Phu nhân nhanh chóng đi mất để lại không gian riêng tư cho 2 đứa! Tiết Hải yêu cầu quản gia lấy bảng hợp đồng ra đưa cho Thanh Thanh kí tên



Ban đầu, cô chẳng hiểu đây là trò gì tiếp theo mà Tiết Hải bày ra để gạt cô. Sau khi đọc kỉ càng, cô mới phát hiện  đây là hợp đồng "trả nợ"



- cô đọc xong hết chưa? (Tiết Hải phá tan bầu không khí căn thẳng)



- thiếu gia yên tâm, số tiền đó tất nhiên tôi sẻ trả cho ngài.... (đặt nhẹ tờ hợp đồng trên bàn)



- khoan...! hình như cô chưa đọc hết thì phải (ánh mắt yêu cầu Thanh Thanh lấy lại tờ giấy)



" Tôi là: Tiết Hải - chủ của khoản nợ mà cô Thiết Thanh Thanh đã vay gần 10 ngàn vạn. Sau vài lần cố tình dâng hiến cho cô ấy thân thể ngọc ngà này, cô ấy lại không chấp nhận nó! Vì vậy tôi đành phải nâng số tiền cả lãi lẩn lời gấp đôi: Thiết Thanh Thanh, nếu như cô ấy đủ bản lĩnh thì hảy thử rời xa tôi và trả khoản nợ ấy, tôi nhất định không tha! Bắt buộc cô ấy phải thiếu nợ tôi cả tinh thần và những tổn thất mà cô ấy đã gây ra



* Điều 1: hôn Tiết Hải trước khi ngũ, sáng thức dậy, bất cứ lúc nào Tiết Hải muốn



* Điều 2: phải ngũ chung vói Tiết Hải vì Tiết Hải không thích Thanh Thanh ngũ 1 mình



* Điều 3: không được lại gần bất kì người đàn ông nào ngoài Tiết Hải nếu không được sự cho phép



 * Điều 4: tận dụng tối đa những gì trên người Tiết Hải



..................................................



* Điều 100: không cần trả nợ nhưng phải chịu trách nhiệm với Tiết Hải và sinh cho Tiết Hải vài đứa con"



Tiết Hải che tay lại nhịn cười, quả thật những điều này không biết hắn tìm đâu ra mà thật hài hước. Khiến người khác không kìm chế bản thân



- thiếu gia, ngài thật quá đáng! (Thanh Thanh tưởng đây là trò trêu chọc)



- nếu ta nói đây là thật thì sao? cô có chấp nhận ta không? (đứng gần Thanh Thanh)



Chẳng có 1 ai lại yêu 1 con người hầu, chẳng có  1 ai mà muốn kẻ nợ mình làm những công việc này, và cũng chẳng có  ai đủ chân thành để viết ra những lời lẽ tuy không hoa mỹ nhưng thật lòng này... chẳng 1 ai - nhưng tại sao hắn lại ngoại lệ?



- đừng tốt với tôi như vậy! Nợ thì phải trả! chắc chắn trả (Thanh Thanh xoay người đi)



Tiết Hải nắm chặt tay Thanh Thanh lại



- cô trả cô cho ta chứ? (nghiêm nghị) còn số tiền đó không trả cũng chẳng nhầm nhò gì, chỉ mong.... (khựng lại vài giây)



-.....



- chỉ mong ta có thể bù đắp được những mất mác mà cô phải chịu đựng, ta sẽ gánh hết....





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện