Trì Am nhìn thấy mà chỉ muốn cười, đặc biệt là khi thấy một võ giả lấy ra một khúc xương trắng noãn như ngọc, nói là cái gì mà xương cá của quái ngư nơi biển sâu, cứng hơn cả kim thạch, vạn độc bất xâm, lúc bỏ vào trong áo máu, sau đó chống đỡ chưa được một khắc đồng hồ, xương cá đã mềm nhũn ra, và rồi gãy mất, hòa tan vào trong ao.
Vẻ mặt võ giả kia đau lòng, nếu không phải do Hiên Viên Hoàng vẫn còn đang ở đây, phải giữ gìn hình tượng thì nói không chừng hắn đã sớm đau lòng đến nỗi hít thở không thông rồi. Hắn đành lặng lẽ lui sang một bên, vuốt ve đoạn xương cá còn lại, vẻ mặt tràn đầy lưu luyến.
Trì Am cười đến mức run cả người, lại phải đề phòng người bên ngoài phát hiện nên che chặt miệng lại.
Tay đang che miệng của nàng bị người ở phía sau kéo ra, sau đó mặt nàng bị kéo qua, người phía sau lại gần, dán lên môi nàng, hai tay ôm eo nàng, không thèm để ý bọn họ đang trốn trong một phòng tối chật hẹp.
Trì Am tưởng là do hắn không thích mình quá chú ý tới những người khác, thế là túm cổ hắn hôn an ủi mấy lần, tiếp tục quan sát Trì Tinh trong đám người.
Trì Tinh vẫn vô cùng bình thản, ánh mắt và hành động của nàng ta đã cho thấy nàng ta biết bí mật của lăng mộ đại đế, cũng biết thứ được cất giấu trong ao máu là gì, cũng biết chỗ lợi hại của ao máu.
Nhưng nàng ta lại tỉnh táo đứng một bên, làm ra đủ tư thái đáng có của hậu bối, để mặc cho những người kia giày vò.
Sau khi nam nhân an phận được một lát, lại thấy nhàm chán, phát hiện nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm một người, mất hứng nói: “Nhìn nàng ta làm gì?”
“Xem nàng ta định làm cái gì.” Trì Am trả lời.
“Có gì đáng xem?” Hắn vẫn không vui, bây giờ trong ao máu kia chả có thứ gì nữa, những người kia muốn làm gì thì cũng không nhìn được.
“Đúng là không nhìn được.” Trì Am phụ họa, trong lòng lại thầm nghĩ, có nên nhân cơ hội này xử lý Trì Tinh hay không.
Càng nghĩ càng thấy chủ ý này rất hay, nhưng trước đó, nàng vẫn nên nhìn xem bản lĩnh của Trì Tinh đến đâu, xem xem rốt cuộc nàng ta có bao nhiêu bản lĩnh, và lai lịch của nàng ta là gì. Nàng có thể nhạy cảm cảm nhận được sự khác lạ của Trì Tinh, khác với những nữ trùng sinh và nữ xuyên không kia nàng đã gặp phải ở những thế giới khác trước đây.
Nghĩ đến đây, Trì Am lại đột nhiên vươn tay, vẽ ra một linh đồ hư ảo ở giữa không trung.
Lúc linh đồ được vẽ thành công, lóe lên linh quang, lơ lửng giữa không trung.
Nam nhân bị hấp dẫn bởi động tác của nàng, nhưng hắn chỉ im lặng ôm Trì Am, nhìn tấm linh đồ trong không trung kia.
Sau khi vẽ thành công linh đồ, ứng nghiệm suy đoán của nàng, Trì Am biết thế giới này cho phép tồn tại lực lượng của thế giới khác.
Trải qua nhiều thế giới như vậy, Trì Am nhận ra rằng mỗi một thế giới đều có quy tắc, quy tắc cũng không cho phép lực lượng siêu nhiên của thế giới kia tồn tại, thậm chí hệ thống sức mạnh khác cũng không cho phép xuất hiện. Cho nên mỗi khi đi đến một thế giới, nàng đều phải cẩn thận từng li từng tí, không dùng sức mạnh vượt quá hệ thống sức mạnh của thế giới kia, để tránh bị quy tắc phát hiện đuổi nàng đi, sau đó lại biến thành chết sớm.
Nhưng Trì Tinh hạ nguyền chú trên người nàng, khiến nàng phát hiện sức mạnh của Trì Tinh khác với thế giới này, nàng liền suy đoán liệu có phải tính bao quát của hệ thống sức mạnh của thế giới này cao hơn hay không.
Bây giờ xem ra, quả đúng thật là như thế.
Tính bao quát cao thì tốt, như thế thì năng lực phòng thân của nàng cũng nhiều hơn chút, khả năng sống sót nhiều hơn.
Có được phát hiện này, tâm trạng của Trì Am vô cùng vui vẻ, trong ánh mắt nhìn về phía Trì Tinh cũng không nồng đậm sát khí nữa, cười híp mắt nhìn một đám người bên ngoài vẫn đang làm đi làm lại.
Làm trò được một lúc, thấy đám người kia mặc dù không cam lòng nhưng vẫn không chịu từ bỏ, Trì Am đột nhiên quay đầu nói với nam nhân phía sau: “Tư Ngang, gọi mãng ma kia quay lại đi, đến lúc làm việc rồi.”
Nam nhân đáp một tiếng, cong ngón tay, đầu ngón tay có mấy sợi ma phong xuất hiện, xuyên qua bức tường.
Rất nhanh mãng ma đã trở về, cũng không biết lúc trước nó trốn đi chỗ nào, lúc đi ra kèm theo một loạt tiếng xè xè đặc trưng của động vật máu lạnh, khiến còi báo động của đám võ giả vốn còn muốn tiếp tục tìm kiếm trong huyết trì kêu réo riết, cũng bất chấp không lo tìm nữa, lập tức muốn rút lui.
Đáng tiếc tốc độ của mãng ma quá nhanh, trong giây lát đã trườn từ một thông đạo vào, cơ thể mãng ma dựng đứng lên, thể hiện tư thế sắp tấn công, trong miệng phun ra một luồng ma phong, cái đuôi mạnh mẽ quét ngang một cái, đám võ giả bị nó truy đuổi vô cùng chật vật.
Trì Am nhìn thấy Trì Tinh vốn không làm gì nhưng nhân lúc hỗn loạn này, nàng ta ném ra mấy thứ màu vàng xanh nhạt, con rối ma pháp giống nhân sâm kia trượt vào trong ao máu, ao máu dâng lên một vòng gợn sóng, rất nhanh đã yên ả trở lại.
Đám người đề phòng ma mãng, không ai chú ý tới cảnh này.
Trì Am lại dùng khuỷu tay đụng vào nam nhân phía sau, nói: “Có thể mang mấy thứ đồ kia tới đây cho ta xem không?”
Nam nhân ngoắc ngoắc tay, đột nhiên trong đại điện ma phong nổi lên tứ phía, thổi mạnh làm cho đám người ngã trái ngã phải, rồi lại còn phải đối phó ma mãnh, cuối cùng phải giật gấu vá vai. Mà trong trận cuồng phong, ao máu đang yên ả cũng nổi lên gợn sóng, dòng máu trong ao dâng lên, giống như một dòng suối phun, phun ra giữa không trung.
Phựt vang một tiếng, con rối nhỏ màu vàng xanh nhạt bị dòng máu phun ném ra, rơi trên mặt đất.
Trì Tinh thấy cảnh này, mặt đen như đít nồi.
Nàng ta chợt quay đầu nhìn bốn phía, lại không nhìn thấy người nào nghi ngờ là thành chủ thành Thiên Ma, nhưng ma phong quen thuộc này, nàng ta có thể xác định người làm ra tất cả những chuyện này chính là thành chủ thành Thiên Ma.
Nhìn thấy mấy con rối nhỏ rơi trên mặt đất, có người ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
“Vừa rồi ta nhìn thấy nó bị ném ra từ trong ao máu, đây là vật gì vậy, sao lại không sợ bị ao máu ăn mòn?”
Lực chú ý của mọi người đều bị mấy con rối nhỏ hấp dẫn, dường như ngay cả con mãng ma kia cũng bị hấp dẫn, không tiếp tục truy đuổi bọn họ nữa, cũng làm cho đám võ giả kia thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của Hiên Viên Hoàng đột nhiên nhìn vào Trì Tinh đứng trong đám người.
Ánh mắt của hắn ta sắc bén lạnh lẽo, Trì Tinh bị hắn ta nhìn thì thầm giật mình, cơ bắp cả người đều căng cứng.
Hiên Viên Hoàng nhìn nàng ta, giọng nói lãnh lùng uy nghiêm, “Trì nữ quan, thứ này là của ngươi?”
Những người khác nghe được lời này, cũng giật mình nhìn qua, Thập Lục công chúa ngây thơ ngu ngốc nói: “Đây là của Tinh Nhi á? Tinh Nhi ngươi có đồ tốt có thể đi vào ao máu như vậy, sao vừa rồi ngươi không lấy ra?”
Vẻ mặt võ giả kia đau lòng, nếu không phải do Hiên Viên Hoàng vẫn còn đang ở đây, phải giữ gìn hình tượng thì nói không chừng hắn đã sớm đau lòng đến nỗi hít thở không thông rồi. Hắn đành lặng lẽ lui sang một bên, vuốt ve đoạn xương cá còn lại, vẻ mặt tràn đầy lưu luyến.
Trì Am cười đến mức run cả người, lại phải đề phòng người bên ngoài phát hiện nên che chặt miệng lại.
Tay đang che miệng của nàng bị người ở phía sau kéo ra, sau đó mặt nàng bị kéo qua, người phía sau lại gần, dán lên môi nàng, hai tay ôm eo nàng, không thèm để ý bọn họ đang trốn trong một phòng tối chật hẹp.
Trì Am tưởng là do hắn không thích mình quá chú ý tới những người khác, thế là túm cổ hắn hôn an ủi mấy lần, tiếp tục quan sát Trì Tinh trong đám người.
Trì Tinh vẫn vô cùng bình thản, ánh mắt và hành động của nàng ta đã cho thấy nàng ta biết bí mật của lăng mộ đại đế, cũng biết thứ được cất giấu trong ao máu là gì, cũng biết chỗ lợi hại của ao máu.
Nhưng nàng ta lại tỉnh táo đứng một bên, làm ra đủ tư thái đáng có của hậu bối, để mặc cho những người kia giày vò.
Sau khi nam nhân an phận được một lát, lại thấy nhàm chán, phát hiện nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm một người, mất hứng nói: “Nhìn nàng ta làm gì?”
“Xem nàng ta định làm cái gì.” Trì Am trả lời.
“Có gì đáng xem?” Hắn vẫn không vui, bây giờ trong ao máu kia chả có thứ gì nữa, những người kia muốn làm gì thì cũng không nhìn được.
“Đúng là không nhìn được.” Trì Am phụ họa, trong lòng lại thầm nghĩ, có nên nhân cơ hội này xử lý Trì Tinh hay không.
Càng nghĩ càng thấy chủ ý này rất hay, nhưng trước đó, nàng vẫn nên nhìn xem bản lĩnh của Trì Tinh đến đâu, xem xem rốt cuộc nàng ta có bao nhiêu bản lĩnh, và lai lịch của nàng ta là gì. Nàng có thể nhạy cảm cảm nhận được sự khác lạ của Trì Tinh, khác với những nữ trùng sinh và nữ xuyên không kia nàng đã gặp phải ở những thế giới khác trước đây.
Nghĩ đến đây, Trì Am lại đột nhiên vươn tay, vẽ ra một linh đồ hư ảo ở giữa không trung.
Lúc linh đồ được vẽ thành công, lóe lên linh quang, lơ lửng giữa không trung.
Nam nhân bị hấp dẫn bởi động tác của nàng, nhưng hắn chỉ im lặng ôm Trì Am, nhìn tấm linh đồ trong không trung kia.
Sau khi vẽ thành công linh đồ, ứng nghiệm suy đoán của nàng, Trì Am biết thế giới này cho phép tồn tại lực lượng của thế giới khác.
Trải qua nhiều thế giới như vậy, Trì Am nhận ra rằng mỗi một thế giới đều có quy tắc, quy tắc cũng không cho phép lực lượng siêu nhiên của thế giới kia tồn tại, thậm chí hệ thống sức mạnh khác cũng không cho phép xuất hiện. Cho nên mỗi khi đi đến một thế giới, nàng đều phải cẩn thận từng li từng tí, không dùng sức mạnh vượt quá hệ thống sức mạnh của thế giới kia, để tránh bị quy tắc phát hiện đuổi nàng đi, sau đó lại biến thành chết sớm.
Nhưng Trì Tinh hạ nguyền chú trên người nàng, khiến nàng phát hiện sức mạnh của Trì Tinh khác với thế giới này, nàng liền suy đoán liệu có phải tính bao quát của hệ thống sức mạnh của thế giới này cao hơn hay không.
Bây giờ xem ra, quả đúng thật là như thế.
Tính bao quát cao thì tốt, như thế thì năng lực phòng thân của nàng cũng nhiều hơn chút, khả năng sống sót nhiều hơn.
Có được phát hiện này, tâm trạng của Trì Am vô cùng vui vẻ, trong ánh mắt nhìn về phía Trì Tinh cũng không nồng đậm sát khí nữa, cười híp mắt nhìn một đám người bên ngoài vẫn đang làm đi làm lại.
Làm trò được một lúc, thấy đám người kia mặc dù không cam lòng nhưng vẫn không chịu từ bỏ, Trì Am đột nhiên quay đầu nói với nam nhân phía sau: “Tư Ngang, gọi mãng ma kia quay lại đi, đến lúc làm việc rồi.”
Nam nhân đáp một tiếng, cong ngón tay, đầu ngón tay có mấy sợi ma phong xuất hiện, xuyên qua bức tường.
Rất nhanh mãng ma đã trở về, cũng không biết lúc trước nó trốn đi chỗ nào, lúc đi ra kèm theo một loạt tiếng xè xè đặc trưng của động vật máu lạnh, khiến còi báo động của đám võ giả vốn còn muốn tiếp tục tìm kiếm trong huyết trì kêu réo riết, cũng bất chấp không lo tìm nữa, lập tức muốn rút lui.
Đáng tiếc tốc độ của mãng ma quá nhanh, trong giây lát đã trườn từ một thông đạo vào, cơ thể mãng ma dựng đứng lên, thể hiện tư thế sắp tấn công, trong miệng phun ra một luồng ma phong, cái đuôi mạnh mẽ quét ngang một cái, đám võ giả bị nó truy đuổi vô cùng chật vật.
Trì Am nhìn thấy Trì Tinh vốn không làm gì nhưng nhân lúc hỗn loạn này, nàng ta ném ra mấy thứ màu vàng xanh nhạt, con rối ma pháp giống nhân sâm kia trượt vào trong ao máu, ao máu dâng lên một vòng gợn sóng, rất nhanh đã yên ả trở lại.
Đám người đề phòng ma mãng, không ai chú ý tới cảnh này.
Trì Am lại dùng khuỷu tay đụng vào nam nhân phía sau, nói: “Có thể mang mấy thứ đồ kia tới đây cho ta xem không?”
Nam nhân ngoắc ngoắc tay, đột nhiên trong đại điện ma phong nổi lên tứ phía, thổi mạnh làm cho đám người ngã trái ngã phải, rồi lại còn phải đối phó ma mãnh, cuối cùng phải giật gấu vá vai. Mà trong trận cuồng phong, ao máu đang yên ả cũng nổi lên gợn sóng, dòng máu trong ao dâng lên, giống như một dòng suối phun, phun ra giữa không trung.
Phựt vang một tiếng, con rối nhỏ màu vàng xanh nhạt bị dòng máu phun ném ra, rơi trên mặt đất.
Trì Tinh thấy cảnh này, mặt đen như đít nồi.
Nàng ta chợt quay đầu nhìn bốn phía, lại không nhìn thấy người nào nghi ngờ là thành chủ thành Thiên Ma, nhưng ma phong quen thuộc này, nàng ta có thể xác định người làm ra tất cả những chuyện này chính là thành chủ thành Thiên Ma.
Nhìn thấy mấy con rối nhỏ rơi trên mặt đất, có người ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
“Vừa rồi ta nhìn thấy nó bị ném ra từ trong ao máu, đây là vật gì vậy, sao lại không sợ bị ao máu ăn mòn?”
Lực chú ý của mọi người đều bị mấy con rối nhỏ hấp dẫn, dường như ngay cả con mãng ma kia cũng bị hấp dẫn, không tiếp tục truy đuổi bọn họ nữa, cũng làm cho đám võ giả kia thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của Hiên Viên Hoàng đột nhiên nhìn vào Trì Tinh đứng trong đám người.
Ánh mắt của hắn ta sắc bén lạnh lẽo, Trì Tinh bị hắn ta nhìn thì thầm giật mình, cơ bắp cả người đều căng cứng.
Hiên Viên Hoàng nhìn nàng ta, giọng nói lãnh lùng uy nghiêm, “Trì nữ quan, thứ này là của ngươi?”
Những người khác nghe được lời này, cũng giật mình nhìn qua, Thập Lục công chúa ngây thơ ngu ngốc nói: “Đây là của Tinh Nhi á? Tinh Nhi ngươi có đồ tốt có thể đi vào ao máu như vậy, sao vừa rồi ngươi không lấy ra?”
Danh sách chương