Trên xe ngựa trở về, Triệu Hú rong ruổi cả một ngày đã thấm mệt, nằm vật trên chỗ ngồi ngủ gật, Triệu Nhan đứng dậy đắp chăn cho nó, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Hú đang ngủ vẫn nhoẻn miệng cười, chứng tỏ hôm nay nó rất vui, khiến Triệu Nhan không giấu được nụ cười. 

 Triệu Nhan ngồi lại vào trong xe, sau đó hồi tưởng lại hành trình hôm nay, đặc biệt là nhớ tới sau khi hắn kể xong cuộc đời của Triệu Húc, ngữ khí thâm trầm tổng kết cho Triệu Hú: 

 - Hú nhi, phụ thân con cả đời nỗ lực, tuy còn một số sai lầm khi nhiếp chính, nhưng nói tóm lại, huynh ấy vẫn được xem là một vị vua tốt! 

 Tuy nhiên trước lời tổng kết của Triệu Nhan, Triệu Hú lúc đó lại hỏi một câu khiến Triệu Nhan bất ngờ: 

 - Tam thúc, ai cũng nói cải cách của phụ hoàng con đã sai, người cũng cho rằng cải cách là sai lầm sao? 

 Câu hỏi của Triệu Hú khiến Triệu Nhan sững sờ, vừa rồi khi hắn kể đến sự tích cuối cùng của Triệu Húc, đó chính là chuyện cải cách. Đối với chuyện này hắn rất công bằng đưa ra bình phẩm, tuy Triệu Húc có ý tưởng tốt, nhưng cải cách đã mang lại tổn hại lớn cho Đại Tống là không thể phủ nhận, Triệu Nhan cũng không muốn biện minh chuyện này cho Triệu Húc, cho nên chỉ ra rất nhiều khiếm khuyết trong biến pháp. 

 - Hú nhi, ban nãy tam thúc đã nói rồi, mục đích cải cách ban đầu của phụ hoàng con là tốt, chỉ có điều trong quá trình cải cách dùng sai người và sai cách, mới khiến cải cách gây nên luồng phản đối mạnh mẽ trên triều đình và dân chúng, vì vậy bản thân cải cách chính trị không sai, chỉ sai ở cách thực hiện biến pháp! 

 Đối với câu hỏi của Triệu Hú, Triệu Nhan lần nữa nhấn mạnh. Trước kia hắn phản đối phương thức cải cách chứ không phải bản thân biến pháp, nếu ban đầu Triệu Húc có thể tìm được người đủ tư cách dùng phương thức thích hợp thúc đẩy cải cách, có lẽ kết quả cải cách sẽ không đến nông nỗi này. 

 Nghe thấy lời giải thích của Triệu Nhan, Triệu Hú chỗ hiểu chỗ không gật gù, rất lâu sau mới lên tiếng: 

 - Các tiên sinh trong cung đều nói cải cách là sai lầm, đương nhiên họ không dám nói phụ hoàng, mà nói là do Lâm Xuyên tiên sinh và Lã Huệ Khanh bọn họ, nhưng con cảm thấy phụ hoàng anh minh một đời, sao có thể vì nhìn nhầm người mà gây nên sự thất bại của cải cách chứ? 

 Đối với thắc mắc này của Triệu Hú, Triệu Nhan cũng không biết nên trả lời thế nào, hắn không thể nói Triệu Húc phát động cải cách thực ra còn vì một mục đích sâu xa hơn, đó chính là vì muốn độc quyền triều chính, tuy cải cách thất bại, nhưng y lại đạt được mục đích thâu tóm toàn bộ quyền hành, từ khi Đại Tống lập nước đến nay, có lẽ Triệu Húc là hoàng đế có quyền lực tối cao nhất, bất kể chính vụ lớn nhỏ trên triều đình đều phải thông qua quyết sách của y, nhưng như vậy, cũng khiến Triệu Húc phải gánh vác chính vụ nặng nề, tổn hại lớn đến sức khỏe của y, gián tiếp dẫn đến cái chết của Triệu Húc. 

 May mà Triệu Hú không truy hỏi về vấn đề này, khiến Triệu Nhan thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chuyển đề tài nói đến một số chuyện thú vị liên quan đến Triệu Húc, khiến Triệu Hú nhanh chóng bị phân tán tập trung, đến khi rời khỏi hoàng lăng, Triệu Hú cuối cùng đã thấm mệt, ngồi trên xe ngựa không lâu đã ngủ thiếp đi. 

 Lúc xe ngựa về đến thành Đông Kinh, đã gần sang canh hai, Triệu Nhan vốn định về thẳng phủ nghỉ ngơi, nhưng không ngờ đứa trẻ Triệu Hú này đột nhiên tỉnh, hơn nữa còn hưng phấn kéo tấm rèm cửa xe ngắm nhìn bên ngoài, nó sớm đã nghe nói đến thành Đông Kinh về đêm, đáng tiếc với thân phận của nó, trước nay chưa từng được tận mắt ngắm nhìn, bây giờ cuối cùng có cơ hội nhìn thấy thành đô về đêm, cho nên nó cực kì hứng thú, đôi mắt liến láu nhìn cái gì cũng thấy mới lạ. 

 - Tam thúc, con đói rồi, bên ngoài có bán rất nhiều đồ ăn, nhiều thứ con chưa thấy bao giờ, chúng ta mua một ít nếm thử đi! 

 Lúc này Triệu Hú mặt mày khẩn thiết nhìn Triệu Nhan nói. Trẻ nhỏ vốn dĩ ham ăn, tuy thức ăn trong cung rất xa hoa, nhưng so với những món ăn phong phú màu sắc thì không đáng nhắc đến. 

 - Được rồi, đúng lúc ta cũng hơi đói, tam thúc sẽ đưa con đi thưởng thức đồ ngon của khu chợ đêm này! 

 Triệu Nhan giờ đây cũng cười lớn nói, có thể cho Triệu Hú tiếp xúc nhiều với cuộc sống của dân gian, đối với nó là chuyện tốt, huống hồ hắn cũng rất thích đi lượn lờ chợ đêm, thỉnh thoảng cũng thường dẫn đám nhóc Triệu Giai đến chợ đêm vừa ăn uống vừa dạo chơi. 

 Triệu Hú vốn chỉ muốn cho người đi mua một ít đồ ăn trên phố mang về xe là được, dù sao nó cũng biết thân phận của mình không thích hợp xuất hiện trên phố, không ngờ Triệu Nhan lại đồng ý để nó xuống xe tự mình dạo chơi trên phố, khiến Triệu Hú sung sướng nhảy cẫng lên reo hò, sau đó ôm lấy cánh tay Triệu Nhan toan nhảy xuống xe. 

 Lúc đó Triệu Nhan kêu xe ngựa dừng lại ven đường, sau đó nắm tay Triệu Hú xuống xe, nhưng đúng lúc này, chỉ thấy một thái giám già nghiêm mặt đi đến nói: 

 - Không biết Lăng Vương điện hạ sao tự dưng lại dừng xe? 

 - Bản vương muốn đưa bệ hạ đi dạo khu chợ đêm, sao, lẽ nào ngươi muốn quản cả chuyện của bản vương? 

 Triệu Nhan thấy thái giám già khuôn mặt nghiêm trọng có chút không vui nói. 

 - Lão nô tất nhiên không dám quản chuyện của Lăng Vương điện hạ, nhưng bệ hạ là cành vàng lá ngọc, sao có thể đến cái nơi tạp nham như chợ đêm chứ? hơn nữa lúc xuất cung Thái hoàng thái hậu đã dặn dò lão nô, nhất định phải chú ý an toàn của bệ hạ, cho nên lão nô to gan mời bệ hạ quay về xe nghỉ ngơi! 

 Lão thái giám lại nghiêm túc nói. 

 Thấy lão thái giám này không cho phép mình ra ngoài, nét mặt Triệu Hú thoáng qua tia thất vọng, sau đó thỏ thẻ nói với Triệu Nhan: 

 - Tam thúc, Ngô thái giám này là Thái hậu phái đến chăm sóc miếng ăn giấc ngủ cho con, chuyện ông ấy không cho phép con làm, con chắc chắn không được làm, nếu không ông ấy nhất định sẽ báo cáo với Thái hậu, đến lúc đó con chí ít cũng bị mắng một trận, cho nên hay thôi con không đi nữa! 

 Triệu Hú nói rồi quay người định trở về xe, nhưng lúc này Triệu Nhan lại nắm lấy nó, rồi quay đầu nói với Ngô thái giám: 

 - Ngô thái giám, lúc trước bản vương và Thái hậu đã sớm có giao kèo, bệ hạ đến chỗ ta, tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của ta, cho nên chỉ cần ta đồng ý, bệ hạ muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản người! 

 Triệu Nhan nói xong nắm tay Triệu Hú xuống xe, Ngô thái giám không ngờ Triệu Nhan lại không chút nể mặt lão, khiến khuôn mặt già nua của lão đỏ bừng lên, vốn định đứng đực ở đó ngăn cản Triệu Nhan, không ngờ Triệu Nhan vẫy tay một cái, lập tức có hai hộ vệ của vương phủ kéo lão qua một bên, sau đó trừng mắt nhìn Triệu Nhan đưa Triệu Hú lẫn vào đám đông trong khu chợ đêm. 

 Thấy Triệu Nhan bá đạo như vậy, Triệu Hú vô cùng thích thú, nhưng nó lập tức hơi lo lắng nói: 

 - Tam thúc, người gạt Ngô thái giám qua một bên như vậy, ngộ nhỡ ông ấy quay về bẩm báo với Thái hậu thì sao? 

 - Yên tâm đi, ta sẽ nói đỡ giúp con với Thái hậu, bây giờ con chỉ cần thưởng lãm cảnh đẹp của chợ đêm, nhân tiện nếm thử muôn vàn đồ ăn vặt là được, nhưng không được ăn quá nhiều, tránh bị đau bụng không ngủ được. 

 Triệu Nhan không chút để tâm nói. Chỉ là một thái giám nhỏ nhoi, căn bản không đáng để hắn để mắt tới. 

 Nghe thấy Triệu Nhan nói vậy, Triệu Hú liền cảm thấy vững lòng, reo lên một tiếng nhảy nhót trong chợ đêm, lúc thì đòi ăn cái này, lúc thì đòi đi xem người ta diễn xiếc, rồi lại đòi mua quà cho nhị ca Triệu Cận, thấy dáng vẻ vui tươi của Triệu Hú, Triệu Nhan mỉm cười vui vẻ, Triệu Hú lúc này mới biểu lộ ra sự ngây thơ và bản tính của một đứa trẻ vốn có. 

 Sau khi Triệu Hú chơi đùa mệt rồi, mới cùng Triệu Nhan mua mấy túi khoai lang lệ phố, thứ này chính là dùng khoai lang nhào với bột mì, trong nhân thêm mật ong và đậu xanh, sau đó chiên trong dầu, ăn vừa dẻo vừa ngọt, Triệu Hú rất thích ăn, Triệu Nhan cũng thấy mùi vị không tồi, cho nên ăn thay bữa tối luôn, ngoài ra còn mua thêm một ít mang về cho mấy đứa trẻ ở nhà. 

 Khi Triệu Nhan đưa Triệu Hú về đến nhà, đã là canh ba, Triệu Hú ăn viên khoai lang xong thì đi ngủ, trong miệng vẫn còn ngậm nửa viên khoai lang chưa kịp nuốt. Triệu Nhan sai người rửa mặt mũi chân tay cho Triệu Hú, rồi mới đưa nó về nghỉ ngơi, vì Triệu Hú phải ở đây một đêm, nên hắn sớm đã chuẩn bị tươm tất chỗ ngủ cho nó, ở cùng khu với Triệu Giai bọn họ, con trai trong nhà Triệu Nhan qua sáu tuổi, sẽ phải ở riêng một phòng, từ đó rèn luyện tính tự lập cho chúng. 

 Lúc này Triệu Nhan cũng đã thấm mệt, dù sao cả ngày nay hắn phải ngồi xe ngựa kể chuyện, nhưng chỉ cần có thể khiến Triệu Hú tiếp thu được sự dạy dỗ tốt hơn, hắn có mệt nữa cũng đáng. 

 - Phu quân, chàng chạy đôn chạy đáo cả ngày, hồi trước khi chàng dạy Giai nhi bọn chúng cũng đâu vất vả như thế? 


 - Đúng là vất vả cho phu quân rồi, muốn làm biếng nhưng lại hệ lụy đến bách tính thiên hạ, hi vọng cháu của chúng ta không phụ sự dạy bảo của chàng trở thành một đấng minh quân, như vậy sau này phu quân cũng bớt lao tâm hơn! 

 Tuy Tào Dĩnh đang an ủi Triệu Nhan, hơn nữa nói rất thật tình, nhưng Triệu Nhan nghe xong dường như có chút không phải, cái gì mà mình muốn làm biếng? Nhưng nghĩ kĩ lại, nếu ban đầu mình đồng ý nối ngôi, đích thực không có nhiều chuyện phiền nhiễu như vậy, đáng tiếc mình lại không muốn bị ngôi vị hoàng đế gò bó mất tự do, bây giờ đành phải tận tâm tận lực bồi dưỡng một hoàng đế tốt cho Đại Tống. 

 Hôm sau Triệu Nhan thức dậy, rửa mặt mũi xong liền tìm Triệu Hú ăn sáng, sau đó đưa nó về cung, không ngờ Triệu Hú đang đùa nghịch với đám Triệu Giai rồi. Khi nó nhìn thấy Triệu Nhan, gương mặt nhỏ nhắn chợt tỏ ra vô cùng tủi thân nói: 

 - Tam thúc, con không muốn hồi cung, có thể cho con ở lại đây không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện