Edit by Tiên Vô Sắc Ugly_fairy
Ngón tay thon dài của hắn khẽ vuốt qua môi đỏ của Bạch Nhan, hơi lạnh ở đầu ngón tay mang theo độ ấm làm thân thể nàng chấn động, theo đó ý cười doanh doanh một vòng giơ lên: "Đế Thương, ngươi không lẽ...thật sự đã yêu ta rồi?"
Yêu nàng? Đế Thương trầm mặt không nói.
Nhiều năm qua, bên cạch hắn không có bất kỳ nữ nhân nào, hắn cũng chưa từng động tình, không hiểu tình là cái gì.
Nhưng hắn từ khi thưởng thức hương vị của nàng về sau, thời thời khắc khắc trong đầu hắn đều có nàng, càng cảm nhận được một ngày không gặp như cách ba thu.
Nhưng Đế Thương lại không chắc chắn, đây có phải là điều chứng hắn yêu nàng......
Nhìn thấy Đế Thương trầm mặt, Bạch Nhan cười lạnh một tiếng, từ trong ngực hắn thoát ra, khóe môi gợi lên nụ cười yếu ớt.
"Đế Thương, Bạch Nhan ta đời này nếu gả, chỉ gả cho người lưỡng tình tương duyệt! Trong long ngươi không có ta, vì sao phải dây dưa với ta không thôi? Vì ta là mẫu thân của Thần nhi sao?"
"Không liên quan đến Thần nhi, ta muốn cưới nàng, chỉ vì nàng là Bạch Nhan."
Hắn cưới nàng, không liên quan đến người khác.
Chì vì nàng là Bạch Nhan thôi.
"Ngươi muốn cưới, chẳng lẽ ta nhất định phải gả cho ngươi sao?" bên trong khuôn mặt Bạch Nhan đều là ý cười, nàng vòng hai trước ngực, cười nhẹ nhàng ngắm nhìn nam nhân áo tím tuyệt thế.
"Nàng chỉ có thể gả cho ta, nếu nàng dám lấy nam khác, ta sẽ đánh gãy chân nam nhân đó!" Thanh âm của nam nhân khí phách trước sau như một, mặt mày trương dương, môi đỏ câu lấy một mạt âm lãnh cười.
"Về phần nàng..." Đế Thương cưỡng ép chống lấy thân thể của Bạch Nhan, mắt phượng trầm xuống, "Mặc dù ta muốn đem nàng trói lại để nàng một đời không thể rời đi, nhưng ta không thể tổn thương nàng, cho nên, ta chỉ có thể lẳng lặng ở phía sau nàng, nàng tìm một nam nhân, ta sẽ diệt một, tìm một đôi, ta sẽ diệt một đôi! Xem ai còn dám trêu chọc nàng."
Tâm Bạch Nhan run lên mấy lần, cái đồ biến thái chết tiệt này!
Chờ thực lực nàng vượt qua hắn, nàng sẽ hung hăng làm nhục hắn!
"Tẩu tử!"
Bỗng nhiên một âm thanh phía trước truyền đến, trong nháy mắt Bạch Nhan đem suy nghĩ thu lại.
Nàng ngẩn đầu nhìn lại, thì thấy Đế Tiểu Vân một thân váy sa* màu vàng nhạt nhanh chóng chạy từ ngoài viện tới, nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong ánh mắt lộ ra sự hưng phấn, nàng vừa bước mấy đường, ngẫu nhiên phát hiện bầu không khí không đúng, lập tức dừng bước.
Váy sa*: váy được làm từ tơ, mỏng và thoáng (váy lụa).
Phía trước, thân ảnh một đạo áo tím tóc bạc lọt vào trong mắt nàng.
Nam nhân sắc mặt âm trầm, ánh nhìn lạnh lùng đâm tới thiếu nữ, mắt phượng ẩn chứa âm lãnh chi khí làm cho nhiệt độ trong viện đều hạ xuống.
Đế Tiểu Vân sợ ngây người, sắc mặt của nàng so với nuốt ruồi bọ còn khó nhìn hơn, đầu lưỡi không ngừng run rẫy, một câu đều không ăn khớp.
"Ca...Ngươi...Ngươi tại sao lại ở chổ này?"
Đế Thương cười.
Hắn cười, Bạch Nhan chưa chưa gặp qua làm cho người ta sợ hãi như thế, càng dọa cho Đế Tiểu Vân đến mức hai chân run lập cập.
"Đế! Tiểu! Vân."
Nam nhân nghiến răng nghiến lợi rơi xuống ba chữ lúc sau, đùi Đế Tiểu Vân mềm nhũn, phịt ngã xuống đất, hiển nhiên phải chịu đựng nổi sợ hãi đáng sợ.
"Ca, ta sai rồi."
Nàng sợ mau khóc, vì sao mấy năm nay không thấy ca ca, hắn sao lại càng ngày càng khinh khủng rồi?
"Ngươi có biết ngươi xông ra gây ra họa lớn không?" Đế Thương âm trầm câu môi, "Bởi vì ngươi cưỡng ép thông qua phong ấn, mặc khác lại có người đi theo ngươi vào đại lục này! Ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi cùng quốc sư như thế nào?"
Khuôn mặt nhỏ của Đế Tiểu Vân tái lại: "Ca, việc này là ta tự chủ trương, không liên quan đến quốc sư, ngươi đừng liên lụy người vô tội."
Đế Thương lạnh lùng cười: "Không có hắn, ngươi có thể đi qua phong ấn?"
"Ta......" Tiếng Đế Tiểu Vân yếu đi mấy phần, ủy khuất rũ đầu xuống, "Ngươi phạt ta ta nhận, nhưng quốc sư bị ta ép, ngươi đừng khi dễ hắn."
Ngón tay thon dài của hắn khẽ vuốt qua môi đỏ của Bạch Nhan, hơi lạnh ở đầu ngón tay mang theo độ ấm làm thân thể nàng chấn động, theo đó ý cười doanh doanh một vòng giơ lên: "Đế Thương, ngươi không lẽ...thật sự đã yêu ta rồi?"
Yêu nàng? Đế Thương trầm mặt không nói.
Nhiều năm qua, bên cạch hắn không có bất kỳ nữ nhân nào, hắn cũng chưa từng động tình, không hiểu tình là cái gì.
Nhưng hắn từ khi thưởng thức hương vị của nàng về sau, thời thời khắc khắc trong đầu hắn đều có nàng, càng cảm nhận được một ngày không gặp như cách ba thu.
Nhưng Đế Thương lại không chắc chắn, đây có phải là điều chứng hắn yêu nàng......
Nhìn thấy Đế Thương trầm mặt, Bạch Nhan cười lạnh một tiếng, từ trong ngực hắn thoát ra, khóe môi gợi lên nụ cười yếu ớt.
"Đế Thương, Bạch Nhan ta đời này nếu gả, chỉ gả cho người lưỡng tình tương duyệt! Trong long ngươi không có ta, vì sao phải dây dưa với ta không thôi? Vì ta là mẫu thân của Thần nhi sao?"
"Không liên quan đến Thần nhi, ta muốn cưới nàng, chỉ vì nàng là Bạch Nhan."
Hắn cưới nàng, không liên quan đến người khác.
Chì vì nàng là Bạch Nhan thôi.
"Ngươi muốn cưới, chẳng lẽ ta nhất định phải gả cho ngươi sao?" bên trong khuôn mặt Bạch Nhan đều là ý cười, nàng vòng hai trước ngực, cười nhẹ nhàng ngắm nhìn nam nhân áo tím tuyệt thế.
"Nàng chỉ có thể gả cho ta, nếu nàng dám lấy nam khác, ta sẽ đánh gãy chân nam nhân đó!" Thanh âm của nam nhân khí phách trước sau như một, mặt mày trương dương, môi đỏ câu lấy một mạt âm lãnh cười.
"Về phần nàng..." Đế Thương cưỡng ép chống lấy thân thể của Bạch Nhan, mắt phượng trầm xuống, "Mặc dù ta muốn đem nàng trói lại để nàng một đời không thể rời đi, nhưng ta không thể tổn thương nàng, cho nên, ta chỉ có thể lẳng lặng ở phía sau nàng, nàng tìm một nam nhân, ta sẽ diệt một, tìm một đôi, ta sẽ diệt một đôi! Xem ai còn dám trêu chọc nàng."
Tâm Bạch Nhan run lên mấy lần, cái đồ biến thái chết tiệt này!
Chờ thực lực nàng vượt qua hắn, nàng sẽ hung hăng làm nhục hắn!
"Tẩu tử!"
Bỗng nhiên một âm thanh phía trước truyền đến, trong nháy mắt Bạch Nhan đem suy nghĩ thu lại.
Nàng ngẩn đầu nhìn lại, thì thấy Đế Tiểu Vân một thân váy sa* màu vàng nhạt nhanh chóng chạy từ ngoài viện tới, nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong ánh mắt lộ ra sự hưng phấn, nàng vừa bước mấy đường, ngẫu nhiên phát hiện bầu không khí không đúng, lập tức dừng bước.
Váy sa*: váy được làm từ tơ, mỏng và thoáng (váy lụa).
Phía trước, thân ảnh một đạo áo tím tóc bạc lọt vào trong mắt nàng.
Nam nhân sắc mặt âm trầm, ánh nhìn lạnh lùng đâm tới thiếu nữ, mắt phượng ẩn chứa âm lãnh chi khí làm cho nhiệt độ trong viện đều hạ xuống.
Đế Tiểu Vân sợ ngây người, sắc mặt của nàng so với nuốt ruồi bọ còn khó nhìn hơn, đầu lưỡi không ngừng run rẫy, một câu đều không ăn khớp.
"Ca...Ngươi...Ngươi tại sao lại ở chổ này?"
Đế Thương cười.
Hắn cười, Bạch Nhan chưa chưa gặp qua làm cho người ta sợ hãi như thế, càng dọa cho Đế Tiểu Vân đến mức hai chân run lập cập.
"Đế! Tiểu! Vân."
Nam nhân nghiến răng nghiến lợi rơi xuống ba chữ lúc sau, đùi Đế Tiểu Vân mềm nhũn, phịt ngã xuống đất, hiển nhiên phải chịu đựng nổi sợ hãi đáng sợ.
"Ca, ta sai rồi."
Nàng sợ mau khóc, vì sao mấy năm nay không thấy ca ca, hắn sao lại càng ngày càng khinh khủng rồi?
"Ngươi có biết ngươi xông ra gây ra họa lớn không?" Đế Thương âm trầm câu môi, "Bởi vì ngươi cưỡng ép thông qua phong ấn, mặc khác lại có người đi theo ngươi vào đại lục này! Ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi cùng quốc sư như thế nào?"
Khuôn mặt nhỏ của Đế Tiểu Vân tái lại: "Ca, việc này là ta tự chủ trương, không liên quan đến quốc sư, ngươi đừng liên lụy người vô tội."
Đế Thương lạnh lùng cười: "Không có hắn, ngươi có thể đi qua phong ấn?"
"Ta......" Tiếng Đế Tiểu Vân yếu đi mấy phần, ủy khuất rũ đầu xuống, "Ngươi phạt ta ta nhận, nhưng quốc sư bị ta ép, ngươi đừng khi dễ hắn."
Danh sách chương