Triệu Nhan vừa đến Chính sự đường, liền bị một người kéo lại nói đại sự không hay, điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy hoảng sợ, khi nhìn rõ người kéo hắn lại, Triệu Nhan cũng sửng sốt, bởi vì người kéo hắn không ngờ lại là một trong các tể tướng Trần Thăng Chi, hơn nữa chỉ nhìn vẻ mặt đầy lo lắng này của đối phương, dường như thật sự là có điều quan trọng gì cần nói với hắn.
- Có chuyện gì mà lại khiến cho Trần tướng công kinh hoàng như thế?
Triệu Nhan lập tức tò mò mở miệng hỏi, hắn còn cho rằng đối phương có chuyện chính sự khẩn cấp cần bẩm báo, cho nên mới lo lắng như thế.
Tuy nhiên lần này Triệu Nhan đoán sai rồi, chỉ thấy Trần Thăng Chi đầu tiên là nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý tới mình, lúc này mới thấp giọng nói:
- Điện hạ, đại sự không hay rồi, Lã Huệ Khanh và….
- A, hoá ra là Trần tướng công ở trong này, tại hạ vừa hay đang tìm ngài có việc!
Trần Thăng Chi còn chưa nói xong, liền bị một người ở phía sau đột nhiên xông tới ngắt lời, mà Triệu Nhan nghe thấy giọng quen thuộc này thì liền nheo mày, bởi vì người đang nói này chính là Lã Huệ Khanh mà hắn không thích nhất, lời mà Trần Thăng Chi chưa nói xong cũng có nhắc đến Lã Huệ Khanh, lẽ nào gã này lại giở trò quỷ gì rồi?
Không đợi Triệu Nhan hiểu ra, chỉ thấy Lã Huệ Khanh cười tủm tỉm đi đến, sau đó cố tình làm ra vẻ vừa nhìn thấy Triệu Nhan vậy, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đầy giả dối nói:
- Hoá ra Lăng Vương Điện hạ cũng ở đây, vừa rồi hạ quan sơ suất không nhìn thấy, vẫn mong Điện hạ thứ tội!
Đối với chiêu trò biểu diễn của Lã Huệ Khanh, Triệu Nhan không thèm đếm xỉa tới, bởi vì hắn vô cùng nhạy bén mà phát hiện, bình thường tất cả mọi người khi gặp mình ở Chính sự đường, đều phải xưng mình là nhiếp chính, nhưng hiện giờ Lã Huệ Khanh lại dám sửa lời chỉ xưng Lăng Vương, đây đại biểu cho ý nghĩa gì thì đủ để đánh hơi ra được rồi.
Nhìn thấy Lã Huệ Khanh tiến đến, Trần Thăng Chi lập tức đỏ bừng mặt, vài lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại đều không nói ra lời, chỉ đành liên tục nháy mắt với Triệu Nhan, chỉ đáng tiếc bất kể ra sao Triệu Nhan cũng không hiểu được ý trong mắt y, mà Lã Huệ Khanh thì lại cứ ỳ ra ở một bên không chịu đi. Điều này khiến hắn chỉ đành hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu Lã tướng công tìm Trần tướng công có chuyện, vậy bổn nhiếp chính không quấy rầy nữa!
Triệu Nhan nói xong liền xoay người vào Chính sự đường. Sau đó đến chỗ ngồi của mình định ngồi xuống xử lý chính vụ, nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là, thư án vốn phải có tấu chương chồng chất như núi lại trống không, ngoại trừ văn phòng tứ bảo ra, không ngờ ngay cả một quyển tấu chương cũng không có, đây rõ ràng là hết sức không bình thường.
Nhìn đến đây, Triệu Nhan lập tức sầm mặt, xoay người quét mắt nhìn một vòng Chính sự đường. Kết quả phát hiện mấy lão hồ ly Tăng Công Lượng không hề ở trong này, Trần Thăng Chi lại bị Lã Huệ Khanh cuốn lấy, hiện giờ trong Chính sự đường chỉ còn lại một mình Tư Mã Quang đang vùi đầu xử lý chính vụ, Triệu Nhan lập tức đi nhanh đến trước mặt y trầm giọng nói:
- Tư Mã tướng công, tấu chương trên thư án của ta đều đi đâu mất rồi, chẳng lẽ các ngươi đều giúp bản nhiếp chính xử lý hết rồi?
Dường như là Tư Mã Quang đã chờ câu hỏi này của Triệu Nhan từ sớm, chỉ thấy lúc này y để cây bút trên tay xuống, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Lăng Vương Điện hạ, trước kia tiên hoàng bệnh nặng, không thể xử lý chính vụ. Rơi vào đường cùng mới chiêu Lăng Vương vào Chính sự đường tạm nhận chức vị nhiếp chính, nhưng hiện nay Tân Hoàng đăng cơ, theo quy củ của các triều đại trước. Nếu Tân Hoàng nhỏ tuổi không thể xử lý chính vụ, thì phải do Thái Hậu buông rèm chấp chính, tạm thời thay bệ hạ xử lý chính vụ, vốn trước kia hạ quan đã thỉnh cầu qua Hướng Thái hậu, tuy nhiên Hướng Thái hậu cho là năng lực không đủ để đảm nhiệm, cho nên hiện giờ do Thái hoàng thái hậu buông rèm chấp chính, còn về các loại chính vụ mà ngày trước dồn lại, hôm nay bổn quan đã đích thân đưa đến chỗ Thái hoàng thái hậu rồi!
Tư Mã Quang nói xong những lời trên, liền nhìn Triệu Nhan với vẻ mặt thản nhiên. Y biết rằng mình làm như vậy khẳng định sẽ đắc tội chết với Triệu Nhan, cho nên y đã chuẩn bị sẵn sẽ nghênh đón lửa giận của Triệu Nhan. Thậm chí trở thành kẻ địch của Triệu Nhan, tuy nhiên y lại không hề cảm thấy hối hận chút nào với việc này. Bởi vì theo y, nếu tiếp tục để Triệu Nhan đảm nhiệm chức vị nhiếp chính này, e là sẽ dung dưỡng cho dã tâm của Triệu Nhan, ngày sau sẽ khiến cho giang sơn Đại Tống rơi vào trong vực sâu vạn kiếp bất phục.
Tuy nhiên ngoài dự liệu của Tư Mã Quang đó là, Triệu Nhan nghe xong lời của y lại không hề nổi giận, mà dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái đánh giá y từ trên xuống dưới, qua một hồi lâu lúc này mới bỗng mở miệng nói:
- Tư Mã tướng công, ngươi làm như vậy rốt cuộc là ý muốn của bản thân, hay là đã bị người nào khác mê hoặc?
- Hạ quan tuy bất tài, nhưng cũng không dễ gì bị người khác mê hoặc, càng huống hồ gì sau khi bệ hạ đăng cơ, vốn hẳn phải do Hậu Cung chủ quản, chứ không phải do Điện hạ chủ quản!
Tư Mã Quang tuy rằng nói năng một cách hiên ngang lẫm liệt, nhưng trong ánh mắt nhìn Triệu Nhan lại có chút không tự nhiên, đây đã đủ để Triệu Nhan hiểu ra được nguyên nhân trong đó.
- Xem ra là có người không chờ được mà muốn đoạt quyền rồi, đáng tiếc các ngươi cũng quá khinh thường Triệu Nhan ta rồi!
Triệu Nhan lập tức hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến Tư Mã Quang nữa, xoay người liền rời khỏi Chính sự đường, nhìn thấy Trần Thăng Chi vẫn bị Lã Huệ Khanh cản lại, khi y nhìn thấy Triệu Nhan trên gương mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng, nói ra thì trước kia y cũng chỉ là một Tể Tướng hữu danh vô thật, sau này sau khi Triệu Nhan đảm nhiệm nhiếp chính, mới từng bước một trả quyền lực về cho y, cho nên Trần Thăng Chi vẫn luôn vô cùng cảm kích Triệu Nhan, lần này Cao Thái hậu đoạt quyền, y cũng là người cuối cùng nghe tin, vốn muốn nhắc nhở Triệu Nhan thì cũng muộn rồi.
- Điện hạ, cớ gì vừa đến liền muốn rời khỏi?
Đúng lúc này, Lã Huệ Khanh liền tiến lên nói với vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, vốn với sự khôn ngoan của gã, sẽ tuyệt đối không lỗ mãng như thế, chỉ có điều lần này Cao Thái hậu bất ngờ ra tay, thoát chốc liền đoạt đi đại quyền trong tay của Triệu Nhan, mà gã cũng là một trong những người ủng hộ, vừa nghĩ đến Triệu Nhan mất đi quyền lực trong tay, mà gã lại vẫn có thể ngồi vững ở vị trí Tể Tướng, điều này khiến Lã Huệ Khanh vô cùng kích động, những oán giận mà ngày trước do bị Triệu Nhan chèn ép cũng liền lập tức bùng nổ, cho nên mới khiến gã trong lúc đắc ý mà làm ra những hành động này.
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Lã Huệ Khanh, Triệu Nhan lại nở một nụ cười ngoài dự đoán của mọi người, sau đó vẫy tay với gã, ra hiệu gã tiến lên, điều này khiến Lã Huệ Khanh và Trần Thăng Chi ở bên cạnh đều sửng sốt, tuy nhiên do uy thế trước kia của Triệu Nhan, Lã Huệ Khanh vẫn theo bản năng tiến lên mấy bước đến trước mặt Triệu Nhan, kết quả ngoài dự liệu của mọi người là, chỉ thấy Triệu Nhan bay lên một cước đá vào lồng ngực của Lã Huệ Khanh, kết quả thoáng chốc liền khiến cho Lã Huệ Khanh lăn liên tục mấy vòng, hơn nửa ngày trời cũng chưa thể đứng dậy được.
Ngay sau đó chỉ thấy Triệu Nhan chỉ vào Lã Huệ Khanh ở dưới đất mắng:
- Tiểu nhân đắc chí cũng không hơn gì kẻ này, đừng cho rằng nương nhờ vào người khác là có thể bảo vệ được vị trí của mình, bổn vương nói cho ngươi biết, cho dù là ta không làm cái chức vị nhiếp Chính này, ngươi cũng đừng mong có thể ở lại Chính sự đường làm rối loạn thiên hạ, lão tử nhất định sẽ khiến ngươi đến Nam Dương làm bạn với thổ dân!
- Điện hạ! Ngài đây là…
Trần Thăng Chi lúc này rốt cục đã phản ứng kịp, lập tức biến sắc tiến lên nói với Triệu Nhan, tuy rằng thân phận của Triệu Nhan tôn quý, nhưng đánh một vị tướng công ở Chính sự đường, loại chuyện này quả thật là quá ác liệt, hiện giờ Cao Thái hậu đang lo lắng vì chưa nắm được thóp của Triệu Nhan, hiện giờ nếu đối phương mượn chuyện này để làm lớn chuyện, vậy chẳng phải là khiến tình cảnh của Triệu Nhan càng thêm tồi tệ rồi hay sao?
- Ha ha, Trần tướng công cứ yên tâm, bổn vương liền tiến cung bái kiến Thái hoàng thái hậu một chút!
Lúc nói chuyện tuy trên mặt của Triệu Nhan vẫn cười, nhưng cái lạnh lẽo trong ánh mắt kia lại khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
- Điện hạ, ngài ngàn vạn lần chớ vọng động, càng không thể làm loạn!
Trần Thăng Chi bị ánh mắt của Triệu Nhan dọa sợ, vội vàng mở miệng khuyên, tuy y cảm kích Triệu Nhan, đồng thời cũng càng xem trọng năng lực và thế lực của Triệu Nhan, cho rằng muốn đoạt đi quyền lực trong tay của Triệu Nhan không hề là chuyện dễ dàng, cho nên y mới vội vàng chạy đến báo tin cho Triệu Nhan, hy vọng có thể biểu thị một chút lòng trung thành, nhưng lại không ngờ Triệu Nhan lại manh động như thế, không những đánh Lã Huệ Khanh ở Chính sự đường, hơn nữa còn muốn tiến cung lý luận với Cao Thái hậu, lỡ như gây náo loạn, nói không chừng ngay cả y cũng khó thoát khỏi bị trừng phạt.
Cũng chính vì vậy, cho nên Cao Thái hậusau khi đắn đo suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đã hạ quyết định, đó chính là thầm liên lạc với một số đại thần trong triều, dự định sẽ đoạt đi đại quyền trong tay của Triệu Nhan, vốn là trước khi Triệu Húc qua đời, quả thật là có nói để Triệu Nhan tiếp tục đảm nhiệm nhiếp chính, và phụ tá Tân Hoàng đăng cơ.
Đáng tiếc lúc ấy khí lực của Triệu Húc không đủ, câu này căn bản không có nói xong, hơn nữa tiếng cũng cực nhỏ, chỉ có ba người Triệu Nhan và Cao Thái hậu, Hướng Hoàng hậu nghe thấy, cho nên bà lại âm thầm thuyết phục Hướng Hoàng hậu, hai người thống nhất là sẽ che giấu những lời này, hơn nữa đưa ra ý tưởng Tân Hoàng tuổi nhỏ, vốn nên do Hậu Cung thay thế chủ quản, kết quả cùng với quan niệm của Tư Mã Quang không mưu mà hợp, còn về Tăng Công Lượng thì lại là phái cải lương, vừa nghe đến chuyện này lập tức rúc trong phủ không ra ngoài.
Dưới tình hình như vậy, Cao Thái hậucuối cùng đã quyết định phát động kế hoạch đoạt quyền của bà, bước đầu tiên của cả kế hoạch bắt đầu từ chỗ Chính sự đường, vừa vặn hôm nay cũng là ngày Triệu Nhan trở về, cho nên Cao Thái hậu cũng muốn mượn chuyện này để thăm dò phản ứng của Triệu Nhan, cho nên bà cũng phái người đi Chính sự đường kịp thời chú ý đến tình hình bên kia, mà sau khi Nội Thị chạy như bay đến bên tai bà bẩm báo, Cao Thái hậu cũng lập tức chau mày, sau một lúc, lúc này mới mở miệng nói:
- Truyền lệnh của ai gia, đóng chặt cửa cung, bất kỳ ai cũng không được đi vào!
- Có chuyện gì mà lại khiến cho Trần tướng công kinh hoàng như thế?
Triệu Nhan lập tức tò mò mở miệng hỏi, hắn còn cho rằng đối phương có chuyện chính sự khẩn cấp cần bẩm báo, cho nên mới lo lắng như thế.
Tuy nhiên lần này Triệu Nhan đoán sai rồi, chỉ thấy Trần Thăng Chi đầu tiên là nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý tới mình, lúc này mới thấp giọng nói:
- Điện hạ, đại sự không hay rồi, Lã Huệ Khanh và….
- A, hoá ra là Trần tướng công ở trong này, tại hạ vừa hay đang tìm ngài có việc!
Trần Thăng Chi còn chưa nói xong, liền bị một người ở phía sau đột nhiên xông tới ngắt lời, mà Triệu Nhan nghe thấy giọng quen thuộc này thì liền nheo mày, bởi vì người đang nói này chính là Lã Huệ Khanh mà hắn không thích nhất, lời mà Trần Thăng Chi chưa nói xong cũng có nhắc đến Lã Huệ Khanh, lẽ nào gã này lại giở trò quỷ gì rồi?
Không đợi Triệu Nhan hiểu ra, chỉ thấy Lã Huệ Khanh cười tủm tỉm đi đến, sau đó cố tình làm ra vẻ vừa nhìn thấy Triệu Nhan vậy, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đầy giả dối nói:
- Hoá ra Lăng Vương Điện hạ cũng ở đây, vừa rồi hạ quan sơ suất không nhìn thấy, vẫn mong Điện hạ thứ tội!
Đối với chiêu trò biểu diễn của Lã Huệ Khanh, Triệu Nhan không thèm đếm xỉa tới, bởi vì hắn vô cùng nhạy bén mà phát hiện, bình thường tất cả mọi người khi gặp mình ở Chính sự đường, đều phải xưng mình là nhiếp chính, nhưng hiện giờ Lã Huệ Khanh lại dám sửa lời chỉ xưng Lăng Vương, đây đại biểu cho ý nghĩa gì thì đủ để đánh hơi ra được rồi.
Nhìn thấy Lã Huệ Khanh tiến đến, Trần Thăng Chi lập tức đỏ bừng mặt, vài lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại đều không nói ra lời, chỉ đành liên tục nháy mắt với Triệu Nhan, chỉ đáng tiếc bất kể ra sao Triệu Nhan cũng không hiểu được ý trong mắt y, mà Lã Huệ Khanh thì lại cứ ỳ ra ở một bên không chịu đi. Điều này khiến hắn chỉ đành hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu Lã tướng công tìm Trần tướng công có chuyện, vậy bổn nhiếp chính không quấy rầy nữa!
Triệu Nhan nói xong liền xoay người vào Chính sự đường. Sau đó đến chỗ ngồi của mình định ngồi xuống xử lý chính vụ, nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là, thư án vốn phải có tấu chương chồng chất như núi lại trống không, ngoại trừ văn phòng tứ bảo ra, không ngờ ngay cả một quyển tấu chương cũng không có, đây rõ ràng là hết sức không bình thường.
Nhìn đến đây, Triệu Nhan lập tức sầm mặt, xoay người quét mắt nhìn một vòng Chính sự đường. Kết quả phát hiện mấy lão hồ ly Tăng Công Lượng không hề ở trong này, Trần Thăng Chi lại bị Lã Huệ Khanh cuốn lấy, hiện giờ trong Chính sự đường chỉ còn lại một mình Tư Mã Quang đang vùi đầu xử lý chính vụ, Triệu Nhan lập tức đi nhanh đến trước mặt y trầm giọng nói:
- Tư Mã tướng công, tấu chương trên thư án của ta đều đi đâu mất rồi, chẳng lẽ các ngươi đều giúp bản nhiếp chính xử lý hết rồi?
Dường như là Tư Mã Quang đã chờ câu hỏi này của Triệu Nhan từ sớm, chỉ thấy lúc này y để cây bút trên tay xuống, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Lăng Vương Điện hạ, trước kia tiên hoàng bệnh nặng, không thể xử lý chính vụ. Rơi vào đường cùng mới chiêu Lăng Vương vào Chính sự đường tạm nhận chức vị nhiếp chính, nhưng hiện nay Tân Hoàng đăng cơ, theo quy củ của các triều đại trước. Nếu Tân Hoàng nhỏ tuổi không thể xử lý chính vụ, thì phải do Thái Hậu buông rèm chấp chính, tạm thời thay bệ hạ xử lý chính vụ, vốn trước kia hạ quan đã thỉnh cầu qua Hướng Thái hậu, tuy nhiên Hướng Thái hậu cho là năng lực không đủ để đảm nhiệm, cho nên hiện giờ do Thái hoàng thái hậu buông rèm chấp chính, còn về các loại chính vụ mà ngày trước dồn lại, hôm nay bổn quan đã đích thân đưa đến chỗ Thái hoàng thái hậu rồi!
Tư Mã Quang nói xong những lời trên, liền nhìn Triệu Nhan với vẻ mặt thản nhiên. Y biết rằng mình làm như vậy khẳng định sẽ đắc tội chết với Triệu Nhan, cho nên y đã chuẩn bị sẵn sẽ nghênh đón lửa giận của Triệu Nhan. Thậm chí trở thành kẻ địch của Triệu Nhan, tuy nhiên y lại không hề cảm thấy hối hận chút nào với việc này. Bởi vì theo y, nếu tiếp tục để Triệu Nhan đảm nhiệm chức vị nhiếp chính này, e là sẽ dung dưỡng cho dã tâm của Triệu Nhan, ngày sau sẽ khiến cho giang sơn Đại Tống rơi vào trong vực sâu vạn kiếp bất phục.
Tuy nhiên ngoài dự liệu của Tư Mã Quang đó là, Triệu Nhan nghe xong lời của y lại không hề nổi giận, mà dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái đánh giá y từ trên xuống dưới, qua một hồi lâu lúc này mới bỗng mở miệng nói:
- Tư Mã tướng công, ngươi làm như vậy rốt cuộc là ý muốn của bản thân, hay là đã bị người nào khác mê hoặc?
- Hạ quan tuy bất tài, nhưng cũng không dễ gì bị người khác mê hoặc, càng huống hồ gì sau khi bệ hạ đăng cơ, vốn hẳn phải do Hậu Cung chủ quản, chứ không phải do Điện hạ chủ quản!
Tư Mã Quang tuy rằng nói năng một cách hiên ngang lẫm liệt, nhưng trong ánh mắt nhìn Triệu Nhan lại có chút không tự nhiên, đây đã đủ để Triệu Nhan hiểu ra được nguyên nhân trong đó.
- Xem ra là có người không chờ được mà muốn đoạt quyền rồi, đáng tiếc các ngươi cũng quá khinh thường Triệu Nhan ta rồi!
Triệu Nhan lập tức hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến Tư Mã Quang nữa, xoay người liền rời khỏi Chính sự đường, nhìn thấy Trần Thăng Chi vẫn bị Lã Huệ Khanh cản lại, khi y nhìn thấy Triệu Nhan trên gương mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng, nói ra thì trước kia y cũng chỉ là một Tể Tướng hữu danh vô thật, sau này sau khi Triệu Nhan đảm nhiệm nhiếp chính, mới từng bước một trả quyền lực về cho y, cho nên Trần Thăng Chi vẫn luôn vô cùng cảm kích Triệu Nhan, lần này Cao Thái hậu đoạt quyền, y cũng là người cuối cùng nghe tin, vốn muốn nhắc nhở Triệu Nhan thì cũng muộn rồi.
- Điện hạ, cớ gì vừa đến liền muốn rời khỏi?
Đúng lúc này, Lã Huệ Khanh liền tiến lên nói với vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, vốn với sự khôn ngoan của gã, sẽ tuyệt đối không lỗ mãng như thế, chỉ có điều lần này Cao Thái hậu bất ngờ ra tay, thoát chốc liền đoạt đi đại quyền trong tay của Triệu Nhan, mà gã cũng là một trong những người ủng hộ, vừa nghĩ đến Triệu Nhan mất đi quyền lực trong tay, mà gã lại vẫn có thể ngồi vững ở vị trí Tể Tướng, điều này khiến Lã Huệ Khanh vô cùng kích động, những oán giận mà ngày trước do bị Triệu Nhan chèn ép cũng liền lập tức bùng nổ, cho nên mới khiến gã trong lúc đắc ý mà làm ra những hành động này.
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Lã Huệ Khanh, Triệu Nhan lại nở một nụ cười ngoài dự đoán của mọi người, sau đó vẫy tay với gã, ra hiệu gã tiến lên, điều này khiến Lã Huệ Khanh và Trần Thăng Chi ở bên cạnh đều sửng sốt, tuy nhiên do uy thế trước kia của Triệu Nhan, Lã Huệ Khanh vẫn theo bản năng tiến lên mấy bước đến trước mặt Triệu Nhan, kết quả ngoài dự liệu của mọi người là, chỉ thấy Triệu Nhan bay lên một cước đá vào lồng ngực của Lã Huệ Khanh, kết quả thoáng chốc liền khiến cho Lã Huệ Khanh lăn liên tục mấy vòng, hơn nửa ngày trời cũng chưa thể đứng dậy được.
Ngay sau đó chỉ thấy Triệu Nhan chỉ vào Lã Huệ Khanh ở dưới đất mắng:
- Tiểu nhân đắc chí cũng không hơn gì kẻ này, đừng cho rằng nương nhờ vào người khác là có thể bảo vệ được vị trí của mình, bổn vương nói cho ngươi biết, cho dù là ta không làm cái chức vị nhiếp Chính này, ngươi cũng đừng mong có thể ở lại Chính sự đường làm rối loạn thiên hạ, lão tử nhất định sẽ khiến ngươi đến Nam Dương làm bạn với thổ dân!
- Điện hạ! Ngài đây là…
Trần Thăng Chi lúc này rốt cục đã phản ứng kịp, lập tức biến sắc tiến lên nói với Triệu Nhan, tuy rằng thân phận của Triệu Nhan tôn quý, nhưng đánh một vị tướng công ở Chính sự đường, loại chuyện này quả thật là quá ác liệt, hiện giờ Cao Thái hậu đang lo lắng vì chưa nắm được thóp của Triệu Nhan, hiện giờ nếu đối phương mượn chuyện này để làm lớn chuyện, vậy chẳng phải là khiến tình cảnh của Triệu Nhan càng thêm tồi tệ rồi hay sao?
- Ha ha, Trần tướng công cứ yên tâm, bổn vương liền tiến cung bái kiến Thái hoàng thái hậu một chút!
Lúc nói chuyện tuy trên mặt của Triệu Nhan vẫn cười, nhưng cái lạnh lẽo trong ánh mắt kia lại khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
- Điện hạ, ngài ngàn vạn lần chớ vọng động, càng không thể làm loạn!
Trần Thăng Chi bị ánh mắt của Triệu Nhan dọa sợ, vội vàng mở miệng khuyên, tuy y cảm kích Triệu Nhan, đồng thời cũng càng xem trọng năng lực và thế lực của Triệu Nhan, cho rằng muốn đoạt đi quyền lực trong tay của Triệu Nhan không hề là chuyện dễ dàng, cho nên y mới vội vàng chạy đến báo tin cho Triệu Nhan, hy vọng có thể biểu thị một chút lòng trung thành, nhưng lại không ngờ Triệu Nhan lại manh động như thế, không những đánh Lã Huệ Khanh ở Chính sự đường, hơn nữa còn muốn tiến cung lý luận với Cao Thái hậu, lỡ như gây náo loạn, nói không chừng ngay cả y cũng khó thoát khỏi bị trừng phạt.
Cũng chính vì vậy, cho nên Cao Thái hậusau khi đắn đo suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đã hạ quyết định, đó chính là thầm liên lạc với một số đại thần trong triều, dự định sẽ đoạt đi đại quyền trong tay của Triệu Nhan, vốn là trước khi Triệu Húc qua đời, quả thật là có nói để Triệu Nhan tiếp tục đảm nhiệm nhiếp chính, và phụ tá Tân Hoàng đăng cơ.
Đáng tiếc lúc ấy khí lực của Triệu Húc không đủ, câu này căn bản không có nói xong, hơn nữa tiếng cũng cực nhỏ, chỉ có ba người Triệu Nhan và Cao Thái hậu, Hướng Hoàng hậu nghe thấy, cho nên bà lại âm thầm thuyết phục Hướng Hoàng hậu, hai người thống nhất là sẽ che giấu những lời này, hơn nữa đưa ra ý tưởng Tân Hoàng tuổi nhỏ, vốn nên do Hậu Cung thay thế chủ quản, kết quả cùng với quan niệm của Tư Mã Quang không mưu mà hợp, còn về Tăng Công Lượng thì lại là phái cải lương, vừa nghe đến chuyện này lập tức rúc trong phủ không ra ngoài.
Dưới tình hình như vậy, Cao Thái hậucuối cùng đã quyết định phát động kế hoạch đoạt quyền của bà, bước đầu tiên của cả kế hoạch bắt đầu từ chỗ Chính sự đường, vừa vặn hôm nay cũng là ngày Triệu Nhan trở về, cho nên Cao Thái hậu cũng muốn mượn chuyện này để thăm dò phản ứng của Triệu Nhan, cho nên bà cũng phái người đi Chính sự đường kịp thời chú ý đến tình hình bên kia, mà sau khi Nội Thị chạy như bay đến bên tai bà bẩm báo, Cao Thái hậu cũng lập tức chau mày, sau một lúc, lúc này mới mở miệng nói:
- Truyền lệnh của ai gia, đóng chặt cửa cung, bất kỳ ai cũng không được đi vào!
Danh sách chương