Một ngày nghỉ lễ đã trôi qua. Mọi thứ bắt đầu theo thường tình. Trường THPT X cũng vậy.
Đầu tiên là cái lớp ở dãy hành lang thứ ba, tầng hai.
Lớp 12A1 đang rất ồn.
Hàn Lâm Bạch Dương tuyệt nhiên lại là nhân vật chính.
Mọi người thắc mắc vì khuôn mặt đầy vết thương của cô. Tay chân cô cũng có vài vết xước nhỏ.
Vũ Mặc Bảo Bình đứng bên cạnh cau có không ngừng. Cô nhìn chằm chằm những vết thương, như thể nó là một cái gì rất thú vị. Cô đoán chắc rằng Bạch Dương đã khá khổ sở trong việc giải thích về tình trạng của mình với mẹ đây. Song, mẹ Bạch Dương sẽ làm ầm chuyện lên cho xem. Có lẽ bà sẽ mách cả hàng xóm hay họ hàng gần xa. Nói cách khác, Bạch Dương sẽ chẳng thoát nỗi bài ca tử thần.
Lúc bấy giờ, lớp trưởng Vũ mới sực nhớ là Lê Ma Kết cũng bị giống Bạch Dương, cô liền thiết tha nhìn anh, lo lắng hỏi thăm. Rồi, cô trách anh và Bạch Dương, tại sao lại ra nông nỗi này.
Lê Ma Kết đang yên phận ngồi tại bàn, nghe vậy khẽ giật mình. Anh liếc sang Bạch Dương, đáy mắt tĩnh lặng của anh đã gợn sóng. Trong vài phút, anh quyết định phớt lờ câu hỏi của Bảo Bình.
Cao Tử Phong (Song Tử) từ đâu xuất hiện, loi choi bên cạnh anh. Không hiểu là ngẫu nhiên hay trùng hợp, Tử Phong (Song Tử) cũng săm soi vết thương của Ma Kết như Bảo Bình lúc nãy. Anh đoán mò đoán dai, lập tức bị người bị thương nào đó đánh một phát rõ đau.
"Sư Tử, nhận hàng!" - Lê Ma Kết từ tốn nói, sau tiếp tục tặng cho Tử Phong (Song Tử) một cước ngay mông.
Trần Sư Tử khinh khỉnh không thèm để ý đến thằng Phong cà lơ phất phơ, quay sang phía Bạch Dương, cái nhìn kiểu: Cần lời giải thích.
"Hôm qua, tao với Ma Kết gặp một đám côn đồ, bị đánh, hết."
Một đám "ồ" lên.
Đen tối! ~"O"~
Đen tối! ~"O"~ Mấy cái đầu đen tối bắt đầu hoạt động.
Ngay góc bên phải của lớp học, có một cô gái im lặng không tham gia cuộc nói chuyện. Cô đặt tầm mắt lên người Bạch Dương, rồi đảo quanh từng người trong lớp.
Đối diện dãy cô, cũng có một số người không tham gia cuộc vui, tụ tập thành nhóm.
Người ngoài nhìn vào, ấn tượng đầu tiên hẳn cũng không tốt đẹp về cái lớp. Bất quá, cái nguyên nhân cơ hồ khá rõ ràng.
Xứng Nhi (Thiên Bình) ngồi đó, lặng lẽ, ẩn ẩn hiện hiện, giấu đi sự tồn tại của mình. Cô canh cánh trong lòng một nỗi sợ hão huyền. Cô không thể đối mặt với Hàn Lâm Bạch Dương. Nói chính xác hơn là cô yếu đuối, tự ti. Bạch Dương sẽ nghĩ về cô thế nào? Cô ta nói xấu cô điều gì? Cô ta? Cô ta? Hàng loạt ngôn từ được phơi bày. Cô chìm đắm trong sự hoang tưởng của bản thân. Không dứt được. Bất chợt, đầu óc cô vang vảng lời nói hôm nọ của mình:
Tao không ngờ rằng mày cũng thật giả tạo. Khoác lên một chiếc mặt nạ hào nhoáng, để mày trở thành con người thế nào?! Bất cần?! Lạnh nhạt?! Hay lòng tự tôn cao vút?! Tao khinh........
Mọi âm thanh dần ù đi bên tai Lương Xứng Nhi (Thiên Bình). Cô gục đầu xuống bàn. Mũi gỗ sơn còn mới xộc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu. Cô đưa tay bịt mũi.
Chung quy lại, cô...không muốn bị bỏ rơi.
***
...Tiết cuối...
Mặc cho cô giáo đang giảng bài, dưới lớp tụi học trò rất lộn xộn.
Ngoài khung cửa sổ, ánh nắng hắt qua, thiêu đốt cả một không gian. Bầu trời dần có những đám mây.
Dãy bàn đầu của lớp có Bạch Dương tỉ, nói chuyện không biết trời trăng. Cô huyên thuyên mọi loại chuyện, từ chuyện nhà cho đến chuyện Tổng thống. Song, đến Hồi giáo IS. Bạn đồng hành cùng cô là Sư muội, làm cho những thanh niên nghiêm túc cảm thấy khó chịu.
Cô giáo đã để ý hai cô, tằng hắng một tiếng cảnh cáo.
Song Ngư nếu là thường ngày, sẽ không có tình trạng thế này. Nhưng hôm nay khác, anh buồn ngủ kinh khủng. Mắt anh nhắm nhắm mở mở, miệng không ngừng ngáp lớn. Sự mệt mỏi bao trùm cơ thể, anh muốn bùng nổ a. Song Ngư vơ lấy quyển sách trên bàn, dựng nó đứng rồi gục xuống bàn mà ngủ. Đời học sinh mà, ai cũng phải ngủ trong lớp một lần chứ. Huống hồ anh chỉ ngồi trên ghế nhà trường một năm nữa thôi. Nghĩ là làm, anh khép hờ mắt. Hàng mi cong vút của anh thấy rõ vào lúc bấy giờ. Nó đen láy, thoạt nhìn mềm mại, có khi còn hơn lông mi con gái.
Song Song (Song Tử) ngồi bên cạnh không ngừng nuốt nước bọt. Đẹp quá! Ngay cả khi ngủ, tư chất của Song Ngư vẫn không bị lu mờ. Hai má anh khẽ ửng đỏ như thiếu nữ e thẹn, lâu lâu anh phẩy phẩy mấy con ruồi đang vo ve gần anh. Một hành động hết sức ngẫu nhiên nhưng mị hoặc vô cùng. Người Song Song (Song Tử) nóng ran, mũi từ đâu chảy ra chất lỏng đặc sệt. Cô hoảng hốt chặn sóng mũi. Oimeoi, cô chảy máu mũi rồi. Dãy bên trái chỉ có thế. Mấy đứa kia ngủ hết sạch a.
Còn dãy giữa có vẻ yên tĩnh hơn, một phần là có bạn ham học Ma Kết. Cư nhiên, hai bàn cuối thì chả vậy.
Cao Tử Phong (Song Tử) cười khúc khích, hơi cuối đầu thấp xuống. Anh lợi dụng sự to lớn của người bàn trên che chắn cho mình, gắng không để cô giáo phát hiện.
"X này. À há, tao lại thắng!"
Tử Phong (Song Tử) hí hửng nói, chưa được một giây, anh bắt đầu khó chịu bởi sự lơ là của cô bạn bên cạnh.
"おめでとう" thanh âm băng lãnh vang lên cùng vẻ mặt của Xử Nữ chẳng ăn khớp gì với lời nói. Cô vẫn giữ bộ mặt đờ đẫn, ánh mắt hướng về bàn trên. "Chúc mừng!"
Tử Phong (Song Tử) thu lại nét cười trên mặt, tỏ vẻ chán nản cất quyển tập. Ai da, chơi X O với cô nàng chả hay ho gì cả. Thắng kiểu này không có vui đâu.
"Lạc Thy đâu?"
Câu nói buột miệng của Phan Xử Nữ khiến Tử Phong (Song Tử) hiểu ra mọi chuyện. Anh gãi gãi đầu, bày ra biểu cảm ngu ngốc.
Mà anh ngu thiệt đó.
"Nó đi tập văn nghệ cho lễ khai giảng, sao mày mất tập trung thế?!"
"Ya, ai cần mày trả lời, thằng chó!!"
Một phút...
Hai phút...
Ba phút...
Hình như Xử Nữ hơi lớn tiếng? "E hèm, Kim Ngưu, em biết phải làm gì rồi chứ?"
Cả lớp bắt đầu lạnh sống lưng. Kì này Xử Nữ tiêu thật nga. Con Ngưu chính là người giữ sổ vàng, hay gọi thân thiện hơn là Death note, tương đương với Death note của Kira*.
Kim Ngưu vâng dạ, lấy bút hí hoáy viết: Xử Nữ không nghiêm túc.
Phan Xử Nữ hơi ngẩn người, không phải vì chuyện sổ đầu bài. Kim Ngưu, nó có gì đó lạ lắm. Xử Nữ mím môi, não nhanh chóng hoạt động. Kim Ngưu rất giỏi diễn xuất, đó là điều không thể bàn cãi. Nếu như nó đang đóng kịch thì chịu thôi. Cô có để ý rằng, bữa nay Ngưu rất trầm, lại ít ngẩng mặt lên, đi đâu cũng cúi đầu xuống. Tiết trước thì lại xin đến phòng y tế. Không ổn! Nhất định có biến!
Tử Phong (Song Tử) thở hắt, tay vô thức lật trang sách. Anh nhìn Xử Nữ như vậy, anh là bạn cùng bàn, thật không phải lẽ khi không an ủi. Vài phút sau, Tử Phong (Song Tử) hỏi bằng giọng quan tâm: "Mày buồn làm gì? Thằng Huy sẽ sớm chia tay với Lạc Thy thôi. Tính thằng đó là vậy mà."
Ây ây, Xử Nữ đang nghĩ chuyện khác mà!
Tử Phong, mày đi chậm thời đại quá. π_π
"Ah ừm," Xử Nữ không muốn Tử Phong bị hố, nên hùa theo "ありがとう。"
Cô cười dịu dàng. Hảo cảm đối với anh ngày tăng.
"Uây, có nghĩa là gì vậy? Mày cứ nói tiếng Nhật sao tao hiểu?"
Mặt Phan Xử Nữ đã đầy hắc tuyến.
"Ngu vãi nồi! Mày ăn cái vẹo gì mà não ngắn dữ?!"
"Tao...ăn cơm."
Xử Nữ: Douma! (o_-)
Cuộc nói chuyện của hai người đành dừng hẳn. Cô giáo đang nhìn hai người đầy "trìu mến".
Xử Nữ và Tử Phong (Song Tử) lập tức bị đá ra ngoài hành lang.
Cảm ơn, Tử Phong.
***
Cuối cùng cũng đến lúc ra về. Xử Nữ xếp sách vở vào cặp, lòng vẫn oán thán bà cô. Aigoo, đau chân chết!
Một bóng người lướt qua cô, Xử Nữ nhanh chóng gọi theo.
Cô gái cúi đầu, lọn tóc dài phủ xuống che hết cả khuôn mặt khả ái. Cô cố gắng lảng tránh Xử Nữ.
"Tao với mày cùng về!" cô kiên nhẫn nhắc lại. Bàn tay Xử Nữ đã giữ chặt bả vai Kim Ngưu.
Cơn mưa từ đâu ập đến. Mưa xối xả. Trong lớp học chỉ còn hai người, dưới mái trường ngập mình trong nước mưa.
Không có tiếng đáp lại.
Xử Nữ không thể đợi thêm, lay người cô nàng thư kí, bảo cô ngẩng mặt lên.
Kim Ngưu làm theo lời cô.
Xử Nữ điếng người, tay buông thõng.
"Mày vừa lòng chưa?" Đôi môi mỏng của Kim Ngưu, nó sưng tấy, còn lưu lại vết máu. Bờ môi nhợt nhạt thiếu sức sống, khắc lên vẻ tiều tụy của cô.
Kim Ngưu rũ mắt tránh cái nhìn từ người đối diện.
"Là Thiên Yết? Là thằng khốn đó đúng không?" Xử Nữ kích động run run hét lớn, cô đau xót thay cho Kim Ngưu. Bỗng, cảm giác nóng ấm quanh cơ thể cô, rồi bả vai cô ướt sũng.
Kim Ngưu nhào đến ôm Xử Nữ mà nức nở khóc, cô không ngần ngại hét lớn giải bày mọi nỗi niềm. Cô bỏ qua cái vai diễn tiểu thư, trở về với chính mình, thành một đứa trẻ yếu đuối như bao đứa khác. Tiếng khóc thống khổ của cô vang vọng cả căn phòng, từng mảnh cảm xúc vỡ òa trong không gian.
"Hức, mày biết không,.......hôm qua, hắn tới nhà tao, hức, bảo có chuyện cần nói.......hắn đã sắp đặt tất cả, hắn hôn tao.........trước mặt anh Thiên Long. Anh ấy tình cờ đi dạo, hức, hắn đã có kế hoạch tất cả......."
Xử Nữ đau lòng, vỗ nhẹ lưng Kim Ngưu.
Không có tiếng nói được phát ra, chỉ là tiếng thút thít của một cô gái. Trong ngôi trường này.
*Sổ của anh Yagami đợp trai đó ạ. Có ai xem phim này không?
Đầu tiên là cái lớp ở dãy hành lang thứ ba, tầng hai.
Lớp 12A1 đang rất ồn.
Hàn Lâm Bạch Dương tuyệt nhiên lại là nhân vật chính.
Mọi người thắc mắc vì khuôn mặt đầy vết thương của cô. Tay chân cô cũng có vài vết xước nhỏ.
Vũ Mặc Bảo Bình đứng bên cạnh cau có không ngừng. Cô nhìn chằm chằm những vết thương, như thể nó là một cái gì rất thú vị. Cô đoán chắc rằng Bạch Dương đã khá khổ sở trong việc giải thích về tình trạng của mình với mẹ đây. Song, mẹ Bạch Dương sẽ làm ầm chuyện lên cho xem. Có lẽ bà sẽ mách cả hàng xóm hay họ hàng gần xa. Nói cách khác, Bạch Dương sẽ chẳng thoát nỗi bài ca tử thần.
Lúc bấy giờ, lớp trưởng Vũ mới sực nhớ là Lê Ma Kết cũng bị giống Bạch Dương, cô liền thiết tha nhìn anh, lo lắng hỏi thăm. Rồi, cô trách anh và Bạch Dương, tại sao lại ra nông nỗi này.
Lê Ma Kết đang yên phận ngồi tại bàn, nghe vậy khẽ giật mình. Anh liếc sang Bạch Dương, đáy mắt tĩnh lặng của anh đã gợn sóng. Trong vài phút, anh quyết định phớt lờ câu hỏi của Bảo Bình.
Cao Tử Phong (Song Tử) từ đâu xuất hiện, loi choi bên cạnh anh. Không hiểu là ngẫu nhiên hay trùng hợp, Tử Phong (Song Tử) cũng săm soi vết thương của Ma Kết như Bảo Bình lúc nãy. Anh đoán mò đoán dai, lập tức bị người bị thương nào đó đánh một phát rõ đau.
"Sư Tử, nhận hàng!" - Lê Ma Kết từ tốn nói, sau tiếp tục tặng cho Tử Phong (Song Tử) một cước ngay mông.
Trần Sư Tử khinh khỉnh không thèm để ý đến thằng Phong cà lơ phất phơ, quay sang phía Bạch Dương, cái nhìn kiểu: Cần lời giải thích.
"Hôm qua, tao với Ma Kết gặp một đám côn đồ, bị đánh, hết."
Một đám "ồ" lên.
Đen tối! ~"O"~
Đen tối! ~"O"~ Mấy cái đầu đen tối bắt đầu hoạt động.
Ngay góc bên phải của lớp học, có một cô gái im lặng không tham gia cuộc nói chuyện. Cô đặt tầm mắt lên người Bạch Dương, rồi đảo quanh từng người trong lớp.
Đối diện dãy cô, cũng có một số người không tham gia cuộc vui, tụ tập thành nhóm.
Người ngoài nhìn vào, ấn tượng đầu tiên hẳn cũng không tốt đẹp về cái lớp. Bất quá, cái nguyên nhân cơ hồ khá rõ ràng.
Xứng Nhi (Thiên Bình) ngồi đó, lặng lẽ, ẩn ẩn hiện hiện, giấu đi sự tồn tại của mình. Cô canh cánh trong lòng một nỗi sợ hão huyền. Cô không thể đối mặt với Hàn Lâm Bạch Dương. Nói chính xác hơn là cô yếu đuối, tự ti. Bạch Dương sẽ nghĩ về cô thế nào? Cô ta nói xấu cô điều gì? Cô ta? Cô ta? Hàng loạt ngôn từ được phơi bày. Cô chìm đắm trong sự hoang tưởng của bản thân. Không dứt được. Bất chợt, đầu óc cô vang vảng lời nói hôm nọ của mình:
Tao không ngờ rằng mày cũng thật giả tạo. Khoác lên một chiếc mặt nạ hào nhoáng, để mày trở thành con người thế nào?! Bất cần?! Lạnh nhạt?! Hay lòng tự tôn cao vút?! Tao khinh........
Mọi âm thanh dần ù đi bên tai Lương Xứng Nhi (Thiên Bình). Cô gục đầu xuống bàn. Mũi gỗ sơn còn mới xộc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu. Cô đưa tay bịt mũi.
Chung quy lại, cô...không muốn bị bỏ rơi.
***
...Tiết cuối...
Mặc cho cô giáo đang giảng bài, dưới lớp tụi học trò rất lộn xộn.
Ngoài khung cửa sổ, ánh nắng hắt qua, thiêu đốt cả một không gian. Bầu trời dần có những đám mây.
Dãy bàn đầu của lớp có Bạch Dương tỉ, nói chuyện không biết trời trăng. Cô huyên thuyên mọi loại chuyện, từ chuyện nhà cho đến chuyện Tổng thống. Song, đến Hồi giáo IS. Bạn đồng hành cùng cô là Sư muội, làm cho những thanh niên nghiêm túc cảm thấy khó chịu.
Cô giáo đã để ý hai cô, tằng hắng một tiếng cảnh cáo.
Song Ngư nếu là thường ngày, sẽ không có tình trạng thế này. Nhưng hôm nay khác, anh buồn ngủ kinh khủng. Mắt anh nhắm nhắm mở mở, miệng không ngừng ngáp lớn. Sự mệt mỏi bao trùm cơ thể, anh muốn bùng nổ a. Song Ngư vơ lấy quyển sách trên bàn, dựng nó đứng rồi gục xuống bàn mà ngủ. Đời học sinh mà, ai cũng phải ngủ trong lớp một lần chứ. Huống hồ anh chỉ ngồi trên ghế nhà trường một năm nữa thôi. Nghĩ là làm, anh khép hờ mắt. Hàng mi cong vút của anh thấy rõ vào lúc bấy giờ. Nó đen láy, thoạt nhìn mềm mại, có khi còn hơn lông mi con gái.
Song Song (Song Tử) ngồi bên cạnh không ngừng nuốt nước bọt. Đẹp quá! Ngay cả khi ngủ, tư chất của Song Ngư vẫn không bị lu mờ. Hai má anh khẽ ửng đỏ như thiếu nữ e thẹn, lâu lâu anh phẩy phẩy mấy con ruồi đang vo ve gần anh. Một hành động hết sức ngẫu nhiên nhưng mị hoặc vô cùng. Người Song Song (Song Tử) nóng ran, mũi từ đâu chảy ra chất lỏng đặc sệt. Cô hoảng hốt chặn sóng mũi. Oimeoi, cô chảy máu mũi rồi. Dãy bên trái chỉ có thế. Mấy đứa kia ngủ hết sạch a.
Còn dãy giữa có vẻ yên tĩnh hơn, một phần là có bạn ham học Ma Kết. Cư nhiên, hai bàn cuối thì chả vậy.
Cao Tử Phong (Song Tử) cười khúc khích, hơi cuối đầu thấp xuống. Anh lợi dụng sự to lớn của người bàn trên che chắn cho mình, gắng không để cô giáo phát hiện.
"X này. À há, tao lại thắng!"
Tử Phong (Song Tử) hí hửng nói, chưa được một giây, anh bắt đầu khó chịu bởi sự lơ là của cô bạn bên cạnh.
"おめでとう" thanh âm băng lãnh vang lên cùng vẻ mặt của Xử Nữ chẳng ăn khớp gì với lời nói. Cô vẫn giữ bộ mặt đờ đẫn, ánh mắt hướng về bàn trên. "Chúc mừng!"
Tử Phong (Song Tử) thu lại nét cười trên mặt, tỏ vẻ chán nản cất quyển tập. Ai da, chơi X O với cô nàng chả hay ho gì cả. Thắng kiểu này không có vui đâu.
"Lạc Thy đâu?"
Câu nói buột miệng của Phan Xử Nữ khiến Tử Phong (Song Tử) hiểu ra mọi chuyện. Anh gãi gãi đầu, bày ra biểu cảm ngu ngốc.
Mà anh ngu thiệt đó.
"Nó đi tập văn nghệ cho lễ khai giảng, sao mày mất tập trung thế?!"
"Ya, ai cần mày trả lời, thằng chó!!"
Một phút...
Hai phút...
Ba phút...
Hình như Xử Nữ hơi lớn tiếng? "E hèm, Kim Ngưu, em biết phải làm gì rồi chứ?"
Cả lớp bắt đầu lạnh sống lưng. Kì này Xử Nữ tiêu thật nga. Con Ngưu chính là người giữ sổ vàng, hay gọi thân thiện hơn là Death note, tương đương với Death note của Kira*.
Kim Ngưu vâng dạ, lấy bút hí hoáy viết: Xử Nữ không nghiêm túc.
Phan Xử Nữ hơi ngẩn người, không phải vì chuyện sổ đầu bài. Kim Ngưu, nó có gì đó lạ lắm. Xử Nữ mím môi, não nhanh chóng hoạt động. Kim Ngưu rất giỏi diễn xuất, đó là điều không thể bàn cãi. Nếu như nó đang đóng kịch thì chịu thôi. Cô có để ý rằng, bữa nay Ngưu rất trầm, lại ít ngẩng mặt lên, đi đâu cũng cúi đầu xuống. Tiết trước thì lại xin đến phòng y tế. Không ổn! Nhất định có biến!
Tử Phong (Song Tử) thở hắt, tay vô thức lật trang sách. Anh nhìn Xử Nữ như vậy, anh là bạn cùng bàn, thật không phải lẽ khi không an ủi. Vài phút sau, Tử Phong (Song Tử) hỏi bằng giọng quan tâm: "Mày buồn làm gì? Thằng Huy sẽ sớm chia tay với Lạc Thy thôi. Tính thằng đó là vậy mà."
Ây ây, Xử Nữ đang nghĩ chuyện khác mà!
Tử Phong, mày đi chậm thời đại quá. π_π
"Ah ừm," Xử Nữ không muốn Tử Phong bị hố, nên hùa theo "ありがとう。"
Cô cười dịu dàng. Hảo cảm đối với anh ngày tăng.
"Uây, có nghĩa là gì vậy? Mày cứ nói tiếng Nhật sao tao hiểu?"
Mặt Phan Xử Nữ đã đầy hắc tuyến.
"Ngu vãi nồi! Mày ăn cái vẹo gì mà não ngắn dữ?!"
"Tao...ăn cơm."
Xử Nữ: Douma! (o_-)
Cuộc nói chuyện của hai người đành dừng hẳn. Cô giáo đang nhìn hai người đầy "trìu mến".
Xử Nữ và Tử Phong (Song Tử) lập tức bị đá ra ngoài hành lang.
Cảm ơn, Tử Phong.
***
Cuối cùng cũng đến lúc ra về. Xử Nữ xếp sách vở vào cặp, lòng vẫn oán thán bà cô. Aigoo, đau chân chết!
Một bóng người lướt qua cô, Xử Nữ nhanh chóng gọi theo.
Cô gái cúi đầu, lọn tóc dài phủ xuống che hết cả khuôn mặt khả ái. Cô cố gắng lảng tránh Xử Nữ.
"Tao với mày cùng về!" cô kiên nhẫn nhắc lại. Bàn tay Xử Nữ đã giữ chặt bả vai Kim Ngưu.
Cơn mưa từ đâu ập đến. Mưa xối xả. Trong lớp học chỉ còn hai người, dưới mái trường ngập mình trong nước mưa.
Không có tiếng đáp lại.
Xử Nữ không thể đợi thêm, lay người cô nàng thư kí, bảo cô ngẩng mặt lên.
Kim Ngưu làm theo lời cô.
Xử Nữ điếng người, tay buông thõng.
"Mày vừa lòng chưa?" Đôi môi mỏng của Kim Ngưu, nó sưng tấy, còn lưu lại vết máu. Bờ môi nhợt nhạt thiếu sức sống, khắc lên vẻ tiều tụy của cô.
Kim Ngưu rũ mắt tránh cái nhìn từ người đối diện.
"Là Thiên Yết? Là thằng khốn đó đúng không?" Xử Nữ kích động run run hét lớn, cô đau xót thay cho Kim Ngưu. Bỗng, cảm giác nóng ấm quanh cơ thể cô, rồi bả vai cô ướt sũng.
Kim Ngưu nhào đến ôm Xử Nữ mà nức nở khóc, cô không ngần ngại hét lớn giải bày mọi nỗi niềm. Cô bỏ qua cái vai diễn tiểu thư, trở về với chính mình, thành một đứa trẻ yếu đuối như bao đứa khác. Tiếng khóc thống khổ của cô vang vọng cả căn phòng, từng mảnh cảm xúc vỡ òa trong không gian.
"Hức, mày biết không,.......hôm qua, hắn tới nhà tao, hức, bảo có chuyện cần nói.......hắn đã sắp đặt tất cả, hắn hôn tao.........trước mặt anh Thiên Long. Anh ấy tình cờ đi dạo, hức, hắn đã có kế hoạch tất cả......."
Xử Nữ đau lòng, vỗ nhẹ lưng Kim Ngưu.
Không có tiếng nói được phát ra, chỉ là tiếng thút thít của một cô gái. Trong ngôi trường này.
*Sổ của anh Yagami đợp trai đó ạ. Có ai xem phim này không?
Danh sách chương