Khi hốc mắt đỏ rát đến mức chảy nước mắt, sương sớm làm mái tóc bết lại,
mặt trời chiếu thẳng vào mặt, Thôi Thiện nhìn thấy một chiếc máy bay trực
thăng.
Chiếc máy bay nhỏ nhất từng thấy trong đời, cơ hồ như chẳng có tiếng động
nào, chỉ có cánh quạt gió là chuyển động rất nhanh, tiếp cận với nóc tòa nhà
vững chãi một cách lạ thường.
Nhảy cẫng lên điên cuồng gào kêu cứu mạng, cho tới khi khoảng cách độ
cao chỉ còn 4 - 5 mét, mới nhìn rõ nó chẳng qua chỉ là một chiếc máy bay mô
hình, cánh quạt ở trên đỉnh của nó dang ra cũng chỉ được khoảng hơn 3
centimet.
Chiếc trực thăng mô hình có một cái móc, treo lơ lửng một chiếc túi giấy to
ở giữa không trung, nhìn qua thì thấy có vẻ khá nặng. Bay tới độ cao gần sát
chóp tường, cái móc mở ra một cách linh hoạt, cái túi rơi chuẩn xác xuống dưới
chân cô ta.
Giây phút nhặt chiếc túi lên, chiếc trực thăng nhỏ đã cất cánh bay đi. Cô ta
mù mờ đi lung tung trong khu vườn treo, từ bức tường này chạy tới bức tường
khác, muốn nhìn thấy người này từ đâu tới, ở trên chóp tường có còn có người
hay không? Thở hổn hển ngồi phịch xuống đất, không tài nào chống đỡ nổi sự díp lại của
mí mắt sau một đêm không ngủ, trong bụng cũng đang trăn trở vạn phần. Mở
chiếc túi từ trên trời rơi xuống ra, quả nhiên vẫn là nước và bánh bao, tự nhiên
cảm thấy có chút quen mắt. Vội vã cắn một miếng thật to rồi nuốt vào, nếm ra là
bánh sừng bò 85 độ C.
Đến khi ăn hết không còn sót lại chút gì, đến cả những vụn bánh mì trên đầu
ngón tay cũng bị đầu lưỡi liếm sạch một cách hết sức kĩ càng, mới phát hiện ra
ở dưới đáy túi vẫn còn một tờ giấy.
Là loại giấy nhỏ màu vàng thông thường, gài thêm một chiếc bút bi nhỏ.
Trên tờ giấy chỉ có ba chữ, viết rất nắn nót cẩn thận.
- Cô là ai?
30
Cầm cây bút lên theo bản năng, tay phải lại run rẩy kịch liệt, nhìn mấy chữ
này, rồi lại nhìn lên bốn bức tường của nhà tù, còn cả bầu trời cao vời vợi và tòa
chung cư cao tầng ở gần nhất.
Người đó không biết mình là ai? Không, người đó đang chơi trò mèo vờn
chuột, cũng giống như việc mỗi ngày đều đưa thức ăn tới nhưng vẫn nhốt người
ở đây như trước, dùng mọi biện pháp để đùa giỡn và sỉ nhục, giống như người
ta bắt tay với chó cưng, để chú mèo nhỏ nằm lăn lộn dưới đất, thật ra bọn chúng
vốn dĩ đều vô cùng chán ghét.
Rất nhiều ngày rồi không động đến bút, cảm giác như đến cả chữ cũng
không biết viết thế nào, Thôi Thiện viết ở mặt sau của tờ giấy, từng chữ từng
nét phản vấn lại.
- Vì sao nhốt tôi lại?
Nét chữ của cô ta ngay ngắn mà tú lệ, còn muốn viết thêm mấy thứ nữa, ví
dụ như “Bạn là ai?” “Xin hãy thả tôi ra, đảm bảo sẽ không báo cảnh sát.” “Bạn
muốn gì? Tôi đều có thể cho bạn!!”...
Cuối cùng không thêm một chữ nào, cô ta nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn
tay, chỉ lo bị gió thổi đi, bị nước hòa tan, bị bùn đất làm bẩn.
Trước khi quay về ngồi bên chiếc chậu rửa mặt bằng đấy, cơn mưa nhỏ đêm
qua tích thành vũng nước, có thể tạm coi là trong veo, dùng bàn tay vốc nước
lên rửa mặt, lau đi cáu bẩn ở cổ và mang tai. Cả mái tóc dài được ngâm trong
nước, nhìn mà đau xót cho bản thân mình. Cô ta chỉ cảm thấy rất nhiều ngày rồi
chưa đánh răng, hình như đã ngửi thấy mùi hôi miệng, hủy mất phong cách của
mỹ nữ.
Kiên nhẫn chờ tới ngày thứ hai.
Sáng sớm, mở mắt ra, thứ xuất hiện trước mắt không chỉ là bánh bao và
nước, mà còn có cả chiếc trực thăng mô hình nhỏ.
Thôi Thiện vội chụp lấy nó, ôm chặt ở trong lòng, nó nặng tầm như chiếc
iPad 1, bên ngoài được sơn màu đen. Trong khoang trực thăng có một mô hình
người tí hon, rất giống với đồ chơi của trẻ em. Động cơ bên trong được làm
bằng kim loại, ba cánh quạt gió ở trên đỉnh tuy mỏng nhưng rất chắc chắn.
Trong chiếc máy ba mô hình không có ắc quy, hiển nhiên là được nạp điện.
Không kịp ăn bữa sáng quý giá, cô ta đem tờ giấy nhớ đã viết hôm qua nhét
vào trong mô hình người tí hon ở trực thăng, kiểm tra cửa, xác nhận rằng nó có
khóa ngầm, sẽ không rơi ra ngoài. Cô ta đem chiếc máy bay mô hình đặt vào
31
giữa vườn treo, giống như chỗ bằng phẳng đậu trực thăng trên nóc nhà. Lùi lại
về phía chân của góc tường xa nhất, vẫn nhìn nó không rời mắt.
Nửa phút sau, cánh quạt bắt đầu tăng tốc quay vòng, đưa chiếc trực thăng
bay lên một cách vững chắc, vượt qua bức tường phía tây, bay hướng về phía
tòa chung cư cao tầng ở gần nhất kia.
Chiếc trực thăng ở trên không trung biến mất thành một chấm nhỏ, Thôi
Thiện có thể nhìn thấy bốn tầng cao nhất của tòa nhà đối diện, ít nhất có 20 ô
cửa sổ, không có cách nào phán đoán được cái nào đóng, cái nào mở hay cái
nào chỉ mở hờ.
Đi chết đi?
Xin lỗi, mày không thể chết được. Nếu như mà chết vậy thì tao cũng sẽ chết.
Xin mày hãy sống thật tốt đợi đến ngày tao được tự do, tao sẽ giết mày.
Một ngày một đêm qua đi trong lo lắng, suy đoán xem mình sẽ nhận được
câu trả lời thế nào.
Thôi Thiện thức dậy trước bình minh, tỉnh táo ngóng vọng lên bầu trời tờ mờ
sáng, cho đến khi bị một chiếc trực thăng mô hình đâm xuyên qua.
Chiếc trực thăng mini bay vào trong vườn treo, tốc độ của cánh quạt giảm
dần, gần như có thể nhìn rõ được chuyển động, giống như một chiếc UFO1 đỗ
trên mặt đất. Gỡ xuống bánh bao và nước, đủ cho cô ăn hai bữa rồi, nếu như có
ý muốn giảm béo thì có khi còn đủ cho cả ngày.
Trong khoang trực thăng có một tờ giấy nhớ mới. Vẫn là nét chữ của người
đó.
- Cô là ai?
Mẹ kiếp, biết thừa rồi còn hỏi làm gì?
Cứ tranh thủ lấp đầy cái bụng đã, lượng đồ ăn của bữa sáng hôm nay vô
cùng nhiều, chắc là bao gồm cả bữa trưa. Cô ta uống nước, hướng về tòa nhà
cao tầng phía tây vẫy vẫy tay, ý bảo trực thăng có thể cất cánh rồi.
Nhưng nó không chuyển động.
Xảy ra chuyện gì thế? Lại gần nó, cánh quạt gió xoay mấy vòng, mới rời mặt
đất được mấy centimet đã lại từ từ hạ xuống.
Người đó đang chờ đáp án, nếu như không viết giấy, thì chắc sẽ dừng mãi ở
đây.
32
Lấy ra chiếc bút mấy hôm trước được đưa tới, cô ta quả quyết viết ra một
hàng chữ.
- Tôi tên Thôi Thiện, không phải là người xấu, hơn nửa tháng trước, tôi bị
bọn cướp bắt nhốt vào đây, xin hãy thả tôi ra, tôi thề, nhất định sẽ hậu tạ!
Trước khi chiếc trực thăng nhỏ đem tờ giấy đi, cô ta còn viết thêm số chứng
minh thư của mình vào phần dưới cùng.
Chú thích:
1. UFO: Viết tắt của từ tiếng Anh “Unidentified Flying Object”, nghĩa là
“Vật thể bay không xác định”.
mặt trời chiếu thẳng vào mặt, Thôi Thiện nhìn thấy một chiếc máy bay trực
thăng.
Chiếc máy bay nhỏ nhất từng thấy trong đời, cơ hồ như chẳng có tiếng động
nào, chỉ có cánh quạt gió là chuyển động rất nhanh, tiếp cận với nóc tòa nhà
vững chãi một cách lạ thường.
Nhảy cẫng lên điên cuồng gào kêu cứu mạng, cho tới khi khoảng cách độ
cao chỉ còn 4 - 5 mét, mới nhìn rõ nó chẳng qua chỉ là một chiếc máy bay mô
hình, cánh quạt ở trên đỉnh của nó dang ra cũng chỉ được khoảng hơn 3
centimet.
Chiếc trực thăng mô hình có một cái móc, treo lơ lửng một chiếc túi giấy to
ở giữa không trung, nhìn qua thì thấy có vẻ khá nặng. Bay tới độ cao gần sát
chóp tường, cái móc mở ra một cách linh hoạt, cái túi rơi chuẩn xác xuống dưới
chân cô ta.
Giây phút nhặt chiếc túi lên, chiếc trực thăng nhỏ đã cất cánh bay đi. Cô ta
mù mờ đi lung tung trong khu vườn treo, từ bức tường này chạy tới bức tường
khác, muốn nhìn thấy người này từ đâu tới, ở trên chóp tường có còn có người
hay không? Thở hổn hển ngồi phịch xuống đất, không tài nào chống đỡ nổi sự díp lại của
mí mắt sau một đêm không ngủ, trong bụng cũng đang trăn trở vạn phần. Mở
chiếc túi từ trên trời rơi xuống ra, quả nhiên vẫn là nước và bánh bao, tự nhiên
cảm thấy có chút quen mắt. Vội vã cắn một miếng thật to rồi nuốt vào, nếm ra là
bánh sừng bò 85 độ C.
Đến khi ăn hết không còn sót lại chút gì, đến cả những vụn bánh mì trên đầu
ngón tay cũng bị đầu lưỡi liếm sạch một cách hết sức kĩ càng, mới phát hiện ra
ở dưới đáy túi vẫn còn một tờ giấy.
Là loại giấy nhỏ màu vàng thông thường, gài thêm một chiếc bút bi nhỏ.
Trên tờ giấy chỉ có ba chữ, viết rất nắn nót cẩn thận.
- Cô là ai?
30
Cầm cây bút lên theo bản năng, tay phải lại run rẩy kịch liệt, nhìn mấy chữ
này, rồi lại nhìn lên bốn bức tường của nhà tù, còn cả bầu trời cao vời vợi và tòa
chung cư cao tầng ở gần nhất.
Người đó không biết mình là ai? Không, người đó đang chơi trò mèo vờn
chuột, cũng giống như việc mỗi ngày đều đưa thức ăn tới nhưng vẫn nhốt người
ở đây như trước, dùng mọi biện pháp để đùa giỡn và sỉ nhục, giống như người
ta bắt tay với chó cưng, để chú mèo nhỏ nằm lăn lộn dưới đất, thật ra bọn chúng
vốn dĩ đều vô cùng chán ghét.
Rất nhiều ngày rồi không động đến bút, cảm giác như đến cả chữ cũng
không biết viết thế nào, Thôi Thiện viết ở mặt sau của tờ giấy, từng chữ từng
nét phản vấn lại.
- Vì sao nhốt tôi lại?
Nét chữ của cô ta ngay ngắn mà tú lệ, còn muốn viết thêm mấy thứ nữa, ví
dụ như “Bạn là ai?” “Xin hãy thả tôi ra, đảm bảo sẽ không báo cảnh sát.” “Bạn
muốn gì? Tôi đều có thể cho bạn!!”...
Cuối cùng không thêm một chữ nào, cô ta nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn
tay, chỉ lo bị gió thổi đi, bị nước hòa tan, bị bùn đất làm bẩn.
Trước khi quay về ngồi bên chiếc chậu rửa mặt bằng đấy, cơn mưa nhỏ đêm
qua tích thành vũng nước, có thể tạm coi là trong veo, dùng bàn tay vốc nước
lên rửa mặt, lau đi cáu bẩn ở cổ và mang tai. Cả mái tóc dài được ngâm trong
nước, nhìn mà đau xót cho bản thân mình. Cô ta chỉ cảm thấy rất nhiều ngày rồi
chưa đánh răng, hình như đã ngửi thấy mùi hôi miệng, hủy mất phong cách của
mỹ nữ.
Kiên nhẫn chờ tới ngày thứ hai.
Sáng sớm, mở mắt ra, thứ xuất hiện trước mắt không chỉ là bánh bao và
nước, mà còn có cả chiếc trực thăng mô hình nhỏ.
Thôi Thiện vội chụp lấy nó, ôm chặt ở trong lòng, nó nặng tầm như chiếc
iPad 1, bên ngoài được sơn màu đen. Trong khoang trực thăng có một mô hình
người tí hon, rất giống với đồ chơi của trẻ em. Động cơ bên trong được làm
bằng kim loại, ba cánh quạt gió ở trên đỉnh tuy mỏng nhưng rất chắc chắn.
Trong chiếc máy ba mô hình không có ắc quy, hiển nhiên là được nạp điện.
Không kịp ăn bữa sáng quý giá, cô ta đem tờ giấy nhớ đã viết hôm qua nhét
vào trong mô hình người tí hon ở trực thăng, kiểm tra cửa, xác nhận rằng nó có
khóa ngầm, sẽ không rơi ra ngoài. Cô ta đem chiếc máy bay mô hình đặt vào
31
giữa vườn treo, giống như chỗ bằng phẳng đậu trực thăng trên nóc nhà. Lùi lại
về phía chân của góc tường xa nhất, vẫn nhìn nó không rời mắt.
Nửa phút sau, cánh quạt bắt đầu tăng tốc quay vòng, đưa chiếc trực thăng
bay lên một cách vững chắc, vượt qua bức tường phía tây, bay hướng về phía
tòa chung cư cao tầng ở gần nhất kia.
Chiếc trực thăng ở trên không trung biến mất thành một chấm nhỏ, Thôi
Thiện có thể nhìn thấy bốn tầng cao nhất của tòa nhà đối diện, ít nhất có 20 ô
cửa sổ, không có cách nào phán đoán được cái nào đóng, cái nào mở hay cái
nào chỉ mở hờ.
Đi chết đi?
Xin lỗi, mày không thể chết được. Nếu như mà chết vậy thì tao cũng sẽ chết.
Xin mày hãy sống thật tốt đợi đến ngày tao được tự do, tao sẽ giết mày.
Một ngày một đêm qua đi trong lo lắng, suy đoán xem mình sẽ nhận được
câu trả lời thế nào.
Thôi Thiện thức dậy trước bình minh, tỉnh táo ngóng vọng lên bầu trời tờ mờ
sáng, cho đến khi bị một chiếc trực thăng mô hình đâm xuyên qua.
Chiếc trực thăng mini bay vào trong vườn treo, tốc độ của cánh quạt giảm
dần, gần như có thể nhìn rõ được chuyển động, giống như một chiếc UFO1 đỗ
trên mặt đất. Gỡ xuống bánh bao và nước, đủ cho cô ăn hai bữa rồi, nếu như có
ý muốn giảm béo thì có khi còn đủ cho cả ngày.
Trong khoang trực thăng có một tờ giấy nhớ mới. Vẫn là nét chữ của người
đó.
- Cô là ai?
Mẹ kiếp, biết thừa rồi còn hỏi làm gì?
Cứ tranh thủ lấp đầy cái bụng đã, lượng đồ ăn của bữa sáng hôm nay vô
cùng nhiều, chắc là bao gồm cả bữa trưa. Cô ta uống nước, hướng về tòa nhà
cao tầng phía tây vẫy vẫy tay, ý bảo trực thăng có thể cất cánh rồi.
Nhưng nó không chuyển động.
Xảy ra chuyện gì thế? Lại gần nó, cánh quạt gió xoay mấy vòng, mới rời mặt
đất được mấy centimet đã lại từ từ hạ xuống.
Người đó đang chờ đáp án, nếu như không viết giấy, thì chắc sẽ dừng mãi ở
đây.
32
Lấy ra chiếc bút mấy hôm trước được đưa tới, cô ta quả quyết viết ra một
hàng chữ.
- Tôi tên Thôi Thiện, không phải là người xấu, hơn nửa tháng trước, tôi bị
bọn cướp bắt nhốt vào đây, xin hãy thả tôi ra, tôi thề, nhất định sẽ hậu tạ!
Trước khi chiếc trực thăng nhỏ đem tờ giấy đi, cô ta còn viết thêm số chứng
minh thư của mình vào phần dưới cùng.
Chú thích:
1. UFO: Viết tắt của từ tiếng Anh “Unidentified Flying Object”, nghĩa là
“Vật thể bay không xác định”.
Danh sách chương