“Gin!” Shita mở rầm cửa kêu to khi thấy cô ngồi thẫn thờ trên giường, một mình. Cậu liền đóng sầm cửa chạy tới gần đầy lo lắng “Này! Không sao chứ?” Gin ngồi, trên người chỉ vỏn vẹn bộ đồ lót. Mà nó cũng bị xệch xoạc. Nhìn chị mà cậu ta đau lòng, liền lấy chăn khoác lên cho cô. 

Gin nhìn Shita chằm chằm, không trả lời. “Nè! Rốt cuộc hắn đã làm gì chị!?” Shita lay lay người Gin, trông cô như bất động rồi vậy. Đột nhiên, hai hàng nước mắt rơi xuống một cách vô thức. “Sao chị lại khóc!?” Shita giật mình khi thấy cô khóc. Cậu chạm tay vào mặt cô, gương mặt tỏ rõ vẻ đau xót. 

“Sao cậu ta lại ở đây?” Khuôn viên trống rỗng trong đầu Gin vang lên câu nói đó khi thấy Shita chạy tới với khuôn mặt hớt hải. “Có phải là...đang quan tâm mình không? Tại sao lại quan tâm mình? Tại sao...?” Những suy nghĩ ấy khiến cô òa khóc lên, ôm chầm lấy Shita vào lòng. Gin gào lên đầy đau đớn, trái tim như thắt chặt lại, rỉ máu “Tại sao chứ!? Tại sao!? Tại sao mọi chuyện lại...” Tay cô run run nắm chặt lấy áo Shita, nước mắt làm ướt cả áo cậu. “Gin...” Shita lúc đầu hơi bất ngờ, rồi sau đó cũng ôm lấy cô vào, đầy dịu dàng “Đừng lo, có tôi rồi” 

“Anh hai! Dậy đi, trễ lắm rồi!” Nigi đập cửa rầm rầm kêu Joyce dậy. Anh ta đã ngủ hết cả buổi sáng trưa chiều rồi. Giờ là 7h30 tối chủ nhật. Joyce xoa đầu, ngồi dậy từ từ “Nhức đầu quá” Cũng đúng thôi, anh đã uống quá nhiều vào tối qua rồi. 

Mơ hồ, anh lần lần bước ra mở cửa “Biết rồi, xuống liền”. Nigi nhìn anh hai mình, chau mày “Anh sao vậy?”, rồi cô đưa mu bàn tay lên trán anh “Sao nóng vậy!? Anh bệnh à!?”. Joyce cố làm ra vẻ khỏe mạnh dù đôi mắt như muốn nhắm tịt lại “Chắc một xíu thôi...Không sao đâu...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện