Khi tỉnh lại, Tiết Hải thấy mình nằm trong bệnh viện, đầu óc hắn quay cuồng. Thật là lạ, hắn nhìn từ đôi bàn tay, thân thể mình, rồi lại nhìn xung quanh: đây chẳng phải là bệnh viện của mình hay sao? - trí nhớ của hắn bất ngờ được hồi phục sau lần rơi xuống vực thẳm



- tỉnh rồi à? em hôn mê một tuần rồi đấy



" đã một tuần trôi qua rồi sao?" - hắn tự nhũ trong đầu, vậy mà hắn chẳng có chút cảm giác nào, chỉ nghĩ mình vừa tỉnh dậy sau một giấc ngũ sâu mà thôi. Hôm nay, Tiết Vân đến bệnh viện thăm em trai và em dâu mình, cô có chút hứng thú với việc lập gia đình cho cả hai



- tỉnh lại là may rồi, chị tưởng... em định quên luôn mọi người rồi chứ



- Thanh Thanh đâu? cô ấy ...



- đã xuất viện được hơn ba ngày rồi, giờ này chắc Thanh Thanh đã đến quê rồi



- cô ấy đi đâu? quê? cô ấy về quê sao?



- ừm.. chị thấy Thanh Thanh có chút gì đó buồn buồn, hỏi mãi mà chẳng thấy hồi âm, chị cứ ngỡ hai đứa vừa gặp lại mà đả cải vã rồi chứ, nên mới vào "giải hòa" đây



Tiết Hải không nói gì, tháo những dây vướn víu trên người mình xuống, lấy đồ mà Tiết Vân mang đến thay ngay lập tức, hắn muốn đi gặp người con gái đó



-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Sau cái đêm cả ba rơi xuống vực, Gia Mộc nhận được tin liền mang họ đến bệnh viện kịp thời. Thanh Thanh bị chấn thương khá nặng nhưng về mặt có thể nói là hồi phục hơn hẳn. Lúc tỉnh giấc trong phòng bệnh, cô vui mừng đến nỗi rơi nước mắt vì thấy Tiết Hải không có chuyện gì, niềm vui chưa trọn vẹn. Nhân lúc Thanh Thanh hồi phục, bác sĩ vì không muốn cô bị shock với kết quả mà ông sắp nói, nên đã lặng lẽ mời cô ra khỏi phòng để nói chuyện



Khuôn mặt ông phảng phất u buồn, nửa muốn nói nửa lại không, cảm giác này hệt như lúc mà các bác sĩ đi ra sau khi khám xong cho mẹ cô ngày trước. Khuôn mặt cô hơi chau lại, cô cố gắng giữ cho mình bình tĩnh để nghe những điều sắp nghe được từ bác sĩ



- sức khỏe của phu nhân hồi phục rất nhanh. Chúc mừng, nhưng...



Có linh tính không lành, Thanh Thanh im lặng không ngắt lời bác sĩ để lắng nghe tiếng lời



- nhưng... vì rơi từ độ cao của vách núi xuống đất, cú va chạm mạnh đó làm tổn thương phần bụng phu nhân khá nhiều... e rằng...



- e rằng như thế nào? ông nói tiếp đi chứ



- e rằng... sau này sẽ rất khó để có thể sinh con. Mong phu nhân đừng đau lòng mà sinh bệnh



Lời nói như tát vào mặt Thanh Thanh một cái giáng trời, cái gì đây? Cô không thể nào sinh con được nữa sao? Cô thật sự chỉ muốn bên cạnh người cô yêu mà khó đến vậy ư? Ông trời đang cố gắng chia rẽ tình cảm này thì phải... Cô chợt bật cười, nụ cười che giấu đi cảm xúc không thể nào cất thành tiếng, mà chỉ biết im lặng chịu đựng



Cô bước vào trong, người cô yêu đang nằm trên chiếc giường đó. Cô yêu hắn thật sự, tình yêu nào đủ lớn để cô làm tất cả vì hắn, nhưng... nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh nhau như thế này, thì liệu sau này, người nào sẽ tiếp quản sự nghiệp, nối giỏi ở Tiết gia đây! 



Cô ngồi xuống cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn, khẽ vuốt lấy mái tóc rồi cúi người hôn vào khuôn mặt tuấn tú ấy. Cô rất hạnh phúc vì những gì đã đến với cô trong chần ấy thời gian dài. Cô yêu hắn nồng nàn, hắn cũng vậy. Nhưng, lúc này đây, bản thân cô lại cảm thấy mình không đủ xứng với hắn nữa rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện