“Hôm nay Fuu về hơi trễ nhỉ?” Nigi vừa dọn xong bữa tối, vừa nhìn đồng hồ lo lắng. Nhưng hay thay, đúng lúc Fuu và Joyce cùng về tới nhà. “Ơ, hai người về chung?” Nigi tỏ ra hơi chút ngạc nhiên, vì bình thường, trông họ cũng chẳng thân thiết gì, với lại... “Tình cờ gặp thôi” Joyce đáp. Nói rồi, hai anh chàng đi thẳng vào nhà bếp vì bụng cũng đã đói meo. Nhưng, trông sắc mặt Fuu, có vẻ không tốt như mọi ngày. Xung quanh anh toát lên một vẻ gì đó lạ lắm, một bầu không khí khác thường đến nỗi, Nigi không dám cất tiếng hỏi thăm.
Lớp 12 lúc nào cũng vất vả hơn cả. Mọi tiết học kĩ năng hay những môn phụ đều được đổi thành các môn chính thi đại học để học sinh có thể tập trung hơn vào kì thi. Sách vở thì ít, nhưng bài tập và kiến thức có thể nói là nhiều hơn. Gin nhanh chóng thu dọn tập vở lại vì cô có giờ học thêm gần sát nút với giờ học. Cô vội vã chen chúc giữa dòng người tấp nập ra về “Xin lỗi...cho qua với...”
Fuu và Nigi đi phía sau, bình thản như bảo ngày. “Leng keng” “Ơ?” Nigi thấy có cái gì đó rớt xuống chân mình. Cúi xuống nhặt lên, hóa ra là một cái vòng tay à. Vòng tay này bằng bạc, trông có vẻ khá đắt tiền đây. Cái vòng tay được trang trí phải nói là rất đẹp,và, trông cũng quen quen nữa. “Là của Gin” Fuu bảo. Anh đưa mắt ngó về phía trước mình, tìm người con gái đó. Thấy rồi, dáng người quen thuộc đó với vẻ hấp tấp vội vã, đang có chuyện gì gấp rút sao. “Này, GIN!”
Chợt nghe giọng Fuu gọi mình, Gin không chần chừ quay lại. Cảm xúc chợt dâng lên khi Fuu bỗng dưng chủ động gọi mình, nhưng ngay lập tức bị dập tắt, vì bên cạnh Fuu, là sự hiện diện của Nigi. Dù vậy, Fuu vẫn lạnh lùng chìa chiếc vòng ra cho Gin như không có chuyện gì “Làm rơi nè” Lúc này, Gin mới chợt nhận ra mình làm rơi lúc nào không hay, là do người đi tới người đi lui nên vô tình làm rơi nó chăng. Chẳng biết nói gì hơn ngoài “Cảm ơn” rồi Gin lặng lẽ bước đi. Tim cô co thắt, chặt hơn, siết hơn. Đau quá!
Danh sách chương