Để kiểm chứng suy đoán của mình, Phượng Khê vội vàng chạy ra sau núi.

Lúc trước khi mới tập luyện đan, nàng đã hun c.h.ế.t khá nhiều linh thú cấp thấp. Bây giờ để bù đắp, nàng sẽ giúp chúng sinh sản.

Thế là, nàng lấy ra một viên đan dược, bóp nát rồi nhét vào trong bánh bao, ném cho đám linh thú kia.

Sau đó, tiếng rên rỉ không thể miêu tả của đám linh thú vang vọng khắp sau núi.

Phượng Khê thầm phỉ nhổ: “Nhóm luyện đan sư của Ngự Thú Môn chẳng đứng đắn gì cả. Luyện gì không luyện, lại đi luyện loại đan dược này.”

Phượng Khê chẳng hề biết rằng, ở Ngự Thú Môn cách nàng mấy nghìn dặm, nhóm luyện đan sư vẫn đang vắt óc nghiên cứu đơn thuốc, tóc sắp trọc đến nơi…

Thấy trong ngọc giản không có đơn thuốc cùng loại, Phượng Khê bèn đặt tên cho loại thuốc này là… thuốc nhiều con nhiều cháu.

Sau đó, nàng bắt tay điều chế giải dược của loại thuốc này.

Luyện mãi đến khi thuốc chứa đầy chậu, nàng mới hí hửng chạy đi chia cho từng sư huynh.

Giang Tịch và Quân Văn đã quá quen với hành động này của nàng, nên chẳng cảm thấy gì cả.

Nhưng gương mặt vốn luôn lạnh lùng của Cảnh Viêm lại hiện rõ một dấu chấm hỏi to đùng!

Dùng chậu đựng đan dược á? Rốt cuộc trong khoảng thời gian huynh ấy rời tông, tông môn đã xảy ra chuyện gì thế?

Hiện tại Huyền Thiên Tông của họ đã giàu có đến mức này rồi ư?

Tuy Phượng Khê nói những đan dược này đều do nàng luyện chế, nhưng Cảnh Viêm chẳng hề tin, chỉ cho là nàng đang nói huyên thuyên.

Phượng Khê lười giải thích với huynh ấy, nàng nhảy chân sáo đến tìm Tiêu Bách Đạo.

Tuy Tiêu Bách Đạo đã lớn tuổi rồi, nhưng biết đâu có ngày trúng chiêu thì sao, vẫn nên đề phòng một chút thì hơn.

Dù Tiêu Bách Đạo cảm thấy có hơi cạn lời, nhưng vẫn nhận lấy thuốc giải.

Ông vẫn luôn cho rằng đống đan dược này do Phượng Khê hóa duyên mà có.

Thế nên, ông nói với Phượng Khê: “Tiểu Khê, tuy đệ tử các tông môn khác đối xử với con không tệ, nhưng con cũng không nên “vét” sạch túi của người ta như thế chứ!”

Phượng Khê: “… Sư phụ, những đan dược này là con tự luyến chế mà!”

Tiêu Bách Đạo cười an ủi: “Được rồi, sư phụ biết rồi. Lòng con hiểu rõ là được!”

Phượng Khê: “…”

Thôi bỏ đi, sư phụ thích nghĩ thế nào thì nghĩ.

Khoảng thời gian sau đó, sáng nào bốn sư huynh muội Giang Tịch cũng tới thỉnh an Tiêu Bách Đạo.

Phượng Khê đi bên cạnh Cảnh Viêm, lải nhải từ lúc đi đường, đến tận lúc ngồi trong phòng Tiêu Bách Đạo, nàng vẫn chưa thôi.

Ban đầu Cảnh Viêm còn thoáng hiện sự mất kiên nhẫn, nhưng khổ nỗi Phượng Khê dính chặt như kẹo mạch nha, khó mà gỡ bỏ.

Dần dà rồi cũng quen, huynh ấy dứt khoát mặc kệ nàng.

Nàng muốn nói gì thì nói, huynh ấy không nghe là được.

Chứng kiến cảnh tượng “huynh muội thắm thiết”, Quân Văn ghen tị c.h.ế.t đi được!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ôi!

Kẻ chủ động thường không được coi trọng.

Hắn đối xử với tiểu sư muội tốt như thế, nhưng tiểu sư muội đã dỗ dành hắn lần nào đâu.

Tứ sư huynh vẫn luôn mặt nặng mày nhẹ, ấy thế mà tiểu sư muội lại nghĩ trăm phương nghìn kế để dỗ dành huynh ấy vui vẻ.

Nghĩ đến chuyện không bao lâu nữa, nhị sư huynh và tam sư huynh cũng sẽ về, trái tim Quân Văn đau đến độ nứt toạc thành tám phần.

Tình yêu của tiểu sư muội dành cho hắn lại bị chia sẻ cho xem!

Chẳng qua, hắn biết tính cách của Cảnh Viêm có hơi quái gở, nếu cứ tiếp tục như thế, sợ rằng tương lai huynh ấy sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch cho xem. Thế nên, giờ để tiểu sư muội giảng đạo lý, khai sáng cho huynh ấy cũng tốt.

Tiểu sư muội giống như ánh sáng mặt trời vậy, luôn sưởi ấm cho những người bên cạnh.

Không chỉ các đệ tử trong tông môn, mà ngay cả những linh thú cấp thấp ở sau núi đều trở nên hăng hái hơn, sinh hết lứa này đến lứa khác.

---

Hôm nay, Quân Văn chạy tới tìm Phượng Khê với vẻ mặt hưng phấn: “Tiểu sư muội, nửa tháng nữa, chợ phiên thường niên ở thành Thiên Thủy sẽ mở, chúng ta tới góp vui đi!”

Đôi mắt Phượng Khê lập tức sáng lên.

Chợ phiên thường niên của thành Thiên Thủy, thực chất là một đại hội giao dịch. Vào thời điểm này hằng năm, các tu sĩ ở bốn phương tám hướng sẽ đổ dồn về đây.

Trong tay nàng có kha khá thứ tốt, vừa hay có thể nhân cơ hội này bán ra ngoài, kiếm tiền mua quà cho sư phụ và các sư huynh, thuận tiện mua thêm chút bùa giấy, mực,… nữa.

Hai người thống nhất ý kiến, rồi tới tìm Tiêu Bách Đạo.

Tiêu Bách Đạo vốn không đồng ý, nhưng ông không đỡ nổi đòn nũng nịu của Phượng Khê, bị nàng lừa cho gật đầu.

Ông ân cần dặn dò Phượng Khê: “Tiểu Khê, cơ thể con ốm yếu, lòng dạ lại ngây thơ, nhất định phải cẩn thận mọi bề, nâng cao tinh thần cảnh giác…”

Môi của Quân Văn sắp bĩu thành cái gáo đến nơi!

Cũng chỉ mỗi sư phụ cho rằng tiểu sư muội lòng dạ ngây thơ!

Nàng sắp thành tinh đến nơi rồi!

Tiêu Bách Đạo không yên tâm, gọi cả Giang Tịch và Cảnh Viêm tới, để họ cùng đi.

Hai người vốn là người thích yên tĩnh nên không muốn đi cho lắm, nhưng sư phụ đã lên tiếng, họ cũng chỉ đành nghe theo.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày xuất phát.

Sau khi đi tới cổng tông môn, Phượng Khê vẫn “cam tâm tình nguyện” dập đầu bái lạy tổ sư gia như thường lệ.

Vẻ mặt Cảnh Viêm hiện rõ sư kinh ngạc.

Không ngờ tiểu sư muội điên điên khùng khùng này lại hiểu lễ nghĩa đến vậy.

Sau đó, huynh ấy nhìn thấy tiểu sư muội trói chặt mình vào thanh kiếm gỗ, vừa bay vừa hét vang trời.

Cảnh Viêm: “…”

Dường như hắn hơi hiểu được câu nói “chỉ cần dẫn theo muội, đảm bảo sẽ rất thú vị” của tiểu sư muội rồi.

Nhưng đây nào phải thú vị, đây là sợ hãi thì có!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện