Phương tiện nhanh chóng đi lướt qua trên đường, bên cạnh có mấy bác gái cầm giỏ đi chợ nói chuyện phiếm, xung quanh ồn ào không dứt, Hứa Duy không nghe thấy Chung Hằng nói chuyện.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, không tự chủ được sửng sốt một chút.
Mặt Chung Hằng bị người ta đánh càng lúc càng đỏ hơn.
Lúc anh cúi đầu, mi mắt có chút buông thõng, khóe mắt vẫn sưng đỏ, không còn hoàn mỹ như lúc trước, thậm chí còn có chút đáng thương.
Hứa Duy cảm thấy nên nói gì mới phải.
Trong lòng Chung Hằng cuồng loạn nửa ngày, cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh, bị cô nhìn như vậy anh không thể kiềm chế được hơn nữa.
"Em..." anh kích động cười nhẹ một tiếng, cảm thấy như vậy là quá rõ ràng, lại ho khan một cái, khắc chế im miệng.
Hứa Duy thu hết biểu cảm của anh vào trong mắt, cảm thấy hơi buồn cười, lại có một tia chua xót.
Thì ra, ngần ấy lời dễ nghe đã có thể để anh cao hứng như vậy.
Chung Hằng liếm môi một cái, "Hứa Duy." Hai chữ này phát ra, rõ ràng là rất vui vẻ, nhưng lại không tiếp tục nói câu kế tiếp.
Anh ngừng mấy giây, không thể nhịn được nữa khẽ vươn tay, dùng sức ôm Hứa Duy một chút.
Xung quanh đều là người, Chung Hằng biết Hứa Duy không thích ở nơi nhiều người mà bày tỏ như vậy, rất nhanh đã buông tay.
Anh dường như không biết phải biểu đạt thế nào, đành phải đem tất cả tâm ý vào chiếc ôm này, ôm xong cảm thấy chưa đủ, sợ cô không thể cảm nhận được, lại rất nhanh chóng chuyển sang cầm tay cô, nắm chặt im lặng không lên tiếng.
Lúc buổi sáng, rõ ràng anh còn ở trên hành lang đối mắt với cô, dồn nén mọi tức tối hỏi: "Em không thích tại sao còn muốn đáp ứng anh".
Mà chỉ trong chớp mắt, anh lại thành dạng một Chung Hằng ngoan ngoãn, hoàn toàn không còn đức hạnh lúc cãi nhau giương nanh múa vuốt. Vừa ương ngạnh lại hay khó chịu, nhưng anh cũng chỉ là thiếu niên, tâm tư từng giờ từng phút đều bộc lộ rất chân thành, ngay thẳng.
Hứa Duy cho tới bây giờ cũng không thật sự giận anh, lúc này trong lòng đã mềm hơn.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Em gái nhỏ Lư Hoan tìm mấy người đánh anh?"
"Không có mấy người." Chung Hằng cũng nhỏ giọng nói.
Ánh mắt của anh nhìn xuống gò má bị thương của cô, trong nháy mắt con mắt lại lạnh.
Hứa Duy nhạy bén cảm giác được cảm xúc của anh thay đổi, lập tức nói: "Em cái này không sao, hai ngày nữa sẽ tốt thôi. Chuyện em đánh nhau anh cũng không cần lo lắng, thầy giáo Trần sẽ không xử lý em đâu, nhiều nhất là kiểm điểm trên lớp thôi."
Chung Hằng không nói chuyện, yên lặng gật đầu.
Lúc này xe buýt tới.
Hứa Duy lên xe, đã không còn chỗ ngồi, cô tìm vị trí bên cửa sổ, Chung Hằng cùng đi qua theo.
Người trên xe nhiều nên ồn ào, Hứa Duy không nói, chỉ là lúc có người chen lấn tới sẽ dịch tới chỗ Chung Hằng. Trong đám người chen trúc, Chung Hằng thừa cơ hội nắm lấy tay cô, vừa xoa vừa nắm.
Anh chỉ cúi đầu, lúc thì mở mắt nhìn Hứa Duy, không biết suy nghĩ cái gì.
Qua ba trạm xe, Chung Hằng buông tay chuẩn bị xuống xe, Hứa Duy nói: "Chờ một chút, ngồi tiếp một trạm nữa đi."
Chung Hằng không rõ cho lắm, nghi hoặc nhìn cô.
"Phía trước có công viên nhỏ, chúng ta đi tới chỗ đó chút đi."
Chung Hằng sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.
Sau khi xuống xe, Hứa Duy đi ở phía trước.
Chạng vạng tối nên công viên nhỏ không có người nào, chỉ gần đó có mấy người đang tản bộ.
Bọn họ pho tượng đằng trước, đi về phía sau sườn dốc.
"Ngồi chút đã."
Hứa Duy ngồi xuống trên bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn lên, cũng không biết là Chung Hằng đang thất thần cái gì, anh vẫn đứng ở đằng kia không nhúc nhích, chỉ là cúi thấp đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.
"Chung Hằng, " Hứa Duy vỗ vỗ làm mềm bãi cỏ:"Ngồi chỗ này."
Chung Hằng đem cặp sách ném qua một bên, thuận theo ngồi bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: "Em nghĩ thế nào lại tới đây?"
"Muốn theo anh nói chuyện trên trời." Hứa Duy quay đầu nhìn anh: "Tâm sự việc ngày đó chúng ta cãi nhau."
Cô nói câu này rất nhẹ nhàng, trong lòng Chung Hằng đột nhiên hơi giật mình một chút, anh cứng lại hai giây, bỗng dưng nhớ tới ngày đó cãi nhau thái độ của anh rất tệ, rất hung ác, không lựa lời nói, đối với cô quát loạn gọi bậy... Còn có cái gì nhỉ? À, còn vứt bọc sách của cô, đá thùng rác ngã lăn.
Lần đầu tiên Chung Hằng bò từ bên trong sự giận dữ ra, bất tri bất giác tỉnh lại một chút: Quá mất dậy đúng hay không? Ý thức được điểm này, ý thức của anh như bị người khác tát một bàn tay, mặt natf đều nhíu.
Anh sống mười sáu mười bảy năm, lúc trước kết thù kết oán với người khác,cãi nhau quát tháo với cha anh, chưa từng ý thức được mình sai, bởi vậy lúc bực bội không chịu được chỉ có thể quát tháo, không mảy may để.
Có lẽ hôm nay bị mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt của Hứa Duy làm cho no bụng, lần đầu Chung Hằng nhìn rõ mọi việc, cảm thấy ngày hôm đó mình thật sự rất xấu xa.
"Mình không thể hung dữ với cô ấy, cô ấy là Hứa Duy, không phải là người khác." Trong đầu anh quanh đi quẩn lại câu này nửa ngày, cũng không biết là loại logic gì, không hiểu thấu thì dùng cái này để nhận biết.
Hứa Duy không biết rõ trong lòng của anh đang diễn vở kịch gì, thấy anh rất lâu không ngẩng đầu, cho rằng cảm xúc của anh lại như lúc trước.
"Chung Hằng, đừng không nói."
Chung Hằng ngẩng đầu, bất thình lình mở miệng nói ra: "Thật xin lỗi."
Hứa Duy cảm thấy sửng sốt, ngoài ý muốn.
Chính Chung Hằng cũng hơi xấu hổ, anh không chút đứng đắn nói xin lỗi người ta, có lẽ cũng đã nói "Thật xin lỗi", nhưng khẳng định là không phải kiểu đa nghi thì cũng là qua loa châm chọc, hoặc là trò đùa.
Lúc này không giống vậy.
Ba chữ này nói xong hơi dừng lại một chút, cũng không còn lời nào khác. Anh hơi ngoảnh mặt, ngón tay chậm rãi níu lấy một cọng cỏ bên chân.
Hứa Duy nhìn anh một hồi, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao anh phải xin lỗi?"
"Anh mắng em." Anh nói.
Hứa Duy gật gật đầu, tán đồng nói: "Đúng là có hơi dữ tợn."
Tay Chung Hằng nắm chặt cỏ, dừng một chút.
"Ngày đó anh nổi giận, rất tức giận thì đi, có vài ngày không nói chuyện với em." Hứa Duy nhẹ nhàng nói: "Nếu như không có chuyện ngày hôm nay... Chung Hằng, có phải anh một mực không để ý tới em không?"
"Không phải!" Câu này Chung Hằng ngược lại là đáp rất cấp tốc, kiên quyết.
"Vậy là như thế nào?"
Như thế nào? Chung Hằng cũng nói không nên lời.
Khi đó anh vừa tức vừa khó chịu.
Hứa Duy dựa vào nét mặt của anh, bên trong suy nghĩ ra một điểm manh mối, hỏi: "Chuyện của Vương Húc Nhượng anh đặc biệt khó chịu sao? Hay là, bởi vì em không cẩn thận nói giả thiết chia tay?"
Chung Hằng nhìn cô chằm chằm một hồi.
Mắt thấy ánh mắt anh lại có xu thế chuyển đỏ, trong lòng Hứa Duy lại hơi nghĩ lại, lập tức nói: "Em biết, cả hai đều có."
Cô vỗ vỗ chân của anh, cười: "Nghe em nói, được chứ."
Chung Hằng gật đầu.
Hứa Duy nói rất chậm:"Chuyện của Vương Húc Nhượng, mặc dù em cảm thấy không có gì, nhưng anh không vui, cho nên bây giờ em đã nghĩ, để cho thầy giáo Trần đổi chỗ thêm lần nữa thì không tốt lắm, nhưng em có thể đổi cho Lâm Ưu..."
"Vậy vẫn là một bàn" Chung Hằng thốt ra, đối đầu với ánh mắt của Hứa Duy, anh dừng lại,giọng điệu hòa hoãn cứng nhắc: "Đành vậy."
Hứa Duy nhẹ nhàng thở ra.
Chung Hằng liếc qua cô: "Còn có."
Còn có, em biết rồi, anh gấp cái gì. Hứa Duy thấp giọng nói: "Câu nói chia tay kia, thật sự em không biết anh sẽ khó chịu như vậy. Nếu như em biết, em đã không nói."
"... Không nói?"
"Còn tiếp." Hứa Duy ho một tiếng, tới gần một chút:"Chung Hằng, chúng ta thi cùng một thành phố đi thôi."
Chung Hằng sững sờ.
Mặt Hứa Duy ửng đỏ, nắm chặt tay anh đang nắm cỏ, nhỏ giọng nói: "Người em muốn lấy, cuối cùng là anh."
Câu nói này dường như là hứa hẹn.
Hứa Duy trông cậy vào câu nói này, có thể làm người nào đó đang canh cánh trong lòng, nhanh tróng bình phục.
Đáng tiếc, Chung thiếu gia bị khối bánh đường ngọt cực lớn và khoẻ này nện đến có chút váng đầu, dừng một lúc mới có thể hoảng hốt mở miệng: "Về sau là bao lâu? Em nói rõ."
"..."
Quả nhiên là anh hỏi vấn đề này.
Ánh mắt hàng thật giá thật.
Từ lý trí nhìn ra, Hứa Duy đã hết sức rõ ràng, bất kỳ thời điểm nào cũng không nên reo lời nói bừa, có người nào mới có 16 tuổi đã quyết định chuyện cả đời? Nhưng người trước mắt này ngoan cố đợi đáp án từ cô.
Anh tuổi trẻ nhưng lại hơi gầy, ngây thơ nhưng tràn đầy sức sống, cánh tay non nớt, mặt mày sạch sẽ.
Trên mặt anh có vết thương sưng đỏ, nhưng vẫn cực kì đẹp trai.
Không có lý do.
Hứa Duy chỉ muốn dung túng tất cả nguyện vọng và chờ mong của anh.
"Em suy nghĩ bao lâu?"
"Anh quyết định?"
Hứa Duy gật đầu.
"Em nói chuyện có giữ lời không?"
Vẫn là gật đầu.
Chung Hằng tay tì lên bãi cỏ, đột nhiên tới gần Hứa Duy.
Anh nửa quỳ một cái chân, lưng thẳng tắp, nhanh chóng gọn gàng mà ôm cô vào trong ngực.
"Em dám đổi ý, cả một đời anh sẽ không để ý đến em."
HẾT NGOẠI TRUYỆN 25
________________________________
Good night cả nhà, sắp đến những phần cuối của ngoại truyện.
Năm mới tới, dường như cũng nhắc nhở khoảng thời gian mình gắn bó với bộ truyện này.
Tác phẩm của chị Quân Ước là tác phầm mình edit đầu tay. Cảm ơn các bạn đã đọc những dòng chữ của mình. Cảm ơn đã đóng góp ý kiến cho bộ truyện này. Cảm ơn đã theo dõi tới bây giờ. Mong rằng, mình sẽ gặp mọi người trong nhiều tác phẩm edit khác, chúc mọi người năm mới mạnh khỏe, bảo vệ mắt tốt nhé cả nhà. Happy New Year 2019!
Danh sách chương