Chụp ảnh xong, Lục Viễn Thu cười "két két", gửi ảnh cho bác cả.

Bác cả nhanh chóng nhắn lại: Làm tốt lắm! [Ngón tay cái]

Lục Viễn Thu lúc này mới hài lòng cất điện thoại.

Anh quay đầu lại, thấy cô gái đang đứng phía sau sắp xếp hàng hóa, Lục Viễn Thu liền bỉ ổi ưỡn m.ô.n.g về phía sau, đẩy Bạch Thanh Hạ về phía kệ hàng.

Cô gái "a" một tiếng, thân thể bị ép vào kệ hàng, Lục Viễn Thu rụt m.ô.n.g lại, "két két két" cười, Bạch Thanh Hạ xấu hổ quay người, buông thõng tay, đứng đó trừng anh.

Muốn mắng không dám mắng, muốn đánh không dám đánh, chỉ có thể trừng mắt.

Lục Viễn Thu cười rồi nghiêm mặt nói: "Trừng tớlàm gì? Làm việc đi!"

Bạch Thanh Hạ thu lại ánh mắt, cúi đầu, quay người tiếp tục sắp xếp hàng hóa.

Lục Viễn Thu nhặt giấy chứng nhận lên, lúc này mới phát hiện bên dưới là một đống thùng mì ăn liền Bạch Tê.

"Ơ? Siêu thị mình nhập mì ăn liền Bạch Tê từ khi nào vậy? Trước đây đâu có bán?"

Lục Viễn Thu kỳ quái hỏi.

Lục Thiên đi tới, lẩm bẩm: "Trước đây không có, nên khách cứ phàn nàn mãi. Haizz, chịu, đồ dở vậy mà cũng có người mua, đúng là hiệu ứng thương hiệu."

Nói xong, ông nhìn Bạch Tụng Triết mặc áo gi-lê đỏ đang khuân thịt đông lạnh chỗ Vương Béo, lớn tiếng gọi: "Tiểu Triết Triết! Qua đây khuân đồ! Khuân chỗ này vào kho!"

Bạch Tụng Triết quay đầu, vui vẻ chạy tới, hệt như đứa trẻ được người lớn gọi: "Tiểu Thiên Thiên!"

Nhìn vẻ mặt tươi cười của ba mình, Lục Viễn Thu kỳ quái hỏi: "Hai người khi nào mà mờ ám vậy? Mẹ biết không?"

Bạch Thanh Hạ cũng dừng tay, đứng ngây ra đó, lặng lẽ liếc nhìn chú Lục, rồi lại nhìn ba mình. Hôm nay mới là lần đầu cô nghe thấy hai người gọi nhau như vậy.

Lục Thiên tặc lưỡi, kiên nhẫn giải thích: "Chú Bạch của con chẳng phải tâm trí trẻ con sao? Phải coi chú ấy như trẻ con thì chú ấy mới làm việc tốt được. Mà Tiểu Thiên Thiên là tự chú ấy gọi đấy. Ba con thích đặt biệt danh cho người khác lắm, ha ha."

Lục Thiên nói câu cuối cùng với Bạch Thanh Hạ.

Cô bé ngượng ngùng cười, hai tay nhỏ bé nắm chặt trước người, khép nép gật đầu.

Công việc của Bạch Tụng Triết đơn giản và máy móc, chỉ một chữ: "chuyển".

Chỉ cần thấy đồ vật đặt trên mặt đất, ông biết nhiệm vụ của mình là chuyển nó từ đây đến vị trí được chỉ định.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Nhưng khi đến đây, ông lại đứng ngây người, hồi lâu không phản ứng.

"Sao vậy chú?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Viễn Thu nhìn ông, Bạch Thanh Hạ cũng tò mò bước tới, chạm vào cánh tay ba.

Đột nhiên, Bạch Tụng Triết ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, ông mạnh tay hất mạnh cánh tay ra sau, Bạch Thanh Hạ kêu lên một tiếng rồi ngã về phía sau, Lục Viễn Thu nhanh tay giữ lấy cánh tay cô, tránh cho cô bé đập người vào kệ hàng.

Anh đỡ Bạch Thanh Hạ đứng sang một bên, ngạc nhiên quay đầu nhìn Bạch Tụng Triết.

Nhưng Bạch Tụng Triết lúc này đã như phát điên, ông điên cuồng dùng tay xé thùng mì ăn liền Bạch Tê, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Giả! Giả! Giả! Giả!! Đều là giả!"

“Triết Triết, Triết Triết, anh… anh bình tĩnh lại đi!” Lục Thiên tiến lên ngăn Bạch Tụng Triết, lại bị ông vung tay tát cho một cái.

“Ái úi mẹ ơi!”

Lục Thiên lảo đảo lùi về phía sau.

Bạch Thanh Hạ: “Chú Lục!”

Cô bé lo lắng nhìn về phía ba, giằng khỏi Lục Viễn Thu, vội vàng chạy tới: “Ba ơi, ba làm sao vậy?! Ba! Con là Hạ Hạ đây! Ba quay lại nhìn con đi! Nhìn con này! Con ở đây này!”

Cô bé gắng gượng nở nụ cười, nhưng Bạch Tụng Triết hoàn toàn không để ý, ông điên cuồng xé nát thùng mì tôm, ném từng gói mì xuống đất giẫm nát, vụn mì văng tung tóe khắp nơi.

Bạch Thanh Hạ khóc lóc kéo tay ông, Bạch Tụng Triết đã đỏ mắt, ông định quay lại hất con gái ra, Lục Viễn Thu vội xông lên đẩy Bạch Thanh Hạ sang một bên, dang tay ôm chặt Bạch Tụng Triết từ phía sau, đồng thời hét lớn: “Mau mang hết chỗ mì tôm này ra ngoài!”

Khách hàng trong siêu thị bị tiếng động thu hút, chậm rãi vây lại, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, hóng chuyện.

Bạch Thanh Hạ dựa vai vào tường, đôi mắt đẫm lệ nhìn đám khách hàng đang chỉ trỏ vào ba mình, luống cuống ngồi xổm xuống cạnh tường, nén tiếng khóc.

Lục Viễn Thu liếc nhìn đám khách hàng, cau mày ôm Bạch Tụng Triết đang giãy giụa vào kho, tiện chân đóng sầm cửa lại.

Thấy vậy, Bạch Thanh Hạ vội đưa tay lau nước mắt, nhìn rõ rồi đứng dậy chạy vào kho, quay người đóng cửa.

Lục Thiên và Vương Béo, một người ôm thùng, một người ôm mì tôm, ném hết đồ vào thùng rác bên ngoài siêu thị. Các nhân viên khác mặc áo đỏ tiến lên giải tán đám đông, bảo họ đừng xem náo nhiệt, mua gì thì mua, không mua thì đi.

Mấy nhân viên này đều quen Bạch Thanh Hạ và Bạch Tụng Triết, họ rất quý hai cha con. Dù sao con bé đã âm thầm giúp họ giặt đồng phục, hôm nay mặc áo vào người thấy thơm tho khác hẳn mọi ngày.

Trong kho, Bạch Tụng Triết run rẩy ngồi trên ghế, hai tay gân guốc đặt trên đùi, mấy ngón tay bị bật móng, rớm máu.

Nhưng dường như ông không cảm thấy đau đớn, cứ nhìn chằm chằm vào không khí trước mặt, toàn thân run rẩy, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Bạch Thanh Hạ cúi đầu, xót xa nhìn bàn tay của ba, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng cô không biết phải làm sao, vì trước đây chưa từng thấy ba như vậy.

Lục Viễn Thu liếc nhìn cô gái, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi... Ba tớ chắc không ngờ chú Bạch lại có phản ứng như vậy khi thấy mì ăn liền."

Bạch Thanh Hạ vội vàng lắc đầu, vừa khóc vừa nói: "Không, không phải, là tớ phải xin lỗi, xin lỗi, trước đây ba tớ không như vậy, ba rất... ba rất yên tĩnh, rất ngoan, rất hiền lành, ba không bao giờ gây chuyện, phải làm sao... Lục Viễn Thu, chú Lục có sao không... còn có mấy gói mì kia..."

Cô gái vội vã nói, không ngừng nuốt nước bọt, lo lắng đến mức không biết phải diễn đạt thế nào.

Lục Viễn Thu thấy cô như vậy, đau lòng tiến lên nắm lấy tay cô, Bạch Thanh Hạ vội vàng nắm chặt lấy tay anh, nắm chặt đến mức như sợ anh rút tay ra, cô không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, Lục Viễn Thu, tớ không ngờ hôm nay ba tớ lại như vậy, cái... cái đó...tớ... tớ không cần lương tháng sau nữa, có được không..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện