Hôm nay tháp chiêm tinh đón một vị khách, Thái tử Tư Thịnh nhận lệnh của Hoàng đế, đến tháp chiêm tinh lấy linh phụ cần dùng đến trong lễ tế trời năm nay, linh phù là do chính tay Quốc sự vẽ, ẩn chứa một linh lực rất lớn, có thể trấn áp tà ma tám phương.
Đi cùng thái tử còn có Bát hoàng tử, Thập hoàng tử, Thập ngũ hoàng tử.
Mấy vị hoàng tử đi theo mấy thị tùng mặc đạo bào màu xanh trắng thì nhìn thấy mấy người trẻ tuổi đi tới, những người này đều mặc đạo bào màu xanh, khiến thiếu nữ đứng giữa mặc cung trang gầm tím hồng màu ngọc lan, thêu có xuyến càng trở nên nổi bật, giống như một chấm đỏ giữa một rừng xanh, như hoa nghênh xuân nở rộ giữa mùa xuân, vô cùng nổi bật, rực rỡ.
Ánh mắt của mấy vị hoàng tử không kìm được đều rơi lên người thiếu nữ đó, một cô nương khoảng 15 - 16 tuổi, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt trong sáng long lanh, vô cùng thanh tú, dáng người mảnh mai, thon thả, cao hơn khoảng nửa cái đầu so với những cô nương mặc đạo bào bên cạnh, không khác gì hạc đứng giữa đàn gà, khiến người khác không thể không lập tức chú ý đến.
Ánh mắt của mọi người di chuyển từ khuôn mặt như họa của cô gái tới thân hình yểu điệu của nàng. Đối với những hoàng tử đã quen với mĩ nữ, thiếu nữ này không phải là tuyệt sắc nhưng trên người nàng có một sức sống tràn trề, khiến người khác lập tức chú ý đến.
Đây chính là thứ mà hoàng cung âm u nặng nề này thiếu nhất. Trong cung có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, lòng người đều vặn vẹo, hắc ám, rất ít người có được một linh hồn thuần khiết, không vướng bụi trần. Con người sống ở nơi hoàng cung này, không thể nào giữ gìn được sự thuần khiết ban đầu.
Đám người đó đi qua, thấy Thái tử mặc triều phục màu vàng kim và các hoàng tử liền vội vàng đến thỉnh an.
Từ đạo bào trên người bọn họ, những hoàng tử kia biết những người này là đệ tử ký danh mà Quốc sư đã thu nhận, khác với những thị tòng đang phục vụ, đó là những thiên sư Huyền Môn thật sự có bản lĩnh.
Năm nay Thái tử đến tuổi thành niên, dung mạo tuấn nhã, khí chất kín đáo ôn hòa, lúc mỉm cười nói chuyện với người khác, sự thân thiết mang theo cả sự uy nghiêm, rất có một phong thái của một trữ quân, khiến người khác có ấn tượng tốt.
“Các ngươi vừa từ cung Long Tuyền qua đây?” Thái tử nhẹ nhàng hỏi.
Thiên sự dẫn đầu cung kính trả lời: “Bẩm Thái tử điện hạ, đúng là như vậy.”
Thái tử à một tiếng rồi tiếp tục nói: “Nghe nói năm nay nước ở Linh Tuyền dồi dào hơn so với năm ngoái, đây là một dấu hiệu tốt, có lẽ là một năm thái bình.”
Ai cũng thích điềm tốt, các thiên sự liền nói mấy câu lấy lòng thuận theo lời của Thái tử.
Thái tử trò chuyện vài câu thân thiết với bọn họ rồi nhìn về phía thiếu nữ đứng giữa, mỉm cười nói: “Vị chắc đây là Trì cô nương, đệ tử nhập môn mà Quốc sự mới thu nhận mấy năm trước phải không? Dạo này Thập Thất đệ khỏe chứ?”
Trì Am bị hắn ta gọi thẳng đến tên nhưng cũng không lấy làm kỳ lạ, khóe môi nàng nở một nụ cười vừa đủ rồi nói: “Điện hạ rất khỏe ạ, đa tạ Thái tử đã quan tâm.”
Thái tử mỉm cười, giọng nói dịu dàng lộ ra một chút lo lắng: “Nghe nói thời gian trước đây Thập Thất đệ lại bệnh, phụ hoàng vô cùng lo lắng vì chuyện này. Đáng tiếc là cơ thể Thập Thất đệ không được khỏe, từ trước đến nay đều không tiếp khách, ta vốn dĩ cũng muốn đi thăm Thập Thất đệ nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của đệ ấy...”
Những lời này của Thái tử vô cùng chân thành, khiến mọi người đều có ấn tượng tốt, nhưng trong lòng mấy vị hoàng tử đứng bên cạnh lại không nghĩ như vậy.
Vị Thái tử này và vị Thái tử trước kia đã qua đời vì bệnh không hề giống nhau, có thể trở thành người xuất sắc nhất giữa nhiều hoàng tử như vậy nhất định là người có không ít tâm cơ, càng bởi vì xung quanh có nhiều hoàng tử thành niên đang dòm ngó, khiến hắn ta ăn nói gì đều phải cẩn thận, không để người khác bắt được một chút sai sót nào, là một vị trữ quân hoàn hảo.
Nhưng cho dù có hoàn hảo đến đâu đi chăng nữa thì trên đầu hắn ta luôn có một vị Hoàng đế có thể phế bỏ hắn ta bất cứ lúc nào, khiến hắn ta không khỏi cảm thấy sốt sắng, có thể nhìn ra điều đó từ thái độ cố gắng né tránh của hắn ta đối với vị giáo nhân ở cung Cảnh Dương.
Bọn họ vẫn còn nhớ thất bại năm đó của Thập Nhị hoàng tử, cũng vì hắn ta cuồng vọng muốn sử dụng yêu ma nên mới có kết cục như vậy, Thái tử cũng học được một bài học từ chuyện này nên không dám đắc tội với hắn nhưng cũng không quên lôi kéo hắn.
Thập Thất hoàng tử có địa vị rất đặc biệt trong số các hoàng tử, thân phận yêu ma giáng trần khiến hắn khác biệt hoàn toàn so với những người còn lại, hơn nữa hắn còn có thể điều khiển được một thế lực lớn mạnh và thần bí, khiến người khác không dám coi thường.
Không ai muốn đối địch với hắn, cách tốt nhất chính là lôi kéo.
Đi cùng thái tử còn có Bát hoàng tử, Thập hoàng tử, Thập ngũ hoàng tử.
Mấy vị hoàng tử đi theo mấy thị tùng mặc đạo bào màu xanh trắng thì nhìn thấy mấy người trẻ tuổi đi tới, những người này đều mặc đạo bào màu xanh, khiến thiếu nữ đứng giữa mặc cung trang gầm tím hồng màu ngọc lan, thêu có xuyến càng trở nên nổi bật, giống như một chấm đỏ giữa một rừng xanh, như hoa nghênh xuân nở rộ giữa mùa xuân, vô cùng nổi bật, rực rỡ.
Ánh mắt của mấy vị hoàng tử không kìm được đều rơi lên người thiếu nữ đó, một cô nương khoảng 15 - 16 tuổi, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt trong sáng long lanh, vô cùng thanh tú, dáng người mảnh mai, thon thả, cao hơn khoảng nửa cái đầu so với những cô nương mặc đạo bào bên cạnh, không khác gì hạc đứng giữa đàn gà, khiến người khác không thể không lập tức chú ý đến.
Ánh mắt của mọi người di chuyển từ khuôn mặt như họa của cô gái tới thân hình yểu điệu của nàng. Đối với những hoàng tử đã quen với mĩ nữ, thiếu nữ này không phải là tuyệt sắc nhưng trên người nàng có một sức sống tràn trề, khiến người khác lập tức chú ý đến.
Đây chính là thứ mà hoàng cung âm u nặng nề này thiếu nhất. Trong cung có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, lòng người đều vặn vẹo, hắc ám, rất ít người có được một linh hồn thuần khiết, không vướng bụi trần. Con người sống ở nơi hoàng cung này, không thể nào giữ gìn được sự thuần khiết ban đầu.
Đám người đó đi qua, thấy Thái tử mặc triều phục màu vàng kim và các hoàng tử liền vội vàng đến thỉnh an.
Từ đạo bào trên người bọn họ, những hoàng tử kia biết những người này là đệ tử ký danh mà Quốc sư đã thu nhận, khác với những thị tòng đang phục vụ, đó là những thiên sư Huyền Môn thật sự có bản lĩnh.
Năm nay Thái tử đến tuổi thành niên, dung mạo tuấn nhã, khí chất kín đáo ôn hòa, lúc mỉm cười nói chuyện với người khác, sự thân thiết mang theo cả sự uy nghiêm, rất có một phong thái của một trữ quân, khiến người khác có ấn tượng tốt.
“Các ngươi vừa từ cung Long Tuyền qua đây?” Thái tử nhẹ nhàng hỏi.
Thiên sự dẫn đầu cung kính trả lời: “Bẩm Thái tử điện hạ, đúng là như vậy.”
Thái tử à một tiếng rồi tiếp tục nói: “Nghe nói năm nay nước ở Linh Tuyền dồi dào hơn so với năm ngoái, đây là một dấu hiệu tốt, có lẽ là một năm thái bình.”
Ai cũng thích điềm tốt, các thiên sự liền nói mấy câu lấy lòng thuận theo lời của Thái tử.
Thái tử trò chuyện vài câu thân thiết với bọn họ rồi nhìn về phía thiếu nữ đứng giữa, mỉm cười nói: “Vị chắc đây là Trì cô nương, đệ tử nhập môn mà Quốc sự mới thu nhận mấy năm trước phải không? Dạo này Thập Thất đệ khỏe chứ?”
Trì Am bị hắn ta gọi thẳng đến tên nhưng cũng không lấy làm kỳ lạ, khóe môi nàng nở một nụ cười vừa đủ rồi nói: “Điện hạ rất khỏe ạ, đa tạ Thái tử đã quan tâm.”
Thái tử mỉm cười, giọng nói dịu dàng lộ ra một chút lo lắng: “Nghe nói thời gian trước đây Thập Thất đệ lại bệnh, phụ hoàng vô cùng lo lắng vì chuyện này. Đáng tiếc là cơ thể Thập Thất đệ không được khỏe, từ trước đến nay đều không tiếp khách, ta vốn dĩ cũng muốn đi thăm Thập Thất đệ nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của đệ ấy...”
Những lời này của Thái tử vô cùng chân thành, khiến mọi người đều có ấn tượng tốt, nhưng trong lòng mấy vị hoàng tử đứng bên cạnh lại không nghĩ như vậy.
Vị Thái tử này và vị Thái tử trước kia đã qua đời vì bệnh không hề giống nhau, có thể trở thành người xuất sắc nhất giữa nhiều hoàng tử như vậy nhất định là người có không ít tâm cơ, càng bởi vì xung quanh có nhiều hoàng tử thành niên đang dòm ngó, khiến hắn ta ăn nói gì đều phải cẩn thận, không để người khác bắt được một chút sai sót nào, là một vị trữ quân hoàn hảo.
Nhưng cho dù có hoàn hảo đến đâu đi chăng nữa thì trên đầu hắn ta luôn có một vị Hoàng đế có thể phế bỏ hắn ta bất cứ lúc nào, khiến hắn ta không khỏi cảm thấy sốt sắng, có thể nhìn ra điều đó từ thái độ cố gắng né tránh của hắn ta đối với vị giáo nhân ở cung Cảnh Dương.
Bọn họ vẫn còn nhớ thất bại năm đó của Thập Nhị hoàng tử, cũng vì hắn ta cuồng vọng muốn sử dụng yêu ma nên mới có kết cục như vậy, Thái tử cũng học được một bài học từ chuyện này nên không dám đắc tội với hắn nhưng cũng không quên lôi kéo hắn.
Thập Thất hoàng tử có địa vị rất đặc biệt trong số các hoàng tử, thân phận yêu ma giáng trần khiến hắn khác biệt hoàn toàn so với những người còn lại, hơn nữa hắn còn có thể điều khiển được một thế lực lớn mạnh và thần bí, khiến người khác không dám coi thường.
Không ai muốn đối địch với hắn, cách tốt nhất chính là lôi kéo.
Danh sách chương