Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Ở màn trời phía bắc, bên dưới khe nứt, thần tọa vàng kim của Thần Luật Thiên Tôn phát ra thanh âm tru tréo, gần như sụp đổ. Ở mặt ngoài thần tọa ngưng tụ từ khái niệm “luật pháp” này, ngàn vạn điều khoản mạ vàng như bị thiêu đốt, vặn vẹo nứt vỡ, mỗi một vết rách không ngừng chảy ra lực lượng bản nguyên vàng sậm.

Đó là Đại Nhật Thiên Tôn đang ở sâu trong Căn gặm nuốt sức mạnh của Thần Luật Thiên Tôn. Hư ảnh Đại Nhật Thiên Tôn áp đảo bên trên thần tọa, sau lưng vị này là 12 luân bàn vàng sậm chậm rãi chuyển động, mỗi một luân bàn phản chiếu pháp điều bị xuyên tạc, như là thanh dao giải phẫu sắc bén, đang bóc ra quyền hành “tài quyết” của Thần Luật Thiên Tôn.

- Thần Luật, không biết ngươi còn nhớ nhát kiếm đâm từ phía sau vào tim ta của ngươi hay không? Thanh âm Đại Nhật Thiên Tôn mang theo cừu hận mấy trăm nghìn năm, từng từ như xé rách không gian:

- Khi ta tỉnh lại, khắc sâu trong xương cốt cảnh đó, vĩnh viễn không quên a, ta có lỗi gì với ngươi chứ? Là vì ngươi khao khát trật tự? Ta đã từng hứa, chỉ cần cho ta 2000 năm, ta sẽ trả lại thế gian trong vắt cho ngươi, 2000 năm thôi mà ngươi không chờ được sao? Ngày xưa ngươi theo ta chinh chiến, tận mắt chứng kiến khi Thái Thượng Thiên Tôn quét ngang trên trời dưới đất, thiết lập thần đình là ngoan độc tàn nhẫn như nào. Ngươi theo ta rời khỏi Thái Thượng, còn kế thừa pháp môn trật tự ta bóc ra từ nàng, chẳng lẽ còn trông cậy sau khi nàng trở về sẽ hạ thủ lưu tình sao?

Thần Luật Thiên Tôn không trả lời. Hắn đã mất đi thân thể từ 260 nghìn năm trước, lúc này chỉ còn lại nguyên thần, đang bị Đại Nhật Thiên Tôn đánh tan dần.

Giờ hắn hoàn toàn dựa vào mạng lưới pháp luật giăng đầy thiên địa để duy trì, đó đến từ pháp lệnh quan phủ, ước định dân gian… ngưng kết thanh quy tắc thế tục. Lúc này, chúng như xiềng xích ngưng kết cùng nhau, như hóa thành cự xà vặn vẹo, điên cuồng giãy dụa dưới chân Đại Nhật Thiên Tôn.

Ánh mắt của hắn nổi lên trong chuỗi xiềng xích, bóng tối của đại nhật luân bàn hiện lên trong mắt hắn, một chút ký ức hắn đã lãng quên dần dâng trào, nhập vào ý niệm hắn.

310 nghìn năm trước, chính là hắn dùng thần khí Lôi Phạt Thần kiếm đâm vào phục sinh thể của Đại Nhật, hắn còn nhớ rõ vị này đầy tức giận và không cam lòng.

Giờ này cảm xúc đó cũng đang sinh ra trong lòng hắn.

- Các ngươi… quả nhiên vẫn như vậy, vẫn không từ thủ đoạn, dùng tính mạng phàm nhân và luật pháp vặn vẹo làm mồi nhử ta.

Thanh âm Thần Luật đầy tự giễu, hắn đã suy yếu đến lời nói như gió tàn trong nến nhưng vẫn mang theo uy nghiêm của pháp luật:

- Vì vậy ta chưa từng hối hận! Để ta hối hận là ngày xưa lại nghe theo ngươi dụ dỗ, tự tay đánh nát trật tự mà ta đáng lẽ nên bảo vệ.

Đám dư đảng Đại Nhật này bố trí cạm bẫy trong quốc thổ Đại Liêu, vặn vẹo luật pháp của 34 quận phủ quanh đây, còn huyết tế mấy trăm triệu người để dụ hắn đến đây.

Thủ đoạn bẩn thỉu bỉ ổi và máu tanh tàn khốc này không khác gì 320 nghìn năm trước!

Bởi vậy hắn không chút hối hận!

Lúc này, rất nhiều ký ức hiện lên trong hắn. Thời đại đó, màn trời như là thịt thối bị cự thú gặm nhấm, không ngừng rỉ xuống máu đỏ tươi, mỗi một giọt tràn ngập thanh âm điên cuồng lảm nhảm.

Chúng Thần trong Đại Nhật thần đình vì để đối kháng với Căn thu hút thì tăng cường sức mạnh, trắng trợn thu chiếm tín đồ trên mặt đất và trong Luyện Ngục.

Nhưng sau khi bọn họ biết tín ngưỡng cũng là kịch độc, có thể đẩy bọn họ ngã vào Căn, mà trong thiên địa chỉ cần còn trật tự do Thái Thượng Thiên Tôn chế định, phàm nhân còn duy trì kính yêu kính sùng với Thái Thượng Thiên Tôn thì Thái Thượng Thiên Tôn sẽ không bao giờ rơi xuống khỏi Chân Lý Thần Tọa, vì vậy bọn họ không chút do dự vung lên đồ đao với tín đồ của mình.

Khi đó thổ địa Thiên Cực tinh tràn ngập máu và lửa… Khắp nơi trên mặt đất là yêu ma do chúng Thần tạo ra, chúng như sóng lớn bao phủ năm châu, tùy ý giết hại sinh linh, thôn tính huyết nhục. Phàm nhân bị thần quyền nghiền ép như con kiến hôi bị tùy ý chà đạp, bị ép đến bước đường cùng.

Con ngươi Thần Luật Thiên Tôn dần chuyển thành màu đỏ thẫm. Giờ khắc này, khái niệm tài quyết và trật tự của hắn đang bị Đại Nhật Thiên Tôn mạnh mẽ bóc ra.

Pháp môn tài quyết vốn là của Đại Nhật Thiên Tôn, là Đại Nhật Thiên Tôn cướp được từ Thần Văn Chi Chủ, bảo tồn lâu đến 70 nghìn năm, Thần Luật Thiên Tôn đến giờ vẫn chưa thể luyện hóa xóa đi dấu ấn của Đại Nhật Thiên Tôn. Cho nên giờ pháp môn này đã bị Đại Nhật Thiên Tôn bóc ra hơn nửa.

Pháp môn trật tự vốn thuộc về Thái Thượng Thiên Tôn. Là khi Đại Nhật Thiên Tôn và Thái Thượng Thiên Tôn tranh đấu, cướp giật một phần nguyên chất liên quan giao cho hắn. Nên Thần Luật Thiên Tôn vẫn chưa nắm chắc được pháp môn này, đương nhiên pháp môn này cũng không thuộc về Đại Nhật.

Chỉ là ngày xưa Thần Luật Thiên Tôn từng hiệu trung với Đại Nhật thần đình, có huyết khế với Đại Nhật Thiên Tôn, không thể chính diện đối kháng với vị này.

Thần Luật Thiên Tôn giờ chỉ có thể toàn lực chống cự, trì hoãn quá trình cướp đoạt của Đại Nhật Thiên Tôn. Hắn biết tình huống này sẽ không kéo dài lâu nữa, mình sớm muộn sẽ rơi rụng.

Nhưng Thần Luật Thiên Tôn hắn tuyệt đối không cho phép! Tuyệt không cho phép trật tự, luật pháp hắn đặt ra bị xáo trộn! Linh tuệ còn sót lại của hắn lờ mờ ý thức được những ý nghĩ đó có thể là do nhận thức và ý chí của chúng sinh ảnh hưởng đến hắn nhưng hắn vẫn kiên quyết dùng thần thức càn quét trời đất.

Pháp môn tài quyết và trật tự dù sẽ bị cướp đi nhưng hắn còn pháp luật, trừng trị, khế ước và công chính vẫn thuộc về hắn. Hắn sẽ không cho phép Đại Nhật Thiên Tôn nhận được những sức mạnh này. So với để thiên địa một lần nữa rơi vào hỗn loạn, trầm luân trong bóng đêm, hắn tình nguyện giao những khái niệm này cho những người khác, giao cho những người có thể gìn giữ trật tự và luật pháp trong thiên địa.

Ánh mắt Đại Nhật Thiên Tôn lạnh lùng nhìn con rắn luật pháp vặn vẹo bên dưới, đồng thời cũng đưa mắt nhìn hướng Lạc Kinh.

Lúc này, thân hình Hy Vọng Thiên Tôn xuất hiện bên người hắn:

- Bẩm Thần, có một tin tức rất tệ. Vệ Phạm, Thần Phù Thiên Tôn ngày xưa, dùng thân phận Vạn Cơ Chi Thần trở về. Không biết vì sao, vị này lại chọn thần phục với Lâm Duệ, trở thành thiên sứ thần giới dưới trướng Lâm Duệ.

Đại Nhật Thiên Tôn không khỏi nhíu chặt mày, hắn thật ra đã sớm cảm ứng được chuyện này, cảm thấy rất khó giải quyết.

Đại Nhật Thiên Tôn dù chưa từng tiếp xúc với Thần Phù Thiên Tôn nhưng cũng biết bất cứ vị nào sức mạnh tổng hợp đạt đến siêu hạn đều không thể coi thường.

Nghe nói Thần Phù quật khởi sau khi hắn ngã xuống. Vị này dựa trên cơ sở của Thần Văn Chi Chủ, sáng chế ra thần phù và pháp trận vô cùng mạnh mẽ. Nhất là nếu chiến đấu trên chiến trường Thần Phù Thiên Tôn sắp đặt sẵn, vị Vực Sâu này gần như là vô địch!

Đại Nhật Thiên Tôn dù thu được pháp môn thần luật, tài quyết, một lần nữa bước vào hàng ngũ Vực Sâu nhưng thằng nhãi ranh kia lại thêm mạnh hơn.

- Điều này rất kỳ quái, theo lẽ thường, Thần Phù không có lý do gì khuất phục, trừ khi…

Đại Nhật Thiên Tôn bất giác nghĩ đến võ ý “nhất” của Lâm Duệ, trong mắt đầy nghi ngờ:

- Còn có, giờ hắn đã đến Lạc Kinh.

Hy Vọng Thiên Tôn nghe vậy thì híp mắt lại, ánh mắt đầy sắc bén. Lâm Duệ không đến đây quấy nhiễu như dự đoán trước đó của họ, mà lại chọn đến Lạc Kinh!

Điều này nói rõ ở đó có chuyện quan trọng hơn đối với Lâm Duệ!

Chẳng lẽ là Ly Hợp Thiên Tôn sao?

…..

Lâm Duệ khi đến Tinh Cảng thì trận thần chiến ở thần cung trên Lạc Kinh đã kéo dài được 6 tiếng.

Bầu trời nơi này bị sức mạnh của U Ám Chi Chủ bao phủ, rơi vào hắc ám tuyệt đối. Nhưng Lâm Duệ với sức mạnh của mình có thể nhìn xuyên thấu thần vực của U Ám Chi Chủ, nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Giờ thời tự hư không ở đó bị xé rách thành vô số mảnh vụn, sức mạnh của mấy vị Thần hóa thành dòng lũ diệt thế, tùy ý càn quấy khắp Lạc Kinh, ép vụn tất cả vật chất thành bột mịn.

Theo Bất Tử Long Tôn ra tay đầu tiên, thổi lên kèn lệnh chiến đấu, mấy vị Thần hiện thời đều gia nhập trận thần chiến này.

Trận pháp phòng ngự và vòng lá chắn từ trường của Lạc Kinh đã nứt vỡ, kiến trúc thần cung đã bị đánh thành phế khư.

Thân rồng dài vạn mét của Bất Tử Long Tôn đã thủng trăm ngàn lỗ, thậm chí lộ cả phần xương cốt bạch kim ra ngoài nhưng hắn lại không thèm quan tâm, liên tục cuốn theo lửa luyện ngục va chạm với đỉnh nhọn thần cung, liên tiếp không chút gián đoạn.

Bên dưới thần cung, bóng tối ngưng kết thành ngàn vạn xiềng xích như muốn kéo toàn bộ thần cung vào vòng xoáy khổng lồ bên dưới do Thôn Phệ Chi Chủ hóa thành.

Lực lượng hư vô của Tây Vực Sâu đang biến sức mạnh động tĩnh và chân lý của Đông Vực Sâu thành hư vô.

Còn có sương băng đầy trời rơi xuống từ màn trời nữa, làm cho toàn bộ hơi nước trong thần cung đóng băng thành vạn niên huyền băng, thậm chí cả dòng thời gian cũng bị đóng băng, áp bức Đông Vực Sâu không thể không tiêu hao rất nhiều sức mạnh động tĩnh phá đi lực lượng băng phong.

Sức mạnh của Trung Vực Sâu càng thêm đáng sợ, bọn họ đã chia cắt thần cung thành nhiều mảnh lập phương khác nhau, mỗi mảnh rơi vào đứng im vĩnh hằng.

Đôi chiến long đặc hữu của họ đã hiện thân, xoắn ốc vào nhau như hình DNA vậy. Con hắc long đực lân phiến khắc đầy hình bánh răng bể tan tành, con bạch long cái thì quanh thân mọc đầy hư không cốt mâu, khi chúng xoắn vào nhau, tốc độ thời gian quanh thần cung lúc nhanh lúc chậm. Sức mạnh động tĩnh đánh ra từ thần cung bị chúng đánh thành tro tàn rỉ sét. Sức mạnh bất động của Đông Vực Sâu làm bất động đám xúc tu u ám nhưng vì thời gian đảo ngược, đám xúc tu một lần nữa thu được lực xung kích mạnh gấp mười lần trước đó.

Động tĩnh thiên long của Đông Vực Sâu lúc này đang bị vây công ở bên ngoài thần cung, liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ dưới nhiều bên giáp công.

Con chiến long này dùng động tĩnh thần văn làm cốt, triều tịch chân lý làm huyết, mỗi tấm vảy rồng chuyển động thái cực đồ, uy thế vô cùng mạnh mẽ. Nhưng giờ cánh trái của nó bị linh minh thôn thiên long của Thôn Phệ Chi Chủ xé rách, bên phải bị băng hài cốt long đâm long trảo vào sâu trong ngực, đuôi rồng thì bị linh minh hư vô long gặm nhấm thành các mảnh nhỏ.



Trí mạng hơn cả là Mộng Ảo Thiên Tôn, sức mạnh của vị này nằm ở tâm linh, không hiện ra trong hiện thực. Nhưng nhìn Đông Vực Sâu ứng chiến chúng Thần có thể thấy, vị này nhiều khi chống đối thác loạn, không chút logic nào, rõ ràng là bị Mộng Ảo Thiên Tôn ảnh hưởng, không thể phán đoán rõ tình thế.

Còn có đông đảo tế tự và long vệ dưới trướng Đông Vực Sâu, cùng với 37 nghìn võ giả Hóa Long đang tụ tập trong thần cung, dưới đại ti thiên thống lĩnh duy trì trận pháp phòng ngự của thần cung. Nhưng trận pháp này không ngừng để lộ sơ hở, Lâm Duệ chỉ chú ý nhìn 100 giây đã thấy rất nhiều sai lầm cấp thấp xuất hiện.

Nhưng…

- Tiểu Duệ, khái niệm chân lý của vị kia đang tăng nhanh.

Lúc này, giáo sư Tư Mã Lâm và mấy vị viện sĩ đã vào trong Quang Minh Đại Giáo Đường, đang mượn nhờ các thiết bị giám sát quan sát tình huống Lạc Kinh:

- Gần như cứ cách 10 phút, khái niệm chân lý của vị kia tăng thêm 0,001%.

Con số này nhìn như không nhiều nhưng nên nhớ khái niệm chân lý của Đông Vực Sâu đã đến rất gần 100%. Vị này chưởng khống chân lý ở cấp độ rất sâu, giờ vị này chỉ cần khắc những điều mình hiểu biết vào chỗ sâu của Căn là nắm giữ hoàn toàn khái niệm này. Chỉ cần vị này đưa được khái niệm chân lý lên cấp Thần, chỉnh thế sức mạnh sẽ tiến vào siêu hạn.

Lâm Duệ thì khẽ lắc đầu, không quá coi trọng. Lúc này, võ ý “nhất” của hắn đã bện được một mạng lưới lớn trong Căn, hắn có thể cảm ứng rõ ràng hơn bọn họ.

Khái niệm chân lý của Đông Vực Sâu chính xác là đã đạt được 99,995%.

Vấn đề là 0,005% còn lại đối với Đông Vực Sâu mà nói khó như lạch trời!

Lâm Duệ nhìn ra được trong 7 vị Thần tham chiến, ngoài Bất Tử Long Tôn ra thì chưa ai dùng toàn lực.

Nhưng nếu khái niệm chân lý của Đông Vực Sâu lên cao, sắp chạm đến cấp Vực Sâu thật sự thì mấy vị Thần đó nhất định sẽ liều mạng.

Ngoài ra, theo khái niệm chân lý lên cao, sức chống cự và áp chế của Thái Thượng Thiên Tôn cũng càng lúc càng mạnh, dù cho chân linh vị này còn chưa thật sự khôi phục.

Sau đó Lâm Duệ đưa mắt nhìn về các điểm lánh nạn.

Trận chiến hôm nay đúng là không thể tránh được, chỉ khác nhau sớm hay muộn thôi nhưng Lâm Duệ cho rằng mình vẫn phải có trách nhiệm, trận chiến này là do hắn kích thích đưa tới.

Nói thì có vẻ giả nhân giả nghĩa nhưng Lâm Duệ rất coi trọng việc này, cho rằng đây là phương thức để hắn duy trì “nhân tính”. Hắn vẫn rất quan tâm nhân mạng, quan tâm đến tín đồ của mình.

Tình huống những điểm lánh nạn này vẫn ổn. Những điểm lánh nạn này là do Lệnh Hồ Minh Đức phụ trách giám sát xây dựng, lại được hắn đầu tư lượng lớn tiền của. Bọn chúng có độ dày cơ bản lên đến cả 100m, còn có năng lực co giãn rất tốt. Còn có rất nhiều trụ cột chế tạo từ luyện ngục huyền thạch, dùng long huyết chiến long cấp 9 vẽ thần phù kim cương bao quanh nữa.

Dưới pháp môn vặn vẹo, hủy diệt của Lâm Y, Lâm Hi, thêm vào lực lượng quang minh gia trì ngăn cách trên dưới Lạc Kinh, những chỗ lánh nạn ở sâu dưới lòng đất 300m này về cơ bản vẫn hoàn hảo.

Lâm Duệ sau đó nhìn về hướng vườn chân lý.

Tàn linh của Ly Hợp Thiên Tôn đang ẩn giấu ở đó, trợ giúp Đông Vực Sâu ly tán sức mạnh của Thái Thượng Thiên Tôn. Nhưng vị này rõ ràng không định đi đến cùng với Đông Vực Sâu, trong 6 giờ vừa rồi, tàn linh Ly Hợp Thiên Tôn đã 3 lần định chạy trốn nhưng bị hai chị em Lâm Hi, Lâm Y nhìn chằm chằm, chặn lại.

Lâm Duệ giờ đang chờ thời cơ thích hợp để cướp đoạt tất cả tài phú còn lại của Ly Hợp Thiên Tôn.

Ngay khi hắn đang ngưng thần quan chiến, một bọt biển bảy màu bỗng nhiên xuất hiện phía trước hắn sau đó tan vỡ, một vị tế tự nữ tính mặc váy dài, khí chất dung mạo mỹ lệ tuyệt luân, tỏa ánh sáng lung linh bước ra từ bọt biển.

Nàng ban đầu nhìn trận địa sẵn sàng đón địch từ 90 nghìn tế ti, còn có 8 tòa Huy Hoàng Thánh Đàn ở xung quanh, sau đó đưa mắt nhìn hướng Lâm Duệ và 3 vị Vực Sâu phía sau: “Tuyệt Vọng Nữ Thần” Lâm Hi, “Thống Khổ Nữ Thần” Lâm Y và thiên sứ thần giới mới sinh ra - Vệ Phạm!

Mộng Ly vẻ mặt bình tĩnh cúi đầu làm lễ:

- Quang Minh Chi Chủ các hạ, Thần của ta có lời chuyển cáo, hắn cho phép ngài lập tức ra tay bắt giết Ly Hợp. Sau đó Thần của ta sẽ tạo thời cơ thích hợp cho ngài.

Lâm Duệ nghe vậy thì cười vui:

- Bắt giết Ly Hợp? Cho nên giờ ta còn phải cảm kích Thần của ngươi sao?

Hắn chắc chắn sẽ bắt giết Ly Hợp nhưng không nhất định là bây giờ!

- Điện hạ, Chân Lý Thần Tọa sớm muộn sẽ rời khỏi ngài. Đại Nhật Thiên Tôn cũng sắp nhập cuộc, điện hạ nếu như muốn thu được lực lượng của Ly Hợp Thiên Tôn thì đây là cơ hội tốt nhất.

Gương mặt Mộng Ly không chút biến sắc nhưng con ngươi lóe lên tia mỉa mai không dễ phát hiện:

- Thần của ta và chúng Thần có thể đồng ý cho ngài 2 tòa nền móng màn trời nhân tạo, mỗi tòa chứa 500 triệu linh hồn.

Khóe môi Lâm Duệ hơi giần giật, hắn không chút hứng thú với nền móng màn trời nhân tạo.

Cũng vào lúc này, thần niệm Lâm Duệ đột nhiên sáng lên một hình ảnh.

Là Lạc Vọng Thư - sư tôn của hắn, nàng đang mặc trường bào thuần trắng, từng bước một đi ra con đường Thiên Uyên. Tóc bạc của nàng tung bay theo gió, mỗi một sợi tóc sáng lên ánh sáng thần văn chân lý nhàn nhạt, bên cạnh nàng là Vô Thượng Thần Tâm nàng tế luyện đã hơn 3 năm, thần khí tạo hình trái tim sứ này không ngừng toát ra gợn sóng không gian.

Trong nháy mắt khi Lạc Vọng Thư đi ra khỏi con đường Thiên Uyên, mặt đất xung quanh nàng bỗng sáng lên phù văn chân lý nửa trong suốt, như thể toàn bộ đất trời này rung động vì nàng đến. Khí tức của nàng cũng thêm bàng bạc trầm ổn mạnh mẽ, như thể có một luồng sức mạnh vô tận đè nén trong người nàng.

Tâm thần Lâm Duệ không khỏi run lên mãnh liệt!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện