Cái gì vậy nè, sao lại là Shita, không đâu, chắc chắn là mơ rồi. Mà, tại sao lại mơ tới cậu ta cơ chứ? Shita...Shita...Cái đêm hôm đó... Người Gin nóng rực lên. Nước mắt của cô nàng rơi xuống trong vô thức. “Tại sao...chị lại khóc?” Shita chau mày. “Tôi...cô đơn quá...đau quá...” Gin giẫy giụa, khó chịu. Cô quả thực rất say rồi, đến nỗi chiếc váy ngắn của mình bị tốc lên cũng không hay, để lộ bên trong đầy gợi cảm. “Này...váy chị...” Chưa kịp dứt câu nhắc nhở vì tiếng Gin đầy đau đớn chen vào “Tại sao chứ...rõ là...tôi đang cố quên đi mà...sao lại cứ xuất hiện vậy chứ...con nhỏ đó...” 

Shita cắn chặt môi. Chết tiệt, tại sao, lúc nào cũng thế này vậy. Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy. Dáng vẻ yếu đuối đó, khiến cho Shita khó kiềm được lòng mình. Nó kích thích từ sâu bên trong cậu, cái cảm giác muốn được ôm chầm lấy cơ thể đang run rẩy đó, vỗ về, và, chiếm lấy nó. Đã một lần rồi, và lần này, cậu càng khó kiểm soát bản thân hơn. Chiếc đùi thon dài nõn nà hiện ra trước mắt, chiếc quần nhỏ cực kì khiêu gợi của chị ta lộ hẳn ra, khiến cậu nhớ đến cô bé nóng hổi ngày hôm đó. 

Gin kêu lên. Cái cảm giác đó, lại quay lại rồi. Bắt đầu rồi, những bàn tay sờ soạng cho màn dạo đầu. Toàn thân cô mềm nhũng dưới tay Shita. “Chưa gì đã ướt sũng như vậy rồi sao?” Shita bảo khi cậu đang hôn lên cô bé bên dưới. Mọi chuyện diễn ra không thể nào mà diễn ra từ tốn chầm chậm được nữa. Cả người Shita hừng hực một nỗi ham muốn. Rồi, cái dương vật ấy lại cùng hòa hợp với âm đạo ấy. Ra rồi lại vào, mạnh rồi lại mạnh hơn. Gin ôm lấy cổ Shita “Shita, là cậu thật ư?” Câu nói như một nhát dao đâm xuyên qua tim cậu vậy? 
Tại sao vậy? Tại sao từ nãy đến giờ cô vẫn không tin người đang ở bên cô là Shita? Cô đang mơ mộng về một ai đó chăng? Vẫn là Fuu? Hay là...anh chàng Joyce hôm bữa? Cậu không thể nào trả lời được câu hỏi đó. Cậu siết chặt lấy Gin hơn, mạnh nữa, hơn nữa. 

Trong cơn mê mang đó, Gin lim dim đôi mắt, khuôn mặt Shita vẫn hiện ra từng nét một. Gin khẽ giơ tay chạm vào khuôn mặt đó, phải công nhận rằng, cậu ta rất đẹp trai. Cô có thể thấy cậu ta trong hì hục thế nào. Khuôn mặt cậu lỗ rõ sức tức giận. Vì sao vậy chứ? Và, đôi mắt ấy, ánh lên một nỗi buồn khiến Gin bâng khuâng. 

*Chap này dài hơn tí để bù cho chap hôm qua tác giả bận không đăng kịp nha:P *
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện