Hình tượng công chúng của Lục Minh Tự và cách hắn nói chuyện thật khác biệt, như cái cán vuông muốn nhét vào lỗ tròn, hoàn toàn không ăn nhập chỗ nào.
Bùi Dĩ Vụ bị sốc mà “tê liệt” cả người.
Lạnh lùng chỉ là lớp ngụy trang của hắn thôi, kỳ quặc mới là tuyệt chiêu sát thủ thực sự.
Bùi Dĩ Vụ cảm thấy tốt nhất vẫn nên thu mình lại một chút, tránh xa tư duy “độc đáo” kia.
“Được thôi.” Cô nàng đáp lời một cách thoải mái.
Lục Minh Tự định bắt tay để bày tỏ cuộc nói chuyện vừa rồi rất vui vẻ, ai ngờ động đến vết thương, đau đến nỗi hít một hơi lạnh.
Bùi Dĩ Vụ: “…”
Anh chàng này cũng… mỏng manh quá đấy chứ.
Bầu trời đêm phủ một lớp hơi lạnh len lỏi, những vì sao sáng mờ chập chờn, như đang vùng vẫy muốn thoát khỏi mây đen, rơi xuống trần thế.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt của Lục Dạng dưới bóng tối như phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng ấy tựa như xúc tu mềm mại, khẽ khàng chọc vào tim Giang Nghiễn Chu.
Khóe mi cô cong cong, khơi dậy một tia nghịch ngợm: “Anh đoán thử xem?”
Nghe vậy, Giang Nghiễn Chu mỉm cười không rõ cảm xúc, khẽ đáp: “Cô nhóc nói dối.”
Cô giống như một con bướm nhỏ, chỉ cần khẽ vỗ đôi cánh cũng đủ để cuốn lên cơn lốc trong lòng anh.
Lúc nãy khi Giang Nghiễn Chu lại gần, toàn bộ sự chú ý của Lục Dạng đều đặt trên người anh trai, nên không nghe rõ anh nói gì.
Nhưng bây giờ, cô nghe rõ rồi.
Anh gọi cô là “cô nhóc nói dối”.
Cô — nhóc — nói — dối.
Lục Dạng thầm lặp lại bốn chữ trong lòng, theo phản xạ nuốt nước bọt.
Câu nói này… sao nghe như thể cô đã lừa gạt cả trái tim và thể xác của anh vậy…
Giang Nghiễn Chu duỗi tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mí mắt, rồi đột nhiên buông một câu không đầu không đuôi: “Anh chưa từng yêu đương.”
“Gì cơ?” Lục Dạng ngẩn người một lúc, ánh mắt khẽ đảo, liền thấy Giang Nghiễn Chu đang nhìn cô bằng vẻ mặt ung dung thư thái, ánh sáng vụn vặt nơi đuôi mắt tuy đã bị anh thu lại, nhưng ánh nhìn trực diện lại chẳng hề né tránh.
Giang Nghiễn Chu nhắc lại: “Anh chưa từng yêu đương.”
Câu đầu tiên nghe có vẻ tùy hứng và tự nhiên, nhưng lần thứ hai lại có nhịp điệu rõ ràng, như đang dò hỏi xem cô sẽ đáp lại thế nào.
—Anh chưa từng yêu, em có muốn yêu anh không?
Lục Dạng bình thản tiếp lời, mặt không hề đổi sắc: “Em từng đọc được một câu trong sách.”
Cô trầm giọng, điềm nhiên nói tiếp: “Trinh tiết là đóa hoa của người đàn ông, những phẩm chất như thiên phú, hào khí anh hùng chẳng qua chỉ là trái ngọt sinh ra từ đó mà thôi.”
Trong lòng cô căng như dây đàn, như con chim bị ngắm tên bắn, nhưng khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, vẻ ngoài lại vô cùng bình tĩnh.
Lục Dạng nói: “Giữ tiếp đi.”
— Trinh tiết rất quý, tiếp tục giữ đi, đừng yêu đương gì cả.
“Anh chỉ đang trình bày sự thật thôi.” Lông mày và ánh mắt của Giang Nghiễn Chu mang theo hàm ý khác thường, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng từng chữ lại nóng rực như lửa đốt: “Sao lời em nói giống như đang từ chối lời tỏ tình của anh vậy?”
"……"
Câu nói ấy vang lên rõ ràng giữa màn đêm tĩnh lặng, không cần ồn ào vẫn khiến người ta sững sờ.
Suy nghĩ đứt đoạn trong chớp mắt, Lục Dạng không để lộ cảm xúc mà dời ánh mắt đi, rơi đúng vào bóng dáng Lục Minh Tự và Bùi Dĩ Vụ đang đi tới từ phía đối diện.
Nhìn thấy cô, Lục Minh Tự lập tức nở nụ cười hớn hở, giơ tay lên, nói bằng giọng như thể mình rất có lý: “Dạng Dạng, vết thương của anh lại rách ra rồi.”
Lục Dạng: “…”
Lục Minh Tự bắt được biểu cảm chưa kịp tan biến hoàn toàn trên mặt em gái, trong lòng càng dâng lên oán trách, lập tức lớn tiếng mắng: “Giang Nghiễn Chu, đồ đáng ghét, cậu chọc giận Dạng Dạng đúng không!?”
Lạ thay, Giang Nghiễn Chu lại thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
Lục Dạng: “?”
Anh tưởng cô đang giận vì anh chưa nói thích cô sao?
Một tiếng “Đúng vậy” đầy chắc chắn khiến Lục Minh Tự nghẹn họng không nói nên lời, im lặng vài giây rồi gấp gáp giục: “Mau xin lỗi Dạng Dạng đi!”
Giọng nói của Giang Nghiễn Chu mang theo chút nuông chiều vô hình, như đang dỗ dành: “Đừng giận nữa.”
Lục Dạng: “…”
Hai gã này khiến đầu cô đau như muốn nổ tung.
Lục Minh Tự tỏ ra rộng lượng: “Xét thấy cậu thật tâm xin lỗi, tôi với Dạng Dạng tha thứ cho cậu.”
Bùi Dĩ Vụ đầu đầy dấu hỏi.
Người Giang Nghiễn Chu chọc giận là Lục Dạng, lời xin lỗi cũng là nói với Lục Dạng, mắc gì hắn tự dưng nhảy vào tha thứ giúp người khác!?
Núi Phú Sĩ cũng chẳng thể giữ được cánh hoa anh đào sắp rụng, cô nàng cũng không thể hiểu nổi logic của Lục Minh Tự.
Bỗng nhiên, lồng n.g.ự.c Giang Nghiễn Chu khẽ run, anh ho khẽ một tiếng.
Lục Minh Tự: “Bị bệnh à? Tức n.g.ự.c sao?”
Giang Nghiễn Chu nhìn sang Lục Dạng: “… Bị sặc nhẹ, không sao.”
Lục Minh Tự chẳng nói chẳng rằng đã đưa tay sờ vào n.g.ự.c Giang Nghiễn Chu, cách lớp áo ấn mấy cái: “Cũng ổn mà.”
Mọi người: “?”
Mọi người: “…”
Hắn còn không quên gọi Lục Dạng lại: “Dạng Dạng, em cũng qua sờ thử xem.”
Lục Minh Tự quay sang Giang Nghiễn Chu, nói: “Yên tâm đi, có em gái tôi ở đây, bệnh gì khó chữa cũng giải quyết được.”
Lục Dạng: “…”
Anh cô nói chuyện cứ như chia từng đoạn, mà đoạn nào nghe vào tai người khác cũng thành nghĩa khác.
Trước đây chương trình thực tế là quay rồi mới phát sóng, rất dễ bị cắt ghép ác ý. Mà hắn lại không thích giải thích, thêm vào đó là đám tài khoản marketing cố tình dẫn dắt dư luận, tin đồn tiêu cực cứ thế chất thành núi.
Lục Dạng nhìn xuống đất rồi lại nhìn lên, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nghiễn Chu, liền nghe thấy anh nói: “Anh không sao, đừng lo.”
“…Ừm.”
Lục Dạng nghiêng đầu nhìn sang Lục Minh Tự: “Anh, để em xem tay anh chút.”
Lục Minh Tự nghe lời, lập tức giơ tay lên cho cô kiểm tra.
Do động tác thô bạo lại dùng sức quá mạnh nên vết thương khá sâu, Lục Dạng xem kỹ ba lần, xác định không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, đừng giật mạnh làm rách vết thương nữa.”
Lục Minh Tự nhanh chóng đáp: “Biết rồi!”
“…"
Đáp nhanh vậy, chắc chắn là sẽ còn bị rách thêm vài lần nữa.
Lục Dạng hết cách, liếc mắt nhìn hai người đàn ông, dứt khoát ra lệnh đuổi khách: “Anh, hai người không sao thì về nghỉ sớm đi.”
Lục Minh Tự: “Rõ rồi.”
Lục Dạng: “Ngủ ngon.”
Bùi Dĩ Vụ: “Ngủ ngon.”
Lục Minh Tự: “Ngủ ngon.”
Giang Nghiễn Chu: “Ngủ ngon.”
Nhân lúc Lục Minh Tự và Giang Nghiễn Chu quay người rời đi, Lục Dạng vẫn đứng yên tại chỗ, các đốt ngón tay khẽ động.
Lạ thật.
Cảm giác này… thật lạ.
Thấy Lục Dạng ngơ ngẩn dõi theo bóng dáng của Giang Nghiễn Chu, Bùi Dĩ Vụ nghiêng đầu lại gần, nói nhỏ: “Này, để chị đây truyền thụ cho em một bí kíp yêu đương nhé.”
Lục Dạng khó hiểu nhìn cô.
“Thật ra theo đuổi người mình thích rất đơn giản, cứ hôn thẳng luôn là được. Dù có bị từ chối, thì mình cũng là người lời nhất.”
Bùi Dĩ Vụ tự nhiên khoác tay Lục Dạng, tiếp tục thì thầm: “Với cả tớ nghe nói Giang Nghiễn Chu chưa từng đóng cảnh tình cảm, biết đâu nụ hôn đầu vẫn còn đấy.”
Lục Dạng: “Ai nói tớ thích anh ấy?”
Bùi Dĩ Vụ giơ ngón trỏ đặt lên môi: “Thần tượng của cậu chẳng phải Giang Nghiễn Chu à?”
Lục Dạng phủ nhận: “Không phải.”
“Không phải à?” Bùi Dĩ Vụ truy hỏi, “Vậy là ai?”
Lục Dạng thuận miệng đáp: “Anh tớ.”
Bùi Dĩ Vụ lập tức tỏ vẻ khó hiểu.
Thần tượng của Lục Dạng… lại là Lục Minh Tự!?
Hai chiếc lều tròn kiểu Mông Cổ dựng gần nhau, chỉ cần đi mấy bước là tới.
Lục Minh Tự nghiêng người, giọng buồn rầu mở miệng: “Cậu khiến tôi thật sự quá thất vọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Nghiễn Chu hoàn toàn không hiểu gì.
Lục Minh Tự lại thần thần bí bí nói: “Nghe đi.”
Giang Nghiễn Chu: “Nghe gì cơ?”
Lục Minh Tự: “Tiếng động đất đó, đừng hoảng — đó là tình thân của tôi dành cho Dạng Dạng chấn động cả trời đất.”
Giang Nghiễn Chu: “…”
Lục Minh Tự: “Làm ơn học tôi nghiêm túc một chút, học cách làm Dạng Dạng vui lòng ấy!”
Giang Nghiễn Chu liếc mắt nhìn hắn: “Trước tiên cậu nên học cách làm em ấy bớt lo hơn đi.”
Lục Minh Tự làm ngơ lời nhắc nhở, nghiêm trang nói: “Chỉ cần anh trai thay đổi nhanh, em gái sẽ không buồn mà chỉ có tình yêu thương thôi. Cậu nên có chút ý thức khủng hoảng đi, giữ chắc vị trí vào!”
Giang Nghiễn Chu: “…”
Lục Minh Tự: “Gió xuân chẳng qua nổi cửa Ngọc Môn, Dạng Dạng cũng không vượt qua được người anh trai tồi tệ này.”
Giang Nghiễn Chu: “…”
Đêm đó, có người trằn trọc khó ngủ, có người say giấc nồng, cũng có người thức trắng suốt đêm.
Sáng sớm, khi bầu trời mới tờ mờ sáng, Lục Dạng đã tỉnh giấc.
Ngoài trời đang mưa, khung cảnh đất trời chìm trong một màn trắng xóa.
Mưa rơi tí tách lên đỉnh lều, vang lên những tiếng “lộp bộp lộp bộp”, con đường ven biển bị nước mưa xối thành từng rãnh sâu lầy lội, làn nước đục ngầu cuồn cuộn chảy xuống phía biển.
Phía xa là đỉnh núi phủ đầy sương mù, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ đường nét của dãy núi, tạo cảm giác như lạc vào chốn tiên cảnh mộng ảo. Khi kéo gần tầm mắt lại, có thể thấy khu rừng bị bao phủ trong làn sương, xanh mướt tươi tốt, cảnh sắc tráng lệ như bức tranh thủy mặc.
Đồ đạc hầu hết được cất trong lều của Lục Minh Tự và Giang Nghiễn Chu, nhân khoảnh khắc mưa tạnh ngắn ngủi, Lục Dạng đi tới lều của họ.
Lều Mông Cổ được chia làm hai khu: một khu riêng tư để ngủ, và một khu sinh hoạt chung có lắp máy quay, bàn ghế, để mọi người họp mặt thảo luận.
Lục Dạng vừa bước vào thì ánh mắt đã chạm ngay ánh mắt của người kia cũng đang nhìn sang.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Giang Nghiễn Chu vắt chân dài lên chiếc ghế bên cạnh, khẽ gạt một cái kéo chiếc ghế đến trước mặt cô: “Ngồi đi.”
Anh mở một chai sữa, đưa cho cô: “Uống chút đi.”
Lục Dạng nhận lấy, nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại có sữa?”
Cô nhớ rõ trong túi đồ mà tổ chương trình phát hoàn toàn không có món này.
Giang Nghiễn Chu đáp thật thà: “Nhà sản xuất mang tới lúc trời còn chưa sáng.”
Lục Dạng: “…”
Chương trình này đúng là thiên vị trắng trợn, chẳng hề lo bị khán giả chỉ trích.
Lục Dạng đảo mắt nhìn quanh một vòng: “Anh em vẫn chưa dậy à?”
“Ừ.” Giang Nghiễn Chu nhìn thẳng cô, nói: “Tối qua cậu ta lẩm bẩm 'Mười năm sống c.h.ế.t mịt mờ, Hỷ Dương Dương và Sói Xám” suốt một đêm, tới sáng mới ngừng. Anh chẳng ngủ được mấy.”
Khóe môi Lục Dạng khẽ cong lên, mỉm cười.
Giống như đang mách lẻo với con nít vậy.
“Thế bây giờ anh có muốn tranh thủ ngủ bù một lát không?”
Lục Dạng liếc nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đến lúc chương trình phát sóng trực tiếp lúc 8 giờ, “Anh em lười dậy, ít nhất phải đến trưa mới tỉnh.”
Giang Nghiễn Chu chậm rãi quét mật ong lên miếng bánh mì, đưa cho cô: “Không sao, anh chỉ muốn em quan tâm anh một chút thôi.”
Tay Lục Dạng đang định đón lấy thì dừng lại giữa không trung.
Giang Nghiễn Chu nói: “Quan tâm bạn bè, có vấn đề gì sao?”
Lục Dạng: “Không có.”
Anh dứt khoát nhét miếng bánh mì vào tay cô, động tác kết thúc, nhưng nơi đầu ngón tay cô vẫn vương lại hơi ấm từ tay anh.
Nhìn biểu cảm bình thường của Giang Nghiễn Chu, đầu óc Lục Dạng cứ ong ong, rõ ràng là cô đã nghĩ quá nhiều.
“Trời mưa rồi, hôm nay định làm gì?” Giang Nghiễn Chu hỏi.
Lục Dạng cắn một miếng bánh mì: “Xem nhiệm vụ số 1 đã.” Làm xong sớm thì về nhà sớm.
“Ừm.” Lục Dạng uống một ngụm sữa, nhìn sang Giang Nghiễn Chu, hỏi thẳng: “Tại sao anh lại gọi em là đồ nói dối?”
Ánh mắt màu trà của Giang Nghiễn Chu phủ lên một tầng ý cười khó phân biệt: “Chẳng phải em là người như vậy sao?”
Lục Dạng nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi đó, hồi lâu sau mới lắc đầu: “Em không phải, diễn xuất của em cũng tệ như anh em, không lừa được ai cả.”
Giang Nghiễn Chu bật cười khẽ: “Em đang nói anh không phải người đấy à.” Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
“…”
Lục Dạng còn chưa kịp giải thích thì đã nghe thấy anh nói: “Chỉ cần em vui, không phải người cũng không sao.”
“?”
Ánh sáng trắng rọi khắp bầu trời, từng chút một lan rộng, bao phủ khu rừng mờ mịt. Giọng của Giang Nghiễn Chu vang lên bên tai cô, hòa cùng tiếng nước chảy.
Chẳng bao lâu, Lục Dạng hơi tiếc nuối nói: “Thế thì sau này anh ốm, em đành bất lực thôi.”
Giang Nghiễn Chu: “Sao vậy?”
Lục Dạng có lý có lẽ trả lời: “Anh nói anh không phải người, vậy nên khi anh bệnh thì phải tìm bác sĩ thú y, mà em không phải bác sĩ thú y.”
Giang Nghiễn Chu: “…”
Ngay từ lúc quen cô, anh đã biết, Lục Dạng thuộc kiểu nhân cách chi phối. Trên người cô có một khí chất như đang đứng trên cao nhìn xa trông rộng.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Tay không lộ kiếm, nhưng lại giỏi thao túng lòng người.
“Nhưng mà,” giọng Lục Dạng chợt đổi, chân thành nói, “nếu anh thực sự cần tiêm, em có thể cân nhắc đi thi lấy bằng bác sĩ thú y.”
Giang Nghiễn Chu: “…”
Nhìn thì có vẻ đang khách sáo chào hỏi, thực ra là đang cầm kim tiêm đuổi theo anh.
Giang Nghiễn Chu nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: “Em muốn anh giúp em thực hiện nguyện vọng gì?”
“Nguyện vọng?”
“Cuộc thi câu cá.” Anh nhắc.
Lục Dạng lúc này mới nhớ ra, cô đứng nhất, anh đứng cuối, theo luật chơi thì cô có thể đưa ra một yêu cầu với anh.
Lục Dạng liếc nhìn máy quay vẫn đang bật đèn. Tuy chưa đến lúc phát sóng trực tiếp, nhưng vẫn còn ghi hình, biết đâu lúc này có người đang theo dõi bọn họ.
“Chỉ một điều thôi.”
Giang Nghiễn Chu cụp mắt nhìn cô, ra hiệu bảo cô nói tiếp.
“Làm phiền anh trông nom anh em giúp em một chút.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Ừm.”
“Anh em bảo anh chăm sóc em, em lại bảo anh chăm sóc anh em.” Giang Nghiễn Chu hỏi, “Anh phải nghe ai bây giờ?”
Lời vừa dứt, một đoạn nhạc đột nhiên vang lên:
“Nghe lời mẹ dặn, đừng để mẹ buồn…”
Lục Minh Tự vừa ngâm nga vừa đi ra, thấy Lục Dạng thì vẫn giữ nguyên giai điệu, chỉ đổi lời bài hát:
“Nghe lời em gái, đừng để em đau lòng, muốn mau mau trưởng thành, để có thể bảo vệ em~”
Khóe mắt Lục Dạng hiện rõ nụ cười, “Anh này, có mua bản quyền chưa mà dám tự tiện đổi lời người ta thế?”
“Anh sai rồi,” Lục Minh Tự tỏ ra nhận lỗi vô cùng thành khẩn, còn đập n.g.ự.c cam đoan, “Dạng, để anh viết riêng cho em một bài hát độc quyền.”
Ánh mắt anh rơi xuống món đồ trong tay Giang Nghiễn Chu, đồng tử lập tức giãn ra, hấp tấp bước tới: “Cậu thật ranh mãnh, dám giấu đồ!”
Lục Dạng: “…”
Chẳng yên được mấy giây, hai người họ lại chuẩn bị gây chuyện kiểu mẫu giáo.
Giang Nghiễn Chu liếc Lục Dạng một cái, không thèm tranh cãi với Lục Minh Tự: “Cậu nói đúng.”
Lục Minh Tự: “?”
Giọng hắn yếu hẳn đi: “Giấu đồ thì thôi đi, lại còn không cho em gái.”
Giang Nghiễn Chu: “Tôi có cho rồi.”
“Cho cái gì?”
“Cho tất cả.”
Lúc Giang Nghiễn Chu nói câu này, lại liếc nhìn Lục Dạng. Ánh mắt đó khiến cô cảm thấy, điều anh nói không phải là đồ ăn.
“Thế này đi,” Lục Minh Tự hào sảng nói, “Tôi đặt ra chỉ tiêu nhỏ cho cậu nhé, mỗi ngày phải kể cho Dạng Dạng một chuyện cười, phải khiến em ấy cười được thì mới tính là chuyện cười.”
Lục Dạng từ chối: “Không cần.”
Giang Nghiễn Chu phản ứng rất nhanh, nói với cô: “Tối qua anh em tưởng khúc gỗ là anh, say mê nói chuyện suốt nửa tiếng, không được đáp lại, đá một cú đau quá kêu oai oái, lúc đó mới nhận ra là gỗ.”
Lục Minh Tự trừng anh: “Cũng tại cậu bình thường trơ trơ như khúc gỗ, làm tôi trời tối quá, cậu đứng cạnh khúc gỗ tôi thật sự chẳng phân biệt được ai với ai!”
Bùi Dĩ Vụ bị sốc mà “tê liệt” cả người.
Lạnh lùng chỉ là lớp ngụy trang của hắn thôi, kỳ quặc mới là tuyệt chiêu sát thủ thực sự.
Bùi Dĩ Vụ cảm thấy tốt nhất vẫn nên thu mình lại một chút, tránh xa tư duy “độc đáo” kia.
“Được thôi.” Cô nàng đáp lời một cách thoải mái.
Lục Minh Tự định bắt tay để bày tỏ cuộc nói chuyện vừa rồi rất vui vẻ, ai ngờ động đến vết thương, đau đến nỗi hít một hơi lạnh.
Bùi Dĩ Vụ: “…”
Anh chàng này cũng… mỏng manh quá đấy chứ.
Bầu trời đêm phủ một lớp hơi lạnh len lỏi, những vì sao sáng mờ chập chờn, như đang vùng vẫy muốn thoát khỏi mây đen, rơi xuống trần thế.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt của Lục Dạng dưới bóng tối như phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng ấy tựa như xúc tu mềm mại, khẽ khàng chọc vào tim Giang Nghiễn Chu.
Khóe mi cô cong cong, khơi dậy một tia nghịch ngợm: “Anh đoán thử xem?”
Nghe vậy, Giang Nghiễn Chu mỉm cười không rõ cảm xúc, khẽ đáp: “Cô nhóc nói dối.”
Cô giống như một con bướm nhỏ, chỉ cần khẽ vỗ đôi cánh cũng đủ để cuốn lên cơn lốc trong lòng anh.
Lúc nãy khi Giang Nghiễn Chu lại gần, toàn bộ sự chú ý của Lục Dạng đều đặt trên người anh trai, nên không nghe rõ anh nói gì.
Nhưng bây giờ, cô nghe rõ rồi.
Anh gọi cô là “cô nhóc nói dối”.
Cô — nhóc — nói — dối.
Lục Dạng thầm lặp lại bốn chữ trong lòng, theo phản xạ nuốt nước bọt.
Câu nói này… sao nghe như thể cô đã lừa gạt cả trái tim và thể xác của anh vậy…
Giang Nghiễn Chu duỗi tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mí mắt, rồi đột nhiên buông một câu không đầu không đuôi: “Anh chưa từng yêu đương.”
“Gì cơ?” Lục Dạng ngẩn người một lúc, ánh mắt khẽ đảo, liền thấy Giang Nghiễn Chu đang nhìn cô bằng vẻ mặt ung dung thư thái, ánh sáng vụn vặt nơi đuôi mắt tuy đã bị anh thu lại, nhưng ánh nhìn trực diện lại chẳng hề né tránh.
Giang Nghiễn Chu nhắc lại: “Anh chưa từng yêu đương.”
Câu đầu tiên nghe có vẻ tùy hứng và tự nhiên, nhưng lần thứ hai lại có nhịp điệu rõ ràng, như đang dò hỏi xem cô sẽ đáp lại thế nào.
—Anh chưa từng yêu, em có muốn yêu anh không?
Lục Dạng bình thản tiếp lời, mặt không hề đổi sắc: “Em từng đọc được một câu trong sách.”
Cô trầm giọng, điềm nhiên nói tiếp: “Trinh tiết là đóa hoa của người đàn ông, những phẩm chất như thiên phú, hào khí anh hùng chẳng qua chỉ là trái ngọt sinh ra từ đó mà thôi.”
Trong lòng cô căng như dây đàn, như con chim bị ngắm tên bắn, nhưng khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, vẻ ngoài lại vô cùng bình tĩnh.
Lục Dạng nói: “Giữ tiếp đi.”
— Trinh tiết rất quý, tiếp tục giữ đi, đừng yêu đương gì cả.
“Anh chỉ đang trình bày sự thật thôi.” Lông mày và ánh mắt của Giang Nghiễn Chu mang theo hàm ý khác thường, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng từng chữ lại nóng rực như lửa đốt: “Sao lời em nói giống như đang từ chối lời tỏ tình của anh vậy?”
"……"
Câu nói ấy vang lên rõ ràng giữa màn đêm tĩnh lặng, không cần ồn ào vẫn khiến người ta sững sờ.
Suy nghĩ đứt đoạn trong chớp mắt, Lục Dạng không để lộ cảm xúc mà dời ánh mắt đi, rơi đúng vào bóng dáng Lục Minh Tự và Bùi Dĩ Vụ đang đi tới từ phía đối diện.
Nhìn thấy cô, Lục Minh Tự lập tức nở nụ cười hớn hở, giơ tay lên, nói bằng giọng như thể mình rất có lý: “Dạng Dạng, vết thương của anh lại rách ra rồi.”
Lục Dạng: “…”
Lục Minh Tự bắt được biểu cảm chưa kịp tan biến hoàn toàn trên mặt em gái, trong lòng càng dâng lên oán trách, lập tức lớn tiếng mắng: “Giang Nghiễn Chu, đồ đáng ghét, cậu chọc giận Dạng Dạng đúng không!?”
Lạ thay, Giang Nghiễn Chu lại thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
Lục Dạng: “?”
Anh tưởng cô đang giận vì anh chưa nói thích cô sao?
Một tiếng “Đúng vậy” đầy chắc chắn khiến Lục Minh Tự nghẹn họng không nói nên lời, im lặng vài giây rồi gấp gáp giục: “Mau xin lỗi Dạng Dạng đi!”
Giọng nói của Giang Nghiễn Chu mang theo chút nuông chiều vô hình, như đang dỗ dành: “Đừng giận nữa.”
Lục Dạng: “…”
Hai gã này khiến đầu cô đau như muốn nổ tung.
Lục Minh Tự tỏ ra rộng lượng: “Xét thấy cậu thật tâm xin lỗi, tôi với Dạng Dạng tha thứ cho cậu.”
Bùi Dĩ Vụ đầu đầy dấu hỏi.
Người Giang Nghiễn Chu chọc giận là Lục Dạng, lời xin lỗi cũng là nói với Lục Dạng, mắc gì hắn tự dưng nhảy vào tha thứ giúp người khác!?
Núi Phú Sĩ cũng chẳng thể giữ được cánh hoa anh đào sắp rụng, cô nàng cũng không thể hiểu nổi logic của Lục Minh Tự.
Bỗng nhiên, lồng n.g.ự.c Giang Nghiễn Chu khẽ run, anh ho khẽ một tiếng.
Lục Minh Tự: “Bị bệnh à? Tức n.g.ự.c sao?”
Giang Nghiễn Chu nhìn sang Lục Dạng: “… Bị sặc nhẹ, không sao.”
Lục Minh Tự chẳng nói chẳng rằng đã đưa tay sờ vào n.g.ự.c Giang Nghiễn Chu, cách lớp áo ấn mấy cái: “Cũng ổn mà.”
Mọi người: “?”
Mọi người: “…”
Hắn còn không quên gọi Lục Dạng lại: “Dạng Dạng, em cũng qua sờ thử xem.”
Lục Minh Tự quay sang Giang Nghiễn Chu, nói: “Yên tâm đi, có em gái tôi ở đây, bệnh gì khó chữa cũng giải quyết được.”
Lục Dạng: “…”
Anh cô nói chuyện cứ như chia từng đoạn, mà đoạn nào nghe vào tai người khác cũng thành nghĩa khác.
Trước đây chương trình thực tế là quay rồi mới phát sóng, rất dễ bị cắt ghép ác ý. Mà hắn lại không thích giải thích, thêm vào đó là đám tài khoản marketing cố tình dẫn dắt dư luận, tin đồn tiêu cực cứ thế chất thành núi.
Lục Dạng nhìn xuống đất rồi lại nhìn lên, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nghiễn Chu, liền nghe thấy anh nói: “Anh không sao, đừng lo.”
“…Ừm.”
Lục Dạng nghiêng đầu nhìn sang Lục Minh Tự: “Anh, để em xem tay anh chút.”
Lục Minh Tự nghe lời, lập tức giơ tay lên cho cô kiểm tra.
Do động tác thô bạo lại dùng sức quá mạnh nên vết thương khá sâu, Lục Dạng xem kỹ ba lần, xác định không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, đừng giật mạnh làm rách vết thương nữa.”
Lục Minh Tự nhanh chóng đáp: “Biết rồi!”
“…"
Đáp nhanh vậy, chắc chắn là sẽ còn bị rách thêm vài lần nữa.
Lục Dạng hết cách, liếc mắt nhìn hai người đàn ông, dứt khoát ra lệnh đuổi khách: “Anh, hai người không sao thì về nghỉ sớm đi.”
Lục Minh Tự: “Rõ rồi.”
Lục Dạng: “Ngủ ngon.”
Bùi Dĩ Vụ: “Ngủ ngon.”
Lục Minh Tự: “Ngủ ngon.”
Giang Nghiễn Chu: “Ngủ ngon.”
Nhân lúc Lục Minh Tự và Giang Nghiễn Chu quay người rời đi, Lục Dạng vẫn đứng yên tại chỗ, các đốt ngón tay khẽ động.
Lạ thật.
Cảm giác này… thật lạ.
Thấy Lục Dạng ngơ ngẩn dõi theo bóng dáng của Giang Nghiễn Chu, Bùi Dĩ Vụ nghiêng đầu lại gần, nói nhỏ: “Này, để chị đây truyền thụ cho em một bí kíp yêu đương nhé.”
Lục Dạng khó hiểu nhìn cô.
“Thật ra theo đuổi người mình thích rất đơn giản, cứ hôn thẳng luôn là được. Dù có bị từ chối, thì mình cũng là người lời nhất.”
Bùi Dĩ Vụ tự nhiên khoác tay Lục Dạng, tiếp tục thì thầm: “Với cả tớ nghe nói Giang Nghiễn Chu chưa từng đóng cảnh tình cảm, biết đâu nụ hôn đầu vẫn còn đấy.”
Lục Dạng: “Ai nói tớ thích anh ấy?”
Bùi Dĩ Vụ giơ ngón trỏ đặt lên môi: “Thần tượng của cậu chẳng phải Giang Nghiễn Chu à?”
Lục Dạng phủ nhận: “Không phải.”
“Không phải à?” Bùi Dĩ Vụ truy hỏi, “Vậy là ai?”
Lục Dạng thuận miệng đáp: “Anh tớ.”
Bùi Dĩ Vụ lập tức tỏ vẻ khó hiểu.
Thần tượng của Lục Dạng… lại là Lục Minh Tự!?
Hai chiếc lều tròn kiểu Mông Cổ dựng gần nhau, chỉ cần đi mấy bước là tới.
Lục Minh Tự nghiêng người, giọng buồn rầu mở miệng: “Cậu khiến tôi thật sự quá thất vọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Nghiễn Chu hoàn toàn không hiểu gì.
Lục Minh Tự lại thần thần bí bí nói: “Nghe đi.”
Giang Nghiễn Chu: “Nghe gì cơ?”
Lục Minh Tự: “Tiếng động đất đó, đừng hoảng — đó là tình thân của tôi dành cho Dạng Dạng chấn động cả trời đất.”
Giang Nghiễn Chu: “…”
Lục Minh Tự: “Làm ơn học tôi nghiêm túc một chút, học cách làm Dạng Dạng vui lòng ấy!”
Giang Nghiễn Chu liếc mắt nhìn hắn: “Trước tiên cậu nên học cách làm em ấy bớt lo hơn đi.”
Lục Minh Tự làm ngơ lời nhắc nhở, nghiêm trang nói: “Chỉ cần anh trai thay đổi nhanh, em gái sẽ không buồn mà chỉ có tình yêu thương thôi. Cậu nên có chút ý thức khủng hoảng đi, giữ chắc vị trí vào!”
Giang Nghiễn Chu: “…”
Lục Minh Tự: “Gió xuân chẳng qua nổi cửa Ngọc Môn, Dạng Dạng cũng không vượt qua được người anh trai tồi tệ này.”
Giang Nghiễn Chu: “…”
Đêm đó, có người trằn trọc khó ngủ, có người say giấc nồng, cũng có người thức trắng suốt đêm.
Sáng sớm, khi bầu trời mới tờ mờ sáng, Lục Dạng đã tỉnh giấc.
Ngoài trời đang mưa, khung cảnh đất trời chìm trong một màn trắng xóa.
Mưa rơi tí tách lên đỉnh lều, vang lên những tiếng “lộp bộp lộp bộp”, con đường ven biển bị nước mưa xối thành từng rãnh sâu lầy lội, làn nước đục ngầu cuồn cuộn chảy xuống phía biển.
Phía xa là đỉnh núi phủ đầy sương mù, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ đường nét của dãy núi, tạo cảm giác như lạc vào chốn tiên cảnh mộng ảo. Khi kéo gần tầm mắt lại, có thể thấy khu rừng bị bao phủ trong làn sương, xanh mướt tươi tốt, cảnh sắc tráng lệ như bức tranh thủy mặc.
Đồ đạc hầu hết được cất trong lều của Lục Minh Tự và Giang Nghiễn Chu, nhân khoảnh khắc mưa tạnh ngắn ngủi, Lục Dạng đi tới lều của họ.
Lều Mông Cổ được chia làm hai khu: một khu riêng tư để ngủ, và một khu sinh hoạt chung có lắp máy quay, bàn ghế, để mọi người họp mặt thảo luận.
Lục Dạng vừa bước vào thì ánh mắt đã chạm ngay ánh mắt của người kia cũng đang nhìn sang.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Giang Nghiễn Chu vắt chân dài lên chiếc ghế bên cạnh, khẽ gạt một cái kéo chiếc ghế đến trước mặt cô: “Ngồi đi.”
Anh mở một chai sữa, đưa cho cô: “Uống chút đi.”
Lục Dạng nhận lấy, nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại có sữa?”
Cô nhớ rõ trong túi đồ mà tổ chương trình phát hoàn toàn không có món này.
Giang Nghiễn Chu đáp thật thà: “Nhà sản xuất mang tới lúc trời còn chưa sáng.”
Lục Dạng: “…”
Chương trình này đúng là thiên vị trắng trợn, chẳng hề lo bị khán giả chỉ trích.
Lục Dạng đảo mắt nhìn quanh một vòng: “Anh em vẫn chưa dậy à?”
“Ừ.” Giang Nghiễn Chu nhìn thẳng cô, nói: “Tối qua cậu ta lẩm bẩm 'Mười năm sống c.h.ế.t mịt mờ, Hỷ Dương Dương và Sói Xám” suốt một đêm, tới sáng mới ngừng. Anh chẳng ngủ được mấy.”
Khóe môi Lục Dạng khẽ cong lên, mỉm cười.
Giống như đang mách lẻo với con nít vậy.
“Thế bây giờ anh có muốn tranh thủ ngủ bù một lát không?”
Lục Dạng liếc nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đến lúc chương trình phát sóng trực tiếp lúc 8 giờ, “Anh em lười dậy, ít nhất phải đến trưa mới tỉnh.”
Giang Nghiễn Chu chậm rãi quét mật ong lên miếng bánh mì, đưa cho cô: “Không sao, anh chỉ muốn em quan tâm anh một chút thôi.”
Tay Lục Dạng đang định đón lấy thì dừng lại giữa không trung.
Giang Nghiễn Chu nói: “Quan tâm bạn bè, có vấn đề gì sao?”
Lục Dạng: “Không có.”
Anh dứt khoát nhét miếng bánh mì vào tay cô, động tác kết thúc, nhưng nơi đầu ngón tay cô vẫn vương lại hơi ấm từ tay anh.
Nhìn biểu cảm bình thường của Giang Nghiễn Chu, đầu óc Lục Dạng cứ ong ong, rõ ràng là cô đã nghĩ quá nhiều.
“Trời mưa rồi, hôm nay định làm gì?” Giang Nghiễn Chu hỏi.
Lục Dạng cắn một miếng bánh mì: “Xem nhiệm vụ số 1 đã.” Làm xong sớm thì về nhà sớm.
“Ừm.” Lục Dạng uống một ngụm sữa, nhìn sang Giang Nghiễn Chu, hỏi thẳng: “Tại sao anh lại gọi em là đồ nói dối?”
Ánh mắt màu trà của Giang Nghiễn Chu phủ lên một tầng ý cười khó phân biệt: “Chẳng phải em là người như vậy sao?”
Lục Dạng nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi đó, hồi lâu sau mới lắc đầu: “Em không phải, diễn xuất của em cũng tệ như anh em, không lừa được ai cả.”
Giang Nghiễn Chu bật cười khẽ: “Em đang nói anh không phải người đấy à.” Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
“…”
Lục Dạng còn chưa kịp giải thích thì đã nghe thấy anh nói: “Chỉ cần em vui, không phải người cũng không sao.”
“?”
Ánh sáng trắng rọi khắp bầu trời, từng chút một lan rộng, bao phủ khu rừng mờ mịt. Giọng của Giang Nghiễn Chu vang lên bên tai cô, hòa cùng tiếng nước chảy.
Chẳng bao lâu, Lục Dạng hơi tiếc nuối nói: “Thế thì sau này anh ốm, em đành bất lực thôi.”
Giang Nghiễn Chu: “Sao vậy?”
Lục Dạng có lý có lẽ trả lời: “Anh nói anh không phải người, vậy nên khi anh bệnh thì phải tìm bác sĩ thú y, mà em không phải bác sĩ thú y.”
Giang Nghiễn Chu: “…”
Ngay từ lúc quen cô, anh đã biết, Lục Dạng thuộc kiểu nhân cách chi phối. Trên người cô có một khí chất như đang đứng trên cao nhìn xa trông rộng.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Tay không lộ kiếm, nhưng lại giỏi thao túng lòng người.
“Nhưng mà,” giọng Lục Dạng chợt đổi, chân thành nói, “nếu anh thực sự cần tiêm, em có thể cân nhắc đi thi lấy bằng bác sĩ thú y.”
Giang Nghiễn Chu: “…”
Nhìn thì có vẻ đang khách sáo chào hỏi, thực ra là đang cầm kim tiêm đuổi theo anh.
Giang Nghiễn Chu nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: “Em muốn anh giúp em thực hiện nguyện vọng gì?”
“Nguyện vọng?”
“Cuộc thi câu cá.” Anh nhắc.
Lục Dạng lúc này mới nhớ ra, cô đứng nhất, anh đứng cuối, theo luật chơi thì cô có thể đưa ra một yêu cầu với anh.
Lục Dạng liếc nhìn máy quay vẫn đang bật đèn. Tuy chưa đến lúc phát sóng trực tiếp, nhưng vẫn còn ghi hình, biết đâu lúc này có người đang theo dõi bọn họ.
“Chỉ một điều thôi.”
Giang Nghiễn Chu cụp mắt nhìn cô, ra hiệu bảo cô nói tiếp.
“Làm phiền anh trông nom anh em giúp em một chút.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Ừm.”
“Anh em bảo anh chăm sóc em, em lại bảo anh chăm sóc anh em.” Giang Nghiễn Chu hỏi, “Anh phải nghe ai bây giờ?”
Lời vừa dứt, một đoạn nhạc đột nhiên vang lên:
“Nghe lời mẹ dặn, đừng để mẹ buồn…”
Lục Minh Tự vừa ngâm nga vừa đi ra, thấy Lục Dạng thì vẫn giữ nguyên giai điệu, chỉ đổi lời bài hát:
“Nghe lời em gái, đừng để em đau lòng, muốn mau mau trưởng thành, để có thể bảo vệ em~”
Khóe mắt Lục Dạng hiện rõ nụ cười, “Anh này, có mua bản quyền chưa mà dám tự tiện đổi lời người ta thế?”
“Anh sai rồi,” Lục Minh Tự tỏ ra nhận lỗi vô cùng thành khẩn, còn đập n.g.ự.c cam đoan, “Dạng, để anh viết riêng cho em một bài hát độc quyền.”
Ánh mắt anh rơi xuống món đồ trong tay Giang Nghiễn Chu, đồng tử lập tức giãn ra, hấp tấp bước tới: “Cậu thật ranh mãnh, dám giấu đồ!”
Lục Dạng: “…”
Chẳng yên được mấy giây, hai người họ lại chuẩn bị gây chuyện kiểu mẫu giáo.
Giang Nghiễn Chu liếc Lục Dạng một cái, không thèm tranh cãi với Lục Minh Tự: “Cậu nói đúng.”
Lục Minh Tự: “?”
Giọng hắn yếu hẳn đi: “Giấu đồ thì thôi đi, lại còn không cho em gái.”
Giang Nghiễn Chu: “Tôi có cho rồi.”
“Cho cái gì?”
“Cho tất cả.”
Lúc Giang Nghiễn Chu nói câu này, lại liếc nhìn Lục Dạng. Ánh mắt đó khiến cô cảm thấy, điều anh nói không phải là đồ ăn.
“Thế này đi,” Lục Minh Tự hào sảng nói, “Tôi đặt ra chỉ tiêu nhỏ cho cậu nhé, mỗi ngày phải kể cho Dạng Dạng một chuyện cười, phải khiến em ấy cười được thì mới tính là chuyện cười.”
Lục Dạng từ chối: “Không cần.”
Giang Nghiễn Chu phản ứng rất nhanh, nói với cô: “Tối qua anh em tưởng khúc gỗ là anh, say mê nói chuyện suốt nửa tiếng, không được đáp lại, đá một cú đau quá kêu oai oái, lúc đó mới nhận ra là gỗ.”
Lục Minh Tự trừng anh: “Cũng tại cậu bình thường trơ trơ như khúc gỗ, làm tôi trời tối quá, cậu đứng cạnh khúc gỗ tôi thật sự chẳng phân biệt được ai với ai!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương