo đơn giản trong thời gian ngắn, gã tuyên bố noi theo tinh thần của Công ước Quốc tế về cứu trợ nhân đạo, thu nhận tất cả dân chạy nạn. Còn việc dùng cách gì để thu nhận, tự nguyện dân chủ hay súng pháo ép buộc, thì chẳng thể nói rõ được.
Gã gọi là Andre Senkinovich(2).
(2) Nguyên văn là: 安德烈卡普什金奥维奇.
May mà có bạn Sabi giúp đỡ mới dịch được cái tên khó nuốt này
Andre vốn chỉ là một gã Trung tá, sau khi xây dựng căn cứ địa thì thăng lên chức Nguyên soái, tự mình làm chủ một vùng, đưa tất cả những người sống sót dời vào hầm mỏ. Trong này người Nga chiếm ba vạn, mà người Trung Quốc hơn tám vạn, đặt tên cho khu hầm mỏ này là vương quốc Hoàng Kim.
Thần dân của Nguyên soái bị chia làm dăm bảy loại, thành phần thống trị cốt lõi đương nhiên là bọn lính đào ngũ từ vụ bạo động ở Siberia, đây là cấp bậc cao nhất.
Tầng lớp thứ hai chính là dân Nga, bọn họ có khu vực của riêng mình, tự giao dịch buôn bán và trồng trọt chăn nuôi.
Tầng lớp tiếp theo là người Trung Quốc. Họ sống trong khu hầm khác tạo thành một xã hội thu nhỏ, một số người hưởng ứng lệnh triệu tập đi lên mặt đất cày cấy, quần quật làm việc. Ban đầu có nhiều người cho rằng đã được cứu trợ, nhưng sau khi vào hầm tị nạn mới phát hiện mình biến thành sức lao động bị bóc lột.
Cấp thấp nhất chính là người Triều Tiên và người Hàn.
Hàn Quốc đã xây dựng một hầm trú ẩn mới dưới đáy biển, nhóm người Nam Bắc Triều Tiên đã tập trung di tản, nhưng vẫn có nhiều người chưa tìm được tổ chức cứu trợ. Bộ phận người này trốn vào lãnh thổ Trung Quốc, đi theo dân Trung Quốc chạy nạn lên phương Bắc.
Dân Nga là tầng lớp thống trị trong vương quốc Hoàng Kim, tiếp đến là dân Trung Quốc người đông thế mạnh, còn địa vị của dân tị nạn Nam Bắc Triều Tiên ắt hẳn phải là tầng dưới chót, cứ thế cấu thành quần thể xã hội với ba giai cấp rõ rệt.
Mà đầu năm nay, trong hầm mỏ đột nhiên lan tràn một loại bệnh lạ.
Suốt khoảng thời gian đó, người dân luôn rơi vào trạng thái kinh hoảng tột độ, may mà hiện giờ dịch bệnh đã ngưng không lây lan nhiều hơn nữa.
Lưu Nghiễn nghiêng đầu đưa mắt nhìn Ôn Ngọc Hồng, cô chậm rãi hạ súng suống.
“Mọi việc đúng như tên này nói sao?”
Ôn Ngọc Hồng chầm chậm gật đầu, Lưu Nghiễn tiếp: “Phải nghĩ cách thông báo cho Quân đội ở vùng biển Quốc tế tới đây… Chuyện này không đơn giản chỉ là tranh chấp sống còn. Cần phải tra xét rõ nguyên nhân gây bệnh nữa.”
Trác Dư Hàng nói: “Cứ giết phứt cái gã Andre kia, rồi dẫn mọi người rời đi là xong chuyện mà? Bệnh này cũng do gã mà ra thôi.”
Lưu Nghiễn đáp: “Chuyện này quá phức tạp… Phải lên mặt đất thông báo với Lại Kiệt. Mấy người tự nguyện hay bị ép buộc vào đây, đầu tiên phải làm rõ việc này mới được, thứ nhì là tìm hiểu rõ ràng nguồn phát bệnh của trận dịch.”
Hà Kỳ Huy khóc bù lu bù loa: “Tôi tôi tôi, tôi bị chúng ép buộc mà… Mấy anh ơi, tôi là gián điệp, tôi chỉ muốn lẻn vào nội bộ của bọn chúng để thăm dò tin tức… Tôi không hề có ác ý gì đâu. Anh có thể giết tôi…” – Gã phiên dịch lấy lại bình tĩnh, mắt ầng ậc nước – “Nhưng tôi thật sự là… là vì đồng bào mình thôi, có nhiều việc, tôi chẳng còn cách nào khác, tôi phải giữ mạng để giúp đỡ dân mình…”
Lưu Nghiễn chỉ nói: “Bọn tôi cần dẫn một nhân chứng trở về vùng biển Quốc tế. Chứng minh người dân buộc phải tiếp nhận cứu trợ một cách không tự nguyện.”
Ôn Ngọc Hồng thở dài: “Thật ra phần lớn mọi người đều tự nguyện mà, chỉ có rất ít người thì không… anh xem.”
Cô vươn đôi tay khe khẽ run rẩy, Trác Dư Hàng lấy ra từ túi áo một chiếc bấm móng tay, áp vào miệng vết thương, da tay của cô đã bong ra từng mảng, hiện ra lớp thịt nứt nẻ tím đen. Lưu Nghiễn ngăn lại động tác của Trác Dư Hàng, không chạm vào tay cô mà chỉ quan sát tỉ mỉ.
Ôn Ngọc Hồng nói: “Đừng sợ, không bị lây nhiễm đâu, mọi người đều mắc phải căn bệnh quái lạ này, rất nhiều người, từ khi tiến vào hầm mỏ đã dần dần bị nhiễm bệnh, kể cả người Nga… Người bị bệnh không được cứu chữa, lại chẳng thể lên mặt đất, cho dù có lên đó rồi… cũng không tìm được cách giải quyết nào hết.”
Lưu Nghiễn chau mày rằng: “Triệu chứng bệnh rất quái đản, không biến thành zombie mà chỉ thối rữa từ từ, lại chẳng phải nứt da vì tổn thương giá rét…”
Ôn Ngọc Hồng hỏi: “Rốt cuộc các anh là ai?”
“Đội Cơn lốc.” – Lưu Nghiễn đáp – “Lính tìm cứu Quốc gia, xin lỗi vì chúng tôi đã đến chậm, cũng may chưa thật sự quá trễ.”
“Phải lập tức ra ngoài ngay.” – Lưu Nghiễn rút dùi cui điện ra, giật cho Hà Kỳ Huy trợn mắt té xỉu, cậu nhìn quanh một vòng, mới hỏi – “Cô còn biết lối ra nào khác chứ?”
Ôn Ngọc Hồng nói: “Tôi cũng không rõ lắm… Anh tin lời tên này sao? Ý tôi là… gã nói mình là gián điệp, nếu lỡ đó là thật thì sao?”
Lưu Nghiễn chẳng thèm liếc mắt gã phiên dịch kia lấy một cái, đáp: “Tôi không mấy tin tưởng trên thế giới này có một tên gián điệp mới bị còng tay tra khảo đã sợ tới mức són ra quần… Cô có tin không?”
Ôn Ngọc Hồng phì cười, Lưu Nghiễn lại nói: “Gã này đã làm những việc xấu gì rồi?”
Ôn Ngọc Hồng lắc đầu, Trác Dư Hàng bảo: “Giết gã đi, tránh để lộ tin tức.”
Lưu Nghiễn phản đối: “Anh Trác à, đừng hở một cái là giết giết chóc chóc để giải quyết vấn đề.”
Trác Dư Hàng thản nhiên: “Thế tôi chờ xem cậu có cách nào tốt hơn không.”
Lưu Nghiễn: “Trước mắt ta đưa Ngọc Hồng cùng lên mặt đất, rồi xin chỉ thị của đội trưởng.”
Trác Dư hàng nói: “Không làm nổi đâu, thiếu một con chó ton hót, cộng với tai vạ mà chúng ta gây ra mới rồi, bọn chúng chắc chắn sẽ canh gác nghiêm ngặt hơn.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Vậy anh tính sao?”
Lưu Nghiễn không muốn truy cứu trách nhiệm, xét đến cùng là do bản thân Trác Dư Hàng quá mức lỗ mãng, giết chết hai tên lính gác kia để lộ ra việc có người lẻn vào hầm mỏ.
Trác Dư Hàng: “Giết chết gã phiên dịch này, còn cậu kỹ sư ở lại đây chờ, Ngọc Hồng dẫn tôi đến chỗ của Nguyên soái Andre, tôi sẽ phụ trách giết chết gã, rồi mới nghĩ cách lén lút đưa hai người ra ngoài…”
Lưu Nghiễn gắt: “Anh điên à! Ở đây… ít nhất… có hơn hai, ba ngàn binh lính lận đó!”
Trác Dư Hàng: “Nếu ra ngoài sẽ rất khó lẻn vào lần nữa! Andre chắc chắn sẽ phòng bị, trong cái hầm mỏ như mê cung này làm sao cậu tìm được gã? Cậu phải tin rằng tôi dư sức ám sát gã đó, dưới tình huống này, bọn Lại Kiệt hẵng còn trên mặt đất nên có thể tiếp ứng, hiện giờ đây là cách tốt nhất rồi.”
Lưu Nghiễn cương quyết bảo: “Không được, tuyệt đối không… ít nhất… cần có hai người là anh và Mông Phong.”
Trác Dư Hàng bực mình gắt: “Nhiều người thì ích gì? Cho tôi một lý do coi nào?”
Lưu Nghiễn: “Tôi thấy anh chẳng đáng tin! Vậy đó.”
Trác Dư Hàng kéo khóa nòng khẩu súng bắn tỉa, nói: “Cậu chờ ở đây.”
Lưu Nghiễn: “Anh đừng đi! Đừng giết Hà Kỳ Huy!!”
Ôn Ngọc Hồng lên tiếng: “Các anh chẳng giết nổi Andre đâu, gã là một quái vật.”
Lưu Nghiễn chau mày hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Ôn Ngọc Hồng nói: “Tôi… đã từng gặp Andre, đầu của gã, rất kỳ dị, da dẻ cũng quái lạ, chẳng hề giống con người… Cứ như một con zombie, nhưng lại không hẳn.”
“Cho dù là zombie.” – Trác Dư Hàng nói – “Ngắm vào đầu cũng có thể bắn chết gã.”
Lưu Nghiễn bảo: “Ít nhất phải chờ Mông Phong quay về đã.”
Trác Dư Hàng: “Phải chờ tới năm giờ chiều nay họ mới về tới…”
Lưu Nghiễn nói: “Anh ấy sẽ về sớm.”
Trác Dư Hàng: “Sao cậu biết? Cậu nghĩ có thêm đội phó thì đáng tin hơn hả?”
Ngay lúc Lưu Nghiễn đang suy tính thì bên ngoài vọng tới tiếng quát hỏi của bọn lính Nga hung hãn, chúng lần lượt đập cửa từng căn hầm nhỏ, lớn tiếng la hét điều gì. Ba người đồng loạt biến sắc, Ôn Ngọc Hồng lập tức ra dấu cho hai người họ chia nhau chui xuống gầm hai chiếc xe đẩy, cô kéo vải bạt phủ kín, rồi lại đắp chăn lên nửa người Hà Kỳ Huy, xoay mặt gã quay vào tường.
Bọn lính Nga hùng hổ cầm báng súng đập mở ván gỗ chắn trước cửa hầm, nhảy bổ vào, túm tóc Ôn Ngọc Hồng, cô cả giọng ré lên, liều mạng giãy dụa.
Tên lính kia dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo tra hỏi: “Có người! Người nào! Nói… nói!”
Ôn Ngọc Hồng hét: “Không có ai hết! Chỉ có tôi với anh ấy! Anh ấy bị bệnh rồi! Bị bệnh!!”
Một tên lính bước vào kiểm tra Hà Kỳ Huy, ngay cả chăn cũng chẳng thèm vén lên, tiện thể lục soát trong căn hầm một vòng, kéo xốc tấm bạt phủ trên xe đẩy bằng gỗ, dùng súng chọc ngoáy mớ thịt khô mốc meo bên trong.
Lưu Nghiễn và Trác Dư Hàng vội nín thở.
Một giây sau, máy liên lạc của Lưu Nghiễn đột ngột vang lên.
Là tiếng của Mông Phong: “Woa, bà xã ơi, ra mà xem ông Giàng này, có cực quang nữa, em đang ở đâu vậy?”
Lưu Nghiễn: “…”
Mông Phong không nghe tiếng đáp lại, chợt sốt sắng hỏi dồn: “Lưu Nghiễn! Em đang ở đâu! Nói đi chứ!”
“Em không bị gì chứ Lưu Nghiễn! Đáp một tiếng coi nào!!” – Mông Phong nôn nóng hỏi.
Bọn lính Nga lập tức thét tướng lên, vung chân đạp ngã xe đẩy, lúc đó thình lình có một con dao găm lóe sáng bay vụt ra, tiếng quát tháo nín bặt, đồng thời, dưới gầm chiếc xe đẩy còn lại nổ ra tia lửa điện điên cuồng, giật tên lính ngã xóng xoài.
Trác Dư Hàng rút dao găm cắm trên cổ tên lính, máu tươi phụt ra, lia dao cắm phập giữa ngực tên lính đang trốn bên cạnh, giết sạch.
Lưu Nghiễn đứng giữa căn hầm mà đầu óc rối nùi như muốn vỡ tung, ngoài cửa hầm có đám người xúm xít tụ tập, ai nấy đều hãi hùng giương mắt nhìn quanh.
“Lưu Nghiễn!” – Mông Phong hét gọi.
“Em nghe rồi, Mông Phong.” – Lưu Nghiễn khóc không ra nước mắt.
Trác Dư Hàng bước tới kéo tấm ván gỗ che lại, Mông Phong thở phào nhẹ nhõm: “Em ở chỗ nào đấy? Anh Trác đi đâu rồi?”
Lưu Nghiễn: “Em mở phó bản trong mỏ vàng, đang giúp anh Trác vá lại mấy chỗ hở mà ảnh đâm thủng, ra không được, vào chẳng xong, Lại Kiệt nói quả không sai… Nhiệm vụ lần này phiền phức hết sức.” (Đang dùng thuật ngữ game nhé )
Mông Phong: “Ờ, hình như anh thấy lối vào phó bản rồi, hai người có ở trỏng không? Mẹ kiếp, khó nhằn đây, sao hai người chui vào đó được vậy? Có hàng tá người tuần tra chung quanh kia kìa.”
Lưu Nghiễn: “Anh nghĩ cách lẻn vào đi, đến đây rồi bàn tiếp.”
Mông Phong: “Hai người nhấc một viên đá tập hợp hoặc vòng triệu hồi để truyền tống anh vào trong đó đi, không thì chạy xác(3) cũng được, phiền thật đấy.”
(3) Chạy xác: thuật ngữ trong game ma thú, khi nhân vật trong game chết đi sẽ phóng xuất linh hồn ở điểm tái sinh gần nhất, sau đó linh hồn bay tới nơi nhân vật tử vong, có thể sống lại, các này gọi là chạy xác.
Trác Dư Hàng: “???”
Lưu Nghiễn: “Đội hình chỉ có hai người thôi à! Làm quái nào mở được cửa truyền tống(gần giống cửa thần kỳ của Doreamon vậy đó )?!! Em phải trốn đây, chỗ này toàn bọn lính Nga đào ngũ, chúng giam giữ gần tám vạn nhân dân Trung Quốc đấy.”
Trác Dư hàng: “????”
Mông Phong: “Thôi, vậy để anh vào.”
Mười giây sau, từ máy liên lạc truyền tới thanh âm lựu đạn phát nổ, liền sau đó là tiếng rống của Mông Phong và súng máy xả đạn đì đoàng.
“Cái khe này càng chọc càng rách lớn hơn rồi!” – Lưu Nghiễn điên tiết hét lên.
Mông Phong: “Không sao! Cứ để cho Lại Kiệt tới vá! Anh xuống dưới đây! Cái đệt! Bọn Tây đông quá! Chỉ đường chỉ đường mau!!”
Lưu Nghiễn: “Trước tiên phải cắt đuôi bọn quái vật đã! Đừng dẫn chúng tới đây!”
Lại thêm một tiếng nổ rền, Lưu Nghiễn cúi đầu kiểm tra máy tính bảng, có một chấm sáng đang cấp tốc len lỏi trong địa đồ hầm mỏ, Trác Dư Hàng nói: “Để tôi ra đó tiếp ứng.”
“Không cần đâu.” – Lưu Nghiễn bảo – “Rẽ sang trái!”
Mông Phong nhảy bật lên giữa khúc cua ngoắt nghoéo, kéo theo mười tên lính Nga chạy về phía cuối đường hầm, giọng Lưu Nghiễn lại vọng tới: “Rẽ phải, nhảy lên! Coi chừng vấp chân!”
Mông Phong nhảy xuống mớ thùng chất đống trong khu chợ rồi lộn mèo một vòng, hoàn mỹ đáp xuống hàng thùng gỗ thứ hai, Lưu Nghiễn nói: “Áp vào tường mà chạy!”
Mông Phong lập tức guồng chân chạy vội, Lưu Nghiễn thốt: “Xoay sang phải!”
Điểm sáng linh hoạt lách qua một khe hẹp dài, Mông Phong xông tới bức tường bật mình vọt lên, vừa vặn nhảy vào khe nứt trên nóc một cái hầm, đáp người xuống đống khoáng thạch bỏ hoang.
Lưu Nghiễn và Mông Phong đồng thời nín hơi, Mông Phong mò lấy một quả lựu đạn chuẩn bị ném lên, trên đầu vang lên tiếng bước chân dồn dập băng qua, bọn lính vẫn hô hào rượt đuổi.
Mông Phong nói: “Đã ngắt đuôi truy binh thành công, em ở đâu thế?”
Lưu Nghiễn thở phào một hơi, bảo: “Anh chờ thêm một lát, chốc nữa ra khỏi đó em sẽ chỉ đường cho anh.”
Mông Phong nghênh ngang bước ra, dựa theo hướng dẫn của Lưu Nghiễn mà đi tới, lướt qua đám người trong hầm mỏ thì chủ động đưa mắt chào hỏi họ: “Chào mọi người.”
Ai nấy đều đáp lại Mông Phong bằng ánh mắt sợ hãi dè chừng, Mông Phong thuận tay móc chocolate trong túi áo ra cho một đứa bé, bảo rằng: “Tặng cho bà em ăn nhé.” – Rồi đứng lại giữa trung tâm hầm mỏ một hồi lâu.
Bầy con nít xúm tới xin chocolate, Mông Phong liền móc ra bằng sạch, cánh cửa sau mé phải hang núi mở ra, Mông Phong lách người tiến vào.
Ôn Ngọc Hồng hỏi: “Đội của các anh có bao nhiêu người?”
Mông Phong xòe bàn tay ra: “Năm người.”
Ôn Ngọc Hồng lại nói: “Và hiện giờ đã có ba người bị vây nhốt ở đây rồi.”
Mông Phong nhìn quét qua mấy cái xác phơi trên đất: “Nói nghe xem, tình hình thế nào, trên quả Đất này vẫn chưa có thứ gì vây nhốt được anh đâu.”
Lưu Nghiễn khoanh tay dựa vào từng, bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra.
Mông Phong suy tư lắng nghe, ngón tay đảo quanh trước nòng súng, Lưu Nghiễn vừa dứt lời thì Trác Dư Hàng liền hỏi: “Sao cậu về sớm thế? Đội trưởng đâu rồi?”
Mông Phong bèn đáp: “Nhớ vợ thì về sớm chứ sao. Chả biết đội trưởng đi đâu, anh đừng có mách lẻo với Lại Kiệt đấy nhá, không tôi bắt anh đeo giày chật(4) đấy.”
(4) Đeo giày chật: Chắc là thuật ngữ game tiếp, mang ý nghĩa trói buộc cầm chân người nào đó.
Lưu Nghiễn: “Anh đúng là cái loại chỉ biết trốn việc, hễ có nhiệm vụ là làm biếng chuồn đi…”
Mông Phong: “Ê này, anh trốn việc vì lẽ gì?! Là để về nhà với em đấy! Em khoái muốn chết còn làm bộ!”
Lưu Nghiễn: “Bớt xàm giùm đi, giờ phải tính sao đây? Có kế hoạch gì không?”
Mông Phong nói: “Kế hoạch đâu nằm trong từ điển của anh? Nhỏ giờ toàn đi tới đâu tính tới đó, trời sập xuống cứ coi như bị tấm chăn bự trùm lên.”
Lưu Nghiễn: “…”
Mông Phong qua loa bảo: “Có tình huống bất ngờ cũng xử gọn cả thôi, thế tôi với anh Trác đi tóm cái gã Nguyên soái gì đó lại, rồi thả mọi người ra ngoài.”
Lưu Nghiễn cắm cúi xem xét địa đồ: “Phải hành động gấp rút lên, vì có hai tên lính chết ở đây nên bọn chúng sẽ mau chóng tìm đến tận nơi. Em sẽ đi cùng hai người. Em ngờ rằng nhà Sinh vật học người Mỹ trốn ra từ phòng thí nghiệm Alaska cũng ở trong này.”
Ôn Ngọc Hồng nói: “Đừng đùa, chẳng phải các anh nên cầu viện Tổng bộ trước sao? Chỉ có ba người các anh thì hành động kiểu gì? Cho dù có thêm hai người kia nữa cũng không đủ đâu, địch nhân có tới mấy ngàn người lận đó!!”
Mông Phong chỉ chỉ vào Lưu Nghiễn, nói một cách khoa trương đặng an ủi Ôn Ngọc Hồng.
“Em gái à, cứ yên tâm, người này rất giỏi vận dụng đủ mọi sách lược, thủ đoạn, âm mưu để nghiền nát đối thủ một cách tàn nhẫn! Đả kích tinh thần chiến đấu của phe địch! Lại còn luôn mang bên mình cửa truyền tống, khi hành động sẽ lôi nó ra để triệu hồi thiên binh vạn mã, bao gồm cả lính hải quân lục quân và không quân, cùng với năm chiếc tàu sân bay khổng lồ và hai thứ… ờ đúng rồi, cuộn dây Mc.Donald!!” (Cha nội Mông Phong nhầm với cuộn Tesla đặc biệt =))))))))))
Trác Dư Hàng: “…”
.
.
.
End #57.
Danh sách chương