Khi về đến cung Cảnh Dương thì trời đã tối hẳn.

Vừa vào cửa cùng nàng đã thấy Lưu Âm đang đợi ở đó, thấy nàng quay về khuôn mặt lập tức nở một nụ cười dịu dàng. Lưu Âm hành lễ rồi nói: “Cô nương đã về rồi sao, nước đã chuẩn bị xong, cô nương đi tắm rửa trước đi.”

Tu luyện cả một ngày, nhất là những lúc dùng đến thuật pháp, cả người Trì Am sẽ đổ mồ hôi, sau khi trở về, việc đầu tiên nàng làm chính là tắm nước nóng, tránh để mùi hôi trên người mình bị vị hoàng tử nào đó chê bai.

Hắn không nói thẳng sự chê bai ra nhưng sẽ thể hiện trong hành động, cứ thế lột sạch quần áo của nàng ra rồi ném nàng vào bồn tắm.

Lúc còn nhỏ Trì Am mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, nhưng về sau lớn lên sao nàng lại chịu như vậy được, kiên quyết không cho hắn tùy tiện cởi quần áo của nàng để bỏ nàng vào bồn tắm, nàng đều tự động tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi gặp hắn.

Lưu Âm dẫn theo mấy cung nữ hầu hạ việc tắm rửa cho nàng, nàng dùng loại hương cao và hoa chi cực phẩm cho da và tóc, bận rộn cả nửa canh giờ cuối cùng nàng mới được hầu hạ mặc y phục, tóc nàng xõa ra mang theo cả hơi nước ra khỏi phòng tắm.

Vừa bước vào cửa, Trì Am đã cảm nhận được hơi thở của một người nữa trong không khí, nàng quay đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy một bóng người yên tĩnh đứng ở gần cửa sổ. Ánh nắng cuối cùng còn sót lại của buổi hoàng hôn đi qua cửa sổ, người kia đứng ngược chiều ánh sáng, làm người khác không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy duy nhất cặp mắt ma đồng chìm trong bóng tối, như loài ma quỷ chuẩn bị ăn thịt người, khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ hãi.

Trì Am không hề sợ hãi, nàng đi về phía hắn, dần dần nhìn rõ khuôn mặt hắn.

Bây giờ đã là cuối xuân nhưng hắn vẫn mặc một chiếc áo bông khá dày, mái tóc đen dài như gấm xõa xuống vai, chỉ có hai lọn tóc ở mai được buộc ra sau đầu, giữ chặt những sợi tóc khác. Màu tóc đen tuyền như mực càng khiến sắc mặt hắn trở nên nhợt nhạt, đôi mắt đen sâu thăm thẳm âm thầm thấm vào trong tim, khiến người ta khó lòng quên được.

Đây là một dung nhan vô cùng anh tuấn, đẹp trai, cho dù bệnh tật yếu ớt nhưng không hề giảm bớt phong độ.

“Tự Ngang.” Hai mắt Trì Am cong cong, nàng mỉm cười gọi hắn một tiếng: “Đã ăn tối chưa?”

Hắn dùng tay che miệng ho một tiếng, giọng nói có phần yếu ớt: “Vẫn chưa.” Vừa nói hắn vừa đưa tay về phía nàng.

Trì Am để tay mình vào giữa đôi bàn tay lạnh ngắt của hắn, để hắn kéo mình dựa vào trong lòng Người hắn rất cao, khiến hắn trông càng gầy gò hơn, từ cánh áo để mở có thể nhìn thấy phần cơ bắp nhợt nhạt và lồng ngực gầy gò, nhưng tay chân hắn lại rất có lực, hắn ôm nàng vào trong lòng, khiến nàng cảm nhận được một khí thế không dễ dàng từ chối.

Trì Am đưa tay ôm bả vai hắn, đôi môi như có như không lướt qua đôi tai lạnh bằng của hắn, cơ thể hắn hơi căng cứng, bàn tay trên eo hắn cũng tự nhiên siết chặt lại.

Trì Am không dám quá đáng, giả vờ nghiêng người đi, không dám trêu chọc hắn thêm nữa.

Ở thế giới này, thân thể Tư Ngang quá gầy yếu, không chịu được trêu chọc.

Ôm nàng một lúc, Thập Thất hoàng tử gọi người bưng đồ ăn vào.

Trên bàn đều là đồ ăn mà Trì Am thích ăn, không có mấy món là đồ Thập Thất hoàng tử thích ăn, hơn nữa hắn cũng không ăn được bao nhiêu. Bao nhiêu năm nay hắn uống thuốc nhiều hơn ăn cơm, thỉnh thoảng hắn lại phải vào mật thất, bế quan hơn nửa tháng trời, sau khi ra ngoài cơ thể tăng thêm được vài phần sức sống, cứ thể sống được tới bây giờ, dáng vẻ như sức sống có thể đứt bất cứ lúc nào.

Nhìn hắn nhiều năm như vậy, Trì Am cũng đã quen, nàng cũng rất trân trọng những ngày được ở bên hắn, nếu như ngày nào đó hắn đột nhiên chết đi, mặc dù nàng sẽ đau lòng buồn bã nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.

Sau khi ăn cơm xong, hai người tản bộ ở trong viện, Trì Am vừa đi vừa nói cho hắn những chuyện hôm nay đã gặp trong tháp chiêm tinh.

Nghe đến đoạn nàng gặp Thái tử và mấy vị hoàng tử, Thập Thất hoàng tử quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt hắn hơi tối đi nhưng vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó, hắn cũng không nói gì về hành động của Thái tử.

Trì Am ngoan ngoãn nói: “Miếng ngọc bội Thái tử thưởng cho ta, ta đã bảo Lưu Âm cất đi rồi.”

Hắn đưa tay ra xoa mặt nàng, trong mắt có thêm mấy phần ý cười, dịu dàng nói: “Am Am thật ngoan.”

Không ngoan được chắc? Bởi vì trong thế giới này, thân thể của hắn không được khỏe nên hắn càng biến thái, tính tình cũng vô cùng khoa trương, Trì Am không muốn chọc đến hắn, vậy nên chuyện gì có thể thuận theo hắn nàng đều thuận theo, nàng tuyệt đối không muốn bị hắn hắc hóa, nốt vào phòng tối.

Ừm, đương nhiên, với cơ thể gầy gò yếu đuối của hắn hiện giờ, chỉ sợ hắn không nhất được nàng, đúng là vui thật. (>V
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện