_______________
Theo lý thuyết, thì kỳ nghỉ đông hẳn là quảng thời gian tốt đẹp, thỏa thích tiêu sái, nhưng mà ngày nghỉ này Hứa Minh Huy và Triệu Tắc cả hai đều cảm thấy có một chút nhàm chán, ngoại trừ hẹn một đám nam sinh đánh bi-a lhì cũng chẳng có gì khác.
Trước đây, ngày nghỉ bọn hắn đều đi theo Chung Hằng nổi loạn, sống phóng túng, tiện thể giải quyết chút ân oán giang hồ, rất phong phú, bây giờ thì hay rồi, Chung thiếu người ta cải tà quy chính, như là tiểu thư khuê các, đến cửa lớn cũng không ra, cửa nhỏ cũng chẳng buồn bước, nghĩ tới mời cậu ấy tới một chuyến thật sự là không dễ dàng gì, may mắn mấy ngày này qua rất nhanh, hoắt cái đã đến trước giao thừa một ngày, cuối cùng bị thiếu gia đưa ra lời đề nghị.
Lâm Ưu vớiTưởng Mông hẹn nhau đi dạo phố mua quần áo, một cuộc của Hứa Minh Huy đã kéo các cô tới.
Địa điểm là ở một nơi phụ cận, là một quán ăn vặt học sinh thường hay lui tới, bọn họ ngồi trong một gian phòng nhỏ, cắn hạt dưa uống trà đánh bài, thi thoảng sẽ thấy người già được về hưu sinh hoạt từ sớm.
Chung Hằng chơi hai ván thì bỏ gánh, đổi chỗ cho Tưởng Mông, tự anh tới chỗ sofa bàn trà bên cạnh ngủ. Triệu Tắc ở bên cạnh vừa tráo bài vừa nói: "Bây giờ Hứa Duy không ở đây, hồn Chung Hằng bay tứ tung rồi."
Hứa Minh Huy chậc chậc cảm thán: "Ma lực của ái tình ư, bạn học Hứa cho cậu ấy kế hoạch học tập kỳ nghỉ đông, cậu ấy nghe lời như thế, một ngày làm cả đống núi bài tập, nào có giống như chúng ta rảnh rỗi, làm không tốt ban đêm còn phải thức để phấn đấu."
"Làm gì khoa trương như vậy?" Tưởng Mông ngạc nhiên: "Cuối kỳ này không phải là cậu ấy tiến bộ rất lớn sao, lại còn phải liều như thế?"
"Có biện pháp gì đâu, bạn học Hứa đầy phép biến hóa tiên khí bồng bềnh, tùy tiện làm gì, khẳng định là cậu ấy sẽ cố gắng thi tốt hơn cho bạn học Hứa vui vẻ!"
"Trẻ trung không cố gắng, già rồi thì đổ đốn." Lâm Ưu nhấp một ngụm trà, lời nói xoay chuyển, "Đương nhiên nói "Mất bò làm chuồng, vẫn chưa là muộn" cũng được, chi ít thái độ đáng khen ngợi, nếu như cậu ta mà thỏa mãn con số 400 kia, thật không xứng với bé Hứa cô nương."
"Ha..." Hứa Minh Huy vừa trừng mắt:"Lời này của cậu tớ đây chẳng thích nghe, sao lại nói thiếu gia như thế, tớ đây nói cho cậu, coi như cậu ấy học hành không bằng bạn học Hứa, thì cũng đầy nữ sinh muốn cướp đi, nói ngay hôm trước... Hôm trước Lư Hoan còn chạy tới cầu bọn này giúp em nó hẹn thiếu gia ra đấy, tớ nói các ậuc học giỏi không phải là trong lòng đều xem thường bọn này học kém nhé."
"Tớ cũng không nói như vậy." Lâm Ưu biểu lộ hơi nghiêm túc một chút, ngữ khí vẫn là nhàn nhạt: "Không phải học tốt mới có cơm ăn, chuyện học tập này đều do mọi người lựa chọn, các cậu không thích học cũng chẳng sao, nhưng mà Chung Hằng muốn ở bên Hứa Duy, thì phải cùng với cô ấy đi đến một con đường bên trên. Điểm này chỉ sợ là cậu ấy đã nghĩ đến, người ta có thể so sánh cậu thông minh, cậu thật sự cho rằng cậu ta học tập cho giỏi thuần túy là dỗ Hứa Duy vui vẻ sao? Đần."
"Tớ..." Hứa Minh Huy nhẫn nhịn một hơi: "Được, tớ đần, cậu thông minh."
Tưởng Mông xen vào, "Cho nên Chung Hằng liều mạng như vậy là muốn theo Hứa Duy thi đến cùng một chỗ? Trước mắt là đại học sao?"
"Làm sao có thể!" Triệu Tắc một bên chia bài một bên nói: "Vậy thì quá là khó khăn."
"Tớ cũng cảm thấy thế." Tưởng Mông nói, "Thi đại đến một nơi nào trong thành phố thì được chứ...."
"Ai biết được, " Lâm Ưu cười cười, "Xem bản thân cậu ta đi."...
Chơi tới chán chê, Lâm Ưu và Tưởng Mông đi trước, buổi tối Hứa Minh Huy lại hẹn một đám bạn học tới, bọn họ cùng nhau đi ăn lẩu ở quán sát vách, vừa đủ ngồi đầy một bàn.
Đã là năm mới, bầu không khí trong tiệm rất tốt, mọi người ăn vào thì hứng khởi đã bắt đầu chơi đùa.
Bây giờ con đang thịnh hành trò chơi: lời thật lòng mạo hiểm lớn.
Bọn họ chơi theo kiểu rút bài, đếm số từ người chia bài, người nào thắng người đó sẽ đưa ra những kiểu hình phạt cho người thua.
Ba ván trước hai nữ sinh phải uống phạt, một cái nam sinh bị ép phải nói thật lòng, giải thích kỹ càng quá trình hẹn hò của mình với học muội lớp 10 nào đó.
Đến ván thứ tư, rút xong bài, Hứa Minh Huy hô: " đào mười đỏ(*)!"
(*) tên một lá bài mà đột nhiên mình k nhớ
Vừa hay nó cũng ở trên tay Chung Hằng.
Có nam sinh ồn ào: "Cái này tuyệt đối phải chọn lời thật lòng! Còn để hỏi nha!" Hứa Minh Huy cười ha hả: "Vậy tớ liền thuận theo sy dân chúng, lúc này thì là lời thật lòng?"
"Đồng ý!"
"Hai tay đồng ý!"
"Hai chân cũng đồng ý!"... Một đám phụ họa.
Trong phòng hơi có khí ấm vừa đủ, cả mặt Chung Hằng buồn bực đỏ lên, sau khi uống bia còn đỏ hơn.
Anh nghe thấy phiền, giơ tay lên, các nam sinh rất nhuần nhuyễn im lặng.
Chung Hằng cũng không chơi xấu: "Hỏi đi còn gì."
Mấy cái miệng nhanh như chớp cướp lời ——
"Cùng Hứa mỹ nữ yêu đương cảm giác thế nào?"
"Hôn qua chưa? Từ lúc nào?"
"Kỹ thuật hôn của bạn học Hứa như thế nào?"... Ánh mắt cả một bàn cùng nhau hướng tới.
Hứa Minh Huy cùng Triệu Tắc cũng hết sức kích động, dựng thẳng lỗ tai chờ nghe.
Đối với việc riêng tư này, chỉ cần Chung Hằng không chủ động nói, bọn họ không có cách nào dò hỏi, cứ cho là hỏi đi, thì cũng chả ra được cái gì. Dù sao cũng là anh em huynh đệ, bọn họ hiểu rõ ràng rằng Chung Hằng không giống những nam sinh khoác lác khác, giữa tình yêu với nữ sinh, cậu ấy sẽ không chỉ yêu lấy mình. Hiếm lắm mới gặp được cơ hội này, Hứa Minh Huy mượn sự yểm hộ của quần chúng, cả gan hỏi: "... Có phải hôn kiểu Pháp nồng nhiệt không?"
Chung Hằng lườm cậu ta.
Hứa Minh Huy rụt rụt đầu, thầm nghĩ: Vấn đề này của tớ đâu có hạ lưu chứ.
Chung Hằng: "Trả lời cái thứ nhất."
"Cái thứ nhất?" Hứa Minh Huy còn không có kịp phản ứng, chỉ thấy Chung Hằng khóe miệng vểnh lên, giọng nói lộ ra vui vẻ: "Rất tốt." Nói xong ném bài lên bàn, đứng dậy đi ra.
Triệu Tắc: "Ài, cậu lại làm cái gì!"
"Hít thở không khí."
Mắt thấy cậu ấy ra phòng khách, Hứa Minh Huy trong đầu mới lặp lại sự việc đầu tiên. Cùng Hứa mỹ nữ yêu đương có cảm giác gì? Đáp án của Thiếu gia là: Rất tốt.
Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh xông tới mặt, Chung Hằng đi dọc theo đường về phía trước một đoạn ngắn, mấy ngôi nhà, sạp quán nhỏ ven đường đã đóng cửa.
Anh tựa ở mái hiên nhà người ta, lấy điện thoại di động ra gọi, kêu vài tiếng, đầu kia đã tắt máy.
Mắt Chung Hằng nhìn thời gian, đã qua 9 giờ.
Anh dựa một mình một lúc, ước chừng đã qua ba bốn phút, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.
Đợi một lúc gửi tin nhắn đi: Không thể nhận sao? Đợi một lúc nữa, không được thì nhắn tin. Chung Hằng đổi tư thế, lấy ra một điếu thuốc, vừa đưa tới bên miệng lại trả về. Anh đã ít hút thuốc, lúc ở cùng Hứa Duy cơ bản là không động vào, nghỉ mới động tới.
Đem hộp thuốc lá nhét vào túi áo, đang chuẩn bị đi về, điện thoại của Hứa Duy gọi tới.
Chung Hằng nhìn thấy cuộc gọi, nhấn nút trả lời.
"Chung Hằng?" Giọng nói ở đầu bên kia có hơi gấp rút, cùng với hơi thở dốc.
Chung Hằng có hơi khựng lại: "Em đang ở đâu?."
"Ở bên ngoài." Hứa Duy nói, "Dưới lầu."
"Chạy xuống tầng?"
"... Vâng." Hứa Duy đi vòng quanh bồn hoa nhỏ tùy ý bước hai bước, hô hấp dần dần bình ổn.
Điện thoại có tiếng cười nhẹ nhàng, anh vẫn luôn có kiểu khí chất như thế, có chút lười biếng lại pha chút kiêu ngạo: "... Mong anh như vậy?"
Cái này không cần trả lời, trực tiếp bỏ qua.
Hứa Duy nói: "Anh gọi điện thoại làm gì?"
Mấy ngày nay luôn liên lạc với nhau bằng tin nhắn, mỗi ngày đều sẽ trò truyện một lúc, cô đã quen thuộc nhanh chóng.
"Không có gì." Chung Hằng lười biếng nói: "Muốn gọi thì gọi, em ở bên ngoài lạnh không?"
Hứa Duy: "Còn tốt lắm, em mặc rất giày, chẳng khác nào con gấu bông."
Chung Hằng cười nhạo một tiếng: "Gấu còn có thể gầy như em à? Em chính là con thỏ, lại là con nhỏ nhất."
"..." Ai là con thỏ chứ. Hứa Duy không trả lời câu này, dừng lại một lúc, cô nghe được giọng nói trong điện thoại, hỏi: "Anh đang không ở nhà sao, em nghe được tiếng ô tô"
"Lỗ tai tốt đấy." Chung Hằng nói thật cho cô biết: "Vẫn đang ở bên ngoài, vừa cùng ăn cơm với Triệu tắc, chơi cả ngày hôm nay."
Hứa Duy lại lượn quanh bồn hoa nhỏ một vòng, đá vài viên đã cuội, nhẹ nhàng hỏi: "Chơi cái gì?"
Chung Hằng nói: "Cũng chỉ đánh bài ăn cơm thôi, buổi chiều còn có Lâm Ưu với Tưởng Mông cũng ở đây."
Hứa Duy cười: "Các cậu ấy cũng tới, các anh chơi tới mức vui vẻ đi."
Trong điện thoại yên tĩnh.
Hứa Duy không nghe thấy có tiếng đáp lại:"Chung Hằng?"
"Ừm."
"Sao lại không nói gì?"
Chung Hằng chậm rãi di chuyển hai bước, cúi đầu nhìn bóng đen trên mặt đất, thấp giọng nói: "Thiếu em, mẹ nó đều chẳng có ý nghĩa."
Giọng Chung Hằng không cao, ngữ khí cũng tùy ý như thường ngày. Anh không có giống như người khác nói một câu ôn nhu lưu luyến: "Anh nhớ em", đi đi lại lại vẫn là phong cách đấy của anh.
Câu nói này đã bày được hết tâm tình của anh ra trước mắt Hứa Duy, nhiều hơn một câu cũng không có.
Hứa Duy giẫm lên những dải đá cuội, chậm rãi đi vài bước.
Anh đã nói những lời này, nếu cô không đáp lại, trong lòng anh sẽ cảm thấy không thoải mái.
Hứa Duy dừng bước lại, nhìn về khoảng trời phía nam, tối um.
"Em..." Hứa Duy nghĩ sẵn trong đầu.
"Ừm?"
Anh ấy thế nào lại chỉ "Ừ".????
Trong lòng bàn tay Hứa Duy nóng lên, cô đổi tay cầm điện thoại, moi ruột gan suy nghĩ ra mấy câu.
Trầm mặc một hồi.
"Chung Hằng" cô mười phần đứng đắn nói "Mỗi ngày em đều nhớ anh."
Nói xong câu này, Hứa Duy mới phát hiện nói câu này cũng không khó, kỹ năng này của cô là nhờ sau khi gặp được Chung Hằng càng ngày càng được rèn luyện, tới mức da mặt cũng theo đó mà tăng dầy lên.
Mà bên đầu điện thoại nào đó, quả nhiên thiếu gia được dỗ đến mặt mày hớn hở.
Anh cười một tiếng, toàn bộ bầu không khí đều dễ dàng.
"Em người này..." Anh vừa nói vừa cười, mãi cho đến khi, mấy từ còn lại cũng theo gió lạnh mà bay đi.
Em người này... là thế nào? Hứa Duy nghĩ nghĩ, cũng không hỏi, dù sao anh cười là tốt rồi.
Hai người lề mà lề mề tiếp tục nói một hồi, mới cúp điện thoại.
Tay chân Hứa Duy đều muốn đông cứng lại,cô cầm di động nhét vào trong túi, lên tầng rất nhanh.
Giao thừa năm nay trong ý nghĩ của Hứa Duy thì vẫn như thế, náo nhiệt chỉ là nhất thời, cơm tất niên qua đi thì cũng trở nên vô vị
Hứa Duy không ở lại phòng khách xem tiết mục cuối năm với người nhà, cô cầm lon Coca-cola đang uống dở trở về phòng, ở ngoài cửa sổ là những hình ảnh lóe sáng, nổ ra một mảng pháo hoa long lanh.
Cùng lúc đó giống như trước năm mới, cô ngồi ở bên cửa sổ nhỏ, sách để trên bàn thưởng thức hơn nửa ngày, đem số Coca-cola còn lại cho vào bụng, lấy hộp từ gầm giường ra, một hộp không mới lắm, nằm ở trên giường xem từ từ.
So với bình thường thì không khác gì. Duy nhất có điểm khác biệt là Chung Hằng gửi tới: "Chúc mừng năm mới".
Trước kia hông dùng điện thoại, giao thừa cũng không có ai liên lạc với cô, năm nay là lần đầu được chúc mừng năm mới, độc nhất vô nhị.
Cảm giác này có chút lạ lẫm, cũng kì lạ.
Nói chung tuổi dậy thì tình cảm chính là như vậy, thật ra là như bốn chữ: không có gì đặc biệt, Chỉ vì người gửi tin là người đặc biệt, hết thảy sẽ trở nên không giống bình thường, năm mới nhạt nhẽo này tựa hồ có nhiều tư vị hơn chút.
Hứa Duy muốn gọi điện thoại cho anh, do pháo bên ngoài vang động trời, căn bản không có cách nào nghe thấy, cô đành phải bỏ gọn vào.
Chưa tới nửa phút, một tin nhắc gửi tới —— Đang làm gì, xem tivi?
Hứa Duy: Không, đang nằm.
Tốc độ viết chữ của Chung Hằng rất nhanh một tí đã gửi tới: Đúng lúc, anh cũng thế. Quá ồn, không thể gọi cho em, tất cả đều là tiếng đốt pháo, lỗ tai anh sắp điếc tới nơi.
Hứa Duy tưởng tượng bộ dạng anh nhíu mày nhấn ra câu nói này, một chút liền cười. —— vậy cứ nói chuyện phiếm như này đi. Côtrả lời....
Về phần kết thúc câu chuyện phiếm nay thế nào, sao lại ngủ, Hứa Duy không rõ lắm, buổi sáng tỉnh lại xem xét, 100 tin nhắn gửi tới, cái mới nhất là hơn hai giờ sang, Chung Hằng gửi tới: Ngủ nhanh! Đơn giản thô bạo.
Thật đúng là phong cách của anh.
Đổi thành người bên ngoài, đại khái sẽ là câu nịnh mềm nhũn "Ngủ ngon mơ đẹp", đến nơi của anh không có đại ngộ tinh tế tỉ mỉ như thế.
Hứa Duy lật từng tin nhắn, phát hiện tối hôm qua lời chúc đến rất nhiều, có mấy tin nhắn có cả một đoạn dài.
Như vậy mà xem, nói chuyện yêu đương xác thực sẽ để cho người ít nói biến thành nói nhiều, người ngủ sớm dậy sớm cũng sẽ bởi vì muốn cùng đối phương nói nhiều hơn hai câu nên biến thành con cú, 2 giờ rạng sáng vẫn không dứt được.
Nghiêm trọng hơn chính là, loại tình huống này sẽ có di chứng. Bắt đầu từ hôm nay, tin nhắn của bọn họ tiếp tục tăng cao.
Cuộc sống như vậy kéo dài tầm nửa tháng.
14 tháng giêng Hứa Duy cùng bà ngoại về Phong Châu, vừa đúng lúc dương lịch là 14/2 lễ tình nhân, nhưng mà chạng vạng tối hai người mới tới nơi, cả ngày sương gió mệt mỏi, buổi tối thu dọn qua loa phòng ốc, Hứa Duy còn muốn xem qua sách vở, bởi vì giáo viên rất biến thái, đầu tết rất muốn làm khó.
Chung Hằng cũng vì vậy mà từ bỏ kế hoạch lễ tình nhân đầu tiên, lùi lại mà muốn làm việc khác, anh bắt đầu nghĩ phương án từ một tuần, đêm hôm khuya khoắt chạy đi mua vé xem phim cùng với vé vào cửa.
Chín giờ hơn, anh cất đi bốn tờ phiếu đi xe, đầu nóng hầm hập do bị gió thổi, nhưng hôm nay anh phá lệ, tính tình dễ chịu, cũng không biết là do cái gân nào chồi sai nữa, trong đầu tung ra một ý rất quỷ dị:"Tiểu biệt thắng tân hôn"(*).
(*): trong trường hợp này hiểu là, anh bỏ đi 14/2 để đạt đc chương trình to hơn
Chung Hằng suy nghĩ lại, hình như có chỗ nào không đúng, lông mày nhíu lại —— Mặc kệ nó, ông đây chính là muốn hẹn hò.
HẾT NGOẠI TRUYỆN 20~~~~~
PHÁT THỨC ĂN CHO CHÓ MIỄN PHÍ CÁC CHỊ Ạ
Danh sách chương